Kinh thành tháng bảy tháng tám giống như một chảo rang lớn, mỗi khi mặt
trời vừa ló dạng thì sóng nhiệt đã trận trận đập vào mặt.
Liễu Hân Linh là bị nóng mà tỉnh.
Nguyên nhân là do một thói quen của nam quỷ áp giường đối với nàng, rõ
ràng mỗi buổi tối lúc đi ngủ, đều là ngủ rất nghiêm túc, nhưng vì sao
vừa đến buổi sáng tỉnh lại, sẽ liền phát hiện tư thế ngủ bọn họ lại trở
nên kì lạ vô cùng? Đặc biệt là cuối tháng sáu, còn có mấy ngày liền đến
tháng bảy rồi, thời tiết càng ngày càng nóng đến khó chịu thì một nam
nhân còn ác tính tới nỗi không có thay đổi, mỗi ngày đều nằm đè lên trên người nàng ngủ, không bị nóng tỉnh mới là lạ.
Vào mùa xuân, bởi vì thời tiết mát mẻ, Liễu Hân Linh không có cảm giác
gì, bị đè một chút cũng sẽ không chết. Nhưng khi mùa hè đến, đây thật là một loại cực hình. Vốn là ở cổ đại không có điều hòa cũng không có quạt máy, loại đồ điện này đã khiến thể chất nàng sợ nhiệt sợ lạnh không
chịu nổi, dù là bên trong phòng có khối băng mang đến chút mát lạnh, vẫn cảm thấy nóng. Hơn nữa còn một nam nhân cố tình có tư thế ngủ không tốt ngày ngày tranh giành giường với nàng, da thịt dán sát vào nhau, sinh
nhiệt nóng tuyệt đối không chịu nổi, mỗi sáng sớm rời giường nàng đều là một thân mồ hôi.
Liễu Hân Linh mơ hồ vuốt mồ hôi trên trán, sau đó đưa tay nhẹ nhàng đem người nam đẩy vào bên trong, từ từ bò dậy.
Bị đẩy ra thì Sở Khiếu Thiên liền tỉnh, thấy nàng thức dậy, theo thói
quen với tay ôm nàng vào trong ngực cho cái hôn chào buổi sáng.
"Nương tử, sáng sớm an lành."
Liễu Hân Linh chau mày lại đẩy hắn ra, "Đừng tới đây, nóng lắm. . . . . ."
Sở Khiếu Thiên thấy trên trán nàng mồ hôi chảy dài, biết nàng thật sự
nóng, không khỏi có chút chột dạ, vội vàng ngoan ngoãn buông ra, để cho
nàng xuống giường thay quần áo.
Đối với Sở Khiếu Thiên tinh thần lấp lánh, Liễu Hân Linh có chút mệt
mỏi, hàng năm mùa hè đến, cũng làm cho nàng hơn phân nửa thời gian rất
không có tinh thần.
Ăn sang xong, Sở Khiếu Thiên muốn đi luyện võ cùng sư phụ với thị vệ
trong sân, Liễu Hân Linh cũng không muốn đi ngủ lại, liền đi theo. Sở
Khiếu Thiên có lòng muốn biểu hiện trước mặt nàng, đương nhiên miệng đầy vui mừng mà đồng ý.
Hôm nay là ngày nghỉ, không cần sáng sớm đến bộ nha, Sở Khiếu Thiên liền luyện võ vào lúc sáng sớm. Trong ngày thường, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi Sở Khiếu Thiên cũng sẽ gia tăng thời gian đi cùng thị vệ và sư phụ
tập võ, rất nghiêm túc nhiệt tình, cũng không biết là có phải do nàng
thật sự lợi hại, hay vì không muốn bị ném xuống giường mới tích cực như
vậy.
Liễu Hân Linh không phải chạy lên trước quan sát, mà là ngồi trong đình
xa xa uống trà ăn trái cây điểm tâm nhìn trên một mảnh đất trống trong
rừng trúc kia, hai nam nhân lui đi lui tới so chiêu. Nhưng theo nàng
nhìn thấy, hình như cũng là Sở Khiếu Thiên đơn phương bị đánh, quả nhiên đại nội thị vệ từ trong hoàng cung ra vẫn tương đối có bản lãnh thật
sự, cũng không phải mấy loại bình thường trước kia có thể để cho Sở
Khiếu Thiên tùy tùy tiện tiện đạp bay.
