Mí mắt Phương Châm thoáng nhướn lên: "Ý của anh là gì?"
Nhìn bộ dạng cô như một chú gà chọi sắp bước ra chiến trường, trong lòng
Nghiêm Túc buồn cười, nhưng trên mặt vẫn điềm tĩnh như nước: "không có
gì, chỉ sợ chăm em cho thật tốt rồi em bay cao hơn."
Biểu hiện của Phương Châm hai ngày nay thật sự không tệ, có thể so với một thư kí
chuyện nghiệp. cô phản ứng nhanh, làm việc lại cẩn thận, suy nghĩ cũng
chu đáo, trêncơ bản Nghiêm Túc chỉ cần nhắc nhở cô một hai điều
là cô đã có thể xử lý xong xuôi. Tất nhiên thằng nhãi tên Kết Côn bên
phía Pháp kia cũng có không ít công lao.
Ánh mắt Nghiêm Túc
dừng trên người Phương Châm ba giây, anh đặt chén trà xuống bàn, rồi
đứng dậy nói với Phương Châm: "đi thôi, về phòng thay quần áo."
"Làm gì, lại đi ăn cơm à? Hôm nay em mệt nên chỉ muốn ở trong phòng thôi."
"không chỉ ăn cơm đâu, cũng liên quan đến công việc đấy. Hôm nay đi ăn cơm với các khách hàng, em cần phải tham gia, cũng không vi phạm 3 điều kiện của
em. Bởi vì đây là công việc. Em yên tâm, tiền làm thêm giờ anh sẽ trả
cho em, theo quy định của ngành, nếu đi làm sau tám giờ thì sẽ trả lương gấp đôi cho em."
Nghe nói là phải đi ăn cơm với khách hàng,
Phương Châm cũng không phản đối nữa, theo Nghiêm Túc về phòng. Khi đến
trước cửa phòng cô, Nghiêm Túc trực tiếp đưa tay ra ấn một chuỗi mật mã, sau đó gật đầu với Phương Châm ý bảo: "Vào trong đi, chọnmột bộ lễ
phục thật đẹp."
"Lễ phục, mặc đồ công sở không được sao?"
"đi dự tiệc mà em mặc đồ công sở sao, em nghĩ em là quản lý nhà hàng
hả? anh đãchuẩn bị lễ phục cho em rồi, loại nào cũng có, em
chọn một bộ đi. Em làm việc này là giữ thể diện cho cả anh và Thâm
Lam, không thể tùy tiện mà làm bừa được."
Phương Châm không còn
cách nào, chỉ có thể thỏa hiệp. đang đứng trước tủ quần áo lớn nhìn đủ
loại lễ phục đầy màu sắc thì cô chợt nhớ ra một vấn đề, quay đầu hỏi
Nghiêm Túc: "anh có mật mã phòng em?"
"Ừ, không phải ngày đầu tiên là anh đưa em vào sao?" Ngay cả mật mã cũng là anhghi ra cho cô còn gì.
"Nhưng mà..."
"không nhưng nhị gì cả." Nghiêm Túc đưa tay ra chọn ngẫu nhiên một bộ trong mộtđống
lễ phục ngắn dài không giống nhau, thấy cũng hợp mắt thì đi đến gần
Phương Châm ướm thử lên người cô, "Em khỏi cần lo chuyện anh có làm gì
với em không. Nếuanh đã đáp ứng 3 điều kiện của em, anh nhất
định sẽ tuân thủ. Nếu một chút chữ tínanh cũng không có, Thâm Lam
cũng không thể có được ngày hôm nay."
Phương Châm lại cảm thấy
chuyện này hình như là hai chuyện khác nhau. Lần trước ở làng du
lịch cô đã bị anh bắt nạt, Nghiêm Túc mượn cớ cúp điện, lợi dụng ăn đậu
hủ của cô, cho rằng cô sẽ quên nhanh như vậy sao?
Vì thế cô trầm
mặc không nói, như đang im lặng phản đối. Nghiêm Túc chọn một bộ lễ phục màu đỏ hồng hở vai ngắn ướm thử trên người cô, rồi hài lòng cười nói:
"Lấy bộ này đi. Em nhanh đi thay đi, đừng treo bộ mặt khổ sở đó nữa,
khách hàng nhìn thấy lại mất hứng."
