Sau khi Tô Nhược Nhị được gả ra ngoài, ngày tháng liền trôi qua nhanh hơn.
Tháng năm là lúc ba tỷ muội Tô gia cập kê, Tô phụ cũng không vì thời
gian gấp gáp mà làm qua loa, ngược lại tổ chức hết sức long trọng. Bây
giờ Tô gia không giống trước kia, quan khách đến dự lễ cập kê rất nhiều, huống hồ Tô Nhược Nhị đã gả ra ngoài cũng trở về, mặc dù nàng là phụ nữ đã có chồng, không thể tham gia lễ cập kê nữa.
Nhìn hai tỷ tỷ trước mặt, mặt của Tô Nhược Nhị hiện ra chút hâm mộ và
tiếc nuối, nhưng lại không thể trách nàng, mà không trách nàng thì trách ai đây? Vương gia phu quân nhà mình sao? Trách hắn không chịu đợi thêm
chút mà đi xin Thánh thượng ban hôn, không trách hắn xin thánh chỉ thì
thôi đi, đã thế mà ngay cả ngày thành thân cũng không chịu đợi thêm chút xíu, nhất định phải nhanh như thế.
Nếu bây giờ mà náng nói ra lời mình nghĩ, chính là để người khác chế
nhạo mình, cười mình đã thành thân rồi mà còn không biết xấu hổ như thế…
Làm sao mà Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết lại không nhìn ra ai oán trên
mặt của tiểu muội nhà mình. Vì lễ cập kê này mà tiểu muội nhà mình đã
bắt đầu chuẩn bị từ sớm, y phục của ba tỷ muội, đến vòng trang sức đeo
tay, thậm chí đến cách trang điểm, nàng cũng đã suy tính hết. Nhất định
đến ngày đó phải làm giống nhau như đúc, mà bây giờ hai người các nàng
lại mặc những đồ muội ấy chuẩn bị, khó trách nàng cảm thấy chua xót
trong lòng.
Nhưng bây giờ lại có Từ Huệ và Khương Ngọc ở hai bên trêu chọc, cười đùa nên cũng đỡ được phần nào.
“Nhị Nhi tỷ tỷ, tỷ nhìn muội xem, coi muội có mặc cái gì không thích hợp không?”
Ngày hôm nay có thể làm chủ trì cho lễ cập kê của hai người biểu tỷ mà mình kính trọng nhất, trong lòng Khương Ngọc hết sức hưng phấn, nhưng
bây giờ lại cảm thấy căng thẳng bất an, chỉ sợ mình làm sai gì đó, để
cho hai biểu tỷ bị xấu mặt, dù thường ngày Tam biểu tỷ rất thích trêu
chọc nàng, nhưng nàng cũng thừa nhận, ánh mắt của Tam biểu tỷ là chuẩn
nhất, bây giờ hỏi ý kiến tỷ ấy nhất định không sai!
Tô Nhược Nhị nhìn Tiểu Ngọc Nhi trước mặt đang căng thẳng lo lắng, chì cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn cười.
“Được được được, để tỷ nhìn kỹ Tiểu Ngọc Nhi xem nào…”
Từ Huệ ở bên cạnh cũng căng thằng. Ngày hôm nay khách đến Tô gia đều
không phải nhân vật tầm thường, bản thân Nhị nhi là Vương phi rồi, ngay
cả Bùi lão phu nhân, phu nhân và hai tỷ muội cũng đến. Ngay cả Chiêu
Nghi Đại trưởng công chúa cũng mang theo con dâu mình đến tham dự, càng
không phải kể đến những người khách hâm mộ tiếng tăm Tô phủ mà đến dự.
Hôm nay nàng cũng là người chủ trì nghi lễ cho hai vị tỷ tỷ, nên không
thể làm sai điều gì được.
“Nhị Nhi, tỷ cũng nhìn muội một chút đi.”