Mặt trời mới mọc lên, ánh bình minh rực rỡ đến chói mắt.
Liễu Hân Linh nhìn mãi, rất nhanh không có hứng thú gì cho nên dời ánh
mắt đi, chậm rãi uống trà, gió sáng sớm thỉnh thoảng thổi phất tới, híp mắt buồn ngủ, một bộ dáng lười biếng.
Huyền Châu có chút lo lắng nói: "Tiểu thư, gần đây có phải ngủ quá nhiều hay không?"
Nghe vậy, Lý ma ma một bên mắt tỏa sáng, có chút nóng vội mà nhìn chằm
chằm vào bụng Liễu Hân Linh. Lý ma ma là người hầu trong Ôn Tâm viện,
chăm sóc Sở Khiếu Thiên tới bây giờ, đuongư nhiên cũng được coi như là
nhũ mẫu của Sở Khiếu Thiên, trước Liễu Hân Linh chưa gả tới đây, vẫn là
bà phục vụ chăm sóc chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của Sở Khiếu Thiên, cực kỳ đáng tin. Hiện Ôn Tâm viện có nữ chủ rồi, Lý ma ma phải phục vụ liền
nhiều hơn một người. Lý ma ma là người lâu năm trong Ôn Tâm viện, cơ hồ
có thể nói là nhìn thế tử lớn lên, đối với Sở Khiếu Thiên trung thành
tuyệt đối, dĩ nhiên là vô cùng hi vọng thế tử phi mang thai rồi.
Liễu Hân Linh không biết tâm tư của Lý ma ma, không có tinh thần gì mà đáp nói: "Ngủ không ngon thôi."
Mỗi khi đến mùa hè, nàng vốn là ít ngủ, hiện buổi tối bên gối lại thêm
một nam nhân, đặc biệt là nam nhân kia lại rất thích chơi trò nằm đè lên người nàng, ôm nàng ngủ, khiến chất lượng giấc ngủ của nàng càng không
dễ dàng. Nữ nhân mà, nếu giấc ngủ không đủ, tinh thần liền đổi kém, màu
da cũng khó nhìn đi mấy phần. Liễu Hân Linh hiện giờ đã hiểu vì sao nữ
nhân sau khi đã kết hôn về biến thành lão bà bà rồi, lắm chuyện phải
suy nghĩ đến, đã vậy giấc ngủ lại không tốt, làm sao còn có thể có làm
cô nương hạnh phúc thùy mị nết na đây? Thật may là nàng ban ngày còn có
thời gian ngủ bù, cũng đỡbị tiều tụy nhiều, không giống như phái nữ ở
hiện đại kia buổi tối đã bị hành hạ ban ngày còn phải đi làm, cũng coi
như là hạnh phúc đi.
Cho nên nói, Lý ma ma thật sự đã suy nghĩ nhiều.
Chờ mặt trời lên tới giữa không trung, Sở Khiếu Thiên một thân ướt chèm nhẹp đi tới.
Liễu Hân Linh chấn chỉnh lại tinh thần, cho hắn khăn lông khô rồi châm
nước trà hầu hạ, chỉ là ở gần hắn, bị một dòng khí nóng kiêm mùi mồ hôi
chua xông vào mũi, làm nàng hít phải khó chịu không thôi, vội vàng lui
về phía sau mấy bước. Sở Khiếu Thiên thấy nàng lui ra, hăng hái tới bắt
nàng dùng sức cọ cọ, vì ngại một đám nha hoàn đang nhìn, cũng không thể
dùng lực đẩy hắn ra, chỉ có thể mặc cho hắn làm cho nàng một thân bị dây bẩn mùi mồ hôi.
Thật ngây thơ!
Liễu Hân Linh bất đắc dĩ, chỉ có thể vỗ vỗ đầu của hắn nói: "Trở về phòng tắm rồi thay quần áo đi."
