Đời này Mậu Ngạn Ba đều đã trải qua mọi chuyện, mặc kệ là việc gì, nhân vật quấn quýt khó chơi cỡ nào, anh cũng chẳng sợ, nhưng bây giờ trước mặt
anh là một cái tã giấy thối hoắc. Mặc kệ nhìn cái đồ chơi kia từ góc độ
nào, anh cũng không có cách nào hiểu nổi.
Thật ra không thể
trách Mậu Ngạn Ba, tã giấy này do Lưu Diệp hỗ trợ thiết kế ra, ban đầu
biết thế giới này không có tã giấy, quả thật Lưu Diệp đã sợ ngây người.
Cô vội vàng thiết kế một cái như vậy, sợ không thích hợp, cô còn cố ý
tìm mô hình làm thí nghiệm, chỗ thắt lưng còn làm thật mềm.
Lúc
này Lưu Diệp giơ vật kia lên trước mặt Mậu Ngạn Ba. Mậu Ngạn Ba lưỡng lự một lúc, trái lại anh biết mặt màu vàng kia là gì, nhưng cụ thể nên làm thế nào, anh thật sự không biết, nên anh do dự đón lấy. Thật may xung
quanh còn có nhân viên, rất nhanh đã có người đưa cho anh một cái mới
tinh.
Mậu Ngạn Ba khổ sở đi đến chỗ đứa trẻ mềm mại kia, anh có ý muốn di chuyển đứa bé kia đi một chút, nhưng ngón tay vừa đụng phải
thân thể mềm nhũn của đứa bé, anh vội vã rụt ngón cái lại như bị hoảng
sợ. Đứa bé kia xê dịch người, mắt chuyển động. Dường như gặp phải nhiều
vấn đề khó khăn nan giải, Mậu Ngạn Ba lập tức nhíu mày, anh có phần khó
xuống tay. Vì không thể hiểu được vì sao một đứa bé bé nhỏ như vậy có
thể phát triển thành người to lớn như anh. Nhỏ như vậy, ngón tay nhất
định là phiên bản bỏ túi.
Lưu Diệp hé miệng cười, thầm nhủ, những người đàn ông này ấy à, bình thường kiêu ngạo như thể trên đời không có bọn họ thì không thể được, giờ ngay cả thay tã cho trẻ con cũng không
biết. Nhưng vừa nghĩ đến đây, Lưu Diệp chợt nhớ đến Khương Nhiên, trong
lòng cô lập tức trở nên dịu dàng. Nghĩ đến Khương Nhiên cũng sẽ như
vậy, cũng sẽ ngây ngốc và kinh sợ như thế. Hơn nữa Khương Nhiên sẽ đối
mặt với con của anh, đứa bé kia có gương mặt tương tự anh nhưng lại
không hoàn toàn giống hệt nhau. Đến lúc đó Khương Nhiên sẽ có vẻ mặt và
động tác gì, có lẽ cũng sẽ sợ không biết nên làm gì, rồi sau đó bị xoay
vòng vòng đúng không?
Nghĩ thế, Lưu Diệp không cười nhạo Mậu Ngạn Ba nữa, thay vào đó, cô nhận lấy tã giấy trong tay Mậu Ngạn Ba, lúc
trước vì khảo nghiệm xem tã giấy có dễ dùng không, nên cô đã luyện tập
với mô hình rất nhiều lần, lúc này động tác thay cho đứa bé rất lưu
loát. Sau khi thay xong, cô nắm tay đứa nhỏ chơi đùa.
Đúng lúc
đó, Lưu Diệp chợt nhận ra nét mặt Mậu Ngạn Ba quái lạ, trước đó Mậu Ngạn Ba còn thích dùng vẻ mặt khoa trương nói chuyện với mình, giờ đây đột
nhiên im lặng, thậm chí cả người quản lý đoàn xe cũng mang dáng vẻ ngây
ngốc. Song, rất nhanh Lưu Diệp không chú ý đến Mậu Ngạn Ba nữa, vì cô
không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một lát sau, chờ bọn họ trở
ra, bên ngoài đã tụ tập vô số người.Cho dù có nhân viên an ninh ngăn
cản, nhưng trong nháy mắt những người kia vừa thấy cô, đã tuôn ra tiếng
hoan hô nhiệt liệt, còn có rất nhiều người muốn xông lên. Cô thật sự bị
làm cho giật mình, Quan Chỉ tiến lên một bước chắn trước mặt cô. Mậu
Ngạn Ba cũng nhanh chóng mở cửa xe ra, ấn cô vào.
