Tô quý phi giơ tay vén màn kiệu dày ấm áp lên, nhìn người đang quỳ gối
hành lễ, đôi mắt đầy lạnh lùng sắc bén. Chỉ thấy vị Hi Tần kia mặc một
bộ váy áo lụa màu xanh nước hồ thêu hoa tường vi, áo khoác lông bên
ngoài màu xanh nhạt rất phù hợp với màu váy. Tóc đen mượt chải song búi
càng nổi bật chiếc mũ lông màu trắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, nước da mịn màng mơn mởn đến nỗi có thể nhéo ra nước.
Không biết có phải hay không do mấy tháng chưa gặp Hi Tần, mà giờ này nhìn
thấy, thân thể hình như nẩy nở hơn, vẻ mặt không còn nhìn ra những nét
giống nàng nữa. Trái tim Quý phi bỗng rung lên một nhịp.
"Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương."
Giọng nói mềm mại dịu dàng xuyên qua gió lạnh vào tai Quý phi, trong veo như
nước chảy, lảnh lót như chim hoàng oanh, tâm trạng Quý phi càng thêm
không thoải mái. Nàng ta đã có chủ tâm giết chết nhuệ khí của Hi Tần nên cũng không kêu nàng đứng lên, chỉ nói: "Hi Tần có lễ, mấy tháng không
thấy, tinh thần cô cũng khá tốt nhỉ."
Tự Cẩm nghe Quý phi
nói chuyện linh tinh, ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong, khóe miệng mỉm
cười, giả vờ là một người ngây ngô không hiểu gì, tựa như vô ý sờ sờ gò
má, mang theo vài phần vui vẻ nói: "Thật vậy sao? Đa tạ Quý phi nương
nương tán thưởng, vừa vào đông thần thiếp bỗng ăn nhiều lên. Có lẽ tham
ăn nên mập ra, do đó tinh thần cũng tốt hơn."
Quý phi chợt có cảm giác như ra quyền đánh vào bông, Hi Tần này là thật sự ngốc hay là giả ngây ngốc đây?
"Bản cung nghe nói lệnh huynh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không biết có nguy hiểm gì không?"
"Thần thiếp không rõ nữa, từ sau khi tiến cung vẫn chưa gặp lại người nhà, ca ca thần thiếp bị thương sao?"
Nghe giọng nói và nét mặt Hi Tần lập tức lộ ra vẻ lo lắng, gương mặt hồng
hào trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đôi mắt trong veo như nước kinh
hoảng, giống như thật sự hoàn toàn không biết gì vậy. Lông mày Quý phi
nhíu lại thật chặt, "Hi Tần không biết chuyện này ư?" Làm sao có thể,
trong cung bàn tán sôi nổi, nàng ta cũng không tin Hi Tần không biết gì.
Tự Cẩm ngơ ngác lắc lắc đầu, tựa như lầm bầm lầu bầu nói: "Thần thiếp
không biết, không ai nói với thần thiếp. Bình thường thiếp cũng ít ra
khỏi Di Cùng hiên..." Nói đến đây nàng vụt ngẩng đầu lên nhìn Tô quý
phi, "Quý phi nương nương, ca ca tần thiếp đã khỏe chưa?"
Quý phi cẩn thận quan sát nét mặt Tự Cẩm, nhìn không giống như nói dối, đôi mày liễu nhẹ chau lại không nói được lời nào. Rốt cục là thế nào? Vậy
mà Hi Tần lại không biết gì về chuyện này. Hẳn là Hoàng thượng cố ý giấu mọi người trong Di Cùng hiên, cố ý không cho Hi Tần biết.
Nghĩ tới đây, Quý phi cũng không đoán được tâm tư Hoàng đế đến cùng là ý gì, vô ý sờ bụng, trên mặt nhu hòa hơn không còn sắc lạnh như vừa nãy, dịu
dàng nói: "Thì ra cô cũng không biết ư, vậy bản cung nhiều chuyện rồi.