Ngày hôm nay, người đứng ra làm chủ cho các nàng chính là Chiêu Nghi
Đại trưởng công chúa Vốn là Tô gia đã định để cho cô mẫu Vương thị làm
chủ, nhưng nhìn hôn sự đã định ra của Tô gia, càng về sau thân phận con
rể càng cao hơn một bậc, vì muốn cho các nữ nhi của mình có một buổi lễ
cập kê tốt nhất, nên Tô phụ liền tiếp nhận ý tốt của Bùi lão phu nhân,
mời Chiêu Nghi Trưởng công chúa làm chủ, nếu không thì ông làm gì cũng
không đúng.
Sau khi lạy ba lạy, lễ cũng đã xong. Lúc trước Tô Nhược U có dự lễ cập kê của Khương Di, chỉ là không nghĩ tới, thời gian lại trôi qua nhanh
như vậy, vào tháng hai năm nay, Khương Di tỷ tỷ đã lập gia đình, tiểu
muội nhà mình cũng trong tháng ba gả cho phụ chính vương gia, mà chính
mình, tháng sau sẽ thành thân, quả thật mọi việc đều không thể nào tính
toán trước đuuợc.
Nhìn thấy Bùi nãi nãi ngồi ngay ngắn ở chỗ khách mời, Tô Nhược U cảm
thấy, mình vẫn còn may mắn, ít nhất hôn sự của mình được rất nhiều người trông đợi và chúc phúc…
Nàng chỉ có một việc không yên lòng, chính là phụ thân và Nhị muội muội bên cạnh.
Tính tình Nhị muội nhà mình vốn lạnh lùng, hiện tại càng lãnh đạm, tuy nàng có thể nhìn ra chuyện giữa muội muội cùng biểu ca, nhưng trong
lòng nàng, cũng rất hy vọng muội muội nhà mình có thể có được hạnh phúc
thật sự. Hiện tại tiểu muội đã gả cho phụ chính vương gia, xem ra hai
người ở với nhau rất tốt, dù sao nàng cũng hiểu rõ tính tình của tiểu
muội nhà mình, chính là một chút cũng không chịu thua thiệt, cho nên mặc dù nàng gả vào gia đình hoàng gia, nhưng Tô Nhược U cũng không lo lắng, ngược lại trong lòng toàn để ý chuyện của Nhị muội, đó mới là chuyện
làm cho nàng không yên tâm nhất.
Mà từ sau khi nương mất, trong lòng phụ thân rất đau khổ. Lần này,
nàng và tiểu muội đều gả cho người khác, một nhà Lưu thúc cũng dọn ra
ngoài, trong nhà không còn nhiều người nữa, Tô Nhược U lo lắng phụ thân
mình sẽ càng đau lòng. May mà còn có Nhị muội ở bên cạnh phụ thân, nhưng dù sao muội ấy cũng là nữ nhi, sau cùng cũng phải lập gia đình…
******
Nháy mắt một cái, đã đến ngày mười lăm tháng sáu. Mai chính là ngày Tô Nhược U xuất giá, hôm nay có rất nhiều người đến Tô gia, tất cả là để
cho Tô Nhược U thêm của hồi môn.
Sáng sớm Tô Nhược U đã thức dậy rửa mặt, ngồi chờ trong sương phòng ở U Lan Viện. Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền đầy ấp người.
Cũng may hôm nay người đến toàn là người quen biết với Tô gia, mấy
người phụ nhân lớn tuổi cười cười nói nói, chốc lát sẽ trêu ghẹo vài
câu, nhìn Tô Nhược U mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu không lên tiếng, ai cũng biết tân nương tử da mặt mỏng, hồi trước ai chả thế, may mắn là có cửu mẫu
Vương thị bên cạnh giúp đỡ, mọi người nói một lúc nữa liền đi ra ngoài,
để mấy tiểu cô nương xấp xỉ tuổi nhau ở lại nói chuyện với Tô Nhược U.
“U Nhi tỷ tỷ, hôm nay tỷ đẹp quá!”
