Tô Liễu phu nhân hai mắt khóc sưng đỏ nhìn con trai nằm ở trên giường,
đứng bên cạnh là con dâu Triển thị cũng đỏ mắt vì khóc, đang nắm chặt
khăn nhìn phu quân của mình. Mẹ chồng đứng cạnh, có nhiều chuyện nàng ta không dám hỏi chỉ có thể đứng nhìn, trong lòng lo lắng vô cùng.
Từ khi bước chân vào kinh đô đến nay, cuộc sống trôi qua không yên ổn,
khắp nơi bị người cản trở, ép buộc. Giờ trượng phu lại bị thương, nàng
ta biết nguyên nhân vì cái gì nhưng ngoài miệng cũng không dám nói lung
tung.
Trên giường Tô Thịnh Dương liếc nhìn sang thê tử,
nhướn mày cười với nàng rồi nói với mẫu thân: "Mẫu thân đừng lo lắng,
chẳng qua là một vết thương nhỏ, nằm vài ngày sẽ đỡ thôi, không có gì
đáng ngại đâu."
Tô Liễu phhu nhân giơ tay vỗ vỗ tay của con
trai, "Nương biết rõ con chịu uất ức. Nỗi hận hôm nay phải tạm thời đè
xuống. Nhưng là cuộc đời rất dài, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, món
nợ này nhất định sẽ có ngày chúng ta đòi nhà Tô quý phi." Nói đến đây,
bà dừng lại nhìn con trai một lúc rồi mới trịnh trọng nói: "Làm người
tối kỵ là không có sự nhẫn nhịn, thiếu lòng nhẫn nại. Năm đó nhà chúng
ta khó khăn như thế mà còn vượt qua được, giờ khó khăn gian nan hơn hồi
đó sao? Con chỉ cần nhớ kỹ điều này, cuộc sống phú quý của chúng ta là
do muội muội con trong cung giành được, gặp chuyện gì cũng phải nghĩ tới muội muội con."
"Con biết rồi." Vẻ mặt Tô Thịnh Dương trang nghiêm."Nhà chúng ta không có căn cơ gì, muốn ra mặt cũng chỉ có thể
dựa vào lòng trung thành đối với Hoàng thượng, con đều ghi tạc trong
lòng."
Tô Liễu phu nhân cười cười, lại nghiêng đầu nhìn con
dâu, "Mấy ngày nay con đã vất vả nhiều rồi, để mẹ chăm sóc Mậu ca nhi và Quân tỷ muội cho."
"Vâng, con dâu nghe lời mẫu thân. Hai
đứa bé nghịch ngợm kia chỉ ước gì mỗi ngày được ở cùng mẫu thân thôi. Để mẫu thân phải mệt nhọc, trong trong lòng con rất áy náy." Triển thị vội vàng thi lễ một cái, dịu dàng nói.
Tô Liễu phu nhân chỉ
cười một tiếng không nói thêm gì đứng dậy đi ra ngoài. Triển thị vội
vàng đưa ra cửa, đợi đến khi mẹ chồng mình đi khá xa này mới lộn vòng
trở về. Nàng ta vắt khăn lau mồ hôi trên trán phu quân khẽ nói: "Có chắc là người nhà Tô quý phi hạ thủ?"
"Chuyện bên ngoài nàng
không cần lo lắng, nàng chỉ cần lo liệu việc trong nhà giúp đỡ mẫu thân
là được." Tô Thịnh Dương vỗ vỗ tay thê tử, suy nghĩ một chút rồi vẫn là
dặn dò thêm, "Sau này gặp người nhà Tô quý phi thì cách xa một chút."
Triển thị nhẹ nhàng gật đầu, chuyện bên ngoài nàng không hiểu, phu quân nói
gì thì chính là cái đó. Nhưng món nợ này của người nhà Tô quý phi nàng
sẽ ghi nhớ trong lòng. Nàng giơ tay kéo lại mép chăn cho phu quân, lại
bưng nước đến cho hắn uống rồi nói: "Thiếp chỉ là nữ nhân chân yếu tay
mềm thì sợ gì chứ, chẳng phải là lo lắng chàng ở ngoài làm việc bị người tính kế mà thôi. Lần này chọn lựa Kiêu Long Vệ chàng quyết tâm phải
tham gia, thiếp không hiểu cũng không dám cản trở, nhưng thấy chàng bị
thương thế này rất đau lòng. Thiếp biết việc này rất khó khăn, thật sự
là không làm không được sao?"