Phương Châm nhận quần áo xong ướm thử trước gương, xa xăm mở miệng nói: "anhđây là chuẩn bị đem
em đi bán nhan sắc, để có được sự nhượng bộ cao nhất của khách hàng
phải không?"
Nghiêm Túc nghiêng đầu cười: "Đầu năm nay
người nói mạnh miệng thật không ít. Bán nhan sắc? Em cũng phải có nhan
sắc mới được chứ."
Khi Phương Châm vào phòng tắm thay quần áo,
trong lòng cô im lặng mắng: chê tôikhông có nhan sắc mà cả ngày bám riết lấy tôi không buông, già mồm!
Kết quả, bộ lễ phục đem lại hiệu
quả tốt đến ngạc nhiên. Sau khi mặc vào, Phương Châm xoay một vòng trước gương trong phòng tắm, không thể không bội phục ánh mắt của Nghiêm Túc
rất chuẩn. Loại người như anh không giàu cũng khó, ánh mắtthật sự rất
độc, làm người ta phải bội phục.
Lúc Nghiêm Túc nhìn thấy bộ dạng này của cô thì trong lòng anh yên lặng tự tán thưởng mình. Chưa nhắc
đến chuyện tình cảm, mắt chọn quần áo của anh quả thậtkhá tốt. Trong
nhiều bộ lễ phục như vậy, anh đã cảm thấy bộ này hợp với Phương Châm tối nay nhất.
Màu đỏ hồng này rất kén người, làn da Phương Châm
trắng nõn, lại có thêm màu này làm nền thì trông đẹp đẽ vô cùng. Nếu đổi thành làn da ngăm thì không thể mặc màu này, hơi thở địa
phương không chỉ tăng lên gấp mười. Thêm vào đó, cơ thể Phương Châm lại
khá gầy, bộ lễ phục hở vai phô bày xương quai xanh của cô một cách rất
tốt, làm tăng tính gợi cảm lên gấp đôi.
Chỉ có duy
nhất một điểm không được hoàn mỹ là ngực của Phương Châm không được
nhiều thịt, cho nên bộ y phục này mặc trên người cô vừa gợi cảm lại vừa
thanh thuần vô ngần, còn có vẻ non nớt ngoài ý muốn.
Hiệu quả này làm anh hết sức hài lòng. Tối hôm nay anh chính là muốn làm cho Phương
Châm tỏa sáng rực rỡ, tốt nhất là thu hút hết mọi ánh mắt bên phía Pháp
luôn. Đây là kế hoạch của anh, hai ngày nay có người tung tăng nhảy nhót rất bận rộn, cái đuôi kia có vẻ rất hưng phấn vui sướng. Trong lòng
Nghiêm Túc đương nhiênkhông hài lòng, có người muốn nhúng chám người phụ nữ của anh, thật là không biết sống chết.
Nếu đã có người muốn
bám đuôi, thì hôm nay anh sẽ giúp đối phương một tay, đơn giản làm cho
người kia chìa toàn bộ cái đuôi ra, cho hắn vung vẩy cái đuôi một lần là đủ. Sau đó anh có thể giơ tay chém xuống, triệt để cắt đứt cái đuôi
kia.
Phương Châm hoàn toàn không biết Nghiêm Túc có ý nghĩ này,
sau một hồi hưởng thụ chút hư vinh trước gương thì quay sang hỏi Nghiêm
Túc: "anh không thay quần áo sao?"
Tuy rằng bộ tây
trang trên người anh rất có khí chất, nhưng là chủ tịch công ty,
saoanh có thể mặc cùng một bộ vừa đi làm vừa đi dự tiệc được?
"Bây giờ thay." Nghiêm Túc vừa nói vừa kéo tay Phương Châm, hai người đến phònganh bên cạnh, "Em chọn giúp anh một bộ đi."
Phương Châm biết rằng đây nhất định là lấy cớ, Nghiêm Túc không khác
gì một cái móc treo quần áo với khuôn mặt xuất, mặc cái nào mà chả đẹp.
