Một thanh niên
khoảng chừng mười bảy tuổi, trên người mặc một bộ trường bào màu xanh
lục nhạt, tóc ngắn gọn gàng, gương mặt khôi ngô, đang ngồi trên một tảng đá cao gần bờ biển. Trên tay hắn đang cầm là một cái hủ nho nhỏ, chứa
một loại linh dịch màu trắng sữa, tay kia lại cầm một con cá nướng, chậm rãi nhâm nhi và thưởng thức bữa sáng một cách rất nhàn hạ. Thanh niên
này chính là Trần Long.
" Sử dụng Ngự Long Đằng Vân Bộ liên tục
trong hai ngày, chân nguyên trong đan điền liền muốn cạn kiệt. Cứ phi
hành như vậy thật không thể chịu nổi. Phải tìm nguyên liệu chế tạo một
cái Phong Hành Xa sơ cấp mới được. Mà cũng không được, Phong Hành Xa là
phải có linh thạch để vận hành, trước khi có chỗ ở ổn định, không thể
tiêu phí linh thạch được. Hey! Chẳng lẽ phải bộ hành đến Dược Vương Phủ
hay sao a! - Trần Long thầm nghĩ trong lòng, chợt thở dài.
Thanh lý xong con cá nướng và hủ linh dịch lấy tại tầng năm Cửu Long Tháp,
Trần Long liền xoay người đi vào trong rừng. Khẽ nhắm mắt lại định thần, tra xét Thiên Hà Đại Lục Địa Đồ một phen, Trần Long lắc đầu lẩm bẩm: "
Dược Vương Phủ tọa lạc ở hướng chính Nam, gần bờ biển Nam Hải. Mình lại
đang ở bờ biển Đông Hải. Vậy là phải đi xuyên qua Rừng Nam Hạ, xuống
phía Nam gần năm ngàn dặm, trời ơi, biết ngày tháng năm nào mới đến nơi
đây?".
Trần Long đi theo một lối mòn vào rừng Nam Hạ, hắn liền
một đường hướng Nam mà đi. " Khu rừng lớn thế này mà không có một con
Yêu Thú Phi Cầm nào, đúng là quái lạ. Phải chi Lão Long còn ở đây thì
tốt biết mấy." - Trần Long vừa đi vừa lẩm bẩm. Bỗng nhiên Trần Long đứng lại, tinh thần nhập định, sau đó từ mi tâm của hắn, một đạo long hồn,
vô thanh vô tức lao ra ngoài. " Rút kinh nghiệm đợt một, lần này chỉ
xuất một con ra dò đường mà thôi, để xem trình độ điều khiển của ta đến
mức nào rồi." - Trần Long lại tự nói một mình.
Đạo long hồn này
của Trần Long cứ như thế lao đi rừng rậm, được khoảng 20 dặm về hướng
Nam thì chợt dừng lại, vì trước mắt của nó là một màn xung đột của một
đám người. Tiếng binh khí va chạm với nhau phát ra âm thanh leng keng,
tiếng hò hét la ó vô cùng lộn xộn, làm kinh động cả một góc rừng.
- Thiết Phá Sơn, Ngô Tuyệt, chúng ta Nam Thiên Quốc cùng với Hậu Thiên
Quốc và Duyên Hải Quốc, nước giếng không phạm tới nước sông, vì cớ gì
các ngươi ra tay liền muốn tuyệt sát bọn ta như vậy? - một cái trung
niên chừng bốn mươi tuổi lên tiếng quát.
- Hừm! Bạch Đồ tiêu đầu của Nam Thiên Tiêu Cục à? Đúng là chúng ta không có ân oán gì to lớn,
nhưng mà đường này hiện tại các ngươi không thể đi, nếu cứ muốn đi, liền phải chết, lý do này được chứ? - Thiết Phá Sơn, chưởng môn Quyền Vương
Phái của Hậu Thiên Quốc lên tiếng.