Sau khi cô lên
xe, tiếng hoan hô không những không tản đi, mà còn có xu hướng ngày càng vang dội. Nhân viên công tác không ngừng khéo léo tách bọn họ ra, để
bọn họ tránh ra chút, nhưng một chút hiệu quả cũng không có. Đoàn xe
gian nan di chuyển, vừa bắt đầu còn có thể di động, nhưng sau đó đừng
nói chuyển động, quả thật càng khó khống chế để đám người đó đừng đến
gần.
Lúc này Lưu Diệp mới trợn tròn mắt, giờ đã biết hậu quả khi bản thân cô bốc đồng, cô thật sự không ngờ đến tình huống sẽ mất khống
chế như thế này, hơn nữa nghe Quan Chỉ và Mậu Ngạn Ba nói, dường như
người càng ngày càng nhiều hơn, Mậu Ngạn Ba bắt đầu điều quân của chính
phủ Liên bang đến. Cuối cùng Lưu Diệp đã hiểu rõ vì sao Mậu Ngạn Ba
nghiêm túc từ chối cô như vậy. Mặc dù không thích Mậu Ngạn Ba, nhưng lúc thấy Quan Chỉ duy trì trật tự, Lưu Diệp vẫn tự mình nói với Mậu Ngạn
Ba: "Mậu trợ lý, ngại quá. . . Trước kia tôi nên nghe lời anh ..."
Ngừng một chút, cô nhìn ánh mắt Mậu Ngạn Ba, thành khẩn nói: " Hơn nữa. .
.rất nhiều việc tôi đã nghĩ không chu toàn, nếu như có chỗ nào sai, làm
phiền anh nhắc nhở, làm phiền anh nhắc nhở tôi ngay, đừng chỉ bác bỏ
không, vì nếu anh chỉt phản đối lời của tôi, tôi sẽ không biết lí do tại sao. Anh có thể nói cho tôi biết nguyên nhân, tôi nghĩ nếu tôi biết
nguyên nhân, tôi sẽ nghe theo anh."
Những tưởng thái độ của Mậu
Ngạn Ba sẽ rất khoa trương với cô, hoặc cố ý làm to mọi chuyện. Nhưng
giờ đây, vẻ mặt anh cổ quái nhìn cô. Trong bóng đêm, Lưu Diệp chợt cảm
giác đôi mắt kia của Mậu Ngạn Ba rất quái dị, vì Mậu Ngạn Ba là một
người vô cùng khoa trương, hơn nữa còn là kẻ cực dối trá, biết cách hành xử, tất cả ánh mắt đều là hư đầu ba não (*), hiện tại thì nặng nề,
không có bất kỳ háo hức gì nhìn cô.
(*) hư đầu ba não: giả dối; dối trá; đạo đức giả
Lưu Diệp cho rằng anh còn giận, nên cô cũng không dám nói nữa.
Kết quả, sau vài giây, Mậu Ngạn Ba chợt hỏi: "Phụ nữ các cô đều như vậy à?"
Lưu Diệp bị hỏi đến ngẩn người, vội ơ một tiếng.
Mậu Ngạn Ba cúi thấp đầu xuống, bóng đêm rất đen, nếu không phải đối phương là Mậu Ngạn Ba, quả thật Lưu Diệp có cảm giác người này đang xấu hổ.
