“Ngươi nói xem, Tam thiếu gia sẽ ở lại nói chuyện cùng các vị phu nhân sao?”
“Lúc trước phu nhân sốt ruột hôn sự Thiếu tướng quân và Nhị thiếu gia làm
rất nhiều yến hội như thế, Thiếu tướng quân và Nhị thiếu gia mỗi lúc trở lại cũng không cảm kích, nhiều nhất là hành cái lễ với các phu nhân rồi bước đi. Lần này phu nhân lại làm yến hội thân cận bậc này, sợ là trong lòng Tam thiếu gia hiểu rõ, làm sao ở lại chứ!”
“Nói vậy thì, phu nhân cần gì phải làm yến hội lúc trời rất nóng thế này?”
“Phu nhân đây là ngóng trông Tam thiếu gia sẽ giống Thiếu tướng quân và Nhị
thiếu gia đột nhiên thông suốt đó mà!” Thị tì Thượng Tiệp Thượng ma ma
lắc đầu, nói với Tuệ Hương: “Nếu Tam thiếu gia lại không cảm kích, vừa
vặn tuyệt niệm tưởng này đó của phu nhân, không đến nỗi sẽ mỗi ngày dẫn
cô nương đến phủ, làm chúng ta không thể ngơi tay.” Bà ở đây nói chuyện, quả nhiên thấy Tưởng Hoa Hồng vội vàng đến đây, cũng không ngồi lại,
chỉ vây đến hành cái lễ liền cáo lui, không khỏi lặng lẽ cười nói: “Xem
đi, lại không diễn được rồi!”
Tuệ Hương lại cười nói: “Nhìn tình hình, giống như là muốn dẫn Tam thiếu gia xem Thấm cô nương kia. Có
điều trong phủ từ trước đến nay là Đại nàng dâu quản gia, Thấm cô nương
này là khuê phòng mật hữu với Thiếu phu nhân cũng tốt, lại lớn hơn Thiếu phu nhân hai tuổi, tương lai thành Tam thiếu phu nhân, có thể phục
Thiếu phu nhân quản chế sao?”
Thượng ma ma không đáp, trong lòng lại tính toán chút nhỏ nhặt, tuổi Thiếu phu nhân còn nhỏ, nếu thật đón
một Tam thiếu phu nhân lớn tuổi hơn, tương lai trong phủ ai quản gia,
thật đúng là khó nói. Mình cũng không cần sớm chào đón, trước tạm nhìn
xem rồi nói sau.
Tưởng Hoa Hồng không phối hợp, hành cái lễ đã
đi, Thượng Tiệp cũng không có cách nào, chỉ đành quay đầu tiếp đón các
vị phu nhân uống trà. Trấn Nam phu nhân muốn nói chuyện, lại nhịn lại.
Kiều Thấm nắm cái khăn tay vặn thành cái bánh quai chẻo, trong lòng cực
kỳ ảo não, mím môi không lên tiếng.
Trời rất nóng, các vị phu
nhân vội vàng đến đây, ý nghĩ cũng không ở trên ăn uống gì, thấy Tưởng
Hoa Hồng đi nhanh vậy, cũng không còn ý nghĩa gì nữa, dự tính nói đùa
vài câu, cũng muốn cáo từ. Thượng Tiệp bị náo loạn như thế làm mất mặt,
tức giận nói: “Dù sao lão Đại lão Nhị đã kết hôn, tới đó, không kết hôn
thì đợi làm hòa thượng đi!”
Hạ Viên và Trần Châu thấy Thượng
Tiệp còn tức không thôi, cũng không dám lên tiếng. Trái lại Tưởng lão
phu nhân nhìn không được, khuyên nhủ: “Hoa An và Hoa Khoan mới đón dâu,
Hoa Hồng cũng không cần phải gấp gáp. Chuyện nhân duyên này rất kỳ diệu, là của ngươi chính là của ngươi, chạy không thoát được. Không phải của
ngươi, người bên ngoài có tác hợp thế nào cũng vô dụng.”
Đang
nói, lại có quản sự nhà mẹ đẻ Tưởng lão phu nhân đến kinh thành làm
việc, thuận đường đến thỉnh an. Tưởng lão phu nhân nhân tiện hỏi tình
trạng thân thể ca ca nhà mình, quản sự cười nói: “Hết thảy mạnh khỏe,
chính là lúc nào cũng lẩm bẩm lão phu nhân, nói vài năm không thấy, thực rất nhung nhớ.”