- Đúng vậy, ta và Thiết
Chưởng môn đã cho các người một cơ hội rời khỏi, chỉ là các không biết
trân trọng mạng sống mà thôi. - lại một cái trung niên tên Ngô Tuyệt,
Chưởng môn Song Đao Phái, ở Duyên Hải Quốc, lên tiếng phụ họa.
- Hừm! Rừng Nam Hạ này là địa bàn chung của sáu quốc gia phía Đông Nam
Thiên Hà Đại Lục, trực thuộc Gia Định Vương Triều quản lý. Từ khi nào
trở thành địa phận của Quyền Vương Phái và Song Đao Phái các ngươi. Hay
là Hậu Thiên Quốc và Duyên Hải Quốc một liên thủ tạo phản, chống lại Gia Định Vương Triều. - một vị trung niên khác trong Nam Thiên Tiêu Cục lên tiếng.
- Lâm Khang Tiêu Sư phải không? Ngươi không cần gắp lửa
bỏ tay người. Chúng ta đều là các nước Chư Hầu phụ thuộc Gia Định Vương
Triều, Rừng Nam Hạ đương nhiên là tài sản chung. Nhưng mà hôm nay, hai
phái chúng ta có việc cần hành sự ở đây, nên đã ra sức phong tỏa khu
vực. Chỉ cần các vị rời đi, chuyện này đến đây coi như xong, thế nào? -
Ngô Tuyệt, chưởng môn Song Đao Phái, lại lên tiếng.
- Bọn ta là
có việc hệ trọng phải đi đến Dược Quốc, Dược Vương Phủ. Đây là con đường duy nhất đến đó, chẳng lẽ các ngươi muốn bọn ta quay về? - Bạch Đồ Tiêu Đầu khó chịu lên tiếng.
- Việc hệ trọng? Tiêu cục các ngươi
ngoài việc vận tiêu thì còn có việc gì hệ trọng đây. Uhm...Như thế này
đi, chỉ cần các ngươi dựng lều trại cách đây hai mươi dặm, trong vòng
hai ngày không được đi lại lộn xộn, chúng ta cũng không gây khó dễ cho
các ngươi. - Thiết Phá Sơn, chưởng môn Quyền Vương Phái, suy nghĩ một
chút liền nói.
- Hừ! Hiếp người quá đáng! Quyền Vương Phái thì
thế nào? Song Đao Phái thì làm sao? Nam Thiên Tiêu Cục của chúng ta cũng không sợ các ngươi, thích chiến cứ chiến đi. - một thanh niên chừng ba
mươi tuổi, tên là Hà Việt, phó tiêu sư Nam Thiên Tiêu Cục tức giận lên
tiếng quát.
- Trẻ tuổi vẫn là luôn nóng tính! Ta khuyên các
ngươi nên nhìn lại hai bên lực lượng đi mà quyết định, kẻo sẽ hối hận
không kịp. - Ngô Tuyệt cười khinh thường, nhìn qua Hà Việt nói. Lúc này, hai bên đã ngừng đánh nhau, ai về phe nấy rồi.
- Tiêu Đầu! Bên
họ sáu cái Nguyên Vương trung cấp, bốn cái sơ cấp. Chúng ta...- Lâm
Khang Tiêu sư nhìn lại hai bên lực lượng, đi đến bên cạnh Bạch Đồ, nói
nhỏ nửa chừng lại thôi.
- Bạch Đồ Tiêu Đầu! Lùi một bước trời
cao biển rộng. Chỉ là hai ngày thời gian, bọn ta có thể đợi được. - Lúc
này, một vị trung niên khác đứng phía sau hàng ngũ của Nam Thiên Tiêu
Cục, nhỏ giọng lên tiếng với Bạch Đồ. - Chuyện này...Nếu Quang huynh đã
mở lời, vậy ta cũng dễ tính rồi. - Bạch Đồ quay lại nhìn vị trung niên
vừa lên tiếng kia, nhỏ giọng trả lời. Sau đó, Bạch Đồ quay lại đám người trước mặt, lạnh giọng nói:
- Ta là đang có trọng trách trên
người nếu không... đừng tưởng chúng ta sợ các ngươi. Nam Thiên Tiêu Cục
là thế lực đứng đầu Nam Thiên Quốc cũng không phải chỉ có hư danh. Chúng ta lui về!
