Trong lòng Trấn Nam phu nhân có việc, miệng không tự chủ được cười nói:
“Hoa An và Hoa Khoan đã thành thân rồi, bây giờ cũng sẽ đến phiên Tưởng
Hoa Hồng. Hoa Hồng cũng đã mười bảy rồi chứ?”
Vì năm trước Tưởng Hoa Hồng theo Thái tử đi săn bắn, rất được Thái tử thưởng thức, Trấn
Nam phu nhân đoán rằng tương lai hắn cũng sẽ là Tiền điện thị vệ, mặc dù không phải là Đại nhi tử, tiền đồ cũng rất sáng lạn. Vả lại nam nhi phủ Tướng quân một khi kết hôn, đối nữ nhân mình rất để bụng, nếu nữ nhi có thể gả cho hắn, ngày qua sẽ rất vui vẻ.
Thượng Tiệp nghe Trấn
Nam phu nhân hỏi, hơi sáng tỏ, cười nói: “Ngoại trừ Hoa Cái, mấy đứa nhi tử khác đều đến tuổi làm mai hết. Nếu phu nhân có biết cô nương tốt
nào, nhờ cho phủ Tướng quân ta biết, ta sẽ nhờ bà mai đến làm mai.”
Xưa nay Thị Lang phu nhân và Trấn Nam phu nhân gần gũi, lúc này nghe được ý định của nàng, biết nàng muốn đánh ý dò xét ý tứ Thượng Tiệp, nên nói:
“Cô nương tốt còn phải tìm sao? Thấm cô nương không phải là một người
tốt đó à?”
“Cô nương nhà mình, khoe khoang cũng không tốt!” Trấn Nam phu nhân vừa nghe Thị Lang phu nhân nói vậy, quăng tới một cái ánh
mắt cảm kích, quay đầu cười nói với Thượng Tiệp: “Sau này thấy cô nương
tốt nào, nhất định đến phủ Tướng quân nói ngay.”
Đợi tiễn bước
các vị phu nhân, Thượng Tiệp lặng lẽ nói với Tưởng lão phu nhân: “Ngày
ấy nghe Đường Chí Lễ muốn chọn một trong các vị tú nữ làm phi, Trấn Nam
phu nhân sợ chọn trúng Thấm cô nương nhà nàng, nàng cũng tới vô giúp
vui, nói Hoa Hồng chúng ta cũng đón Thấm cô nương qua cửa luôn. Con bối
rối rồi đi hỏi Hoa Hồng một tiếng, Hoa Hồng nhíu mày nói Thấm cô nương
là ai vậy? Lúc này xem náo nhiệt gì nữa, ngại không đủ loạn sao? Nói
xong nhấc chân bước đi. Con uất nghẹn, chỉ đành phải từ bỏ. Hôm nay thấy Trấn Nam phu nhân dẫn theo Thấm cô nương đến đây, thấy ý tứ vẫn còn
chưa muốn từ bỏ đâu! Thấm cô nương là khuê phòng mật hữu (bạn bè thân
thiết) của Viên nhi và Châu nhi, từ nhỏ đã rất tốt, nếu có thể cũng đón
qua cửa, chị em bạn dâu cũng thật hòa thuận. Để con nói, tất nhiên là
nguyện ý. Có điều Hoa Hồng không muốn, cũng không còn cách nào.”
Ngày ấy chuyện Trấn Nam phu nhân muốn Tưởng Hoa Hồng cũng đón Kiều Thấm vào
phủ Tướng quân, thật ra Tưởng lão phu nhân cũng đã nghe Hạ Tử Hân nói
qua rồi, hôm nay cũng để ý đến Kiều Thấm, thấy nàng tự nhiên hào phóng,
hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, khi cười lên rất ngọt ngào, cũng rất vừa lòng. Lúc này cười nói: “Lúc này chỉ sợ Hoa Hồng còn chưa phân biệt được Thấm cô nương là ai nữa là, tự nhiên không muốn. Con nhìn Hoa An và Hoa
Khoan xem, bất quá hộ tống Viên nhi và Châu nhi đến Bắc Thành, dọc theo
đường đi có chút tiếp xúc, thế là đã coi trọng. Thấm cô nương cũng chỉ
mười ba tuổi, còn chưa cập kê, không xem như đại cô nương, cũng có thể
không dấu vết an bài bọn họ gặp nhau một lần, để cho Hoa Hồng thấy rõ
được dáng vẻ của Thấm cô nương, sau đó lại hỏi có nguyện ý không. Nếu
còn không muốn, thì từ bỏ!”