Sở Khiếu Thiên cũng không chịu nổi mùi vị trên người mình, thường ngày
lúc luyện tập kết thúc đều là đi tới phòng khác để tắm rửa, chỉ là hôm
nay thấy nàng trong đình, liền tới đây trước.
"Ừ, vậy cũng tốt, nương tử, chúng ta trở về phòng." Nói xong, vươn móng
vuốt nắm lấy tay của nàng, mặt vui mừng đi về hướng gian phòng của bọn
hắn.
Khóe miệng Liễu Hân Linh co giật, tự mình đi tắm là đuợc rồi, lôi kéo nàng cùng đi để làm khỉ gì thế?
Kết quả, Liễu Hân Linh bị bạn thế tử da mặt dày dùng chiêu chó ăn không
được thịt xương câu đến bên trong phòng tắm làm uyên ương trong thùng
tắm. Tất cả cũng xong rồi, Liễu Hân Linh một thân đầy mồ hôi, tắm như
thế này cũng coi như uổng công tắm rồi, chỉ có thể giận mà đem ai đó
đuổi ra khỏi phòng, tự mình dùng nước ấm rửa sạch lại.
Sở Khiếu Thiên thấy nàng ra ngoài, vội vàng hấp ta hấp tấp cầm khăn lông khô lau tóc ướt cho nương tử, mặt mày hớn hở, vừa nhìn chính là biểu
hiện sinh lý thú tính đã được thỏa mãn, thấy Liễu Hân Linh hận đến
nghiến răng nghiến lợi, hối hận mình trước bởi vì mềm lòng không có một
cái tát đánh bay hắn.
"Nương tử, hôm nay rảnh rỗi, vi phu đưa nàng ra bên ngoài đi chơi một
chút nhé." Sở Khiếu Thiên nhìn dáng vẻ nàng lười biếng, đột nhiên nói.
Liễu Hân Linh vừa nghe, không để ý toàn thân chua xót đau đớn, nhào tới nắm lấy cổ áo của hắn mà hỏi: "Thật sao?"
Sở Khiếu Thiên thấy nàng giống như được sống lại, trong lòng có chút
kinh ngạc bởi sự hưng phấn của nàng, chỉ là thấy nàng vui mừng, tự mình
cũng vui mừng gật đầu thật mạnh, "Đương nhiên, hiện tại thời tiết tốt,
chúng ta đi ra ngoài dạo một chút, ta nhớ trên phố Triêu Dương ở phía
đông thành có một nhà làm bánh nướng đặc biệt ngon."
Nàng mới mặc kệ bánh nướng có ngon hay không, đây là cơ hội ra cửa khó
có được! Mặc dù nàng đã gả vào nhà người ta muốn ra phủ chỉ cần hướng
vương phi báo một tiếng, nhưng một nữ nhân đã kết hôn, cả ngày chạy ra
ngoài thì còn thể thống gì? Cho nên đã gả tới đây hơn hai tháng mà Liễu
Hân Linh vẫn rất là an phận thủ thường , dù là cũng đã ra cửa hai lần,
vả lại hai lần đó cũng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến cho nàng
càng không muốn tùy tiện chạy ra ngoài.
Liễu Hân Linh mừng rỡ, cũng không so đo với một người mới vừa rồi cứng
rắn lôi kéo mình càn quấy, vội vàng đứng dậy thay quần áo, gọi nha hoàn
đi vào phục vụ.
Chuẩn bị thỏa đáng xong, mang theo hai nha hoàn cùng hai thị vệ, Sở
Khiếu Thiên cũng không có sai chuẩn bị xe liễn, cứ như vậy lên đường.
Hiện tại đang là tám chín giờ sáng, mặt trời còn chưa lên hẳn, trên
đường nhốn nha nhốn nháo, hai bên bày đầy các loại gian hàng, trong đó
không thiếu các hàng ăn, mùi thơm thức ăn trộn lẫn hỗn tạp cùng nhau.