Nghe thê tử lo lắng nói, trong lòng Tô Thịnh Dương cảm thấy ấm áp, nắm tay nàng nói: "Không làm không
được, nếu không đi tranh vị trí thống lĩnh Kiêu Long Vệ này, ý Hoàng
thượng sẽ phái ta vào Lục bộ. Chỗ đó mà vào bây giờ thì cũng bị người ta đạp xuống bùn đen. Huống chi, làm thống lĩnh Kiêu Long Vệ, sau này muốn gặp muội muội cũng thuận tiện hơn."
"Tiểu cô là người có
phúc, nếu biết rõ chàng lo lắng cho nàng như vậy đương nhiên sẽ rất
vui." Quan hệ giữa Triển thị và em chồng thời gian qua rất hòa thuận,
nghe phu quân nhắc đến em chồng nét mặt cũng vui hơn.
"Nhập cung thì tính gì là phúc chứ..." Tô Thịnh Dương khẽ thở dài.
Triển thị cũng thở dài theo, nhưng lời này cũng không dám tùy ý nói, lập tức
chuyển sang đề tài khác: "Phu quân, giờ chàng bị thương thế này thì sao
tranh được vị trí thống lĩnh đây?"
"Vài vết thương nhẹ có là gì, nếu như mấy chuyện nhỏ này không chịu được thì sau này sao làm hộ
vệ ngự giá." Tô Thịnh Dương nói, "Huống chi hôm nay chẳng qua ta cũng
tương kế tựu kế, để dành sức lực cho trận chiến sau này."
Triển thị nghe từ từ mới hiểu được, nét mặt cũng vui vẻ thoải mái hơn, "Hóa ra như vậy, thật khiến thiếp lo muốn chết."
Triển thị dịu dàng cười, "Chàng nghỉ ngơi trước đi, thiếp đi nấu thuốc cho chàng."
Tô Thịnh Dương gật gật đầu, nhìn thê tử đứng dậy đi ra ngoài rồi quay đầu
lại nhìn chằm chằm lên đỉnh màn đang được cuốn lại. Hắn hiểu được ý định của Hoàng thượng. Nhưng bây giờ hắn không thể vào Lục bộ được, chỉ có
thể liều mạng lập thành tích trong Kiêu Long Vệ. Nghe hoàng đế ý tứ là
muốn xây dựng một lực lương hộ vệ chỉ nghe theo mệnh lệnh của hoàng
thượng, còn muốn hắn làm thống lĩnh...
Nếu như vậy mà suy ra thì Hoàng thượng đối xử với muội muội cũng thật có vài phần tình nghĩa
chân thành. Do đó Tô gia bọn họ tất nhiên phải báo hoàng ân mới được. Có điều sự cố ngoài ý muốn hôm nay có thể chỉ là màn khởi đầu ... sau
này... Tô Thịnh Dương nhíu chặt lông mày. Vậy thì sao chứ, vinh hoa phú
quý vốn phải giành từ trên đao kiếm, huống chi để muội muội trong cung
có thể ngẩng cao đầu, hắn cũng không hề e ngại.
Di Cùng hiên.
"Ca ca thần thiếp mặc dù đọc sách thánh nhân lớn lên nhưng từ khi còn bé
gia phụ đã mời sư phụ có tiếng dạy võ công, phải sống xa nhà ba năm để
rèn luyện. Lần này ca ca bị thương hẳn là có nội tình." Đôi mắt Tự Cẩm
nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ chậm rãi nói từng câu từng chữ. Rõ ràng nàng chưa từng gặp người nhà nguyên chủ nhưng không hiểu vì sao vừa nghe tin Tô
Thịnh Dương bị thương, trong tâm trí nàng tràn đầy những kỷ niệm chung
giữa nguyên chủ và vị ca ca này.