Nhưng cô vẫn bỏ công sức ra chọn cho anh một bộ đồ tây màu xám bạc, phối hợp với một chiếc caravat ấm áp sáng màu, càng làm cho Nghiêm Túc sáng
chói hơn.
cô gần như dám khẳng định rằng, một thân Nghiêm Túc thế nàyđi ra ngoài nhất định hấp dẫn ánh nhìn 200%.
Kết quả, trên đường bọn họ đi bộ từ phòng khách sạn đến chỗ
ngồi thì không gặp mộtai cả. Làm cho Phương Châm không khỏi cảm thán,
bạch mù Nghiêm Túc này mộtthân hảo túi da. Đối với chuyện này, Nghiêm
Túc lại tương đối vừa lòng, tuy rằng anhdẫn Phương Châm ra ngoài làm mồi nhử rắn ra khỏi động, nhưng không có nghĩa rằnganh đồng ý cho những
người trên dọc đường dùng mắt ăn đậu hủ người phụ nữ củaanh.
Nhưng sau khi ngồi vào chỗ, Nghiêm Túc lập tức hối hận. Trong chỗ ngồi có rất nhiều người Pháp, già trẻ gì cũng có, ánh mắt nhìn Phương Châm như nhìn thấy một châu lục mới, trực tiếp mà rõ ràng. Nghiêm Túc đột nhiên rất
muốn cởi áo khoác ra che vai Phương Châm lại.
Brice, trưởng phái
đoàn Pháp, mở miệng đầu tiên: "Nghiêm tổng, không ngờ thư kí củaanh lại
xuất sắc như vậy, bữa cơm hôm nay tôi đến tham dự xem ra rất đáng giá."
Nghiêm Túc lễ phép cười cười với đối phương, dẫn Phương Châm ngồi vào vị
trí. trêncơ bản, ánh mắt của mọi người dừng trên người Phương Châm mấy
phút thì cũng đều tản đi. Chung quy lại, bọn họ vẫn hiểu lễ nghĩa, biết
rằng nhìn chằm chằm vào một vị tiểu thư thì rất không nên. Huống chi đây còn là ở Trung Quốc.
Từ đầu tới cuối Phương Châm đều cúi
đầu không nói lời nào, cầm ly nước uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Nghiêm Túc thì hòa mình vào mọi người rất nhanh, mang theo Viên Mộc tiếp đón khách khứa đến dùng bữa, nhân tiện cho người giới thiệu qua các món ăn.
một bữa tối thuần kiểu Trung Quốc, Nghiêm Túc còn cố ý chọn
rất nhiều món ăn hiếm thấy cho mọi người thưởng thức, phần lớn nhóm
người Pháp đều cảm thấy rất mới lạ, rất nhanh lực chú ý đã dời khỏi
người Phương Châm.
Ngoại trừ một người đang vô cùng nhập tâm,
hoàn toàn không hề để ý một loạt sơn hào hải vị trước mặt, hai mắt nhìn
Phương Châm chăm chú, sỗ sàng ăn đậu hủ của đối phương.
Người đàn ông tên Phương Kết Côn này cũng chính là mục tiêu ngày hôm nay của
Nghiêm Túc: “Nghiêm/đánh”. Mấy ngày nay Nghiêm Túc đã nghe một ít lời
đồn về cậu ta với Phương Châm, nhưng giữa nghe nói và gặp mặt tiếp xúc
vẫn rất khác nhau. Lúc này trước mặt anh, thằng nhóc này còn dám lộ liễu như vậy, có thế biết rằng bình thường thằng nhóc này thuộc kiểu gì.
Tay Nghiêm Túc cầm ly rượu hơi dùng sức, như muốn bóp nát chiếc ly chân dài mảnh mai. Phương Kết Côn lại hoàn toàn không biết gì cả, cậu ta
còn đang bận nghĩ cách để làm thân với Phương Châm.
Phương Châm
có phần hối hận khi nghe lời Nghiêm Túc ăn mặc hở hang như vậy. Chưa
tính tới những người khác, Phương Kết Côn kia thật sự làm cho người ta
phải khó chịu, nếu không phải vì suy nghĩ cho việc làm ăn của Nghiêm
Túc, Phương Châmđã định đứng dậy bỏ đi rồi. Bộ dạng Nghiêm Túc lại như
cố tình không thấy, nhiệt tìnhnói chuyện với người
khác một cách không bình thường, hoàn toàn không nhìn đến cô.
anh cứ để người ta nhìn cô một cách trần trụi như vậy như vậy sao?
