Ngay lập tức, Phương Châm nâng đầu gối lên, hướng vào bộ phận mấu chốt của Nghiêm Túc.
Kết quả đối phương duỗi tay ra ấn xuống, làm chân cô đang cong lên cũng bị
duỗi thẳng, hơn nữa anh còn ấn mạnh xuống giường làm cô không thể động
đậy.
"Nghiêm Túc, anh quên điều kiện giữa chúng ta!"
Phương Châm nóng nảy, giùng giằng muốn đứng dậy. Nhưng sức lực cùa đối phương
rất lớn, cô như cá nằm trên thớt, làm sao cũng không thể ngồi dậy nổi.
Vẻ mặt Nghiêm Túc cười đến đắc ý: "Em yên tâm, tất cả anh đều nhớ
kỹ, một khắc cũng không quên. Nhưng việc ngày hôm nay là anh tình em
nguyện, không xem là anhép em được, cho nên anh không vi phạm."
"Có mẹ anh mới anh tình em nguyện, đồ thúi tha!"
"không ngờ em còn biết mắng người khác, còn có khí thế như vậy."
Phương Châm tức giận, hai chân đạp loạn, nhưng lại không sao đá được vào người Nghiêm Túc, gấp đến độ mặt đỏ bừng. Nghiêm Túc thấy thế thì kề sát đến
ngực cô, hơi khiêu khích nói: "Em xem, mặt em đỏ như vậy, tất
nhiên không phải là em khôngnguyện ý."
"Đó là vì anh làm em tức giận!"
"Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ đổi một phương pháp nghiệm chứng khác."
Nghiêm Túc nói xong đưa tay ra, sờ ào làn váy của Phương Châm. Động tác này
làm cơ thể Phương Châm cứng đờ, một sự bất an tràn ngập trong lòng.
Nghiêm Túc lại còn thêm dầu vào lửa: "Cởi quần kiểm tra là hiểu ngay ấy mà."
Phương Châm là người từng trải, đương nhiên biết thân thể mình bây giờ đang có phản ứng gì, cũng biết Nghiêm Túc nói cởi quần có hàm ý gì. không cần
cởi cô cũng rõràng, nửa người dưới của mình nhất định không thể nhìn.
Đơn giản chính là trần trụinói cho Nghiêm Túc biết, cô bây giờ rất khát
vọng anh.
Quen biết Nghiêm Túc lâu như vậy, lần đầu tiên Phương
Châm bị anh ép tới mức phải gắng sức mà chống cự. Cơ thể cô cứng ngắc
nằm trên giường, nghẹn nửa ngày mớinói được một câu: "anh suy
nghĩ một chút cho Vương Tử đi, vì thằng bé mà suy xét..."
"Suy xét cho thằng bé và việc kết hôn với em không hề mâu thuẫn với nhau."
"Thằng bé cần một gia đình hoàn chỉnh, có cả ba và mẹ mới được."
"Đoàn Vịnh Thi muốn đưa con về."
"Cái gì?" Phương Châm sửng sốt, khẽ ngẩng đầu lên nhìn đối phương, "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"cô ấy và chồng người Mỹ ly hôn rồi, chuẩn bị về Trung Quốc định cư. Cho nên muốn đem con về ở với cô ấy."
"Vậy các anh, không nghĩ tới việc tái hôn sao?"
"Tái hôn cái gì. anh và cô ấy chưa từng kết hôn, ở đâu mà tái hôn được."
"nói như vậy..." Phương Châm chớp chớp mắt, sắp xếp từ ngữ, "Vương Tử là con ngoài giá thú."
“Đúng."
"Các ngươi đây đối với không chịu trách nhiệm cha mẹ." không biết khí lực từ đâu, Phương Châm một phen đẩy Nghiêm Túc ra, đứng dậy khỏi
giường. cô vừa định chỉ vào mũi Nghiêm Túc, giáo huấn anh một trận, lại
thấy bờ vai và một phần đùi trắng mịn lộ ra ngoài, đã nhanh chóng kéo
chăn lên che lại.
"Rốt cuộc khi còn trẻ các anh đã làm gì?