Xưa nay Tiểu Ngọc Nhi luôn luôn hoạt bát, hơn nữa trước đó tỷ tỷ nhà
mình cùng Nhị Nhi tỷ tỷ đều liên tục xuất giá, mặc dù nàng tỏa vẻ mình
vẫn thoải mái vui vẻ, nhưng trong mắt vẫn không giấu được nỗi xót xa
không đành lòng.
Từ Huệ nhìn Tô Nhược U mặc bộ váy cô dâu nhiều tầng đỏ thẳm, trên váy
thêu hoa hải đường xen lẫn trúc xanh, trong lòng có chút cảm giác phức
tạp không hiểu.
Trước đó vài ngày, nàng có nghe nương mình lơ đãng nhắc đến việc đến
Tô gia cầu hôn U Nhi tỷ tỷ cho đại ca nàng, hơn nữa nàng cũng biết đại
ca thích U Nhi tỷ tỷ từ lâu rồi, mặc dù nàng vẫn thấy Tô gia gia thế
không xứng với nhà mình, nhưng nếu đại ca muốn kết hôn với U Nhi tỷ tỷ,
nàng cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, thế nhưng nàng không nghĩ tới, Tô gia lại cự tuyệt đại ca ưu tú nhà mình, đi đáp ứng lời câu hôn của Bùi Hạo,
người đứng đầu “Kinh thành tam hại.”
Nàng nghĩ rằng, bỏ qua gia thế, người được gọi là “Bùi tiểu anh hùng”
quả thật không sánh bằng đại ca nàng. Tháng ba năm nay triều đình tổ
chức kỳ thi Đình, mặc dù đại ca không đỗ Trạng Nguyên, nhưng cũng được
Đương kim thánh thượng phong làm bảng nhãn, một vũ phu múa roi dùng
thương sao có thể so sánh được?
Tô gia có mắt mà không biết nhìn vàng nào mới là thật, chướng mắt nhà mình, về sau thế nào các nàng cũng sẽ hối hận cho xem!
Nhưng dù sao nàng cũng cùng ba tỷ muội Tô gia chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết phải dùng biểu hiện
gì để đối diện với các nàng ấy, nhưng lời chúc phúc thì nàng thật sự
không nói ra miệng được…
Rất nhiều người ở trong phòng, Tô Nhược U bị mấy người đó ghẹo đến nổi mặt mày đỏ bừng, vì thế nên nàng cũng không chú ý đến Từ Huệ đang đứng
trong góc với vẻ mặt khác thường. Hiện tại cử chỉ của Huệ Nhi không còn
tự nhiên thân thiết như xưa, nhưng Tô Nhược Tuyết đứng một bên thì chú ý thấy sự khác thường đó của Từ Huệ, dù sao các nàng cũng quen biết đã
lâu, cho dù trên mặt trong biểu lộ ra điều gì, nhưng mấy tỷ muội các
nàng cũng có thể nhìn ra được.
Mặc dù chuyện của Đại tỷ nhà mình và Từ đại ca không thành, nhưng dù
sao đời này nàng cũng động tay động chân chút xíu trong chuyện đó, bây
giờ nhìn thấy sắc mặt của Từ Huệ không được tự nhiên, tất nhiên nàng
hiểu được, nhưng xin tha thứ cho nàng vì sống lại mà ích kỷ một lần, đời này nàng chỉ muốn bảo vệ gia đình cùng người trong nhà được bình an
hạnh phúc, những thứ khác thì nàng chỉ có thể bỏ qua, không quan tâm
tới…
Sau khi dùng bữa tối, nhũ mẫu giúp Tô Nhược U tắm rửa, trong mắt không khỏi lấp lánh ánh nước, nhanh thật, chớp mắt một cái, tiểu cô nương này ngày mai đã phải lập gia đình rồi…
“Tiểu thư, ngày mai người để cho nhũ mẫu chải đầu cho người được không…”
Làm sao mà Tô Nhược U không nhìn ra tấm lòng của nhũ mẫu đối với mình, nghĩ đến mai mình phải gả vào Bùi gia, trong lòng nàng cảm thấy thấp
thỏm nhưng cũng mong đợi.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người không có ai nói câu nào.