Mà thôi, nếu đã vậy thì để ta nói cho cô nghe. Hoàng thượng muốn xây
dựng Kiêu Long Vệ, do dó chọn lựa người tài từ những con em thế gia
trong triều. Phụ thân cô làm quan giỏi, lại đang phụ trách việc chuyển
khẩu cho nên thanh niên tài tuấn như lệnh huynh cũng có tên trong danh
sách tham gia." Nói đến đây nàng ta nhìn Tự Cẩm, thấy trên mặt mang nàng vẫn ngơ ngác mờ mịt, giống như không hiểu nàng ta đang nói gì. Trong
lòng suy nghĩ, rốt cục là xuất xứ từ chỗ thấp kém, mình nói nãy giờ cũng chả hiểu gì, do đó càng thêm coi thường, "Nhưng cô cũng biết đao kiếm
vô tình, trong lúc tỉ thí không tránh khỏi bị thương. Lệnh huynh bị
thương mấy chỗ nhưng tính mạng không đáng ngại, cô cứ yên tâm."
Nói xong Quý phi quan sát nét mặt Tự Cẩm, chỉ thấy thân hình nàng lảo đảo
như sắp ngã, vẻ mặt trắng bệch như những bông tuyết đang bay lả tả khắp
nơi, son phấn cũng không che được sự lo lắng sợ hãi của nàng. Nhìn ra
quả là giống như một kẻ khờ. Ngốc như thế, hèn gì chả trách Hoàng hậu
lại dám đưa đến cho Hoàng thượng, cho dù có leo lên địa vị cao cũng
chẳng qua là một quân cờ trong tay mà thôi.
Công nhận ánh
mắt Hoàng hậu cũng rất tinh tường. Quý phi nhìn Tự Cẩm, trong lòng cũng
chẳng lấy gì thông cảm thương xót nàng. Dám đi theo hoàng hậu đối nghịch với nàng ta thì có kết quả này đã tính là gì chứ, sau này mới thảm hơn
kìa. Cô ta phải cảm tạ vì tuổi còn nhỏ còn chưa thị tẩm, nếu không chỉ
cần Hoàng thượng sủng ái cô ta như thế, nàng nhất định sẽ không để cô ta sống sót trên đời.
"Tần thiếp muốn gặp Hoàng thượng..." Tự
Cẩm đứng lên lảo đảo chạy về phía Sùng Minh Điện, áo khoác màu xanh nước hồ tung bay theo bước chân nàng, mỗi lúc mỗi nhanh hơn, tựa như một
cánh bướm bay, như một điểm nhấn nổi bật giữa ngày đông hiu quạnh.
Vân Thường và Trần Đức An vội vàng đuổi theo chủ tử. Quý phi ngồi trên kiệu ấm, từ xa nhìn thấy Hi Tần vì chạy quá nhanh mà ngã lên ngã xuống.
Tuyết trắng mịn như tơ từ trên không bay lả tả xuống, nàng đưa bàn tay
trắng muốt ra hứng, nhìn bông tuyết rơi trong lòng bàn tay tan biến
trong giây lát, chỉ lưu lại cảm giác lạnh lẽo trong tay.
Nguyên nàng vẫn cho rằng Hi Tần có thể leo lên được vị trí này nhanh như thế
đương nhiên phải là người có tâm kế, mưu tính sâu xa. Hóa ra cô ta chẳng biết chút tin tức gì, hắn là do Hoàng thượng cố ý cách ly cô ta và
người trong hậu cung. Nghĩ tới đây bèn cười nhạo một tiếng, cứ tưởng
rằng Hoàng thượng đối với Hi Tần có gì khác hơn người ta, giờ chẳng qua
là đối xử tốt để cha con Tô Hưng Vũ bán mạng cho hắn mà thôi.
Hi Tần này cũng là kẻ đáng thương, nhìn nét mặt thất kinh vừa nãy, gặp
chuyện thì chỉ biết đi cầu Hoàng thượng, nghĩ coi Hoàng thượng thành kẻ
cứu tinh cho cô ta chắc.
Trong hậu cung này, chỗ nào cho phép người thật lòng được sống đây?
Người si nói mộng mà thôi.
"Đi Phượng Hoàn cung, mấy tháng nay bản cung không thấy Hoàng hậu nương
nương, cũng thật là nhớ người." Quý phi thu hồi ánh mắt, người ngu ngốc
như Hi Tần có gì đáng lo lắng, nàng phải tới chúc mừng hoàng hậu đã thu
được một quân cờ ngu xuẩn như vậy mới được.
"Dạ." Hoa cô cô
đáp rồi chỉ huy mọi người đi tới Phượng Hoàn cung, khó trách ngày hôm
nay Quý phi nương nương muốn đi ra ngắm cảnh, hóa ra là ở chỗ này chờ Hi Tần.