Nếu không kết hôn sao lại muốn sinh thằng bé làm gì, sinh
xong thì một người đi Mỹ, một người ném nó cho người lớn. Nghiêm Túc,
lúc trước em cảm thấy anh là một người đàn rất có trách nhiệm, nhưng
trong chuyện của Vương Tử này, em thật sự nhìn không thấu anh."
"Em nhìn không thấu là bởi vì em cho rằng Vương Tử là con anh..." Nghiêm
Túc gõnhẹ lên chóp mũi Phương Châm, sau đó vươn tay ra, ôm cả
người cô cùng ngã xuống giường. Sau đó tay anh kéo chăn, tiếc rằng
Phương Châm quấn mình rất kĩ, một chút cũng không chừa ra cho anh.
Nghiêm Túc chỉ có thể mở miệng nói với cô: "Ai da, cho anh một chút đi."
"Dựa vào cái gì."
"không muốn nghe tiếp câu chuyện sao?"
Đúng là rất muốn. Nghiêm nói xong câu đó thì chống người lên nằm nghiêng,
làm tâm tình Phương Châm ngứa ngáy. một lát sau cô bất đắc dĩ thỏa hiệp, cầm lấy một góc chăn đưa lên. Nghiêm Túc không nói hai lời cầm lấy, kéo nửa cái chăn đắp lên người, sóng vai nằm trên giường lớn với Phương
Châm.
Cảm giác này thật giống như tình tiết trong phim, còn hơi
chút lãng mạn. Đặc biệt, Nghiêm Túc còn nghĩ đến việc dưới chăn Phương
Châm chỉ mặc một chiếc váy khôngnhiều vải lắm thì máu toàn thân như chảy nhanh hơn.
anh tạm thời kiềm chế sự thôi thúc trong lòng, tiếp
tục đề tài vừa rồi: "Vương Tử là do Vịnh Thi và người đàn ông khác sinh
ra. Hai người bọn anh cùng nhau lớn lên từ khi còn nhỏ, cũng có thể xem
như mọi người thường nói là thanh mai trúc mã. Chỉ có điều, không phải
tất cả thanh mai trúc mã đều có tình cảm với nhau. Bọn anh chính
làmột đôi trong số đó. Vĩnh viễn chỉ dừng lại ở quan hệ bạn
bè. anh không yêu cô ấy, côấy cũng không yêu anh. Vịnh Thi lúc còn trẻ
rất mê chơi, từ khi học trung học đã bắt đầu có bạn trai, nhiều năm như
vậy, bạn trai chính thức mà cô ấy có không phải 100thì cũng là năm
mươi."
"Nhiều vậy sao?"
"Hơn nữa những mối tình một đêm
mỏng manh lại càng nhiều." Nghiêm Túc nói xong xoay đầu lại, đôi mắt
nhìn chằm chằm gò má xinh đẹp của Phương Châm, "Vương Tử là kết quả
tình một đêm trong quán bar của cô ấy."
Phương Châm ngẫm lại bộ
dạng Đoàn Vịnh Thi, lại nghĩ tới tác phong hỗn loạn của cô, lần nữa nhớ
tới một câu: nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
"Ba của thằng bé bây giờ đang ở đâu?"
"không biết, quen trong quán Bar, hai người đều uống say. Ngày hôm sau tỉnh
dậy thìmỗi người một ngả. anh có hỏi Vịnh Thi, cô ấy nói lúc ấy, đến
hình dáng của ba Vương Tử như thế nào cũng không thấy rõ, bây
giờ thì lại càng nhớ không ra. Biển người đông đúc thì đi nơi nào tìm
người đàn ông này đây? Mà có tìm được cũng không có ý nghĩa gì. Vịnh
Thi không thiếu tiền, cũng sẽ không vì một đứa bé mà cưới một người đàn
ông mà mình không yêu."
"Vì sao thằng bé lại gọi anh là ba?"