- Khoan đã! Chúng ta làm sao biết các ngươi có chịu
an phận mà ở một chỗ hay không? Theo ta thấy, chỉ có người chết mới có
thể đảm bảo yên vị một chỗ mà thôi! - bỗng nhiên giống nói từ trong hàng ngũ của Song Đao Phái vang lên, lại một vị trung niên bước ra.
- Vũ Kinh, đại sự quan trọng hơn. Bạch Đồ hắn tuyệt đối không đơn giản
như bên ngoài. Với lại...ngươi lui xuống đi. - Ngô Tuyệt nghe vậy thì
chợt nhíu mày, giơ tay ngăn vị trung niên này lại, muốn nói gì nữa, lại
khẽ nhìn qua phía Quyền Vương Phái một cái ý tứ, lại thôi.
- Ta
thấy phó chưởng môn Song Đao Phái nói rất có lý. Ngô Tuyệt chưởng môn
không cần đề phòng bọn ta. Nếu đã hợp tác ra sức, Quyền Vương Phái chúng ta sẽ không đứng nhìn. - một vị trung niên khác bên Quyền Vương Phái
bước ra lên tiếng.
- Ha Ha Ha! Thật thú vị! Quyền Vương Phái và
Song Đao Phái các ngươi, chưởng môn hay là phó chưởng môn làm chủ đây? - Lâm Khang tiêu sư thấy hai cái phó chưởng môn này tự ý đưa ra chính
kiến, liền nhịn không được cười lớn chế nhạo.
- Lâm Khang, ngươi đừng tưởng một chút tài trí đó liền có thể ly gián bọn ta. - phó chưởng môn Song Đao Phái, Vũ Kinh nghe vậy thì thoáng giật mình, liền lớn
tiếng nói.
- Không biết ý của Phá Sơn huynh thế nào? - Ngô Tuyệt đưa mắt nhìn qua Thiết Phá Sơn thăm dò hỏi.
- Ta thấy Phó chưởng môn Vũ Kinh nói cũng có lý, chi bằng lấy việc này để tạo thêm lòng tin cho hai phái chúng ta đi. - Thiết Phá Sơn, chưởng môn Quyền Vương Phái cười cười nói, trên mặt có một tia tiếu ý.
-
Vậy được! Sau ngày hôm nay, Nam Thiên Tiêu Cục cũng không cần phải tồn
tại nữa rồi. - Ngô Tuyệt chưởng môn cũng khẽ cười quỷ dị.
- Lên, giết sạch đám người vận tiêu này đi, biết đâu bọn chúng đang vận chuyển bảo vật đấy! - Vũ Kinh nghe vậy liền không nhịn được, lao lên hô lớn.
Hai đám người đang lao vào đánh giáp lá cà với nhau, Vũ Kinh thì nhanh chân đi trước, bỗng nhiên hắn dừng lại, ngơ ngẩn thất thần một phen. Sau đó, Vũ Kinh hét thảm một tiếng, rồi ôm đầu nằm lăn lộn dưới mặt đất. Hai
đám người chưa kịp lao vào nhau, thấy Vũ Kinh như thế liền biến sắc lùi
lại, nhìn nhau khó hiểu.
Gần mười nhịp hô hấp qua đi, Vũ Kinh la hét một hồi cũng im lặng nằm trên đất, không có nhút nhít, hắn đã trực tiếp hôn mê.
Ngô Tuyệt chưởng môn thấy vậy liền bước đến bên cạnh Vũ Kinh, cầm lấy tay
hắn dò xét. Chỉ thấy Ngô Tuyệt chợt biến sắc kinh hoảng, nhìn ngó bốn
phương tám hướng xung quanh một hồi, liền lên tiếng:
- Tất cả lui lại, Nam Thiên Tiêu Cục có cường giả theo sau bảo hộ, với lại còn là một cái Đan Sư Vương Cấp.
( Tiêu Long Thiên có việc bận chút, tối nay viết tiếp chương này nha)