Tưởng lão phu nhân nghe xong im lặng, nghĩ tới
đầu tháng sau là sinh nhật ca ca nhà mình, cũng muốn nhân chuyện chúc
thọ trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, huynh muội được gặp mặt nhau. Thượng
Tiệp thấy trời nóng đã dịu bớt, khuyên một hồi nói: “Hiện giờ mới hạ
tuần tháng bảy, ngày còn nắng gắt, nếu lúc này đi tới, chỉ sợ gặp thời
tiết nóng. Chuyện chúc thọ này, chúng ta để bọn nhỏ đưa đi là được.”
“Sinh nhật hắn là khoảng thời gian nắng nóng thế này, hằng năm muốn đi Tương
Hạ, các ngươi đều ngăn cản. Hiện giờ mọi người tuổi lớn, gặp một năm ít
đi một năm, nay trở về là tất yếu thôi.” Tưởng lão phu nhân không nghe
khuyên bảo, chỉ nói: “Ở lại ba ngày, hơn nữa chỉ tới một lúc, cũng chỉ
khoảng mười ngày thôi, các ngươi lo lắng cái gì?”
Thượng Tiệp
không có cách nào, tới tối trở về phòng thương lượng cùng Tưởng Chấn:
“Hàng năm đều là chúng ta đi qua Tương Hạ, năm nay lão phu nhân cũng
phải đi, tự nhiên không thể để bà tự đi, cũng phải đi cùng. Trước kia
Hoa An Hoa Khoan chưa kết hôn, ta vừa ra khỏi cửa, nghĩ trong phủ có lão phu nhân tọa trấn, quản gia quản việc trước kia giao cho Cố ma ma, bà
là thị tì lão thái thái, dù có khác người, cũng không có ai dám nói cái
gì, không xảy ra chuyện lớn gì cũng cho qua. Nay Hoa An Hoa Khoan đã kết hôn, lại muốn giao chuyện quản gia cho bà lại không thỏa. Nếu nói giao
cho Viên nhi, lại sợ Viên nhi tuổi còn nhỏ ép không được, thật phí công
cân nhắc.”
Vì Tưởng Cát và Hạ Tử Hân là ở viện phân khác, thời
gian này con Hạ Tử Hân lại bị tiêu chảy, cũng bất chấp chuyện nhà, thời
gian đang lúc hoàn cảnh rối ren, tất nhiên là không rảnh đến giúp đỡ
quản lý gia sự đầu này. Thượng Tiệp sau khi suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Thôi, cứ để cho Viên nhi coi sóc chút chuyện nhà đi! Tuy tuổi nàng còn nhỏ, tâm tư lại thông minh, huống chi chúng ta xuất hành cũng
chỉ hơn mười ngày, nhóm lão nô trong phủ chẳng lẽ có thể lật trời được
sao? Hằng ngày chi phí ăn mặc đều có lệ cũ, nghe theo là được. Lại kêu
Tuệ Hương đề điểm chút, đoán chắc cũng không có ai dám lừa gạt nàng.”
Tưởng Chấn thấy Thượng Tiệp tự quyết định sự tình rồi, không khỏi cười nói:
“Hoa An cũng ở trong phủ, nếu có chút chuyện, Viên nhi sẽ thương lượng
với nó, nàng sợ gì chứ?”
Tưởng lão phu nhân nghe muốn cho Hạ
Viên quản gia, vỗ tay cười nói: “Nhân dịp này cũng muốn nhìn xem Viên
nhi xử sự thế nào. Từ trước đến nay trong phủ thú Đại nàng dâu, đều phải có thể quản gia. Nếu Đại không quản được, lúc nào mới tới Tiểu trông
nom, sẽ loạn trình tự trưởng ấu, thế nên cao thấp chẳng phân biệt được,
loạn một đống. Tuy nói Viên nhi thông minh, dù sao tuổi còn nhỏ, chỉ sợ
ép không được người, vừa vặn cho nàng tích lũy kinh nghiệm đi.”
Thượng Tiệp nghe cười nói: “Nói tới chuyện này, cũng thật sự muốn để Viên nhi
học quản sự thành tài. Hiện nay Châu nhi cũng chỉ lớn hơn Viên nhi một
tuổi, nàng lại ngây thơ, thế nên chắc chắn nàng sẽ không tranh giành với Viên nhi cái gì. Chỉ sợ tương lai lão Tam cưới thê mạnh mẽ, sẽ tranh
giành đây! Mấy ngày trước nhìn Thấm cô nương kia, thấy nàng ở trước mặt
Viên nhi và Châu nhi làm một dáng vẻ phó đại tỷ tỷ, lúc này ngẫm lại,
nếu thật sự tác hợp nàng cùng Hoa Hồng, cũng có chút không ổn. Tương lai Viên nhi quản gia, e ngại phần tình cảm lúc trước, chỉ sợ không thể
quản chế quá mức Thấm cô nương. Thấm cô nương lại cũng là khuê phòng mật hữu cùng Viên nhi, xưa giờ đều xem Viên nhi là muội muội, đột nhiên
phải gọi Viên nhi một tiếng Đại tẩu, lại phải phục tùng trông nom, chỉ
sợ trong nội tâm nàng không được tự nhiên. Lại nói tiếp, chị em bạn dâu
không giống khuê phòng mật hữu, các nàng đều tốt thì không có gì, chỉ sợ nha đầu mọi người không tự giác ngộ được.”
