Sở Tứ rất nhanh liền trở lại, chỉ là nhìn vẻ mặt hắn, hình như tình hình có chút không tốt.
"Thế tử, Sở Trung theo dõi một vị công tử, chỉ là bị vị công tử kia phát hiện nên bị bắt rồi."
Sở Trung chính là người mới vừa rồi Sở Khiếu Thiên sai Sở Tứ đi theo
dõi , hắn là gã sai vặt thân tín bên cạnhAn Dương vương, cho tới nay đều phục vụ An Dương vương. Hôm nay tình cờ thấy hắn xuất hiện ở khu bình
dân này, vả lại hành tung rất là lén lút, Sở Khiếu Thiên khó tránh khỏi
sẽ quan tâm, liền cho Sở Tứ đi dò xét, cũng không ngờ nhận được kết quả
này.
Sở Khiếu Thiên nhíu mày, "Người nào lá gan lớn như vậy?" Trước mặc kệ
Sở Trung có mục đích gì, nhưng lại bị bắt, thật ra khiến hắn có chút tức giận, rất có một loại ý vị bao che.
"Thuộc hạ cũng không biết. Chỉ là nhìn bộ dạng bọn hắn, cũng là biết rõ Sở Trung theo dõi, nhưng giống như cũng không có ý tứ đả thương Sở
Trung." Sở Tứ nói.
Sở Khiếu Thiên cảm thấy chuyện này tất nhiên có ẩn tình, chỉ là không
giải thích được tại sao Sở Trung đi theo dõi người kia, khiến hắn không
thể không nghĩ đến, Sở Trung làm việc này có phải thụ ý An Dương vương
hay không, mà cha hắn lại muốn làm gì?
Sở Khiếu Thiên nhanh chóng hành động, lập tức nói: "Đi, chúng ta đi nxem thử."
Sở Khiếu Thiên mới vừa đứng dậy, lúc này mới nhớ đến lão bà nhà mình,
thấy bạn thiếu nữ nào đó vẫn ngồi bình bình, sắc mặt yếu ớt, tâm thoáng
chốc mềm nhũn, vội vàng nói: "Nương tử, chờ ở nơi này một lát, ta sẽ trở lại."
Liễu Hân Linh khẽ cau mày, nhìn về phía Sở Tứ, hỏi: "Đối phương có mấy người?"
"Chỉ có năm." Sở Tứ rất thành thực trả lời.
Liễu Hân Linh cũng đứng dậy theo, cười dịu dàng: "Phu quân, ta cùng
nhau đi xem một chút đi." Nàng cũng có chút mong muốn đi nhìn Sở Trung
muốn làm gì, hiện tại giữa ban ngày, nàng cũng không sợ xảy ra chuyện
gì.
Chỉ là, vì không muốn thu hút chú ý của mọi người, Liễu Hân Linh đem Huyền Châu cùng Lục Y ở lại quán rượu chờ bọn họ trở về.
Sở Khiếu Thiên thấy nàng cười thì tim đập nhanh hơn, hồ đồ đồng ý yêu
cầu của nàng. Chờ đến khi trong tay dắt một bàn tay nhỏ bé mềm mại, Sở
Khiếu Thiên nhất thời có loại kích động. Chỉ là, rối rắm cũng chỉ là lập tức thôi, đối với bá chủ một phương hoành hành kinh thành mà nói, thật
đúng là không có gì địa phương hắn không dám đi, mang theo lão bà mình
đi xem một chút cũng cảm thấy không có gì.
Sở Khiếu Thiên dắt Liễu Hân Linh, mang theo hai thị vệ nghênh ngang
bước về hướng một ngõ hẻm, toàn thân một bộ dáng nhẹ nhõm vui vẻ, không
biết chuyện còn tưởng rằng bọn họ đi dạo phố đấy. Trên thực tế, Sở Khiếu Thiên ngược lại không có bao nhiêu cảm giác khẩn trương, dọc đường còn
giảng giải một chút tên tuổi ngõ hẻm cho Liễu Hân Linh nghe, nó thông
hướng nào. Có thể nói, kể từ khi Sở Khiếu Thiên làm tới Chỉ Huy Sứ ngũ
thành binh mã chỉ huy Đông Thành, Đông Thành liền giống như hậu viện nhà hắn, đối với vùng này vô cùng quen thuộc, nhắm mắt lại cũng có thể nói
ra nơi này là nơi nào, tên tuổi mỗi một đường phố mỗi một ngõ hẻm cùng
thông đến nơi nào.