Tô Thịnh Dương là một huynh trưởng cực kỳ yêu thương muội muội, tình cảm huynh muội rất hòa thuận.
Mặc dù bây giờ trong linh hồn đã là một người khác nhưng những ký ức cũ
vẫn ùa vào như thủy triều, Tự Cẩm chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy lo
lắng. Đây có lẽ chính là cảm giác về tình thân không thể dứt bỏ, giống
như bị cắt đứt tay chân vậy.
Tiêu Kỳ nghe vậy nét mặt tràn
đầy áy náy, hắn siết tay Tự Cẩm, "Chuyện này là do trẫm làm chưa đủ chu
đáo, không nghĩ tới bọn họ lại dám công khai hạ thủ."
Tự Cẩm biết chuyện đã xảy ra, nếu không có những ký ức kia của nguyên chủ làm
ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, nàng cũng biết lúc này không được tức
giận. Nhưng có những lúc ký ức kia lấn án cả cảm xúc của nàng, mặc dù Tự Cẩm cố gắng kiềm chế nhưng cảm giác lo lắng thương xót kia vẫn ào ào xô vào lòng, không thể kiềm chế nổi. Cho nên giọng nàng nói với Tiêu Kỳ
rất lạnh lùng tức giận.
Sau khi Tiêu Kỳ điều tra biết rằng
tình cảm huynh muội của bọn họ rất thân thiết, giờ Tô Thịnh Dương bị
thương, nàng không vui cũng là lẽ thường tình. Cũng may, trải qua chuyện này hắn hiểu được rằng mấy kẻ kia cơ bản không hề muốn che giấu thủ
đoạn của bọn họ. Họ muốn quang minh chính đại nói cho gã hoàng đế như
hắn biết, chính là bọn họ làm.
Tự Cẩm nghe này lời này nước
mắt mới bắt đầu rơi, "Nhà Tô quý phi cũng quá kiêu ngạo, lẽ nào ca ca
thần thiếp cũng không phải là một mạng người sao? Sao bọn họ dám làm như thế... ngang ngược như vậy, trước hàng trăm con mắt mà cũng dám hạ độc
thủ."
Nhìn nước mắt Tự Cẩm như những chuỗi hạt châu rơi
xuống, lòng Tiêu Kỳ có cảm xúc thật khó tả. Nói cho cùng vẫn là do Tô
quý phi có thai, Tô gia cảm thấy có chỗ dựa vào vững chắc nên hành động
ngày càng quá đáng, "Ngôn Thanh, đừng khóc, chuyện này đều do trẫm cả."
Tự Cẩm bị Tiêu Kỳ ôm vào lòng. Kỳ thực nàng không muốn khóc, cảm thấy rất
xấu hổ nhưng cảm xúc kia đến quá mãnh liệt, không phải nàng không muốn
khóc mà được. Dù sao nàng khóc một chút mà có thể chiếm được thương cảm
của Tiêu Kỳ thì cũng không cần kìm nén làm gì. Lại nghe Tiêu Kỳ tự
trách, bèn lập tức nói: "Chuyện này sao có thể trách Hoàng thượng chứ?
Vốn là Tào Quốc công phủ khinh người quá đáng, thần thiếp bết rõ hoàng
thượng không muốn ca ca bị oan ức."
Tiêu Kỳ vốn cũng không
sai, giờ phút này nếu nàng chỉ biết oán giận trách cứ hắn thì tình cảm
vốn đã yếu ớt ít ỏi của hai người sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, có khi còn
mất hết. Tự Cẩm mới không làm việc ngốc này, oan có đầu nợ có chủ, nàng
và Tiêu Kỳ cùng chung mối thù, còn có thể gia tăng ấn tượng, làm tình
cảm tiến triển thêm một bước, ngốc mới có thể giận dỗi Tiêu Kỳ.
Nàng vốn luôn khéo hiểu lòng người, mặc dù đau lòng người nhà cũng vẫn che
chở bảo vệ hắn, Tiêu Kỳ ôm nàng vào lòng, "Chuyện này, trẫm sẽ cho đòi
công đạo cho ca ca nàng."