Đám người Quyền Vương Phái và Song Đao Phái sau khi rời khỏi liền một
mạch đi về phía nam hơn năm dặm, tại đây bọn chúng đã hội hợp với người
của mình.
- Lý Cát Trưởng lão! Tình hình ở đây thế nào rồi! -
Ngô Tuyệt vừa nhìn thấy một vị trưởng lão của Song Đao Phái, liền bước
tới hỏi.
- Bẩm chưởng môn, tình hình vẫn ổn định, có lẽ khoảng
hai canh giờ nữa Ngũ Sắc Hướng Dương Lan sẽ độ kiếp phi thăng Thần Giới. - Lý Cát Trưởng lão khẽ khom người trả lời.
- Hoàng Cảnh Trưởng lão! - Từ nãy giờ ngươi có nhìn thấy ai xuất hiện ở gần đây hay không? - Thiết Phá Sơn cũng hỏi một vị trưởng lão Quyền Vương Phái vừa đi tới.
- Bẩm chưởng môn, hoàn toàn không có bóng người nào ở gần đây! Mà hình
như...mọi người vừa phát sinh đánh nhau hay sao vậy? Có nhiều người bị
thương như thế! - vị trưởng lão của Quyền Vương Phái này cũng khom người trả lời, lại nhìn thấy phía sau đám người có nhiều đệ tử bị thương, hắn liền hỏi.
- Không có việc gì đáng nói, chỉ sợ sắp tới còn có
phiền phức lớn hơn. Hai người các ngươi nhanh đi thông báo tất cả đệ tử
của hai phái, tận lực tìm chỗ ẩn nấp gần Nguyên Vương Lan, khi nào thấy
pháo hiệu thì mới đi ra. - Ngô Tuyệt giọng nghiêm khắc nói với hai cái
trưởng lão của hai phái.
Hoàng Cảnh trưởng lão khẽ nhìn qua, thấy Thiết Phá Sơn khẽ gật đầu liền cùng
với Lý Cát trưởng lão rời khỏi. Hiện tại chỉ còn lại ba người Ngô Tuyệt, Thiết Phá Sơn và Lưu Tinh Thủ đứng đó. Trao đổi một chút, ba người bọn
họ lập tức bước vào trong một cái sơn cốc, cách đó chừng hai mươi thước.
Đây là một cái sơn cốc khá rộng rãi và thoáng mát, ánh sáng mặt trời luôn chiếu vào đầy đủ, cường độ linh khí cũng thuộc loại tương đối nồng đậm. Chính giữa sơn cốc là một cái hồ nhỏ có đường kính chừng năm
mươi thước, giữa hồ là một cái vách đá cao đến năm thước, được dựng đứng trên một cồn đất nhô lên. Mà bên trên vách đá này, chỉ tồn tại một cây
hoa duy nhất, lại rất đặc biệt, cánh hoa đã nở bung ra hết, to tròn như
một cái bát lớn, lại liên tục tỏa ra ngũ sắc quang hoa, phân biệt theo
năm màu ngũ hành: kim, mộc, thủy, hỏa và thổ. Và còn một điều đặc biệt
nữa, đóa hoa này luôn luôn hướng theo phía mặt trời di chuyển. Khi nào
mặt trời lặn đi, đóa hoa liền rũ xuống mặt hồ, sáng hôm sau lúc bình
minh nó lại ngẩng mặt lên đón nắng. Vì vậy mà người ta gọi nó là Ngũ Sắc Hướng Dương Lan.
- Ngô Tuyệt huynh! Huynh không cảm thấy có
điều gì đó bất thường hay sao? - Thiết Phá Sơn chăm chú nhìn đóa Vương
Hoa một hồi, chợt quay sang Ngô Việt, hỏi.
- Ý của Phá Sơn huynh muốn nói là tại sao lại không có thấy yêu thú hay linh thú nào thủ hộ ở đây, có phải không? - Ngô Tuyệt cũng rời mắt khỏi đóa Vương Lan, nhìn
Thiết Phá Sơn, khẽ lắc đầu nói.
- Đúng vậy! Theo ta được biết,
bất kỳ loại linh hoa hay vương thảo nào, cũng sẽ có yêu thú hay là linh
thú thủ hộ ở gần nó, quan hệ chính là hai bên cùng nhau có lợi. Nhưng
chúng ta quan sát đóa Vương Lan này đã mấy ngày, lại chẳng thấy có con
thú nào lai vãng tới gần. Thật quái lạ! - Thiết Phá Sơn chậm rãi phân
tích.
- Ta cũng rất thắc mắc vấn đề này, nhưng cũng đành chịu.
Chúng ta chỉ có thể chờ đến khi Thiên Lôi Kiếp hàng lâm, thời điểm đóa
Vương Lan này phi thăng, tất cả sẽ rõ ràng mà thôi. - Ngô Tuyệt chỉ lắc
đầu cười khổ nói.
( Thật thật xin lỗi bạn nào đọc đến đây, định
viết hết chương này lun mà có người rủ đi...rồi! hihihi mai viết tiếp
nha! Buổi tối tốt lành! Tiểu Long Thiên!)