Vốn Tưởng lão phu
nhân đối Kiều Thấm rất là vừa lòng, lúc này nghe Thượng Tiệp nói thế,
cũng gật đầu nói: “Vậy thì, nếu Hoa Hồng cưới Thấm cô nương, chỉ sợ Thấm cô nương thừa dịp tuổi tác lớn hơn, vừa có phân tình lúc trước, cũng
dám phản bác lại Viên nhi, làm không tốt, trong phủ sẽ sinh ra chuyện
phân tranh.”
Thượng Tiệp vừa nói, cũng bảo người mời Hạ Viên và
Trần Châu đến đây, nói chuyện mình và Tưởng Chấn muốn cùng Tưởng lão phu nhân ra ngoài, vừa cười nói: “Hiện giờ chúng ta vừa đi, liền để lại mấy đứa các con còn nhỏ tuổi, chuyện trong phủ, không thiếu được phải để
Viên nhi coi sóc.”
Tuổi ta còn nhỏ, lại thành thân chưa tới một
tháng, bây giờ lại quản gia, đây là khảo nghiệm ta sao? Nha đầu bà tử
phủ Tướng quân xem như ít, nhưng đếm tới cũng có mấy chục người, nghe
nói nhiều người còn là nha đầu lúc trước Tưởng lão phu nhân mang tới,
sau đó đều tự có chức quản sự nào đó trong phủ, kiêu ngạo nhất. Thị tì
bên cạnh tướng quân phu nhân cũng không đơn giản, chính là bị đàn áp,
cũng không dám sinh sự. Lúc này mình quản gia, những người liên can này
còn không nhân cơ hội ra uy phong trước sao? Vốn Hạ Viên muốn chối từ,
suy nghĩ một chút lại thấy không ổn, đợi nghe Thượng Tiệp nói tiếp chỉ
đi khoảng mười ngày thôi, ngược lại quyết tâm. Chỉ có mười ngày, lấy
theo lệ cũ mà làm việc, gặp chuyện cần quyết định, tính toán kéo dài một chút, Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp cũng đã trở lại, cũng không cần sợ hãi. Định thần suy nghĩ một chút, đồng ý, cười nói: “Mặc dù con
không hiểu chuyện, nhưng có Thượng ma ma và Tuệ Hương tỷ tỷ giúp đỡ lo
liệu, chắc không ra sai lầm lớn, huống hồ còn có Hoa An bọn họ ở trong
phủ, phu nhân cứ yên tâm đi!”
Thượng Tiệp thấy Hạ Viên không
khiếp sợ chối từ, âm thầm gật đầu, cầm những sổ sách đi ra, mở ra cười
nói: “Đây là sổ sách chi tiêu và các phủ thường hay lui tới hằng ngày,
các chuyện đều có lệ cũ, con chỉ cần để ý chiếu theo lệ cũ, châm chước
đi làm là được. Chúng ta vừa đi, người khác còn thôi, có mấy lão bà tử,
chỉ sợ sẽ tác quái, ta trước sẽ gõ các nàng vài câu, nếu có chút quá
mức, đợi chúng ta về, lại dạy dỗ các nàng. Con không cần tức giận cùng
các nàng làm gì.” Nói xong lại giảng giải chút việc hiếu hỉ các phủ phải đáp lễ thế nào, lại tới việc bà nương thưởng phạt ra sao, nói đến miệng khô, mới để Hạ Viên mang hết sổ sách ghi chép đi xuống xem kỹ.
Đến tối, Tưởng Hoa An trở về phòng, thấy Hạ Viên đang xem sổ sách dưới ánh đèn, sững sốt nói: “Sao lại đọc những thứ này vậy?”
“Sáng mai lão phu nhân và phu nhân các nàng muốn tới Cữu gia gia của huynh
chúc thọ, để cho muội quản gia đây này!” Hạ Viên liếc mắt nhìn Tưởng Hoa An một cái, ngồi trên ghế dựa rót một chén trà đưa tới nói: “An ca ca
uống trà!”