Nghĩ đến đây Phương Châm hơi tức giận, không nhịn được rót cho mình non nửa
ly rượu đỏ, buồn bực mượn rượu kiêu sầu đứng lên. Khi uống vài hớp đầu
tiên cô quên mất bản thân mình uống rượu rất dễ say, nên uống một cách
phóng khoáng. Kết quả, chưa được mấy phút, hơi rượu như bốc
lên trên đầu, mặt cô có hơi nóng lên, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Phương Châm cảm thấy không ổn. Nhưng ở đây hôm nay lại không phải bình thường,say rượu trước mặt mọi người thì đúng là muốn chết. Nghĩ đến đây Phương
Châm thoáng tỉnh táo lại, lấy cớ đi trang điểm, lặng lẽ ra khỏi chỗ
ngồi.
cô muốn ra ngoài hứng chút gió lạnh để làm tan đi hơi
rượu,khoảng hơn nửa tiếng thìquay lại. Đồng thời cô cũng muốn mượn cơ
hội này thoát khỏi sự dây dưa của Phương Kết Côn, tốt nhất lúc trở về
bữa tiệc đã tàn, mọi người ai về nhà nấy là hoàn hảo nhất.
Phương Châm nhẹ nhàng bước chân ra cửa, đi xuống hoa viên nhỏ dưới lầu hóng
mát. Tuy hôm nay sắc trời đã ấm lên nhưng vẫn còn hơi se lạnh, gió đêm
đầu hạ thổi vào người vẫn rất lạnh. Phương Châm ăn mặc lại ít, gió đêm
vừa thổi đã bắt đầu run rẩy, đến lúc này thì hơi rượu cũng tan không ít.
cô chỉ há miệng ra, hít vài ngụm gió lạnh vào bụng, cố gắng làm cho mình tỉnh
táo lại nhanh hơn. Nhưng cô còn đang dùng sức vẫn chưa hít vào được ngụm nào, thì chợt nghe phía sau có một giọng nói kì lạ chào hỏi cô: "Phương Châm, sao cô cũng ở đây thế?"
Khẩu âm kì lạ như vậy thì trừ
Phương Kết Côn ra còn ai vào đây nữa. Nháy mắt, Phương Châm lại đau đầu, người Pháp này đến Trung Quốc chưa lâu, thế mà đã học được bộ dạng giả
vờ khách sáo của người Trung Quốc. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy
được, rõ ràng là thằng nhãi này cố ý đến gặp cô.
Phương Châm quay đầu nhìn đối phương nở một nụ cười khổ: "thật là trùng hợp."
"Đúng vậy, trong đó nóng quá, tôi đi ra đây hít thở không khí. Phương Châm, sắc mặtcô không tốt lắm, không thoải mái sao?"
"không sao, do tôi có uống chút rượu."
"cô vừa uống rượu xong không nên ra đây hứng gió lạnh, cô mặc cũng quá ít. Tuy
rằng tôi biết đa số người Trung Quốc đều là khá đàng hoàng, nhưng cô vẫn phải cẩn thận, nếu trong khách sạn có người xấu muốn lợi
dụng cô thì rất phiền phức. Tốt nhấtcô nên về chỗ ngồi với tôi đi,
Nghiêm tổng chắc cũng đang lo lắng cho cô đấy."
Phương Kết
Côn nói câu này bằng tiếng Pháp, Phương Châm vểnh tai
nghe một lát thìhiểu. Nghe vừa rất chân thành vừa rất có lý, cô ăn mặc
hở hang như vậy đứng trong gió đêm quả thật không thoải mái, nếu chẳng
may gặp phải tên háo sắc thì không ổn rồi.
Vì thế cô gật đầu: "Được rồi, tôi quay lại đây."
"cô mặc áo khoác của tôi để che bớt lại đi, đừng để người khác nhìn thấy, có
mấy người đàn ông rất lạ lùng, vừa thấy mấy người phụ nữ mặc đồ hơi
hở một chút thì lại nảy ra ý đồ xấu."
