Tự Cẩm nghe hắn nói
vậy cũng thoải mái hơn. Nhưng mà như Tiêu Kỳ đã nói, kẻ ra tay chẳng qua là một môn khách có võ công lợi hại của Tào Quốc công phủ, mặc dù xử
trí môn khách này thì Tào Quốc công phủ cũng không bị ảnh hưởng gì. Từ
đó lại khiến Tào Quốc công phủ càng thêm ghen ghét người nhà nàng, nghĩ
tới đó Tự Cẩm vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Kỳ, "Hoàng thượng, người
đừng xúc động."
Tiêu Kỳ cúi đầu xuống, nhìn cô gái đang ngước mắt lên nhìn hắn, biết rõ nàng là người có chủ ý nên im lặng chờ nàng nói.
Nhìn vào mắt Tiêu Kỳ, Tự Cẩm bất giác e ngại. Nàng biết rõ người đàn ông
trước mặt này là một người cực kỳ thông minh, nếu nói lừa gạt hắn khẳng
định sẽ bị hắn phát giác. Hai người đã ở cùng trên một cái thuyền, cho
nên lúc ấy Tự Cẩm nói cũng rất chân thành tha thiết: "Mặc dù thần thiếp
không hiểu nhiều nhưng nếu đã tham gia tỷ võ trong Kiêu Long Vệ thì bị
thương cũng là chuyện bình thường. Chính vì biết rõ điều này nên Tào
Quốc công phủ mới dám dũng cảm làm ra chuyện như vậy. Nếu như vì chuyện
này mà Hoàng thượng lên triều đình giận dữ, chẳng phải là làm thương tổn đến Quý phi? Quý phi đang có thai, tối kỵ giận dữ đau lòng, huống chi
may mắn là ca ca thiếp cũng chỉ bị thương, tính mạng không đáng ngại,
cho nên chuyện này trước tiên cứ để yên vậy đi."
Tiêu Kỳ
ngẩn ra, không bao giờ nghĩ tới Tự Cẩm lại có thể nói như vậy, lông mày
nhíu lại im lặng không nói gì. Lúc nãy còn oan ức khóc lóc, giờ lại
thông tình đạt lý không đòi truy cứu ?
Hắn không tin!
Tự Cẩm cũng không ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, cứ vùi đầu trong lòng hắn, cảm
nhận người hắn tự nhiên cứng lại như sắt, sợ là nghe nàng nói thế đang
hoài nghi nàng có tính toán khác. Đừng nói người thông minh như Tiêu Kỳ, ngay cả người bình thường cũng sẽ vì thái độ trước sau bất đồng của
nàng mà sinh lòng nghi ngờ. Không phải giả vờ “bạch liên hoa”, rộng
lượng, đại công vô tư để lấy lòng hảo cảm sao? Tô quý phi làm được, Tô
Tự Cẩm nàng đương nhiên cũng làm được.
Nghĩ tới đây nàng khẽ thở dài rồi nói tiếp: "Từ khi thần thiếp tiến cung đến nay đã nhận
nhiều ân huệ của Hoàng thượng, trong lòng thường cảm thấy bất an lo
lắng. Người nhà bị thương đương nhiên là đau lòng nhưng mà … Thần thiếp
cũng không muốn Hoàng thượng vì chuyện này mà khó xử. Hoàng thượng đang
lúc dùng người, cần sự hỗ trợ của triều thần. Bây giờ thế gia đều cao
ngạo, trong mắt không coi ai ra gì, quyền lực to lớn không ai dám đụng.
Họ làm ca ca thần thiếp bị thương, thần thiếp rất giận. Nhưng thần thiếp không muốn gây thêm phiền toái cho hoàng thượng lúc này. Chờ sau này
Hoàng thượng nắm quyền uy, trị thiên hạ tất nhiên sẽ lấy lại công đạo
cho huynh trưởng của thần thiếp. Thần thiếp chờ người."
Tiêu Kỳ nghe những lời ấy, chỉ cảm thấy trong nội tâm huyết khí dâng trào
cuồn cuộn. Một cô gái nhỏ bé cũng có thể khuyên giải mình nhẫn nại như
thế, hắn đường đường nam nhi bảy thước dám nói gì đến uất ức đây?