"Đó là bởi vì Vịnh Thi có một người mẹ khá bảo thủ.Mẹ của Vịnh Thi, dì Đoàn xem côấy là con gái bảo bối, từ nhỏ đã nuông chiều cô ấy là điều tất
nhiên. Con gái làm loạn ở bên ngoài dì ấy cũng biết. Ngay từ đầu, dì ấy
cũng có phản đối, sau lại thấy khôngcó tác dụng gì quá đáng nên cũng cho qua luôn. yêu cầu duy nhất của dì ấy chính làkhông được làm to
bụng. một khi đứa bé phát triển lớn hơn thì nhất định phải sinh
ra.anh nghĩ dì Đoàn chắc cũng có suy nghĩ của mình, dù sao lấy tính cách của Vịnh Thithì có khi cô ấy sẽ cứ chơi tiếp như vậy đến hết đời.
Nếu không lập quy củ cho cô ấy,thì cô ấy sẽ cứ phá thai thường xuyên như ăn cơm. Có vài cô gái ỷ vào thân thể trẻ trung khỏe mạnh của mình nên
cứ tùy tiện, có hết đứa trẻ này này đến đứa khác, đợi đến khi lớn tuổi
ổn định kết hôn sinh con, thân thể rốt cuộc không chịu nỗi. Dì Đoàn cái
gì cũng đều có thể nghe theo Vịnh Thi, nhưng chuyện về đứa bé lại vô
cùng kiên trì, Vịnh Thi nói với anh, cô ấy hơi sợ sự cố chấp mạnh mẽ này của mẹ cô ấy. Cho nên sau khi cô ấy phát hiện mình mang thai đứa con
của tên đàn ông kia, đã nhìn trúnganh làm người cha hờ."
Nghe đến đây, Phương Châm nhịn không được cảm thán một câu: Ôi, người đàn ông này thật đáng thương.
"Khi đó, anh và Vịnh Thi đang bị người nhà sắp xếp cho bồi dưỡng tình cảm.
Hai nhà bọn anh là quan hệ mấy đời, mấy người già cảm thấy bọn anh tuổi
cũng đã lớn thì nên kết hôn, cho nên họ muốn gạo nấu thành cơm luôn, dứt khoát tính toán chuyện kết tình thông gia luôn."
"Cho nên anh và Đoàn Vịnh Thi yêu nhau?"
"Ừ, có một thời gian. trên cơ bản, đoạn thời gian đó, mỗi lần bọn anh hẹn
hò đều là như thế này, anh đến nhà cô ấy đón cô ấy, sau đó đưa cô ấy đến chỗ nào đó cô ấy muốn, tiếp theo thì bọn anh chia ra hai ngả, cô ấy
chơi của cô ấy, anh bận rộn củaanh. Đến sau giờ cơm tối thì anh lại đến
nơi nào đó đón cô ấy, xách theo bao lớn baonhỏ đưa cô ấy về nhà, người
lớn trong nhà nhìn thấy bọn anh xuất hiện cùng nhau thìvô cùng vui
vẻ, anh nghĩ có lẽ tên của cháu mình họ cũng đã nghĩ xong cả rồi."
"Ha ha" Phương Châm cười đến mức hơi xấu hổ, "Cái này coi là yêu nhau quái
gì. Hai người không có tình cảm với nhau sao phải ép ở cùng nhau làm gì, đâu có ý nghĩa gì. Em chưa bao giờ nghĩ đến anh lại là người
cũng sẽ thoả hiệp với cha mẹ như vậy, cam tâm tình nguyện cưới một người con gái mà mình không yêu."
"anh chưa từng có ý nghĩ muốn
cưới cô ấy. Khi đó Vịnh Thi và chồng trước người Mỹ
của cô ấy đang yêu nhau cuồng nhiệt. cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm,
chờ chồng trước của cô ấy bận chuyện ở trung quốc xong thì sẽ đi Mỹ
với anh ta, từ nay về sau hai người bọn anh sẽ vui vẻ không ai nợ ai. Ai biết người tính không bằng trời tính, côấy đột nhiên phát hiện mình
mang thai, chuyện đứa con này khá phiền toái. Chồng trước người Mỹ
của cô ấy đương nhiên sẽ không làm người cha hờ được, thế là cô ấy nóng
lòng tìm một người đàn ông nuôi đứa trẻ này. Khi đó bên cạnh cô ấy có
bạn traitrên danh nghĩa là anh, nên đã lấy anh ra làm người chịu tội
thay. Chuyện này nói tới lại thấy hoang đường."
nói tới đây, ngay cả bản thân Nghiêm Túc cũng không nhịn được cười. anh đưa tay xoa đầu
Phương Châm: "Đôi khi phụ nữ các em thật sự làm người khác
nhìn khôngthấu, một người hai người nhìn khờ khạo,
nhưng một khi đã quyết định ra tay, thì vô cùng nham hiểm."