Phương Kết Côn vừa nói vừa
cởi áo khoác choàng lên người Phương Châm, một thân ga lăng lịch lãm,
hoàn toàn khác với sự nhiệt tình vừa rồi.
Phương Châm cảm thấy hơi mất tự nhiên, tính trả áo lại cho Phương Kết Côn. Kết quả bàn tay đối phương đưa ra trực tiếp đè bả vai cô lại, nghiêm
túc nói: "Phương tiểu thư,cô cho tôi được thể hiện sự ga lăng đi."
"anh quá khách sáo rồi." Lúc nói chuyện, Phương Châm vặn vẹo, thuận thế trốn khỏi tay Phương Kết Côn.
"Phải, đây cũng là vì suy nghĩ an toàn cho cô."
Nhất thời Phương Châm nghẹn lời, đang do dự nói tiếp thế nào, đột nhiên dạ
dày côkhó chịu. Sắc mặt cô khẽ biến, lảo đảo xoay người muốn tìm một chỗ để nôn ra. thậtmất mặt khi nôn ọe trước mặt đối tác người nước ngoài
như thế này.
Nhưng Phương Kết Côn là miếng thạch cao bôi trên da
chó, đã dính vào thì dứt khôngđược. Cậu ta vừa thấy Phương Châm muốn nôn quả thực còn tích cực hơn cả cô, mộtphen khoác lấy vai cô kéo tới bụi
cỏ bên cạnh: "Có phải cô muốn nôn không? Chỗ này khá kín, chắc không có
ai thấy đâu, nôn ra rồi sẽ dễ chịu hơn."
Phương Châm
cũng không suy nghĩ nhiều về hành động của cậu ta, nhoài người về phía
bụi cỏ nôn ra 2 lần. Vừa rồi cô ăn không nhiều, thật ra cũng chẳng nôn
ra thứ gì. Nhưng sau khi nôn ra hai lần thì cảm thấy trong người dễ chịu hơn rất nhiều. cô đứng người thẳng lên nói cảm ơn Phương Kết Côn, vẻ
mặt đối phương cười xán lạn, tay ôm vai cô càng dùng sức.
"anh làm gì vậy?" Phương Châm có chút nóng nảy.
"không có gì, sợ cô ngã úp mặt, để tôi dìu cô về ghế lô."
"không cần, tôi tự đi được."
Phương Châm nói xong thì nhấc chân bỏ đi, nhưng không ngờ Phương Kết Côn uống
rượu vào cũng lớn gan hơn, mắt thấy bốn phía im
lặng không người, sự lãng mạn trong xương tủy làm cậu ta như mất kiểm
soát, vừa kéo tay Phương Châm, vừa ôm trọn cô vào lòng thật chặt.
Cũng may Phương Châm nhanh trí, khoát tay đẩy vào ngực cậu ta, cuối cùng mới giữ được khoảng cách khoảng một cánh tay giữa hai người.
"Xin lỗi Phương tiên sinh, tôi muốn quay lại."
"Xin lỗi Phương Châm, tôi thật sự rất thích em. Tôi đối với em rất nghiêm túc, em có thể cho tôi một cơ hội không?"
"Đương nhiên không được."
"Có thể nói rõ lý do được không?"
"Thứ nhất, tôi không thích anh, thứ hai, anh là người nước ngoài, thứ ba,
quan hệ của chúng ta bây giờ là quan hệ hợp tác làm ăn, tôi không muốn
có tình cảm cá nhân xen vào.”
Mặc dù Phương Châm có hơi say,
nhưng tốc độ cô nói những lời này vẫn rất nhanh. côdùng tiếng Pháp, để
chắc chắn rằng Phương Kết Côn có thể nghe được rõ ràng, sẽkhông có cơ
hội lấy tiếng Trung sức sẹo làm khó cô.
Nhưng cô chỉ nghĩ tới
việc bản thân mình nói cho xong, không để ý đến sắc mặt Phương Kết Côn
đối diện đột nhiên tối sầm. Lòng tự trọng mù quáng của người Pháp
bị một con nhóc phương Đông đả kích, thật sự làm Phương Kết Côn hết sức
mất mặt.