Mấy người đi tới một cái ngõ hẻm tương đối thanh u, rất nhanh liền tới
nơi. Mà khiến họ không ngờ chính là, những người bắt được Sở Trung vẫn
còn chưa đi, thậm chí rất nhàn nhã, giống như là đặc biệt chờ bọn hắn
tới, nhìn một cái cũng biết bọn họ sớm có chuẩn bị.
Đối phương có năm người, trong đó bốn người mặc giống như là gã sai
vặt, chỉ có nam tử trẻ tuổi đưa lưng về phía bọn họ mặc toàn thân cẩm y
màu xanh, nhìn phục sức chính là chủ nhân. Mà Sở Trung lúc này bị một gã sai vặt bắt giữ, trên mặt bị thương một chút, có thể là bị đánh.
Khi Sở Trung thấy mấy người Sở Khiếu Thiên, gương mặt kinh hãi, mắt muốn trừng ra khỏi hốc, xem ra rất là đáng thương.
Những gã sai vặt kia thấy Sở Khiếu Thiên, rõ ràng là sửng sốt một chút, vẻ mặt vô cùng cổ quái, do dự một lát, nam tử tiến lên đưa lưng về phía bọn họ nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, bọn họ tới."
Sở Trung lúc này giống như thần trí cũng trở về, cà lăm kêu lên: "Thế,
thế, thế, thiếu gia!" Bị Sở Khiếu Thiên trừng, Sở Trung rất nhanh liền
sửa lại miệng.
Thấy nét mặt Sở Trung, rõ ràng "giấu đầu lòi đuôi", khiến có muốn không lệch cũng không được. Đặc biệt là khi nam tử xa lạ đó xoay người lại
thì nhìn thấybộ dáng hắn, tất cả cũng sửng sốt một chút.
Sở Khiếu Thiên cùng hắn mặt đối mặt, cả hai đều ngơ ngẩn.
Bởi vì, trừ phong cách, cả hai thế nhưng có dáng dấp tương tự, một dạng mặt anh tuấn, chiều cao giống nhau. Sở Khiếu Thiên là loại tôn quý lại
lộ ra một loại khí thế ác bá, nhìn không phải là người tốt. Mà nam nhân
kia là tương đối lịch sự bình hòa kín đáo, xem ra hết sức chững chạc
khiêm tốn, chỉ là thiếu chút khí chất quý tộc, từ áo của hắn cũngg có
thể thấy được, hắn có lẽ xuất thân nhà thương nhân. Chỉ là bộ dạng không kiêu ngạo không tự ti đó, chính là lập tức đem Sở Khiếu Thiên so phần
kém hơn.
Nhìn đến hắn, lòng của Sở Khiếu Thiên tự dưng ác liệt, quắc mắt, mặt sát khí.
"Ngươi chính là người phái hắn theo dõi ta?" Nam tử kia mở miệng hỏi,
vẻ mặt là nghi ngờ, tầm mắt từ Sở Khiếu Thiên chuyển qua Liễu Hân Linh
đến hai thị vệ nhìn qua một lần.
Sở Khiếu Thiên đem Liễu Hân Linh chuyển đến sau lưng, cười lạnh nói:
"Ai rảnh rỗi vậy, người nào theo dõi? Nếu là nô tài đáng chết, cũng
không liên quan tới ông đây." Nói xong, Sở Khiếu Thiên trừng mắt Sở
Trung.
Sở Trung cúi đầu, không dám nhìn Sở Khiếu Thiên, trong lòng biết lần
này xong rồi, nếu thế tử gia biết chuyện này, còn không biết ngài ấy
cùng vương gia náo loạn đến mức nào.
Liễu Hân Linh lúc này còn có gì không hiểu, chỉ nhìn diện mạo nam nhân
này cũng đủ hoài nghi hắn có phải con riêng của An Dương vương không.
Hơn nữa An Dương vương phái Sở Trung theo dõi nam tử này, cũng chứng
minh trong lòng An Dương vương cũng đã hoài nghi. Liễu Hân Linh có chút
không biết nên khóc hay cười, cảm thấy chuyện này phát triển thật đúng
là quá cẩu huyết.