Phương Châm nghe rất hăng say, nghiêng người đối mặt với đối phương, miệng
thúc giục: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, anh mau nói xem!"
"Có một hôm, Vịnh Thi hẹn anh ra ngoài uống rượu, bỏ thuốc trong rượu của anh. Vì
thế anh ngủ một giấc đến tận khi trời sáng. Khi tỉnh
lại, anh phát hiện mình đang ngủ trong phòng khách sạn, quần
áo trên người xộc xệch, Vịnh Thi áo quần không đủ che thânđang ngủ bên
cạnh anh. Cho nên đứa nhỏ này thuận lý thành chương trở thành kết quả
của việc anh say rượu mất lý trí."
"anh, bản thân anh có làm không mà anh cũng không biết sao?"
"anh cho rằng mình uống say, tuy rằng không nhớ gì, nhưng đến tình cảnh lúc
ấy anhcũng không nghi ngờ gì cả. Khi đó anh không biết Vịnh Thi mang
thai con người khác, còn tưởng rằng cả hai bọn anh đều uống nhiều quá
nên mới xảy ra chuyện như vậy. Sau khi tỉnh lại, Vịnh
Thi nói với anh chưa xảy ra chuyện gì cả, về sau vẫn như trướckhông có
gì khác thường. Nhưng không bao lâu sau cô ấy đến nói với anh, nói cô ấy mang thai con của anh, chính là Vương Tử."
"Vì sao nhất định phải là của anh, sao không phải của bạn trai cô ấy?"
"Chồng trước của cô ấy là một tín đồ đạo cơ đốc, tin vào hành vi vô tính trước hôn nhân. Người nọ anh đã thấy, có hơi thần bí lải nhải, thoạt nhìn rất giống người thần kinh. anh thật sự không biết Vịnh Thi nghĩ như thế nào lại coi trọng loại đàn ông đó, có lẽ là duyên phận đi. Ông trời cảm
thấy cô ấy đã sống nửa đời trước quá mức phóng túng, nên nửa đời sau
muốn tìm một cái xiềng xích như vậy để chế trụ cô ấy. Đáng tiếc, mọi
việc vẫn không như ý nguyện, giống Tôn Ngộ không thoát khỏi vòng
kim côvậy."
Phương Châm không còn lời nào để nói, không ngờ
chuyện này lại phức tạp đến vậy, hoàn toàn không nằm trong sự tưởng
tượng của cô. Quả nhiên trên đời này dạng người gì cũng có, có dạng
người như cô nhất thời xúc động đi giết người, cũng có dạng người như
Đoàn Vịnh Thi hao tổn tâm tư đi lừa người ta.
"Lúc đó, chồng trước của cô ấy có biết cô ấy đang mang thai con người khác không?"
"anh ta không biết. Kiểu người cứng đầu như anh ta, thật ra rất dễ bị lừa. Khi anh ta bận
rộn công chuyện ở Trung Quốc xong, bụng của Vịnh Thi vẫn chưa lộ
lắm, cô ấy đãdỗ anh ta về Mỹ trước, còn mình lấy cớ có việc phải làm ở
Trung Quốc, một lòng mộtdạ an thai sinh con. Sau này khi cô ấy đã sinh
Vương Tử ra, vừa đầy tháng đã đi Mỹ, Vương Tử ở với người lớn của
bọn anh đến bây giờ.”
Phương Châm đến bây giờ mới hiểu
được, thì ra trên đời này thật sự không phải người mẹ nào cũng thương
đứa con do mình sinh ra. cô là như thế, Vương Tử cũng giống như thế.
Trong phòng rơi vào trạng thái im lặng, chỉ còn tiếng tích tắc rất có quy luật của chiếc đồng hồ báo thức đặt đầu giường.
