Ngày hôm sau, mới vừa tờ mờ sáng, Tô Nhược U đã bị nha đầu Thanh Nhạn bắt rời giường.
Bởi vì buổi tối hôm qua bị nhũ mẫu gợi lại một chút ký ức không quá
tuyệt vời gì, Tô Nhược U lăn lộn đến nửa đêm vẫn không ngủ được, mới vừa nhắm mắt thì trong đầu liền hiện lên cảnh Vương ma ma bắt nàng xem
“Xuân Cung Đồ”. Một lúc sau, vất vả lắm nàng mới ngủ được một chút,
nhưng nửa đêm lại giật mình thức dậy. Cũng không phải nàng gặp ác mộng,
nhưng mà so với ác mộng thì giấc mơ này làm cho Tô Nhược U xấu hổ không
thôi. Trong mơ, hai người không mặc quần áo trong sách đều biến thành
mình cùng người kia.
Thật quá đáng sợ rồi!
Nàng là khuê nữ trong sạch, thế nhưng đêm trước ngày thành thân lại có giắc mộng xấu hổ thế này, thật là ngượng ngùng quá đi!
Cho nên, sau nửa đêm, trong lúc Tô Nhược U còn chìm đắm trong sự hối
hận thì trời đã sáng. Lúc Thanh Nhạn kêu nàng thức dậy, Tô Nhược U vẫn
cảm thấy trong lòng hết sức hỗn loạn, Thanh Nhạn cũng bị sắc mặt tiều
tụy của tiểu thư nhà mình dọa cho hết hồn, sao đáy mắt lại đen như than
thế kia? Hôm nay chính là ngày vui của tiểu thư mà!
Nhưng Thanh Nhạn vốn là một cô nương chững chạc, nhìn thấy tiểu thư uể oải không phấn chấn, không cần nói gì, liền kêu Thanh Loan đem một chậu nước giếng lạnh đến đây.
Chờ rửa mặt bằng nước lạnh xong, cái lạnh lúc sáng sớm làm tinh thần
Tô Nhược U tỉnh táo hơn hẳn. Mà Thanh Nhạn còn chưa chịu buông tha nàng, vẫn kiên trì bắt nàng uống hết một chén trà mới thôi.
Sau khi dùng đồ ăn sáng, cữu mẫu Vương Thi liền mang theo Khương Ngọc
đến giúp đỡ. Không lâu sau, Khương Di đã lập gia đình cũng đến, Phạm thị dẫn theo Từ Huệ cũng đã đến từ sớm.
Các cô nương đều chen chúc trong phòng của Tô Nhược U, nghĩ về một năm trước, các nàng còn ở hậu viện nhà mình mở tiệc ngắm hoa, không nghĩ
tới mới một năm trôi qua, tỷ muội các nàng, đã hơn một nửa đều gả cho
người khác hết rồi.
Dù sao hôm nay cũng là ngày vui, cho dù trong lòng mỗi người có suy
nghĩ khác nhau, nhưng trên mặt đều lộ ra dáng vẻ vui vẻ. Một đám tiểu cô nương, líu ríu nói đùa, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng rất là náo nhiệt.
Hôm nay Tô Nhược U cũng chú ý thấy sự khác thường của Từ Huệ, ngày xưa nàng ở Tô gia đều thoải mái không khách sáo, hiện tại mặc dù trên mặt
vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt mất đi mấy phần thành tâm, haiz, đến
cùng vẫn là xa lạ…
Không để cho Tô Nhược U xúc động một lúc, trong chốc lát, Toàn bộ phúc phu nhân đã đến để chải đầu cho nàng.
Gọi là “Toàn bộ phúc” phu nhân, chính là phu nhân có cha mẹ chồng,
chồng, con cái đầy đủ, mà làm người chải tóc cho tân nương tử thì có thể lấy được rất nhiều tiền mừng, bởi vì từ trước đến nay Toàn bộ phúc phu
nhân đều là người biết ăn nói.
Chờ bà tử chải tóc đi đến trước mặt Tô Nhược U, nhìn nàng một chút lại không nhịn được mà khen ngợi, “Ông trời ơi, người này thật giống như
được tạc từ ngọc, có chỗ nào cần dùng đến ta đâu chứ?”