Tưởng Hoa An nhận lấy trà, uống một ngụm mới nói:
“Muội còn nhỏ, làm sao sẽ quản gia cái gì chứ? Chiếu theo lúc trước, cứ
để cho Cố ma ma trông coi là được.”
“Lúc này mặc kệ, tương lai
cũng sẽ phải quản, không bằng bây giờ học trước một chút.” Hạ Viên lắc
lắc đầu nói: “Cũng chỉ trong vòng mười ngày, có thể có mấy chuyện cần xử lý chứ?”
Tưởng Hoa An đặt chén trà xuống, sờ đầu Hạ Viên nói:
“Nếu muốn xem sổ sách, nên để bấc đèn lên cao chút, tối như vậy, cẩn
thận làm hư mắt đấy.”
Hạ Viên thấy Tưởng Hoa An nói vậy, chọn
bấc đèn sáng hơn, cúi đầu lặng lẽ nở nụ cười, cực kỳ ngọt ngào. Ngày đó
trên người mình có, Tưởng Hoa An thật không đi đến thư phòng ngủ, chỉ
nghỉ ngơi ở trong phòng. Ai ngờ qua rồi cũng không có người nói đến
chuyện phân phòng nữa, hắn cũng không nói, mỗi đêm đều đi vào ngủ một
giường với mình. Mấy ngày qua đi, chính mình cũng có thói quen bên người có nằm thêm một người. Nếu đột nhiên hắn nghỉ ngơi ở thư phòng, chỉ sợ
mình còn không có quen đâu.
Tưởng Hoa An thay đổi xiêm y đi ra,
nhìn thấy Hạ Viên nằm ở trên bàn ngủ say, lặng lẽ đi tới khép lại sổ
sách giúp nàng, nhẹ tay nhẹ chân bế nàng lên giường. Thấy thân thể nho
nhỏ của nàng co lại một cục, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn xem một chút rồi
chuyển mắt, thổi tắt nến đi ngủ.
Ngày hôm sau, Thượng Tiệp bảo
toàn bộ nha đầu bà tử tụ lại một chỗ, sắc mặt nghiêm túc nói chuyện mình và Tưởng Chấn muốn bồi lão phu nhân đến cữu lão gia gia chúc thọ, mười
ngày này muốn để cho Hạ Viên quản gia, Thượng ma ma và Tuệ Hương đi theo hiệp trợ công việc.
Cố ma ma là thị tì Tưởng lão phu nhân, lấy
tư cách là lão làng nhất, trước kia khi Thượng Tiệp ra cửa, luôn để cho
bà quản gia. Tối hôm qua nghe Thượng Tiệp sẽ xuất môn, lại muốn cho Hạ
Viên quản gia, đã có chút lầm bầm, hôm nay thấy Thượng Tiệp tự mình nói
ra, lại âm thầm cười lạnh: Thiếu phu nhân chỉ là một đứa trẻ, qua cửa
chưa tới một tháng, dựa vào cái gì để quản gia? Hơn nữa, tiểu hài tử mọi nhà, một lượng bạc mua bao nhiêu thứ, chỉ sợ nàng còn không biết nữa
là, quản cái rắm? Trong mười ngày này, không bị người lừa gạt mới là
lạ!
Thượng ma ma vốn không phục Cố ma ma, lúc này nghe không
phải Cố ma ma quản gia, trong lòng mừng thầm. Lại nghe được bà sẽ hiệp
trợ Hạ Viên quản gia, trong lòng rất thích thú. Hừ, cùng phu nhân qua
phủ Tướng quân nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều bị mụ già Cố ma ma này
chèn ép, lúc này lão phu nhân và phu nhân cùng đi khỏi phủ, để tiểu nha đầu Thiếu phu nhân này quản gia, rõ ràng là ngày ta xuất đầu lộ diện
mà. Phu nhân hiền lành, còn tưởng rằng ngoại trừ lão phu nhân và phu
nhân, trong phủ này nàng chính là lớn nhất đấy, để coi lúc này sao
không thu thập nàng một chút.
Hạ Viên thấy phía dưới bà tử và
nha đầu vừa nghe để cho mình quản gia, đều tự nháy nháy mắt, có mấy
người thậm chí còn hơi hơi kéo khóe miệng, chỉ làm như không phát giác.
Tưởng lão phu nhân và Tướng quân phu nhân đều là người mạnh mẽ có thủ
đoạn, trị những người liên can cúi đầu phục mình, nay hai cái pho tượng
Phật này muốn xuất môn, sắc mặt những người này chỉ sợ sẽ lộ ra.
Hạ Viên yên lặng, trong mười ngày này, có ai dám chèn ép ta tuổi nhỏ, nhân cơ hội chọc ghẹo, xem ta giả trư ăn cọp, hàng ma trừ yêu!