Thượng Tiệp nghe thế gật đầu ngay,
“Viên nhi tuy là Đại nàng dâu, có điều nàng chỉ mới mười một tuổi, chờ
ôm tôn tử, còn phải chờ mấy năm nữa. Nếu có thể đón Thấm cô nương qua
phủ, không chừng có thể ẵm tôn nhi sớm hai năm đó!”
“Nếu đã nói
như vậy, không bằng con đi lưu ý các phủ, có cô nương nào cập kê, nhanh
chọn ngày đón qua cửa, nói không chừng sang năm đã có thể ôm tôn nhi
đấy.” Tưởng lão phu nhân trêu ghẹo Thượng Tiệp, cười nói: “Nếu không
phải tính tình Hoa An bọn hắn quá bướng bỉnh, sớm đã đón dâu rồi, thế
nào còn chờ tới bây giờ? Nam nhân Tưởng gia này, cứ có một cái tính nết, đã chướng mắt thì sẽ không xem cũng không ngó ngàng tới, đã coi trọng
thì khăng khăng một mực, đối đãi toàn tâm toàn ý. May mà cô nương vào
cửa Tưởng gia, thân mình đều tráng kiện, cũng có thể sinh dưỡng, có nạp
thiếp hay không cũng không cần thiết. Tốt nhất không nạp, giảm thiểu
tương lai có dòng đích thứ tranh nhau. Một số phủ cũng vì chuyện này, đã sinh ra bao chuyện xấu xa? Chỉ cần bọn Hoa An phu thê ân ái, tương lai
tự nhiên sinh vài đứa trẻ, toàn gia hòa thuận, so với cái gì cũng mạnh
hơn.”
Thượng Tiệp gật đầu nói: “Viên nhi là chúng ta nhìn lớn
lên, phẩm tính thế nào chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng, thấy nàng tuổi
còn nhỏ, có việc cũng không luống cuống, đoán chắc tương lai cũng có thể gánh vác trách nhiệm Đại nàng dâu. Hiện giờ Châu nhi lại là khuê phòng
mật hữu của nàng, hai đứa đều tốt, cũng làm người ta yên tâm. Trở xuống
có mấy nhi tử lại không khó khăn muốn đón cô nương, phủ Tướng quân này
tự nhiên vẫn là hưng thịnh.”
Thượng Tiệp lại bàn bạc cùng Tưởng
lão phu nhân một lúc, lệnh nha đầu mời Hạ Viên và Trần Châu đi ra, cười
nói: “Hoa Hồng cũng mười bảy tuổi rồi, nếu trong phủ khác, cũng nên đón
dâu rồi. Lúc trước nó vịn vào hai ca ca không chịu đón dâu, tự nhiên sẽ
không định tới trên người nó, lúc này hai ca ca đã đón dâu, cũng nên
đến phiên nó. Bọn ta nhìn tới nhìn lui, cũng xem trúng Thấm cô nương phủ Trấn Nam. Vì nàng và các con là khuê mật, phẩm tính cũng biết rõ, nếu
có thể đón qua cửa, cũng là mọi chuyện đều vui. Các con thấy thế nào? “
“Vậy thì quá tốt.” Hạ
Viên và Trần Châu nghe thế, đều mừng rỡ, nếu có thể để Kiều Thấm vào đây làm chị em bạn dâu, khi đó mọi người cũng giống như khi còn là cô
nương, cùng nhau thêu thùa may vá, cùng nhau tám chuyện chơi đùa, có
chuyện gì vui thích hơn đâu? Thượng Tiệp suy nghĩ một chút đến cảnh
tượng tương lai ba người chị em bạn dâu các nàng hòa hợp cùng nhau,
không khỏi nở nụ cười, cười xong lại nói: “Chúng ta đều cảm thấy tốt,
chỉ sợ Thấm cô nương và Hoa Hồng hai người không vừa mắt nhau đâu!
Chuyện này còn phải bàn bạc với nhau một chút!”
Trần Châu vừa nghe bật thốt lên nói: “Nếu vậy thì, nghĩ cách nào đó để bọn họ gặp mặt nhau là được!”
Hạ Viên cũng gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy!” Ha ha, nếu Kiều Thấm cũng
đến phủ Tướng quân, thật đúng là náo nhiệt. Mọi người lớn lên cùng nhau, vốn không có chuyện gì không nói, nếu có thể làm chị em bạn dâu, tất
nhiên sẽ nhường nhịn nhau, suy nghĩ một chút khiến cả người đều cao
hứng.