Lúc trước khi còn ở trong nước, cậu ta là cao thủ
tán gái, bình thường nói cũng chẳng cần nói, chỉ cần nhìn đối phương
bằng đôi mắt sáng lấp lánh thì đã dụ dỗ được người ta rồi. không nghĩ
rằng, dù cậu ta đã tiêu hao nhiều thời gian như vậy trên người Phương
Châm, những vẫn chưa thân thiết được với cô.
Vừa rồi khi thổ lộ
biệu hiện của cậu ta xem như rất nghiêm túc, kết quả đối phương
lạikhông thèm để ý, vừa nghe qua đã từ chối. Trong lòng Phương Kết Côn
cảm nhận được một cảm giác thất bại chưa từng có, thêm cả cảm xúc kích
động do rượu mang đến, đôi môi căng mọng của Phương Châm dưới ánh đèn
đường càng có vẻ hấp dẫn, trong đầu cậu ta "ông" một tiếng nóng
lên, không suy nghĩ gì cả đã tiến lên phía trước.
Phương Châm chỉ cảm thấy một gương mặt nháy mắt phóng đại trước mặt mình, còn chưa kịp
thắc mắc, đã có một cảm giác lạnh lẽo từ trên trời rơi xuống. Nước đá
văng lên trước ngực cô, phần lớn thì rơi xuống trên bắp chân và hai bên
chân của cô. Bên tai truyền đến tiếng Phương Kết Côn la hét chói
tai, một soái ca mét tám như bị điện giật, nhảy còn điên cuồng hơn châu
chấu mùa hè.
Phương Châm nhìn một màn trước mắt, không nói nên lời.
Phương Kết Côn hứng hết một thùng nước đá đổ xuống, toàn thân ướt đẫm. Bên
cạnh cậu ta là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sợ mi quần dài, trong
tay còn cầm mộtchiếc thùng nhựa.
Thùng nước đá vừa mới đổ xuống
kia chắc chắn là anh ta làm, bởi vì Phương Châm đứng gần đó cũng bị văng sang một ít, may mà chỉ có nửa người dưới hơi ướt mộtchút,
cũng không quá lạnh.
Phương Kết Côn khá thảm, cả người ướt đẫm
đứng đó, gió thổi tới muốn lạnh run, rất là chật vật. không biết vì sao
khi nhìn bộ dạng này của cậu ta, trong lòng Phương Châm rất sung sướng.
Dám có ý định ăn đậu hủ của cô, cho cậu ta nếm thử mùi vị của thùng nước đá đã là gì.
Người đàn ông kia không thèm liếc mắt nhìn Phương
Kết Côn, ngược lại rất quan tâm Phương Châm: "Vị tiểu thư này cô có
sao không? Cậu ta có làm gì cô không?"
"không sao, tôi ổn, vừa rồi cám ơn anh."
"Đừng khách sáo, dạy dỗ sắc lang là việc nên làm. Phải làm cho người nước
ngoài bọn họ biết rằng, người Trung Quốc chúng ta không phải dễ chọc.
Huống chi đây còn là Trung Quốc, địa bàn của chúng ta."
Phương
Châm nghe lời nói của anh ta, sợ rằng sẽ làm mâu thuẫn trở nên gay gắt
hơn, vừa định hoà giải vài câu, bên kia Nghiêm Túc lại mang theo trưởng
đoàn bên phía Pháp Brice tới, phía sau bọn họ còn có một đám người, tất
cả đều là những vị khách tham gia bữa cơm tối nay.
Nghiêm Túc như hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì, đi tới nhìn Phương Châm lại nhìn Phương Kết Côn, hơi nghi ngờ nói: "đã xảy ra chuyện gì?"