Kỳ thật sau thời gian được chăm sóc kỹ càng, da thịt toàn thân của Tô
Nhược U rất giống như trứng gà được bóc vỏ, trắng sáng như sứ, đến cả
lông tơ mắt thường cũng không nhìn thấy được, chỉ dưới ánh mặt trời, mới có thể nhìn ra một chút xíu. Nhưng quy củ chính là quy củ, Tô Nhược U
đàng hoàng ngồi chỗ đó, để bà tử làm lễ chải tóc sờ nắn mặt mình.
Bởi vì căn bản chính mình vẫn còn tốt, ngược lại Tô Nhược U không cảm
thấy như bị kim châm, không đầy một lúc sau thì lễ chải đầu liền kết
thúc, nàng bắt đầu thay quần áo.
Các cô nương trong phòng cũng không lên tiếng nói nhiều, chỉ lặng lẽ
nhìn người ta chăm sóc cô dâu, giúp Tô Nhược U trang điểm, đem khuôn mặt vốn đã xinh xắn của nàng làm càng thêm chói mắt. Đây chính là thời khắc xinh đẹp nhất của một cô nương gia.
Tô Nhược Nhị nhìn một chút, vành mắt không khỏi đỏ lên. Ngày đó nàng
cũng là tân nương, ăn mặc xinh đẹp như thế. Hiện tại đến lượt Đại tỷ nhà mình, nàng có thể cảm nhận được tình cảm lúc đó của các tỷ tỷ đối với
mình, chính là mọi người đều chúc phúc mình, mong muốn mình được hạnh
phúc.
Lúc ấy Tô Nhược Tuyết đang đứng cạnh Tô Nhược Nhị, thấy tiểu muội nhà
mình mất khống chế, liền vội vàng kéo nàng qua một bên, nhìn nàng lắc
đầu nhẹ một cái, không thể để cho Đại tỷ nhìn thấy được.
Tô Nhược Nhị hiểu ý, vội vàng quay người lại lau mắt một hồi, cố gắng
ổn định lại tinh thần, quả nhiên vẫn là Nhị tỷ nhà mình đáng tin nhất,
thời khắc mấu chốt vẫn là nàng bình tĩnh nhất.
Nhìn Tô Nhược U mặc bộ váy cưới đỏ thẫm, các tiểu thư đều ào ào tán
dương chúc mừng, trong khoảng thời gian ngắn, làm Tô Nhược U xấu hổ đỏ
mặt.
Giờ lành vừa đến, tiếng pháo đì đùng vang lên, bên ngoài tiếng người
cười nói rộn ràng, nghe rất náo nhiệt, hiển nhiên đội ngũ rước dâu đã
tới.
Trong tay Tô Nhược U cầm cây ngọc xanh như ý, hỉ nương cuống quýt dặn
dò Thanh Nhạn đem khăn trùm đưa đến, sau đó Toàn bộ phúc phu nhân cùng
Thanh Nhạn nắm tay Tô Nhược U, dẫn nàng đi ra, “Tiểu thư, chúng ta đi từ biệt lão gia trước.”
Trong đầu Tô Nhược U trống rỗng, hoàn toàn không biết nên lời nào, chỉ để Thanh Nhạn dắt đi đến thính đường trong tiền viện.
Tô phụ sớm đã ngồi chờ sẵn trong phòng khách, đợi đại nữ nhi nhà mình
tới dập đầu chào từ biệt. Cuối cùng ông không nhịn kích động, lúc dặn dò Tô Nhược U âm thanh mang theo một chút run rẩy.
Hôm nay người cõng Tô Nhược U là Lưu An, Tô Nhược U nằm dựa trên lưng
của Lưu đại ca, trong khoảng thời gian ngắn nàng liền cảm nhận được mình sắp phải rời khỏi ngôi nhà này, trong lòng vô cùng đau khổ, nước mắt
như chuỗi ngọc bị đứt chậm rãi rơi xuống, từng giọt từng giọt thấm vào
lưng áo của Lưu An.
Đương nhiên Lưu An cũng cảm thấy được, đối với ba người tỷ muội của Tô gia, ngoại trừ thân phận khác biệt, hắn thật sự đã xem các nàng như
muội muội của mình. Hiện tại mặc dù chính mình đưa các nàng xuất giá,
nhưng trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thấy bùi ngùi, bản thân hắn
không phải người biết cách nói chuyện, mấp máy môi vài cái nhưng vẫn đem mấy lời muốn nói nhịn xuống.
Tô Nhược U vừa ra khỏi nhà, Bùi Hạo đã nhìn thấy nàng. Đối với người
nam nhân đang cõng tiểu cô nương nhà hắn trên lưng, không đúng, phải là
tiểu nương tử nhà mình, đúng, nương tử nhà mình! Mặc dù biết đây là
người nhà mẹ đẻ của nương tử nhà mình, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu, tức giận không thể đem người đoạt lại ngay tức khắc, lập tức
sắc mặt hắn hiện ra vẻ không được tốt cho lắm.