"Vị công tử này, sợ rằng chuyện không có đơn giản như vậy chứ?" Nam tử
kia mặc dù trên mặt tươi cười, nhưng giữa hai lông mày cũng dính vài
phần ý lạnh: "Trước không nói nô tài quý phủ mấy lần theo dõi ta, thậm
chí có thời điểm cũng cho mang lại cho ta chút phiền toái, cho nên đương tự nhiên muốn chơi một cái rõ ràng. Xin cho hỏi tên họ công tử? Tại hạ
Mai Nghiệp Bân, từ Mai gia ở Thông Châu"
Sở Khiếu Thiên đã cười gằn một tiếng, "Suy nghĩ quá nhiều, bản đại gia
không phải họ Mai, cũng hoàn toàn không có quan hệ! Mặc dù theo dõi
ngươi là do tên nô tài chết tiệt này của ta tự chủ trương, nhưng đánh
hắn, cũng là đánh mặt mũi của ông đây, cho mấy cái nô tài chết bầm này
lên giáo huấn, để cho bọn họ biết trong kinh thành này không phải là cái gì cũng dễ khi dễ như vậy."
Theo Sở Khiếu Thiên ra lệnh một tiếng, Sở Tam Sở Tứ rất trung thực tiến lên đánh.
Nam tử kia thấy Sở Khiếu Thiên không nói hai lời liền đánh, trên mặt
hiện lên tức giận, chỉ là hắn còn có chút chần chờ, kết quả lần này cũng chỉ là muốn biết rõ ràng gần đây rốt cuộc là ai theo dõi hắn, có mục
đích gì, cũng không muốn làm lớn chuyện, nhưng ai biết nghênh đón hắn là một quả đấm to lớn, "Bùm" một tiếng đánh hắn bay thật xa.
"Thiếu gia!"
Nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị Sở Khiếu Thiên một quyền đánh ngã, mấy
gã sai vặt trong Mai gia cũng nổi giận, cả hai cùng tiến lên giáp công
Sở Khiếu Thiên.
Trong lúc nhất thời, trong hẻm nhỏ là một mảnh hỗn chiến.
Liễu Hân Linh đứng một bên quan sát, đối với hành động đánh người của
Sở Khiếu Thiên có chút không hiểu, nhưng nhìn hắn đánh thật thuận tay,
nàng cũng liền ngoan ngoãn đứng một bên quan sát, hồn nhiên không cần lo lắng.
Chờ Sở Khiếu Thiên cùng hai người thị vệ thoải mái mà giải quyết mấy gã sai vặt, Sở Khiếu Thiên trực tiếp đi tới xốc y phục Mai Nghiệp Bân lên, hung thần ác sát nói: "Đừng tưởng rằng dựa vào gương mặt này của mi
giống bản đại gia thì không dám đánh. Mai Nghiệp Bân đúng không, bản đại gia nhìn ngươi thì đã thấy khó chịu, hôm nay đáng đời ngươi xui xẻo rơi vào tay bản đại gia, không nên oán bản đại gia lòng dạ độc ác."
Mai Nghiệp Bân rốt cuộc lộ ra vẻ tư văn hữu lễ, cười lạnh nói: "Sợ rằng hôm nay người nào xui xẻo còn chưa biết đấy."
Sở Khiếu Thiên hí mắt nhìn hắn, không đợi hắn hiểu được ý của Mai
Nghiệp Bân thì một loạt tiếng bước chân đi tới hướng này khiến hắn hơi
biến sắc mặt.
Trong ngõ hẻm lập tức lại thêm mười cái gã sai vặt, Sở Khiếu Thiên vừa
nhìn, liền biết nam tử này có chuẩn bị, giận đến tím mặt hướng gương mặt đó đánh một quyền.
Hiện cũng nói không rõ là ai gài ai rồi, điều này rõ ràng là Mai
Nghiệp Bân vì dụ An Dương vương tới mà thiết kế một cục, rõ ràng có
chuẩn bị mà đến. Sở Khiếu Thiên bên này có bốn người, trong đó còn có
một nữ tử, tình huống thế nào cũng không có lợi. Chỉ là, khi đám kia gã
sai vặt thấy thiếu gia nhà mình bị bị đánh một trận, cũng nổi giận, quan tâm gì đến lễ nghi liêm sỉ, đi trước bắt được nữ nhân không có võ lực
tới uy hiếp mới là vương đạo.