Lưu Diệp không biết tại sao anh hỏi câu này, nhưng cô vẫn suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời: "Cũng không hẳn. . . "
Bạn học của bạn cùng phòng của cô, những cô gái đó không hề giống nhau, cô
nhớ lại một chút rồi nói: "Phụ nữ ấy à…Có người tính tình hơi tệ, có
người lại rất thẳng tính, người thì chậm chạp, dạng gì cũng có. Giống
như đàn ông các anh, rất đa dạng. Hơn nữa…”
Cô còn định nói tuy
bề ngoài có đanh đá thì vẫn rất dịu dàng với trẻ con, nhưng lời nói còn ở bên môi, chưa kịp nói ra, Lưu Diệp đã nghe thấy trên đầu có tiếng gì
đó. Hơn nữa còn có ánh sáng rất mạnh chiếu xuống. Ngay cả ngồi trong xe
cô cũng chú ý thấy, cô vội vàng ló đầu ra khỏi xe, chỉ thấy phía trên
đầu mình, có một phi hành khí đang đến gần, hơn nữa phi hành khí kia
đang dần hạ xuống. Sau khi tiếp cận với đối phương, Lưu Diệp đã nhận ra
phi hành khí kia là giá ngồi của ai.
Cô nhìn thấy ký hiệu Khương
Gia Quân, hơn nữa lúc phi hành khí đáp xuống, có một thang dây được thả
xuống, rất nhanh có người ra khỏi phi hành khí, leo xuống dưới. Lưu Diệp kinh hãi, cô không chút suy nghĩ lập tức bước ra khỏi xe. Tim cô thắt
lại, cho dù phi hành khí ổn định, nhưng ở độ cao như vậy, nếu không cẩn
thận rơi xuống thì vẫn rất nguy hiểm. Cô há hốc miệng nhìn, đầu càng
ngước cao. Sau đó cô thấy rõ có một người đàn ông đang leo trên thang
dây kia, mặc dù chưa nhìn thấy mặt, nhưng chỉ nhìn vóc người cô đã nhận
ra được.
Phi hành khí đã tiếp sát, thang dây càng cách gần hơn.
Lúc này Quan Chỉ luôn duy trì ổn định đã chạy đến, nói với Lưu Diệp: "Điện hạ, sau khi thủ lĩnh biết mọi việc đã đến đón ngài."
Trong lúc anh nói chuyện, người trên thang dây đã ra dấu tay.
Cuối cùng thang dây xuất hiện trước mặt Lưu Diệp, Lưu Diệp do dự một lúc,
rồi nhanh chóng giữ chặt. Mậu Ngạn Ba bên cạnh cô muốn ngăn cản, nhưng
chưa kịp nói gì, Lưu Diệp đã nhanh chóng gắng gượng leo lên trên. Thật
may trước đó cô đã cởi bỏ quần áo vừa dày vừa nặng, bây giờ leo lên
không mất nhiều sức lắm, đột nhiên có chút hoảng sợ, cô chỉ có thể sử
dụng cánh tay túm chặt thứ gì đó, hơn nữa cô phát hiện dường như không
cần cô leo lên nữa, sau khi cô đứng lên thang, thì nó tự động thu lên.
Càng ngày càng cao nên Lưu Diệp có chút hoa mắt, hơn nữa cô nhìn thấy đám
người phía dưới kia không ngừng hoan hô, cô có thể cảm thấy người phía
dưới đang ngẩng đầu nhìn cô. Cô cảm thấy vô cùng may mắn vì hôm nay mình không mặc váy.
Sau đó rất nhanh đã có người đến bên cạnh cô,
Lưu Diệp có thể xác nhận người này chính là Khương Nhiên. Động tác
Khương Nhiên rất nhanh chóng, anh không nói gì, ôm chặt cô, sức lực của
anh rất kinh khủng, chỉ với một tay, đã có thể dễ dàng ôm cô vào bên
trong phi hành khí. Sau khi vào trong, Lưu Diệp nhìn thấy Khương Nhiên
đi đến bàn điều khiển nhấn vài phím. Có lẽ đang chỉnh lại đường bay của
phi hành khí, phi hành khí nhanh chóng chuyển hướng.
Không gian
trong phi hành khí không lớn, Lưu Diệp lo lắng tình huống bên ngoài, bèn nhìn ra ngoài qua cửa sổ phía sau. Nhưng dường như sau khi cô đi khỏi,
đám người đó đều tự tản ra. Rất nhanh cô đã nhìn thấy đoàn xe bắt đầu di chuyển, đến lúc này cuối cùng cô đã có thể thở nhẹ nhõm một hơi.