Cuối cùng, nhũ mẫu thấy thời gian đã trễ, mà mai còn phải dậy sớm, nên vội vàng bảo Tô Nhược U đi nghỉ ngơi.
Còn chưa đi ra khỏi phòng, đột nhiên nhũ mẫu nhớ tới một chuyện, mình
còn một điều chưa nói với tiểu thư nhà mình, nương của tiểu thư mất sớm, mà việc này mặc dù lão gia làm cha nhưng nói với nàng thì có chút không thích hợp, bà nghĩ nghĩ, chuyện này chỉ có bà làm là hợp lý nhất…
Tô Nhược U thấy nhũ mẫu vội vàng quay lại, cho rằng bà vẫn chưa yên
tâm nên an ủi, “Nhũ mẫu, mai sẽ rất bận rộn, bà còn có nhiều việc, bây
giờ con cũng không có chuyện gì, bà đi nghỉ ngơi chút đi.”
“Tiểu thư…”
Việc này thiệt quá khó mở miệng, dù đã chuẩn bị lời để nói nhưng thật
khó để nói ra, nhũ mẫu do dự một chút, nhưng nghĩ lại việc này là việc
lớn, có quan hệ đến hạnh phúc sau này của tiểu thư nhà mình, mình cũng
không thể sơ suất, bởi vậy nhũ mẫu cố lấy hết dũng cảm, cẩm lấy cuốn
sách được gói kỹ trong khăn đưa cho tiểu thư nhà mình.
“Tiểu thư, theo lý thuyết, lão nô không nên nhiều chuyện, nhưng phu
nhân không còn ở đây, để lão gia nói thì không thích hợp, da mặt lão nô
dầy nên chính mình đến nói với thiểu thư, đây là cách sống của phu thê
với nhau, đều là chuyện thường tình, đến ngày mai lúc động phòng hoa
chúc, người cũng cần phải sợ hãi…”
Thật ra nhũ mẫu Lý thị gả vào gia đình chồng không bao lâu thì chồng
bà qua đời, nói đến đạo lý cách sống giữa phu thê, bà cũng hết sức ngại
ngùng, có chút không chịu nổi, đây là giới hạn của bà, suy nghĩ một
chút, bà lại nói thêm một câu.
“Dù sao mọi việc, người đều nghe theo cô gia đi, việc ấy có chút đau, người nhịn một chút là sẽ qua nhanh thôi…”
Tô Nhược U lắng nghe nhũ mẫu nói, gương mặt không tự chủ được mà hồng
một mảnh, kỳ thật việc này trước đây Vương ma ma đã đặc biệt dạy cho
nàng, khi đó nàng mắc cỡ quá chừng, nhưng Vương ma ma rất kiên nhẫn, lật từng tờ từng tờ cho nàng xem hết quyển sách vẽ những chuyện thẹn thùng
kia, hơn nữa, Vương ma ma còn ở bên cạnh nàng mà tỉ mỉ giảng giải những
điều trong đó, thỉnh thoảng còn hỏi nàng hai ba câu, nàng nghĩ muốn nghe không hiểu cũng khó.
HIên tại nhũ mẫu lại đưa cho nàng một quyển sách vẽ “Tiểu nhân đánh
nhau”. Tô Nhược U cảm thấy cuốn sách được gói trong cái khăn trên tay
thật như củ khoai lang nóng, bây giờ phải làm sao đây, nàng muốn đốt nó, nhưng mà đây là ý tốt của nhũ mẫu, nàng không thể làm thế.
May mắn là nhũ mẫu cũng không được tự nhiên, dặn dò Tô Nhược U nhất định phải xem một chút, nói xong liền rời đi.
Tô Nhược U vội vàng đem món đồ trong tay nhét xuống đáy của chiếc
rương, không dám nhìn nhiều, nhưng lâu lâu nhịn không được lại liếc nhìn một cái, hai người được vẽ trong đó đều không mặc quần áo dính vào nhau làm việc xấu hổ. Rất nhanh thôi thì hai người đó sẽ biến thành nàng, và người kia…