Liễu Hân Linh không chút hoang mang, đám sai vặt xông lên thì không
biết nàng từ nơi nào lấy ra một đoạn cây chừng một thuớc rất giống cây
gậy bằng gỗ cầm ở trước ngực, sau đó đem vụt vào đầu cái gã sai vặt xông vào trước nhất một gậy vung bay ra ngoài. Nàng hành động rất dễ dàng,
trên thực tế cũng rất chi là nhẹ nhàng, nàng có quái lực, căn bản không
dùng cần dùng lực, chỉ cần vung cây gậy một chút, thì đã lập tức kêu
thảm bay ra ngoài, không có vào gần nàng được.
Nhìn thấy tình huống này, trừ Sở Khiếu Thiên lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo,
còn lại mặc kệ là Sở Tam Sở Tứ hay đám người của Mai gia, mặt cũng đơ
lại như gỗ, đặc biệt là thấy những gã sai vặt kia bay giữa không trung
kêu thảm sắp rớt xuống đất, cả đám chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, Sở Trung
thậm chí không thể tin được ánh mắt của chính mình, cảm thấy chuyện này
nhất định là nằm mơ, sau đó bị một gã sai vặt đang bay trong không trung trực tiếp đập tới, rốt cuộc hạnh phúc ngất đi, không cần đối mặt với
thực tế tàn khốc này.
Sở Khiếu Thiên không hề buồn phiền, trên mặt lộ ra nụ cười gằn, dáng vẻ như sát tinh khí thế lẫm lẫm, hướng Mai Nghiệp Bân đánh cho một trận tê người, nhất thời đã không nhìn ra hình dáng khuôn mặt anh tuấn của Mai
Nghiệp Bân. Trừ bỏ gã sai vặt bị Liễu Hân Linh đánh bay, mấy gã sai vặt
còn lại rất nhanh bị Sở Tam Sở Tứ giải quyết.
Sở Khiếu Thiên bỏ qua Mai Nghiệp Bân đã bất tỉnh, phủi phủi tay đứng
lên, mặt sát khí nói: "Dám ám toán gia, gia sẽ làm cho ông bà ngươi nhìn không ra mặt ngươi luôn."
Liễu Hân Linh thấy hình dạng Mai Nghiệp Bân, âm thầm gật đầu, quả thật không nhìn ra mặt luôn.
Giải quyết xong chuyện này, Sở Khiếu Thiên đi tới dắt tay Liễu Hân Linh, cười khanh khách nói: "Nương tử, chúng ta đi thôi."
Liễu Hân Linh thấy hắn vẻ mặt bình thường, cũng không có tâm tình gì khác, liền cũng mím môi cười cười, đi theo hắn.
Hai thị vệ mang theo Sở Trung, cũng cùng rời khỏi ngõ hẻm.
Huyền Châu cùng Lục Y vẫn ở trong quán rượu chờ đợi, Sở Khiếu Thiên
trực tiếp vào phòng, sau khi cùng Hân Linh ngồi xuống, liền khiến thị vệ đem Sở Trung cứu tỉnh.
*********
Sở Trung bị nước trà dội tỉnh thì trong lúc nhất thời còn có chút ngây
ngốc không biết đang nơi nào, trong kí ức, hình như thấy thế tử phi nhu
nhược cầm cây gậy rất hung hãn tát bay mấy gã sai vặt, sau đó hắn bị gã
sai vặt Mai gia từ trên trời giáng xuống đập cho bất tỉnh. Sở Trung ngây ngốc nhớ lại, theo trực giác ngẩng đầu nhìn quanh, thấy thế tử phi ngồi thẳng bên cạnh thế tử, đang dịu dàng mím môi cười, làm gì có bộ dáng
hung hãn như mới vừa rồi. Cho nên, nhất định là ảo giác! Đúng, tuyệt
đối là ảo giác!
Sở Trung rất khẳng định ý nghĩ của mình, cho đến khi thấy được rõ vẻ
mặt thế tử gia tối sầm, bị sợ đến run cả người, lập tức thu hồi tầm mắt
đang nhìn chằm chằm thế tử phi, sống lưng cũng cúi xuống, vô cùng cung
kính.
Thủ hạ của An Dương vương ai cũng biết, chọc ai cũng được, ngàn vạn lần không được chọc tới thế tử gia, đây chính là một chủ nhân không nói lý, mất hứng liền đạp một cước, bị đạp chết được coi là xui xẻo, nhưng nếu
bị đạp cho tới sống không được chết không xong, bị làm cho tàn phế, thật sự là sống không bằng chết a.