Liễu Hân Linh cũng không cảm thấy loại tạp vị này khó chịu, lúc trước
nàng còn học đại học thì vô cùng thích được cùng bạn bè tới các quán quà vặt gần trường học đi ăn những thứ thức ăn đầy dầu mỡ kia, vừa tiện lại vừa no. Có lúc vận khí không tệ thì cũng có thể được ăn mỹ vị món ăn
ven đuờng từ những người thủ nghệ thật tốt. Sau khi đi làm, chỗ làm việc là một tòa văn phòng, phía sau cũng có một cái phố quà vặt, rất nhiều
người đi tới ăn cơm trưa đều là tới nơi đó. Lúc đó là lúc cô cũng không
có quan niệm ăn ở ngoài không tốt cho sức khỏe, buổi sáng đi làm qua đó
thì có lúc cũng sẽ tới mua sữa đậu nành cùng bánh tiêu mang đến công ty
đi ăn. Hoặc là buổi chiều tan việc, cùng đồng nghiệp đi ăn canh rau cải
thịt bò gì đó.
Thật, rất hoài niệm đấy.
Đi tới đường cái, Sở Khiếu Thiên không muốn cho mấy người phía sau theo
đuôi, liền để cho bọn họ tránh xa một chút, mình lôi kéo Liễu Hân Linh
quẹo vào trong đoàn người, đi tới một gian hàng bán bánh nướng, nói:
"Đại thúc, cho hai cái bánh nướng mặn."
"Vâng"
Đại thúc bán hàng đáp một tiếng, nhanh nhẫu đem tương quyết lên bánh
nướng vỏ ngoài vàng óng ánh, sau đó dùng giấy dầu đem hai cái bánh nướng gói kỹ, vừa cười nói: "Công tử, sao ngày hôm nay lại tới sớm như vậy?
Vị này là phu nhân?"
Sở Khiếu Thiên nhận lấy bánh nướng, lại bóc giấy dầu ra sạch sẽ đem một
nửa cái bánh nướng bên trong đẩy ra, đem một nửa đưa cho Liễu Hân Linh,
một bên cười ha hả nói: "Hôm nay là ngày nghỉ, muốn ăn bánh nướng cho
nên liền tới. A, đại thúc, đây là nương tử nhà ta. Nương tử, đại thúc
này là làm bánh nướng gia truyền, chỗ khác ăn không được ngon như vậy
đâu."
Liễu Hân Linh hướng đại thúc này cười cười, mắt liếc chung quanh, thấy
không có ai chú ý mình, trong ánh mắt mong chờ của Sở Khiếu Thiên, hướng về phía tấm bánh nướng được nướng đến vàng óng ánh cùng tương mặn bên
trên cắn một cái. Bánh nướng xốp giòn, bên ngoài giòn trong mềm, phía
trên tương mặn cũng có hương vị, kết hợp cùng nhau, tuyệt ngon, ăn một
miếng, lại muốn ăn một miếng nữa, không bao lâu, Liễu Hân Linh liền ăn
xong một nửa cái bánh nướng đó.
Bánh nướng cũng không lớn, chỉ có lớn cỡ hai bàn tay thôi, Liễu Hân Linh tự mình ăn một nửa cái, còn dư lại nửa cái cũng vào bụng Sở Khiếu
Thiên. Mặc dù còn muốn ăn, nhưng là có chút ngượng ngùng nếu kêu lão bản lấy một khối nữa.
Thấy Liễu Hân Linh thích, Sở Khiếu Thiên cũng rất vui mừng, "Nương tử,
ăn ngon chứ? Nói cho nàng biết, trên con đường này còn có rất nhiều món
ăn ngon này nọ. Cho nên chớ ăn quá no bụng, chừa chút bụng ăn thứ khác
đi."
Ăn được thức ăn ngon quả thật làm cho tâm tình tốt, Liễu Hân Linh cười
gật đầu, hỏi: "Phu quân, làm thế nào mà phát hiện ra chỗ này?" Nhìn mọi
người đi qua đi lại, đều là mang quần áo tương đối mộc mạc bình dân, dĩ
nhiên cũng có chút quần áo tương đối vinh quang hoa lệ có tiền, nhưng
thấy thế nào cũng cảm thấy địa phương này cùng Sở Khiếu Thiên mang thân
phận thế tử vương phủ này không hợp nhau. Cũng khó tưởng tượng hắn lại
là khách quen của nơi này, còn cùng này đại thúc bán bánh nướng quen
thuộc nói chuyện trên trời dưới đất.