Hơn nữa phía dưới đã có đèn sáng. Cả thành phố sáng choang, màu đen của
dòng xe đang chạy, tòa nhà chọc trời càng rực rỡ hơn, quả thật nhìn như
một bức tranh, càng không nói đến những tượng thành 3D khiến người ta
hoa cả mắt. Tuy nhiên, khu ánh đèn chỗ người nghèo ảm đạm hơn rất nhiều, chỉ có một chút ánh sáng, cô mơ hồ nhớ đến nơi sáng nhất khu người
nghèo, đã từng là nơi làm việc của cô.
Khương Nhiên quay đầu lại, thấy Lưu Diệp đang tập trung nhìn ra bên ngoài, anh lập tức chuyển
đường bay. Lưu Diệp phát hiện ra, rõ ràng bọn họ đang rời thành phố này, nhưng giờ lại bay thêm vài vòng trên bầu trời thành phố. Hơn nữa vào
lúc này, cô bất ngờ phát hiện có một số phi cơ chiến đấu đang bọc hai
bên trái phải quanh phi hành khí của bọn họ. Lưu Diệp có chút giật mình, sau đó cô nghe Khương Nhiên lạnh nhạt giải thích: "Bọn họ là đội bảo
vệ."
Lần này Lưu Diệp càng thêm áy náy, cô cứ tùy hứng như vậy,
thì càng gây thêm phiền phức cho mọi người, nên cô nhỏ giọng nói: "Không ngờ gây ra nhiều phiền phức đến vậy."
Còn phải bắt những người này làm thêm giờ.
"Không sao." Khương Nhiên đáp: "Đối với bọn họ, bảo vệ em là chuyện rất vinh dự."
Anh nhìn chằm chằm phía trước, giọng nhẹ nhàng kể: "Sau khi thế giới này
mất đi phụ nữ, vì để có thể tìm được hài cốt của phụ nữ, vô số người mạo hiểm bị phóng xạ chạy vào phế tích tìm kiếm, đó là con đường khủng bố
có đi không về, cuối cùng người ta thống kê được, ở thời kỳ đó, có ít
nhất sáu vạn người chết vì phóng xạ. . . . . ."
Lần đầu tiên Lưu
Diệp nghe anh nói đến những việc này, cô đến gần ghế lái của anh, mắt
nhìn xuống dưới, chỉ thấy lúc này phía dưới bọn họ là biển rộng mênh
mông bát ngát. Nhưng vào buổi tối biển không hề đẹp chút nào, vì quá mức bao la tĩnh lặng, ngược lại khiến người cảm thấy cực kỳ cô đơn. Cô ôm
lấy cổ anh theo bản năng. Gần đây Khương Nhiên khiến cô không thể không
thích, hơn nữa Khương Nhiên đặc biệt tốt, quả nhiên đã học được cách
chăm sóc người khác ở đâu rồi, thừa dịp đêm tối, cô không nhịn được hỏi: "Khương Nhiên, bây giờ anh đối xử tốt với em, đôi khi em cảm thấy mình
như đang nằm mơ ấy. . . . . ."
Khương Nhiên trái lại rất thành thật, nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn: "Anh đã xem qua tự truyện của em."
Anh ngừng lại một chút, chọn một đoạn trong đó rồi thuật lại: "Khi thích
một người, sẽ muốn thỏa mãn nguyện vọng của đối phương, thậm chí rót một ly nước cho đối phương cũng đã đủ khiến mình vui vẻ. . . . . ."
Lưu Diệp hơi giật mình, cô biết anh đã đọc, đã thấy gì thì sẽ không quên
được, nhưng nếu nhớ rồi thì thôi, anh lại xem nó là phân tích quan trọng sao? Sau đó học tập kinh nghiệm sống chung giữa nam nữ từ trong đó?
