Không thể làm khó người khác thì Tự Cẩm tự hành hạ mình. Ngày hôm nay khẩu vị không tốt, ngày mai trong người không thoải mái, ngày kia nhàm chán
buồn bực. Tóm lại là thay đổi đa dạng giằng co kịch liệt cùng thái hậu
và các nữ nhân đang hăm he như hổ rình mồi kia.
Bây giờ Tiêu
Kỳ sợ nhất là cái gì? Chính là theo lời thái y nói, nếu chăm sóc nghỉ
ngơi không tốt, Tự Cẩm có thể sẽ bị bệnh không tiện nói ra. Cho nên,
hoàn toàn không nghĩ tới Tự Cẩm lăn lộn như thế là ghen mà chỉ cho rằng
sau khi sinh con sức khỏe của nàng không tốt. Vì để cho Tự Cẩm dưỡng tốt thân thể, lại sợ người khác không dám ép buộc để mặc nàng tùy hứng, vì
vậy Tiêu Kỳ không thể không mỗi ngày đến một chuyến, phải tận mắt nhìn
nàng ngoan ngoãn nghe lời thái y mới yên tâm.
Vì vậy, con
đường của hai người vốn hoàn toàn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Hai ý tưởng chẳng ăn nhập gì với nhau vậy mà lại không ngờ xuất hiện kết quả
ngoài ý muốn khiến cả hai người đều hài lòng.
Tự Cẩm cho rằng mỗi ngày Tiêu Kỳ đều đến Di Cùng hiên báo cáo làm cho nàng hãnh diện,
bảo vệ uy danh đệ nhất sủng phi của mình, vui mừng vỗ tay!
Tiêu Kỳ cho rằng Tự Cẩm tùy hứng như thế, nhìn nàng mỗi ngày dưới sự giám
sát của hắn, ngoan ngoãn uống thuốc dưỡng sức, cuối cùng là không uổng
công hắn mỗi ngày vất vả nhìn chằm chằm, vui mừng tung hoa!
Có con là một đề tài vĩnh hằng. Mới trở thành mẫu thân, Tự Cẩm đang không
ngừng nếm trải cảm giác hạnh phúc, học làm mẹ mỗi ngày. Lần đầu tiên con trai túm tay nàng cũng cực kỳ vui kéo tay Tiêu Kỳ kể đi kể lại vài chục lần. Lần đầu tiên con trai cười với nàng, Tự Cẩm cảm thấy kiếp này
không có bất cứ người đàn ông nào có thể làm cho nàng mê mẩn yêu thương
đến thế. Mỗi một lần nhìn hành động đầu tiên của con trai, Tự Cẩm đều
cảm thấy cực kỳ mới lạ ngạc nhiên và mừng rỡ. Sinh mệnh nhỏ bé kia đã
trở thành tồn tại thân thiết nhất không thể nào dứt bỏ giữa nàng và Tiêu Kỳ.
Tự Cẩm vừa mới dậy thì nhìn thấy Tiêu Kỳ đang rén rèm đi vào bèn vội vàng nói: "Không phải đã nói không cho người vào đây sao,
trên người thiếp vẫn còn có mùi không dễ ngửi." Ở cữ hai mươi mấy ngày,
người không được tắm rửa, nàng cảm giác ngay cả mình cũng không thể ngửi được mùi của mình nữa là hắn.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm một cái.
Công nhận mặt mũi không có gì xinh đẹp hết. Trên mặt tròn vo, đầu tóc
hơi rối buộc túm sau gáy. Tuy thần sắc đã hồng hào, mềm mại hơn nhưng
cũng vẫn tiều tụy. Hơn nữa, nhiều ngày không tắm rửa như thế, trong
phòng lại không được mở cửa sổ để thông gió, hương vị quả thật là không
dễ chịu. Nhưng hắn lại không cảm thấy ghét bỏ khó ngửi chút nào. Nàng
sinh con cho hắn, cho nên mới phải chịu khổ nằm trong này không thể động đậy, không được tắm rửa, không thể chải đầu. Nghĩ tới đây cảm thấy nàng phải chịu vậy thật đáng thương.