Đối với sự khó chịu của Bùi Hạo, Lưu An không một chút để ý, hắn đem
Tô Nhược U trên lưng để xuống, chờ Tô Nhược U đứng vững liền nói, “U
Nhi, muội yên tâm, huynh và A Thái là người nhà mẹ đẻ của muội.”
Hiểu rõ lời này của Lưu An đại ca là để cho mình có chỗ dựa, lập tức
Tô Nhược U cũng hết sức cảm động, “Đó là đương nhiên, chuyện này còn
phải nói sao.”
Hai người không trì hoãn quá lâu, không chờ Bùi Hạo tức giận, Tô Nhược U liền được hỉ nương đỡ lên kiệu hoa.
Chờ kiệu hoa đến Bùi phủ, Tô Nhược U bước xuống kiệu, tay liền bị hỉ
nương nhét cho miếng vải lụa, đương nhiên đầu còn lại của hỉ lụa do Bùi
Hạo giữ lấy. Trên đầu Tô Nhược U bị khăn trùm che kín, chỉ có thể nhìn
thấy vạt áo đỏ thẩm của người nam nhân bên cạnh.
Nàng choáng váng dọc theo cả đoạn đường, đến lúc Tô Nhược U thanh tỉnh trở lại, nàng đã ngồi trên hỉ giường trong tân phòng.
Trong phòng líu ríu tiếng cười nói, mũ phượng trên đầu rất nặng, mặc
dù Tô Nhược U cố gắng không chú ý đến nó, nhưng đội trong thời gian dài
thì trong lòng nàng vẫn cảm thấy bực bội. Lúc này, nàng lại nhớ đến
người kia, nếu bây giờ hắn ở đây, đảm bảo trong phòng sẽ lập tức im
lặng.
Không lâu sau, không cần nhắc thì Bùi Hạo vẫn xuất hiện. Hôm nay là
ngày vui của hắn, dù thấy trong phòng nhiều người chen chúc như thế, hắn không nhịn được mà nhếnh môi cười. Bây giờ hắn rất vui mừng, thành ra
cái gì cũng dễ thương lượng!
Vốn Bùi Hạo lớn lên nhìn rất đẹp mắt, mà hiện tại bộ dạng lịa như tắm
gió xuân, làm không ít các cô nương sững sờ, chờ bị hỉ nương dùng tiếng
ho làm bừng tỉnh, tất cả đều đỏ mặt đi ra ngoài.
Thấy trong phòng không còn nhiều người không có liên quan, tinh thần
Bùi Hạo lại càng vui vẻ. Tô Nhược U ngồi ở đằng kia, không biết lý do gì mà căn phòng lại yên lặng đến thế, chắc do quá sợ hãi người trước mặt
mình đi. Mà dù có nguyên nhân nào đi nữa, trong phòng không còn ồn ào
làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Tân lang, mau mau mở khăn trùm của tân nương đi, về sau mọi việc hết thảy sẽ vừa lòng như ý!”
Hỉ nương đang vui vẻ nói lời chúc mừng, Bùi Hạo đã cầm lấy một đòn cân được quấn vải đỏ, nhẹ nhàng gỡ khăn trùm đầu của nương tử mình xuống.
Từ trước đến nay, Bùi Hạo chưa từng thấy qua Tô Nhược U mặc trang phục
lộng lẫy, trong khoảng thời gian ngắn, hắn liền sững sờ thất thần, mất
đi khả năng nói chuyện. Mà Tô Nhược U vì chuyện tối hôm qua mà trong
lòng vẫn cảm thấy xấu hổ, bây giờ không dám ngẩng đầu nhìn Bùi Hạo.
Hỉ nương thấy chú rể anh tuấn cùng cô dâu xinh đẹp, trong lòng không nhịn được mà thầm khen, quả là một cặp đẹp đôi.
Nhưng việc nên làm cũng phải làm, hi nương lên tiếng cắt đứt suy nghĩ
ngu ngơ của Bùi Hạo, “Xin mời tân lang qua ngồi bên cạnh tân nương nào.”
Nhìn thấy nương tử nhà mình vẫn còn thẩn thờ, mặc dù Bùi Hạo cũng cảm
thấy thẹn thùng, nhưng da mặt hắn rất dày, hơn nữa trước mặt là nương tử của mình, mình nhìn nương tử của mình là chuyện hiển nhiên rồi?