"Nơi này là bọn Tiền Đông phát hiện. Bọn họ thường phải tới các nơi tuần tra, tự nhiên phát hiện rất nhiều chỗ thú vị, theo chân bọn họ đến mấy
lần, liền biết Lý Thập này đồ tương đối ăn khá ngon."
Liễu Hân Linh vừa nghe, hơi hâm mộ. Đây coi như là vừa tiện công việc
đi, có lúc tuần tra tới đây thì bụng hơi đói, liền tới ăn một ít, cũng
không tốn nhiều tiền, những đại nam nhân kia tự nhiên nguyện ý tới nơi
này xem xét bên nào ngon hơn thì mua từ nơi đó mang đi. Có thể là vì
nịnh bợ cấp trên đi, cho nên Tiền Đông chờ mỗi lần ăn được đồ ăn ngon,
không quên phải mua thêm một phần, dần dà, Sở Khiếu Thiên cũng cảm thấy
ăn thật ngon, hoàn toàn không để ý thân phận thế tử vương phủ của mình,
có đồ ăn ngon thì phải đi ăn.
Sở Khiếu Thiên cùng đại thúc bán bánh nướng thuận miệng hàn huyên mấy
câu, trả tiền xong, mang theo Liễu Hân Linh đi, tiếp tục đi ngang qua
những gian hàng bày bán đồ ăn khác.
Liễu Hân Linh không có thói quen vừa đi vừa ăn trên đường, cảm thấy đây là một việc rất không lễ nghi cũng rất mất hình tượng, nhưng Sở Khiếu
Thiên hình như cũng không quan tâm, thỉnh thoảng sẽ đưa vào miệng nàng
vài miếng món ăn ngon gì đó. Liễu Hân Linh phát hiện trên đường mọi
người hình như cũng là như thế, liền cũng không còn băn khoăn, thậm chí
có chút may mắn vì hôm nay lúc ra cửa, nàng ăn mặc tương đối mộc mạc.
Vẫn chưa đi được nửa con phố, bụng Liễu Hân Linh cũng đã no. Dĩ nhiên,
Sở Khiếu Thiên đương nhiên cũng ăn tám phần no bụng, sức chiến đấu rất
mạnh. Sở Khiếu Thiên thấy nàng quá mệt mỏi, đi mua một phần hạt dẻ rang
đường, liền dẫn Liễu Hân Linh đến một quán rượu bên đường ngồi nghỉ
ngơi.
Liễu Hân Linh âm thầm xoa xoa bụng, mặc dù ăn no căng rồi, nhưng tâm tình cũng là cực tốt.
Mới vừa rồi hai người đi trên đường cái. Tùy ý trò chuyện ăn đồ ăn vặt,
không có ai đặc biệt chú ý bọn họ, giống như bọn họ cũng là những người
vô cùng bình thường, vui vẻ nói, vui vẻ cười, vui vẻ ăn, không bị các
loại quy củ trong vương phủ trói buộc, giống như được trở lại hiện đại
có cái tự do của bản thân. Mà nàng hiện giờ là cùng trượng phu thân ái
cùng nhau đi dạo phố ăn đồ ăn vặt, trong nháy mắt đó khiến cho nàng rất
yêu thích.
Trên lầu vị trí gần bên cửa sổ, nhìn ra có thể thấy phố xá, bày bán nhộn nhịp, các loại tiếng rao hàng bên tai không dứt, là một khung cảnh náo
nhiệt, có điểm giống khung cảnh nàng thấy ở kiếp trước. Sở Khiếu Thiên
một bên vừa lột hạt dẻ vừa chỉ phố xá bên ngoài giới thiệu cho Liễu Hân
Linh những hàng quán kia, nhà nào làm ăn tương đối khá, nhà nào tương
đối tiện nghi, nhà nào có thái độ phục vụ tương đối lễ độ. Nhìn bộ dáng
hắn thuộc như lòng bàn tay, khiến Liễu Hân Linh có chút kinh ngạc, nghĩ
đến bộ dáng hắn mới vừa rồi cùng đại thúc bán bánh nướng nói chuyện
phiếm, có lẽ là rất thường xuyên làm chuyện này đi. Chuyện này đối với
cái thế giới con em hoàng thân quốc thích mà nói, thực là một việc rất
lập dị, thế nhưng hắn lại làm vô cùng tự nhiên.