"Ra tháng tắm rửa thì được rồi, không không phải là rất khó ngửi, ta không chê nàng là được."
Tự Cẩm: ...
"Nhìn ta như vậy làm cái gì?" Tiêu Kỳ tự mình đi ra sau tấm bình phong thay
xiêm y. Trước khi đi ra nhìn thoáng qua con trai đang nằm ngủ say sưa
rồi mới lại nhìn Tự Cẩm.
"Cũng không có gì." Tự Cẩm hơi
ngượng ngùng nói, "Thiếp biết rõ Hoàng thượng không chê thiếp, chỉ là
cảm thấy không thích để Hoàng thượng thấy bộ dạng thiếp thế này thôi."
Nữ nhân đều thích tô điểm nhan sắc của mình thật đẹp vì người mình yêu,
để bọn họ nhìn thấy mình tươi đẹp rực rỡ nhất. Cho nên bây giờ nàng
hoàn toàn hiểu được vì sao lúc Quý phi ở cữ không muốn gặp Tiêu Kỳ.
Nhưng nàng cũng không ngốc như vậy, dù sao cũng phải để cho nam nhân biết rõ
mình sinh con không dễ dàng chút nào, ở cữ cũng lại không dễ chịu. Biết
rõ không dễ dàng, mới có thể quý trọng. Cho nên Tiêu Kỳ nói như vậy
khiến Tự Cẩm vẫn rất cảm động, cũng không thật sự không cho hắn đi vào.
Nghe Tự Cẩm nói, Tiêu Kỳ giơ tay dí lên trán nàng, "Cả ngày lẫn đêm, cũng
không biết đang suy nghĩ lung tung cái gì. Lúc nàng mang thai cũng có
xinh đẹp hơn bây giờ đâu, không phải ngày nào ta cũng gặp sao."
Tự Cẩm: ...
Nghe hắn nói xong, Tự Cẩm cảm thấy xúc động không thể tả. Mà những lời hắn
cũng rất có lý. Kỳ thật vác cái bụng to tướng, son phấn cũng phải dùng
cẩn thận, chắc chắn nhìn chẳng có gì đẹp được.
Tiêu Kỳ dựa
vào đầu giường ngồi xuống. Tự Cẩm liền cầm tay hắn, khóe miệng kín đáo
cười khẽ nói: "Hôm nay Hoàng hậu nương nương đến, nàng ấy nói đã kiến
nghị chuyện tấn phong cho thiếp, nghe nói thái hậu nương nương bác bỏ."
"Chuyện này nàng không cần lo lắng, ta sẽ xử lý." Tiêu Kỳ nhíu mày, "Đừng có
nghĩ mấy chuyện linh tinh kia nữa, thái y nói nàng cần tĩnh dưỡng."
"Thiếp cũng chỉ thuận miệng nói thôi. Giờ thiếp chỉ cần nuôi con, giữ sức khỏe của mình tốt là đủ rồi." Nàng yêu cầu không cao. Hơn nữa việc tấn vị
trong hậu cung cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ngoại trừ việc phù hợp với quy tắc thì còn quan hệ rất lớn đến việc điều hành quản lý lục
cung. Đợt tú nữ đầu tiên thật sự đã chiếm đại tiện nghi. Sau khi hoàng
đế đăng cơ, nhóm cung nhân đầu tiên tiến cung chiếm hết thiên thời địa
lợi, cho nên vị phần đều tương đối cao. Nhưng theo thời gian, thêm nhiều người vào cung thì việc tấn phong khó khăn hơn. Vị phần cũng chỉ có như vậy, sói nhiều thịt ít, dĩ nhiên là không dễ dàng chút nào.