Qua mấy ngày sau, phủ Tướng quân mượn cớ mời phu nhân các
phủ mang các cô nương đến đây tụ họp, phủ khác còn thôi, Trấn Nam phu
nhân khi nhận được thư mời lại rất mừng rỡ. Vì lúc trước Đại nữ nhi nhà
nàng chọn vào cung làm Tư Tú nữ quan, vốn nghĩ muốn có thể ở lại trong
cung, ai ngờ cập kê xong lại đi ra, lại sợ kéo dài thêm nữa lại lỡ hôn
sự, nhất thời nóng vội nên hứa nàng cho một điệt nhi nhà bà con xa, ai
ngờ điệt nhi kia không giỏi, liên lụy tới nữ nhi nàng ở trong phủ cũng
không được coi trọng. Bây giờ muốn chọn tế cho tam nữ nhi Kiều Thấm, đều xem kỹ một vòng các nhi tử các phủ khác, Hạ Từ hơi nhỏ, còn rất tuấn mỹ dễ chọc tới hoa đào (cô nương khác để mắt tới), cùng khá lo lắng. Mấy
nhi tử phủ khác, nhìn tới nhìn lui, cũng không bằng mấy vị nhi tử phủ
Tướng quân. Với lại tuy các thiếu gia phủ Tướng quân đều xuất thân võ
tướng, từ trước đến nay đều yêu thương lão bà (thê tử), không kết hôn
thì thôi, một khi kết hôn, sẽ thương yêu nữ nhân mình nâng niu trong
lòng bàn tay, có nhà nào không đỏ mắt nóng lòng chứ? Đại nữ nhi nhị nữ
nhi của mình mặc dù cũng gả vào nhà môn đăng hộ đối, có điều vị hôn phu
cũng không để các nàng vào trong lòng, mỗi khi có thư tín đưa về, đều là đẫm cả nước mắt, mình cũng vì nhóm các nàng mà phiền lòng. Hiện nay đến phiên tam nữ nhi chọn tế, bất kể thế nào cũng phải chọn tốt. Trong lòng Trấn Nam phu nhân suy nghĩ nhanh chóng, lại lôi kéo Kiều Thấm, cho nàng thông suốt, lại rỉ tai nói mấy câu.
“Cái gì?” Kiều Thấm nghe
Trấn Nam phu nhân nói, mặt bỗng ửng hồng, giật mình nhìn chung quanh một chút, thấy bọn nha đầu đều lui ra xa xa, vặn khăn tay nói: “Nương, con
mới mười ba tuổi, ngài gấp cái gì?” Made by
“Qua hai năm nữa con sẽ cập kê, đến lúc đó mới gấp, cũng đã muộn.” Trấn Nam phu nhân nhớ tới lúc trước mình quản giáo Đại nữ nhi và Nhị nữ nhi rất nghiêm, đến phút
cuối cũng không được báo đáp, lúc này thở dài một hơi nói: “Người nữ nhi có thể có thể nhờ, đơn giản chỉ có hôn phu mà thôi. Lúc trước nương dạy hai tỷ tỷ con, chỉ dạy chúng nó việc làm người thế bào, lại không dạy
các nàng chuyện thương yêu hôn phu ra sao, nên khiến bây giờ các nàng
không được hôn phu yêu thích, buồn bực không vui, đó là sai lầm của
nương. Hiện giờ nhìn xung quanh đây, mấy vị nhi tử phủ tướng quân đúng
thật là tốt, không bàn tới Lão đại Lão nhị thành thân đã lâu, Lão Tam
Tưởng Hoa Hồng này tướng mạo đường đường, nhìn thấy nữ tử cũng không tà
thị (nhìn bằng ánh mắt dâm tà), đúng là nam nhân tốt. Nếu hắn coi trọng
con, tương lai con qua cửa phủ Tướng quân, tự nhiên sẽ tốt đẹp. Hơn nữa, Viên nhi Châu nhi là tỷ muội tốt với con, nếu cùng làm chị em bạn dâu
với các nàng, mọi việc bàn bạc cùng nhau, cũng không biết tốt hơn bao
nhiêu lần so với nơi khác đâu. Vả lại tuổi tác con hơi lớn hơn Viên nhi
và Châu nhi, tự nhiên các nàng sẽ kính trọng con hơn chút. Con nói ra,
các nàng cũng ngượng ngùng không dám không tuân theo, còn mạnh hơn so
với làm Đại nàng dâu trong phủ khác nhiều lắm. Nếu lỡ mất cái hôn sự
này, có muốn tìm gia đình như vậy chỉ sợ rất khó. Tình hình Đại tỷ và
Nhị tỷ con, con cũng thấy rồi đó, lúc này còn không tính toán cho chính
mình một chút, tương lai cũng là bước theo khuôn các nàng thôi.”