Kết quả là Bùi Hạo vô cùng vui vẻ ngồi xuống. Có thể ngồi gần nương tử nhà hắn như thế, quả thật là điều hắn mong ước từ lâu!
Chờ hai người uống rượu hợp cẩn xong, hi nương cầm chén rượu đổ lên
sàn nhà, hơi cúi người xuống, hỉ nương lập tức nói “Đại cát đại lợi”,
lại lấy một túi hoa quả thức ăn tượng trưng cho sự cát tường, đút cho Tô Nhược U ăn.
Nhất thời Tô Nhược U không nói gì, đồ gì đưa đến bên miệng, nàng đều
há miệng ngặm lấy, nhưng lần này cắn xuống một cái, quả thực nuốt không
nổi, đây chính là sinh bánh trẻo nha, giờ nhả ra cũng không được, nuốt
cũng không trôi.
Hỉ nương vừa thấy tân nương tử cắn một ngụm như thế, liền kêu hỏng bét rồi, nhưng lúc này cũng không thể nhả ra, lập tức vội vàng hỏi, “Tân
nương tử, là sinh hay không sinh?”
Tô Nhược U không mở miệng được, chỉ có cách gật đầu, này đúng là cái sinh bánh trẻo…
Nhìn tân nương gật đầu như bằm tỏi trước mặt, hỉ nương có chút dở khóc dở cười, bất quá bên cạnh còn có một sát thần đang nhìn chằm chằm, sắc
mặt của tân lang đã muốn tối xuống, dù sao quá trình cần thiết cũng đã
làm xong, bà phải nhanh chóng lui xuống thôi.
Chờ đến lúc trong phòng không có người, Bùi Hạo nhìn nương tử đang
ngồi cạnh không dám ngẩng đầu nhìn mình, vươn tay qua nói, “Nhả ra đi.”
Hắn đột nhiên đưa tay qua, làm cho Tô Nhược U cảm thấy mơ hồ, trong
miệng nàng còn đang ngậm sinh bánh trẻo, không nói chuyện được, chỉ ngây ngốc nhìn Bùi Hạo.
Thấy Tô Nhược U còn chưa nhả ra, giọng Bùi Hạo trầm xuống, nửa khối bánh trẻo liền xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Nhìn đồ mình nhả ra trên tay Bùi Hạo, Tô Nhược U vội vàng đem khăn tay đưa cho hắn, người này cũng thiệt là, thế mà không chê bẩn, để mình nhả ra trên khay là được rồi…
Mặc dù nghĩ thế, nhưng trong lòng của Tô Nhược U lại xuất hiện một tia ngọt ngào…
Nhìn tiểu nương tử mặc một bộ váy đỏ toàn thân, Bùi Hạo có chút rung
động, một tay kéo Tô Nhược U ôm vào ngực, “Cuối cùng cũng đem nàng lấy
về nhà…”
Tô Nhược U không nhúc nhích để cho hắn ôm. Kể từ sau khi hai người
định thân, trừ lễ mừng năm mới có vội vàng gặp mặt một lần, cùng với
ngày thành thân trong tháng ba của tiểu muội, chính là đã tám tháng rồi
bọn họ chưa gặp nhau,
Nói không nhớ hắn, thì chính là nói dối.
Lúc này, đôi vợ chồng mới cưới Bùi Hạo và Tô Nhược U chỉ ngồi ôm nhau
sít sao, thời gian đủ để uống hết một chén trà. Dù hai người không nói
gì, nhưng bọn họ đều cảm giác được quãng thời gian xa cách lúc trước,
càng đem bọn họ lại gần nhau hơn.
Cuối cùng gã sai vặt đợi không nổi, nóng nảy thúc giục Bùi Hạo. Lúc đó Bùi Hạo mới buông tiểu nương tử của mình ra, trong miệng vẫn dặn dò,
“Nàng nghỉ ngơi một chút đi. Ta đã bảo người phòng bếp chuẩn bị một ít
thức ăn. Nàng nhớ ăn đó. Ta đi ra tiền viện coi một chút.”
Ngày hôm nay Bùi Hạo chính là tân lang, không thể nào thoát khỏi việc
phải uống rượu mời, nhưng dù nói nhiều như thế, hắn vẫn không yên lòng.
Cuối cùng không đi không được, nên đành nói thêm một câu, “Đừng quên chờ ta trở lại!”