Phương Châm vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, vì nghĩ đến chuyện của Vương
Tử, cônhất thời không để ý đến Nghiêm Túc đang dùng ánh mắt nóng bỏng
nhìn chằm chằm mình.
Trong chốc lát, hai người đều trầm mặc rất
lâu, đến khi ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, hai người mới đồng thời
có phản ứng lại.
Nghiêm Túc trở mình xuống giường đi mở cửa, ra
là nhân viên phục vụ đến đưa cơm. Đây là chuyện anh giao Viên Mộc làm
trước đó, sợ Phương Châm chưa ăn no nên cố ý gọi cho cô. anh chỉ gọi đồ
ăn không gọi rượu, nhưng bây giờ lại có một chai sâm panh đặt trong
thùng đá, đây chắc chắc là ý của Viên Mộc nghĩ thay cho anh.
Nghiêm Túc nhìn Phương Châm trong phòng, anh nghĩ rằng bây giờ không phải là lúc để mở sâm panh ăn mừng đâu.
Sau khi nhân viên đến đưa cơm đi, anh về phòng gọi Phương Châm: "Có muốn ăn chút gì đó không? Lúc nãy anh thấy em ăn cũng không nhiều."
Phương Châm thật sự hơi đói bụng, vén chăn lên chuẩn bị xuống giường, song lại pháthiện ra váy trên người đã bị vén hết lên đến thắt lưng, cô nhanh
chóng che lại: "Em phải thay quần áo đã, anh ăn trước được không?"
Nghiêm Túc gật đầu với cô, săn sóc đóng cửa phòng lại. Phương Châm nhanh chóng tìm một bộ đồ thể thao, rồi mặc vào kín mít. Đến lúc đi ra Nghiêm
Túc đã ngồi chờ côbên bàn ăn, đồ ăn bày đầy trên bàn làm Phương Châm cảm thấy rất đói, vì thế ngồi xuống là bắt đầu ăn ngay.
Nghiêm Túc lại không động đũa, chỉ nhìn Phương Châm ăn.
"Sao vậy, không hợp khẩu vị anh sao?"
"Bữa tối nay anh đã ăn được tàm tạm rồi, em ăn nhiều một chút."
Phương Châm ăn một hơi hết một chén cơm thêm không ít đồ ăn, sau khi lấp đầy
bụng mới nhớ tới chuyện hai người nói lúc nãy: "Vậy ngay từ
đầu anh đã biết Vương Tử không phải con trai anh sao?"
Nghiêm Túc đưa khăn giấy cho cô: "không phải, lúc mới đầu anh thật sự nghĩ
thằngnhỏ là của anh, đến khi nó được 2 tuổi, không cẩn thận bị ngã, lúc
ấy bác sĩ nói có khả năng phải truyền máu, cho nên mới xét nghiệm máu
của thằng bé. Sau đó thì giống như phim truyền hình trên TV
vậy, anh phát hiện ra mình đã nuôi con không công cho người khác 2 năm."
"Vậy sao anh không tìm Đoàn Vịnh Thi hỏi rõ ràng?"
"Đương nhiên phải hỏi chứ, nếu không sao anh biết Vương Tử là kết quả
của cô ấy với tình một đêm trong quán Bar được. Lúc ấy anh cũng nghĩ đem con gửi máy bay trả cho cô ấy, nhưng cô ấy lại năn nỉ anh trong điện
thoại, nói tình cảm bây giờ của cô ấy và chồng rất tốt, không hi
vọng sẽ có một đứa trẻ đến phá hỏng sự tin tưởng lẫn nhau giữa
họ. anh nghĩ có khi lúc đó chồng cô ấy cũng không biết cô ấy có thằng
nhóc này. Nhưng mà bây giờ chắc chắn đã biết rồi, nếu không hai người
cũng sẽ không ly hôn nhanh như vậy."