Kiều Thấm nghe Trấn Nam phu nhân nói lời tâm huyết như thế, chỉ cúi thấp đầu không nói gì. Ngày đó khi nghe Hạ Viên và Trần Châu gả vào phủ Tướng
quân, nói không hâm mộ, đó là giả. Có điều khi đột nhiên nghe chính mình phải đến phủ Tướng quân, muốn tìm cơ hội để Tưởng Hoa Hồng chú ý, cũng
có chút mộng tưởng. Từ xưa đến giờ chỉ nói thấy nam tử trưởng thành phải tránh đi, nào có tự động dẫn dắt hắn chú ý tới? Nếu không thành được sẽ trở thành nữ tử không biết xấu hổ sao?
Trấn Nam phu nhân thấy
Kiều Thấm vẫn còn thẫn thờ, vỗ vỗ tay nàng nói: “Trước giờ ta dạy con
trinh tĩnh vi chủ (tiết hạnh làm đầu), lúc này lại để con làm chuyện thế này, tất nhiên là làm khó con rồi. Có điều phủ khác còn thôi, nhi tử
nhà Tướng quân một đứa hai đứa đều như cọc gỗ, thế nào cũng phải để
người nhà cho gặp, bọn họ mới nhìn xem một cái. Sâu xa có Tướng quân phu nhân, nếu lúc đó không ngăn ngựa giữa đường, chỉ sợ Tướng quân đại nhân cưới ai còn chưa biết đâu! Còn có Hạ Tử Hân nữa, nếu không phải lúc đó ở trong vườn gặp Tưởng Cát, chủ động nói mấy câu, thì làm sao vào phủ
Tướng quân được? Nói gần đây, Viên nhi và Châu nhi ỷ vào tuổi còn nhỏ
không cần kiêng kỵ, lại thân thiết cùng Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan, thế này mới thành chuyện tốt. Nếu con không chủ động, cửa phủ Tướng
quân này, xem như cũng không đạp vào nổi.”
“Nếu con gặp đi tới
nói chuyện, hắn cũng không để ý tới con, chẳng phải thẹn chết sao?” Kiều Thấm lúc này nhớ tới dáng vẻ Tưởng Hoa Hồng khi nhìn thấy nữ hài tử,
một chút tin tưởng cuối cùng cũng không có, do dự nói: “Huống hồ nếu
không thành, thể diện của con đặt ở đâu? Có phải sẽ truyền xôn xao ra
ngoài không?”
“Con đó!” Trấn Nam phu nhân chỉ chỉ vào thái dương Kiều Thấm, dở khóc dở cười nói: “Cũng không phải để con gặp riêng hắn,
chỉ là cho con khi hắn nói chuyện, tiếp câu chuyện, con trước cứ sợ sợ
rồi mới xuất hiện. Ui, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi!” Nói
xong giương giọng để người đi chuẩn bị kiệu, lại lấy quạt tròn chuẩn bị
khi ở trong kiệu quạt gió, thấy cái mặt đỏ ửng của Kiều Thấm đã với bớt, dáng vẻ như đang suy nghĩ, kéo tới nói: “Đi nhanh đi, đừng để cho người ta chờ.”
Khi các nàng đến phủ Tướng
quân thì sớm có người đón đi vào. Yến hội diễn ra bên cạnh vườn ao hoa
sen. Mở tiệc chiêu đãi cũng là mấy vị phu nhân ngày thường hay lui tới,
mọi người vừa gặp mặt nhau lại trêu đùa nhau mấy câu. Trấn Nam phu nhân
nói cười, liếc mắt một cái thấy vài vị phu nhân có mang theo cô nương,
thấy Mã phu nhân đến cùng cháu gái Lâm Di Nhi có chút phát triển, xem
nhiều thêm vài lần, bỗng âm thầm nói thầm, cũng không kém Thấm nhi cái
gì, cũng là một kẻ địch đây.
Thượng Tiệp thấy mọi người đến đủ,
vội phân phó khai tiệc, lại bảo người gọi Tưởng Hoa Hồng đi ra chào hỏi
vài vị phu nhân, rồi cười nói: “Vì Hoa An Hoa Khoan mới thành thân không bao lâu, lại thêm thời tiết nắng nóng, cũng nghỉ ngơi ở nhà. Mấy ngày
nay ở bên ngoài có việc, đều để lão Tam Hoa Hồng đi làm, lễ không chỗ
nào không có. Hiện giờ hắn đi ra chào hỏi các vị phu nhân, hành lễ cho
các vị phu nhân, cùng nói nói cười cười, giải buồn một chút. Sau này hắn có đến các phủ, mong rằng các vị phu nhân cũng chiếu cố một chút.”