"Ngôn Thanh, trẫm biết rõ người nhà nàng chịu uất ức, trẫm sẽ nhớ kỹ."
Tự Cẩm bấy giờ mới thở nhẹ một hơi, lấy khăn lau nước mắt, khẽ khàng dựa
vào ngực Tiêu Kỳ, "Hoàng thượng là trời của thần thiếp, người nói gì thì là cái đó, thần thiếp chỉ mong có thể chia sẻ vất vả với Hoàng thượng,
hy vọng người thuận lợi, mọi sự đạt thành."
Cả người Tiêu Kỳ cứng đờ, một hồi lâu cũng không nói gì, chỉ vỗ nhè nhẹ lưng Tự Cẩm,
cũng không biết qua bao lâu mới có tiếng thở dài thật khẽ phiêu bạt
trong cung điện.
Lựa chọn Kiêu Long Vệ, chuyện ca ca của Hi
Tần bị thương đã sớm lan truyền sôi sục trong hậu cung. Hi Tần được sủng ái như thế, ai nấy đều nghĩ phen này Hoàng thượng phải ra mặt chủ trì
công đạo. Lúc ấy mọi người đều muốn nhìn xem hoàng thượng sẽ trách phạt
người nhà Tô quý phi thế nào. Tô quý phi cũng tốt, Hi Tần cũng được, đều là người cướp đi sự sủng ái của hoàng đế, người trong hậu cung đều ước
gì thấy hai người đánh nhau.
Nhưng không ai ngờ, Hoàng
thượng không hề nhắc gì tới chuyện này, một chữ cũng không. Hơn nữa sau
khi Tô Thịnh Dương bị thương, trừ buổi trưa tới Di Cùng hiên, buổi tối
lại đi Trường Nhạc cung dùng bữa tối. Mặc dù Hoàng thượng cũng không ngủ lại mà về Sùng Minh điện nhưng chuyện này liền trở nên cực kỳ bí ẩn sâu xa, rốt cục Hoàng thượng có ý gì đây?
Tự Cẩm vịn tay Vân
Thường đi tới Phượng Hoàn cung. Bầu trời đen láy như được phủ một lớp
vải đen tuyền, tạo áp lực nặng nề lên con người. Ngẩng đầu lên trời, mây đen vần vũ, trong đầu nàng lại nhớ đêm qua Tiêu Kỳ vụng trộm tới Di
Cùng hiên. Nàng chưa cập kê nên hắn cũng không động nàng mà giữ lễ quân
tử, chỉ ôm nàng ngủ. Tuy không nói gì nhưng nàng biết tâm trạng hắn đang rối bời.
Hắn biết rõ hắn phải thiệt thòi nàng.
Tự Cẩm là một người hiện đại, kỳ thực nàng nhìn thấy thấu triệt. Sự tranh
đấu trên triều đình tuy không thấy máu nhưng toàn là chiêu trò âm hiểm.
Nàng và Tiêu Kỳ không phải thanh mai trúc mã, lại không có tình nghĩa
bao năm làm bạn trước khi đăng cơ như Quý phi và Hoàng hậu. Muốn có một
vị trí trong tim Tiêu Kỳ chỉ có thể dùng tâm ý để đánh đổi.
Hoàng hậu và Quý phi cái gì cũng tốt, duy chỉ có đối Tiêu Kỳ chưa hẳn đã chân tình. Phía sau lưng các nàng còn gia tộc dưỡng dục dạy bảo nhiều năm.
Trên người các nàng còn gánh vác trách nhiệm gia tộc. Nhưng Tự Cẩm không có.
Vừa đi vừa suy nghĩ, chợt nhìn thấy kiệu liễn uy nghiêm xa hoa chuyển chuyển đi tới, thái giám đi đằng trước không ai khác
chính là Mao Đông Lâm.
Quý phi!
Tiết trời này,
Quý phi vốn cực kỳ coi trọng thai nhi trong bụng sao lại cũng tới chứ?
Không kịp nghĩ những chuyện này, Tự Cẩm khom người hành lễ ngay bên
đường. Nguyên cho rằng Quý phi ngồi trong kiệu ấm áp thế kia chưa chắc
đã để ý tới một Hi Tần nhỏ bé, ai biết kiệu vẫn ngừng lại, Tự Cẩm trong
lòng căng thẳng.