"Tuy rằng cô ấy là bạn
của anh, nhưng em vẫn muốn nói một câu khách quan, người mẹ như
vậy thật sự không có trách nhiệm. Từ đầu tới cuối cô ấy chỉ đều suy tính cho riêng bản thân mình, hoàn toàn không nghĩ cho người khác. cô ấy
lừa anh rồi còn gạt cả chồng trước, điều không nên nhất là cô ấy làm tổn thương Vương Tử. Thằng bé Vương Tử kia ghét anh như vậy có phải vì nó
nghĩ anh là ép mẹ nó bỏ đi không?"
"Ừm, nó không biết thân thế
của mình, chỉ biết anh cả ngày bận rộn không chăm sóc nó. Có lẽ nó cho
rằng bởi vì anh không quan tâm đến người nhà nên mẹ nó mới bỏđi."
"Vậy sao anh không nói rõ ràng với nó?"
"nói rõ ràng với anh mà nói rất có lợi, nhưng còn thằng bé thì phải làm sao? nói cho nó biết nó còn nhỏ như vậy đã bị cả ba lẫn mẹ ghét bỏ sao? Nếu nói như
vậy, thì anh tình nguyện cho nó hận anh. Ít nhất trong lòng nó, nó cho
là mẹ nó bỏ nó đi là do bất đắc dĩ, mẹ nó vẫn còn thương nó."
Nghe xong lời này, Phương Châm có chút cảm động, nhịn không được vươn tay
ra, nắm lấy bàn tay phải của Nghiêm Túc đang đặt trên bàn: "không ngờ
mấy năm nayanh cũng chẳng dễ dàng gì. Nếu tính tuổi của Vương Tử, chắc
là được sinh ra sau khi em làm anh bị thương hả?"
"Ừm, đây cũng
là nguyên nhân làm cho Vịnh Thi có cơ hội bỏ chạy đến Mĩ. Lúc đó, côấy
mới sinh còn chưa lâu, anh bị em đâm bị thương. Người lớn hai nhà Nghiêm Đoàn đều tập trung hết trên người anh, cô ấy đã mượn cơ hội này chạy
trốn. Đợi đến khi mọi người phản ứng kịp, đã không thấy bóng dáng cô ấy
đâu nữa rồi. Lúc ấy, đứa nhỏđã ở trong tay dì hơn hai ngày không có mẹ,
sau đó mẹ Vịnh Thi biết chuyện thì đã tức giận đến mức muốn đoạn tuyệt
quan hệ với con gái."
Phương Châm nhịn không được cười
khổ. cô tưởng tượng đến cảnh người nhà của Đoàn Vịnh Thi lúc ấy có bao
nhiêu nóng giận, chắc đều nổi trận lôi đình cả. Lại nghĩ đến Nghiêm Túc, vì bị Đoàn Vịnh Thi lừa gạt mà vô duyên vô cớ nuôi một đứa trẻ, Phương
Châm thật sự có cảm giác 5 năm trước Nghiêm Túc vô cùng đáng thương.
Sau đó cô lại nhớ đến một vấn đề khác: "Các anh đã đi đăng kí rồi sao?" Cho dù bụng Đoàn Vịnh Thi đã lớn không thể kết hôn, nhưng vẫn có thể lĩnh
chứng.
Nghiêm Túc mỉm cười với cô: "Biết là em sẽ quan tâm đến
vấn đề này mà. Em yên tâm, tất cả lần đầu tiên của anh đều được giữ lại
cả, bất kể là đêm đầu hay là lần kết hôn đầu. Lúc ấy, quả thật cha mẹ
hai nhà hối thúc bọn anh kết hôn, kỳ thật cũngkhông sao. Nhưng Vịnh
Thi không chịu, cô ấy muốn đến Mỹ kết hôn với người khác, nên lúc
đó cô ấy tìm bạn bè làm hai tờ hôn thú giả, dùng để đối phó với cha mẹ
hai bên. Nếu cẩn thận nghĩ lại, anh cảm thấy cô ấy rất có tài, con người cũng thông minh, đáng tiếc thông minh không đúng chỗ,có lẽ đọc sách
nhiều đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi. Đây có lẽ là nguyên nhân anh không yêu cô ấy, anh không thích phụ nữ ngu ngốc,anh thích người thông minh."