"Nói đi, có phải cha ta sai ngươi làm như vậy hay không?" Sở Khiếu Thiên vừa uống trà vừa hỏi.
Sở Trung len lén liếc nhìn thế tử gia, đàng hoàng đáp một tiếng phải
"Chậc, lão già sẽ không cho Mai Nghiệp Bân là con riêng của ông ta chứ?"
Sở Trung cứng họng không có trả lời, chỉ là hành động này đã chỉ ra, Sở Khiếu Thiên đã đoán đúng.
"Lão hòa thượng Bạch Mã Tự không phải nói lão già thuộc dòng độc đinh
mệnh sao? Từ đâu có con riêng?" Sở Khiếu Thiên buồn bực nói."Chẳng lẽ
lão già muốn nhi tử đến điên rồi, thấy người có tướng mạo giống giống,
cho nên máu gà lên não, liền trực tiếp phái người đi theo dõi? Có phải
như vậy hay không?"
Sở Trung chần chờ, đáp: "Thế tử, Vương gia chỉ là có chút hoài nghi,
cho nên bảo nô tài đi theo dõi vị thiếu gia kia điều tra một chút. Chỉ
là nô tài không ngờ mình không cẩn thận, khiến cho vị công tử kia phát
giác sớm, lại để cho bọn họ bắt được nô tài, hơn nữa còn ngộ nhận thế tử ngài là kẻ chủ mưu phía sau."
Sở Khiếu Thiên hừ một tiếng, tiếp tục hỏi, đại khái biết chút tình huống.
An Dương vương là nửa tháng trước trên đường tình cờ gặp Mai Nghiệp
Bân, nam tử này có diện mạo cùng Sở Khiếu Thiên tương tự năm phần, cũng
là có chút giống An Dương vương, khiến An Dương vương lập tức bị kích
động. Ngũ quan của Sở Khiếu Thiên di truyền từ An Dương thái phi, cùng
An Dương vương cũng không phải giống lắm, thực khiến An Dương vương rất
là đáng tiếc —— Đây cũng là lí do vì sao An Dương thái phi thương cháu
trai đến vậy. Mà bộ dáng Mai Nghiệp Bân này cũng không chỉ có sáu phần
giống như An Dương thái phi, còn có ba phần giống như An Dương vương,
loại trùng hợp này, thực khiến người ta hoài nghi. Chỉ là Mai Nghiệp Bân hình như là xuất thân từ nhà thương hộ, vả lại xem ra địa vị trong gia
tộc cũng không thấp, xem ra thực không giống con riêng của nhà khác,
khiến An Dương vương có chút chần chờ, vì vậy, An Dương vương liền làm
ra một việc ngốc là cho Sở Trung đi theo dõi Mai Nghiệp Bân.
Sở Trung cũng không phải là cái loại trinh thám có tâm sâu, theo dõi
không bao lâu liền bị đối phương phát hiện, vì vậy đối phương muốn dụ ra kẻ chủ mưu phía sau, liền thiết kế chuyện hôm nay, Sở Khiếu Thiên rất
trùng hợp đụng vào.
Nghe khá là tường tận, Sở Khiếu Thiên phân phó Sở Trung tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này cho vương phi biết, liền cho hắn rời đi.
Sau khi Sở Trung rời đi, Sở Khiếu Thiên thấy Liễu Hân Linh đang chậm
rãi lột hạt dẻ, đôi tay mềm mại lại khéo léo, nào có bộ dáng đại phát
thần uy giống như trong hẻm nhỏ mới vừa rồi, lại làm cho lòng hắn ngứa
chịu được không được.
"Nương tử, về sau nếu xảy ra chuyện, cũng phải làm như vừa rồi, đánh
bay bọn họ đến không trung nha!" Sở Khiếu Thiên khích lệ nói.
"Được." Liễu Hân Linh cười híp mắt đáp một tiếng.
Huyền Châu, Sở Tam, Sở Tứ cùng nghe thấy, trong lòng phát hoảng, giống
như có thiên binh vạn mã chồm qua chồm lại. Lại nói, nữ nhân lợi hại như vậy, thật khác thường đúng không, là nam nhân của nàng cũng sẽ không
nên cảm thấy vui mừng đúng không? Nhưng thế tử gia của bọn họ lại mang
một bộ mặt kiêu ngạo lại thật phấn khích aaaa!