Phương Châm không thể không biết xấu hổ mà kể chuyện Phương Kết Côn định cưỡng hôn mình, chỉ đơn giản kể lại chuyển đổ nước. Phương Kết Côn tức
giận không ít, thấy người giúp đỡ mình đến đây, nhanh chóng chạy đến kể
khổ ới ông chủ. Cậu ta rất nhanh, Phương Châm cũng không nghe rõ được,
ngược lại là Nghiêm Túc ở một bên thản nhiên mở miệng nói: "thì ra là
Phương tiên sinh khách sáo như vậy, cám ơn ngàiđã quan tâm tới
bạn gái của tôi, chuyện đêm nay chắc là hiểu lầm, hi vọng ngài chớ để
trong lòng."
anh vừa mở miệng đã nói một chuỗi tiếng Pháp lưu
loát, những người Pháp ở đây nghe thấy thì rất sửng sốt. Vì mấy ngày qua khi hai bên gặp mặt nhau, họ chưa bao giờ thấy Nghiêm Túc mở
miệng nói tiếng Pháp. Bình thường bọn họ đều trao đổi bằng tiếng anh,
ngẫu nhiên có người nói vài câu tiếng Pháp Phương Châm cũng sẽ lập tức
phiên dịch cho Nghiêm Túc. Cho nên mọi người đều cho rằng chủ tịch Thâm
Lam Nghiêm tiên sinh không biết nói tiếng Pháp.
Sắc mặt Brice tối sầm, trong lòng có chút rối rắm. Ông ta cẩn thận nhớ lại mấy ngày nay
ông và đám cấp dưới có nói bậy gì về nhân viên Phương bằng tiếng
Pháp không, sau khi xác định là không có ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ông ta lại cười với Nghiêm Túc nói: "thì ra vị Phương tiểu thư
này không chỉ là thư kí của Nghiêm tổng, mà còn là bạn gái của ngài."
“Vâng, tôi vẫn chưa nói cho ngài, chủ yếu là vì không hi vọng vài người sẽ có
ấn tượngkhông tốt với Phương tiểu thư. Tình huống đêm nay khá đặc
biệt, không cẩn thận lại lỡ miệng."
Brice lập tức cười ha hả,
thân thiết vỗ vỗ bả vai Nghiêm Túc: "không có gì không có gì, tôi cảm
thấy biểu hiện của Phương tiểu thư rất tốt, tôi rất hài lòng cũng rất
tán thưởngcô ấy. Mắt nhìn người của chủ tịch Nghiêm rất tốt, bạn gái cậu và cậu đều rất xuất sắc."
Toàn những lời tâng bốc nhau, Phương
Châm nghe chẳng nổi nữa. Phương Kết Côn bên kia cũng có chút mất hứng,
đen mặt muốn nói gì đó, nhưng đã bị Brice khoát tay cản lại.
"Nghiêm tổng ngài xem, hôm nay cũng không còn sớm, cấp dưới của tôi
lại đang lạnh,không bằng chúng ta đều về phòng trước đi. Ngày mai rồi
hãy nói chuyện hợp đồng chi tiết nhé?"
"không thành vấn đề,
chuyện ngày hôm nay thật sự xin lỗi. Tôi sẽ nghĩ cách tìm ra người đã đổ nước lên người Phương tiên sinh, sau đó sẽ bắt anh ta giải
thích rõ ràng với Phương tiên sinh."
"không cần không cần, việc nhỏ thôi mà."
Khi hai người này đang nói lời khách sáo với nhau, Phương Châm vô tình
phát hiệnchàng trai trẻ đổ nước kia đã không thấy đâu. Theo bản
năng, cô cảm thấy chuyện tối nay hơi có vấn đề, như là có người dàn dựng hết cả.
Cho nên trên đường trở về phòng với Nghiêm Túc, Phương
Châm thấy bốn bề vắng lặng thì nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh cho người làm chuyện này không?"
"Chuyện gì hả?"
"Đừng giả bộ với em, chính là chuyện đổ nước vừa nãy. Có phải người đó do anh sắp xếp không?"
Nghiêm Túc cúi đầu liếc mắt nhìn Phương Châm, mỉm cười. Sau đó anh kéo bàn tay hơi lạnh của Phương Châm, hai người cùng đi vào phòng cô. Sau khi đóng
cửa phòng lại anh mới nói: "Đúng là do anh sắp xếp."
"Em biết mà, làm sao lại trùng hợp thế được, vừa đúng lúc có người đi ngang qua. Làm gì thật sự có người tiện tay giúp em được, thùng nước kia
cũng không thể chuẩn bị nhanh như vậy. Vì sao anh làm vậy?"