Khi nói lời này thì hai mắt anh không hề cố kỵ nhìn chằm chằm Phương Châm, như muốn nhìn thấu đối phương. Trong lòng Phương Châm cả kinh, vô thức muốn đứng dậy bỏ đi. Nhưng lại bị Nghiêm Túc kéo tay, trực tiếp cầm lấy cổ
tay cô.
"đi đâu? Nữ sinh xuất sắc của anh."
"Em thật sự rất bận." Phương Châm nhanh chóng giải thích, "anh xem, hôm nay suýt chút
nữa em đã không thoát khỏi tay Phương Kết Côn. thật không ngờ anh lại
thông minh như vậy."
"Người thông minh chợt mắc sai lầm cũng là
chuyện bình thường, chung quy chỉ do lúc ấy em có uống rượu. Chỉ số
thông minh của em được đo khi em không uống rượu,bằng không sự sụt
giảm sẽ rất lớn."
Khóe miệng Phương Châm giật nhẹ, trong lòng cảm thấy bản lĩnh chửi người kháckhông dùng lời thô tục của Nghiêm Túc rất thâm hậu.
cô biết tiếp theo có thể xảy ra chuyện gì, cũng do vừa rồi Nghiêm Túc đã ám chỉ rất rõràng. Nhưng dù cơ thể cô đã chuẩn bị kỹ, thì trên phương diện tâm lý vẫn còn mộtchút chướng ngại không vượt qua được.
Để kéo dài
thời gian, cô chỉ có thể liều mạng tìm đề tài: "Ha ha, cái đó, anh thông minh như vậy, em chắc chắn không so với anh được. anh sắp xếp cho người quấy phá kia thế nào, không sợ mấy người Pháp kia tìm anh ta gây phiền
phức sao?"
"Đừng lo, đều được Viên Mộc xử lý cả rồi. Người
đó không mặc đồng phục của khách sạn, trong lòng mọi người anh ta cũng
chỉ là một người dân trong một gia bình thường nào đó. Người Pháp cũng rất thông minh, sẽ không vì một cái phao bạn gái chủ tịch Thâm Lam ngu ngốc, mà gióng trống khua chiêng tìm một gia đình không có thực.
Nếu làm lớn chuyện này, thì bọn họ cũng không đẹp mặt. Hơn nữa bọn họ
cũng phải kiêng dè mặt mũi của anh. Brice là người thông minh,
nếu không ông ta cũng khônggiữ được vị trí đó đến ngày hôm nay. Trong
nhà ông ta có mười hai anh em, ông ta có thể thừa kế công ty của cha ông ta và ngồi vào vị trí tông giám đốc, thì ông ta chắc chắn không phải
loại người tầm thường."
"Mười hai người!"
"Đúng, mười hai
người. Có gì mà phải kinh hãi vậy? Em phải biết rằng tính tình người
Pháp phóng khoáng chứ, em còn là sinh viên tốt nghiệp ngành ngoại ngữ
đấy."
"Nhưng mà, không phải mười hai người quá nhiều sao. Vợ ông
ta không mệt chết sao?" Nếu như tính là bắt đầu sinh từ năm hai mươi
tuổi, liên tục không gián đoạn năm nào, thì khi sinh xong mười hai người cũng đã hơn ba mươi. Nhưng lại phải chắc chắn rằng trong quá trình này
chỉ sinh ra con trai, không thể có con gái được.
Nghiêm
Túc không khỏi vui vẻ: "Nhiều con trai như vậy đương
nhiên không phải mộtngười phụ nữ sinh. Ưu thế lớn nhất của Brice ở chỗ
ông ta là con vợ cả, con trai thứ hai của vợ cả. trên ông ta còn
có một người anh trai năng lực bình thường, cho nên ông ta dẫn đầu và có được vị trí tổng giám đốc, bây giờ cổ phần của ông ta trong công ty
cũng là nhiều nhất. Đương nhiên, mấy anh em khác do mẹ ông ta sinh ra
cũng đều rất nghe lời ông ta, chung quy lại bọn họ đều là dòng chính
thống, ngay cả khi có chút đấu tranh nội bộ, và người ngoài đang có ý
phá hoại thì họ vẫn đồng lòng đoàn kết chống lại người ngoài. Cho nên
những tiểu tam tiểu tứ kia dù sinh con trai, trên cơ bản vẫn không được
chia gì cả."