Không để ý tới bọn tỳ nữ cùng thị vệ đang thẫn thờ, Sở Khiếu Thiên rất
ân cần bóc hạt dẻ cho Liễu Hân Linh, mới vừa vận động, nên bụng khá là
trống rỗng, Liễu Hân Linh cũng không cự tuyệt hắn bóc hạt dẻ đưa tới, ăn hết sức ngon lành —— chủ yếu là đồng lòng, cùng phục vụ nhau, được nam
nhân của mình phục vụ cùng tỳ nữ phục vụ đương nhiên không giống nhau.
Ngồi một hồi, Sở Khiếu Thiên liền đi tính tiền, rời quán rượu, mang theo Liễu Hân Linh trực tiếp trở về vương phủ.
Trở lại vương phủ, Sở Khiếu Thiên hỏi biết An Dương vương đã trở lại,
liền nói Liễu Hân Linh tự mình trở về Ôn Tâm viện, tự mình trực tiếp đến thư phòng An Dương vương phủ tìm phụ thân.
Sở Trung là thân tín của An Dương vương, chuyện ngày hôm nay chắc chắn
hắn sẽ thực thà bẩm báo với An Dương vương, Sở Khiếu Thiên cảm thấy
chuyện này không có gì đáng giấu diếm, liền không có ém miệng Sở Trung,
thậm chí còn tự mình trực tiếp đi tìm phụ thân nói chuyện.
Đi vào thư phòng, An Dương vương đang ngồi trước bàn đọc công văn, Sở
Khiếu Thiên tùy tiện đi tới, thỉnh an phụ thân xong, đi thẳng vào vấn
đề.
"Cha, có phải đã già nên hồ đồ rồi không, Mai Nghiệp Bân này tuổi
còn lớn hơn cả con, không thể nào là con riêng của cha được, cha bỏ cái ý nghĩ đó đi."
An Dương vương suýt bị sặc nước miếng, lời nói nhi tử trực bạch khiến trong lúc nhất thời ông nói không ra lời.
Sở Khiếu Thiên nhìn vào cha hắn, vẻ mặt rất nghiêm túc.
An Dương vương bị hắn nhìn làm mặt già có chút chịu không được, buồn
bực nói: "Bổn vương làm việc cho phép con nói bừa sao? Chuyện ngày hôm
nay con hành sự cũng thật lỗ mãng, lại đem Mai Nghiệp Bân đánh cho thành như vậy, để cho nhà hắn biết được, nếu là cường thế, không chừng lại ồn ào thành chuyện gì đây, đến lúc đó mặt mũi bổn vương này đều mất hết!"
Sở Khiếu Thiên hừ hừ hai tiếng, mặt đầy vẻ hời hợt.
An Dương vương bình thường phiền não nhất bộ dáng đó của hắn, chỉ tiếc
đánh không được mắng cũng không xong, cứ vậy để cho hắn chọc giận gần
chết, "Thật may là Mai Nghiệp Bân này hôm nay mang thủ vệ tới không
nhiều lắm, hắn mà muốn có mạng con, hiện con còn có thể đứng ở nơi này
sao? Về sau làm việc nhớ động não nhiều một chút, đừng mang cái đầu nóng hừng hực đó xông lên tự mình gây chuyện."
Sở Khiếu Thiên nghe được sự quan tâm của ông, chỉ là không hề có chút
cảm kích, "Cha, con mặc kệ Mai Nghiệp Bân này có phải con riêng của cha
hay không, dù sao không thể để chuyện này khiến mẹ đau lòng."
An Dương vương trầm mặt, không hề lên tiếng.
Sở Khiếu Thiên thấy không có việc gì, liền muốn đứng dậy rời đi.
An Dương vương nhìn một phần tài liệu trên bàn, đột nhiên phát hiện cái gì, nói: "Khiếu Thiên, tiết trùng ngọ lúc thuyền trưởng công chúa gặp
tập kích, đã tra ra chút tin tức."
"Là ai?"
Sở Khiếu Thiên quắc mắt xoay người, nghiến răng hỏi, khóe mắt xếch lên
tràn ra luồng sát khí hung ác, cả khí thế biến đổi, hung ác không tả
được.