"Ừ, nàng ra tháng cũng còn vài ngày nữa, chuyện này cũng mau có kết luận, đừng lo lắng."
"Thiếp thật không lo lắng mà." Tự Cẩm cực kỳ nghiêm túc nói.
Ánh mắt Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm càng thêm dịu dàng, hẳn là nàng sợ mình bị áp
lực cho nên mới nói như vậy. Thật sự là …, ngay cả vị phần cũng không
chịu tranh, khẳng định là sợ hắn và thái hậu vì chuyện này không vui.
Tiêu Kỳ càng cảm thấy chuyện là như vậy thì ánh mắt nhìn Tự Cẩm lại càng nhu hòa. Ngay cả tiền đồ cũng không cần, luôn luôn vì hắn suy nghĩ như
thế, cũng chỉ có đồ ngốc trước mắt này thôi.
Tự Cẩm nhìn ánh
mắt Tiêu Kỳ càng ngày càng dịu dàng, không khỏi trong lòng vui sướng hài lòng. Kỳ thật chỉ cần Tiêu Kỳ đứng ở bên mình, mặc dù vị phần thấp cũng có chút đáng tiếc, nhưng giao dịch này vẫn là rất có lời. Kiếp này làm
gì có chuyện nào cũng thuận theo mình chứ. Nếu như nhất định phải chọn
một cái, thà rằng nàng không cần vị phần, chỉ cần hắn ở bên cạnh là đủ
rồi.
"Ừ không cần lo lắng." Tiêu Kỳ cũng hết sức nghiêm túc
hứa hẹn, ngay cả vị phần cũng không thể dựa theo tâm ý ban cho nàng, vậy thì làm Hoàng đế như mình cũng thật đáng tiếc. Nàng vì chính mình nghĩ
như vậy, hắn càng không thể ủy khuất nàng.
Nghe Tiêu Kỳ nói,
Tự Cẩm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hắn đừng xung đột chính diện với thái
hậu thì tốt rồi, cuối cùng cũng chịu nghe người ta khuyên.
Nhìn Tự Cẩm mỉm cười ngọt ngào, Tiêu Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên
nàng cực kỳ tín nhiệm mình, nói cái gì cũng đều tin hết.
Hai người hoàn toàn không cùng một suy nghĩ, nhưng thần xui quỷ khiến đều cảm thấy hết sức vui vẻ.
Mấy ngày này, địa phương các nơi đã lục tục thượng báo bộ Lại. Bộ Hộ cũng
đã tính ra cơ bản tổng thuế thu được năm nay. Trên triều đình Thượng thư hộ Bộ ngẩng đầu ưỡn ngực trình tấu chương. Năm nay thu nhập từ thuế gấp đôi năm ngoái, Thượng thư hộ Bộ hộ thật sự thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trong nhiệm kỳ đầu tiên ông ta đã làm được một kết quả hết sức hài
lòng.
Sau khi bộ Hộ trình tấu chương lên, tấu chương của Thiên Đinh Tư cũng lần lượt trình lên.
Sau khi Tiêu Kỳ mở tấu chương ra xem, nhìn con số tổng kết không khỏi sợ
hết hồn, liền nhìn Tô Hưng Vũ hỏi: "Tô ái khanh, có phải số lượng trên
tấu chương này tính sai hay không?"
Mọi người thấy vẻ mặt
hoàng đế, bí hiểm nhìn không ra ý tứ, vì vậy tức thời di chuyển trận
địa, ánh mắt của mọi người đều rơi lên người Tô Hưng Vũ.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, từng câu từng chữ vi thần trình tấu đều là sự thật,
không dám có một chữ nói bừa." Tô Hưng Vũ trầm giọng trả lời.
Tiêu Kỳ vừa liếc nhìn tấu chương, nhớ tới lời lúc trước Tự Cẩm nói, khóe miệng liền không nhịn được nở một nụ cười cực tươi.