"Bởi
vì anh không muốn em bị chọc ghẹo." Nghiêm Túc bước lên một bước, kéo áo khoác tây trang trên người Phương Châm. Đây là áo khoác của anh, đồ của Phương Kết Côn anh đã sớm cởi ra trả lại cho đối phương. Người phụ nữ
của anh dù thế nào, cũng không cần áo khoác của người đàn ông khác.
Đông tác này của anh làm Phương Châm ấm áp trong lòng, khụt khịt mũi: "anh pháthiện vấn đề khi nào?"
"Từ lần đầu tiên thằng nhãi đó phóng điện với em."
"Sớm vậy sao?"
"anh còn ngại là quá trễ. anh đã nói rồi anh hối hận khi mang em đến HongKong,
sớm biết vậy đã không để em đi gặp khách hàng, cứ giấu em trong khách
sạn mới tốt. Nhưng nếu không phải công việc em thì em sẽ không đi, tính
tình em rất bướng bỉnh, điều này rất không tốt."
Phương Châm từ
chối thảo luận vấn đề tính tình của bản thân, cô càng quan tâm các hành
động của Nghiêm Túc: "Nếu anh biết Phương Kết Côn thích em, sao đêm nay
còn bắt em mặc ít thế này?"
"Em đã nghe câu "Dụ rắn khỏi hang" chưa?"
Phương Châm hơi mất hứng: "anh lấy em làm mồi nhử, không sợ em rơi vào trong tay cậu ta rồi xảy ra chuyện gì sao?"
"Chuyện này còn phải trách em. anh vốn tính mượn cơ hội trên bàn ăn ngày hôm
nay tuyên bố với mọi người chuyện em là bạn gái anh. Ai biết em mới ăn
vài miếng đãđứng dậy đi ra ngoài. Em nói là đi toilet trang điểm lại,
kết quả lại xuống hoa viên dưới lầu. Chuyện xảy ra sau đó đều không nằm
trong kế hoạch của anh, là em đã phá hỏng chuyện anh sắp xếp đấy."
"Vậy người đổ nước kia..."
Nghiêm Túc đưa tay vỗ nhẹ trán Phương Châm: "Cũng là anh cử người làm.
Em đi hơi lâu lại thêm Phương Kết Côn ngồi được một nửa cũng đứng dậy
rời khỏi chỗ, anh cho Viên Mộc kiếm một người đi tìm em. Chuyện đổ nước
này không phải do anh bày ra, tám chín phần là do Viên Mộc sắp đặt. Cậu
ta vì tình cảm nên mới nảy ra ý đồ xấu, dù cho bình thường nhìn rất đứng đắn."
"Vậy là sau đó anh cố ý dẫn mọi người đến hoa viên à?"
"Tất nhiên, tản bộ thư giãn sau bữa cơm là việc nên làm, không ai phản đối.
Lão hồ ly Brice kia rất thông minh, biết anh đang diễn trò còn phối hợp
tốt như vậy, xem ra trong lòng ông ta cũng rõ ràng, cấp dưới của ông
ta không bỏ được tật xấu.”
Phương Châm cẩn thận nghĩ đến chuyện
mới phát sinh vừa rồi, cảm thấy trong lòngkhông được thoải mái. May mà
người Nghiêm Túc sắp xếp ra tay đúng lúc, nếu khôngcô cũng không thể để
cho Phương Kết Côn làm bậy với cô được. Từ trước đến nay Nghiêm
Túc không nói gì đã hôn trán cô thì còn được cho là vui vẻ thú vị nhưng
bị mộtngười nước ngoài mình không thích cưỡng hôn, thì chỉ có sự ghê
tởm.
"Nhưng anh cũng đâu cần nói với người khác em là bạn gái anh, làm mọi người hiểu lầm."
trên mặt Nghiêm Túc lộ ra ý cười khó thấy, đột nhiên vươn tay ra, ôm ngang
Phương Châm lên. anh bước vài bước vào phòng, rồi ôm Phương Châm cùng
ngã vào chiếc giường đôi.
Môi anh kề sát bên môi Phương Châm: "Vậy tối nay, chúng ta hãy biến hiểu lầm thànhsự thật đi."