Nghiêm Túc nói rất thoải mái, nhưng Phương Châm ngẫm lại cảm thấy đau đầu. Loại chuyện gia đình này, cha con tính toán phản
bội nhau cũng không ít. Ngẫm lại chuyện tranh giành đoạt vị trong hoàng
cung thời cổ đại, Phương Châm thật tình cảm thấy làm vợ hay làm con nhà
có tiền cũng không hạnh phúc lắm.
Nghĩ đến đây cô lại nhìn Nghiêm Túc. Nghiêm Túc cũng là người có tiền, nếu so với Brice thì chắc tài
sản của anh chỉ nhiều hơn chứ không thể ít hơn được. Mẹ anhPhương
Châm đã gặp rồi, là người thích yêu đương với người trẻ tuổi hơn mình.
Như vậy, xem ra ba anh hẳn cũng có không ít tình nhân, con riêng bên
ngoài chắc cũng khá nhiều. Nếu như mình thật sự ở cùng một chỗ với anh,
tương lai sẽ ra sao đây?
Đừng nhìn bây giờ Nghiêm Túc là mảnh
tình si, nếu anh di truyền gien phong lưu của ba mình, xoay lưng lại tìm người phụ nữ khác và sinh con với cô ta, rồi sau đó người ta tìm tới
tận nhà đòi chia tài sản, thì cuộc sống làm sao sống đây?
Ánh mắt Nghiêm Túc vẫn luôn dừng trên người Phương Châm, thấy rõ ràng mọi biến
hoá trên mặt cô. Tựa hồ trong nháy mắt anh đã đoán được tâm tư của
Phương Châm, nên khi mở miệng trong giọng anh mang theo vài ý cười: "Em
yên tâm, anh khôngphải kiểu đàn ông như vậy, anh cũng sẽ không làm em
trở thành một người phụ nữ như vậy. anh đây cả đời chỉ biết có một người phụ nữ, chỉ có người phụ nữ này mới có thể sinh con cho anh. Người này
chính là Nghiêm phu nhân."
"Em dựa vào cái gì để tin anh đây?"
"Chỉ bằng việc anh nuôi con thay bạn mình nhiều năm như vậy, chứng
minh anh đây làmột người trọng nghĩa. Rồi bằng việc thiếu chút
nữa anh đã chết trên tay em mà vẫnyêu em, lại chứng
minh anh là một người trọng tình. Phương Châm, anh không có bản chất
phong lưu, so với anh những người đàn ông có tiền kia lại ăn chơi đàng
điếm ôm hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác từ sáng đến tối, mà anh lại chỉ vì em mà rung động. anh không tự khen mình đáng quý hay là giữ mình trong sạch gì, nhưnganh cảm thấy Phương Châm, em phải suy xét một chút
mấy nhân tố này, gặp mộtngười đúng thời điểm trong cả cuộc đời con
người không phải chuyện dễ, không dễ mới làm mình không hối hận
đúng không?"
Lời này này vừa dịu dàng lại lớn mật, trong lòng
Phương Châm nghe được cực kì dễ chịu. cô cũng biết người như Nghiêm Túc
rất khó tìm, trong cái xã hội bây giờ đàn ôngkhông cưỡng lại được sự hấp dẫn nhiều lắm, còn có rất nhiều người đàn ông khôngtiền không thế thậm
chí ngay cả một công việc ổn định cũng không, chỉ cần có cơ hộisẽ bám
theo những bà già hoặc lén đi ngoại tình. Hơn nữa, những người đàn ông
như Nghiêm Túc bao nuôi một người phụ nữ thành đạt đều không thành vấn
đề.
anh thật sự rất đáng quý.
Phương Châm thấy Nghiêm Túc
như vậy, cảm giác bản thân mình đã không còn sức phản kháng. Đêm hôm đó, trước khi cởi quần áo, cô đã nói một câu cuối cùng là: rất xin lỗi, La
Thế.
Tác giả có lời muốn nói: Được rồi, Tiểu Châm Châm cứ như vậy bị lão Nghiêm ăn hết, ăn hết, hoàn toàn ăn hết.