"Nương tử, nhìn đại thúc béo mập phía dưới đi, chính là cái người giống
bánh bao đó." Sở Khiếu Thiên đụng tới Liễu Hân Linh chỉ vào một quán mì
nhỏ trên đường phố, nói: "Ông ấy làm mì nước rất vừa miệng, sợi mì cũng
rất dai. Đừng nhìn ông ấy trắng trắng mập mập giống bánh bao, thế nhưng
ông ấy cưới nương tử rất gầy, hơn nữa còn là người sợ nương tử, khiến
chung quanh đây có rất nhiều chuyện cười về ông ấy."
Liễu Hân Linh nhìn theo hướng hắn đang chỉ, lão bản quán mì nhỏ kia là
một đôi vợ chồng trung niên, nam quả thật trắng trắng múp múp giống như
cái bánh bao, xem ra vô cùng hạnh phúc, thê tử đích xác rất gầy, so
Triệu Phi Yến mảnh khảnh còn gầy hơn, xem ra ngược lại giống như bị bệnh gì đó. Lúc này nam kia đang nấu mì cho khách, nữ thu thập bát đũa trên
bàn, nhân cơ hội cầm khăn lau đi mồ hôi trên mặt ông, nam khẽ nghiêng
người để cho nàng với tới mặt của mình, cuối cùng cười với nàng, ánh mắt hết sức ấm áp.
Thường dân mặc dù vì kế sinh nhai khổ cực bôn ba, nhưng nghèo cũng có
cái vui vẻ của nghèo, cái loại hạnh phúc nho nhỏ đó, lơ đãng gặp phải,
thật sự rất khiến cho người thật hâm mộ.
Sở Khiếu Thiên cũng nhìn thấy một màn này, vốn là nét mặt cười nhạo từ
từ dừng, sau đó quay đầu nhìn về phía Liễu Hân Linh, nghiêm túc nói:
"Nương tử,cũng lau mồ hôi cho ta đi."
Liễu Hân Linh sững sờ, thấy gương mặt hắn dán sát tới đây, liền cười móc ra khăn tay sạch lau đi mồ hôi trên trán hắn. Đợi nàng lau xong rồi,
Sở Khiếu Thiên cũng tìm tìm trên người, không có khăn, liền dùng tay áo
của mình lau lau mặt nàng. Liễu Hân Linh cảm thấy hai cử chỉ này thật là ngốc, nhưng nhìn vẻ mặt nam nhân vui vẻ, nên cũng không nói gì.
Sở Khiếu Thiên hình như thật sự vui mừng, nhìn quanh trên đường phố.
Đột nhiên, sắc mặt Sở Khiếu Thiên ngưng trọng, cũng không biết hắn nhìn
thấy cái gì, chau mày gọi ra một người thị vệ, nói: "Sở Tứ, đuổi theo."
Sở Tứ nhìn theo hướng hắn chỉ, đáp một tiếng, lập tức rời đi.
Sở Khiếu Thiên chau mày lại suy nghĩ một hồi, hồi hồn liền thấy Liễu Hân Linh an tĩnh ngồi một bên bồi hắn, có chút áy náy nói: "Nương tử, không có việc gì, không cần lo lắng."
Liễu Hân Linh gật đầu một cái, hỏi: "Phát hiện ra cái gì sao?"
"Ừ, phát hiện một người quen." Sở Khiếu Thiên cũng không giấu giếm nàng, "Là người bên cạnh cha, cũng không biết hắn tới chỗ như thế làm cái
gì."
Sở Khiếu Thiên suy nghĩ một hồi cũng không ra, liền không nghĩ nữa, tất cả chờ Sở Tứ trở lại hẳng nói.