Nhưng nội dung thật sự có chút buồn nôn, ban đầu khi cô viết thì không
nhận ra, thật ra việc của bản thân mình giờ đã có bước tiến xa rồi. Quả
thật đã từng có chút mong ước tốt đẹp về tình yêu nam nữ của một cô gái
trẻ. Cô vừa cảm động, vừa e lệ, tay cô chạm vào tai anh, hình dáng, vành tai, ngón tay cô không ngừng vuốt ve ma sát. Lưu Diệp có cảm giác
quyến luyến không rời đối với thân thể anh. Muốn đụng chạm nhiều hơn một chút, không phải vì dục vọng, mà vì loại đụng chạm này sẽ khiến cô cảm
thấy dịu dàng thỏa mãn.
Người đàn ông được vuốt ve cuối cùng
cũng quay đầu lại, sau đó rất tự nhiên ôm lấy cô, bây giờ vẫn chưa về
đến địa bàn của Khương Gia Quân, Lưu Diệp núp trong lòng anh nhìn biển
rộng tối đen kia. Chân trời có một vầng trăng rất đẹp, Lưu Diệp động
lòng, cô nghe nhịp tim của Khương Nhiên, chợt nghĩ, hẳn đây chính là thứ được gọi là lãng mạn.
Sau đó không lâu, cuối cùng trên mặt biển
tối đen kia xuất hiện một ngọn hải đăng trông như một tòa kiến trúc. Mặc dù xung quanh rất tối, nhưng Lưu Diệp vẫn nhận ra nơi đó, đó là chỗ của cô và Khương Nhiên, bên trong có Tiểu Mao Cầu Tiểu Gia Gia của cô, còn
có Hạ cung của Khương Nhiên. Vốn theo kế hoạch ngày mai mới về đến Hạ
cung, nhưng có thể về sớm cũng tốt.
Vào buổi tối, trại lính rất
lạnh, gió biển cũng to hơn so với bình thường một chút. Khương Nhiên
nhảy xuống phi hành khí rồi cởi áo của mình khoác cho Lưu Diệp. Lưu Diệp được quân phục rộng rãi của anh bao lấy, chậm rãi nhô đầu ra khỏi phi
hành khí.
Lần này không có những dân chúng nhiệt tình kia, chỉ có một vài người của Khương Gia Quân chờ bên ngoài. Người bọn họ không
phải chờ đợi nữ vương, mà là phu nhân thủ lĩnh của bọn họ. Cho nên sau
khi cô xuống phi hành khí, những người đó chào cô theo nghi thức quân
đội, trong khi cô còn chưa biết phải phản ứng thế nào thì Khương Nhiên
đã thay cô đáp lại, anh nhanh chóng đáp lễ với cấp dưới theo nghi thức.
Lưu Diệp đã từng nhìn thấy đại trận như vậy, nhưng vẫn có chút khẩn
trương, vì bên trong còn có đám người Sở Linh. Cô luôn cảm thấy kỳ lạ,
cơ thể luôn cảm thấy thoải mái. Nơi đây giống hệt như nhà mẹ đẻ của cô
vậy. Hơn nữa sâu trong nội tâm cô, đã sớm xem nơi đây như nhà của mình.
Sau đó đi theo Khương Nhiên trở về Hạ cung. Lúc Lưu Diệp thay quần áo ở
nhà, đã nhìn thấy trong phòng giữ quần áo đặt một cây gậy chỉ huy mới
tinh. Cô lập tức nhớ đến cây gậy bị cô làm hỏng. Cô rất áy náy, cô luôn
nghĩ làm thế nào để bồi thường cho Khương Nhiên, nhưng dù nghĩ ra sao,
cũng không nghĩ ra cái Khương Nhiên sẽ đặc biệt thích, cái gì anh cũng
có, cô còn không biết có thứ nào Khương Nhiên không thể đạt được không.
Cho nên đợi khi cô đi ra, cô ngượng ngùng kéo tay Khương Nhiên.
Khương Nhiên đã thay xong quần áo, đang ngồi trên giường chờ cô, bị cô kéo cánh tay, Khương Nhiên cảm thấy nghi hoặc.
Sau đó anh nghe thấy Lưu Diệp đỏ mặt nói với anh: "Khương Nhiên, em muốn
sinh con cho anh. . . . . . Sinh một bảo bối đáng yêu xinh xắn. . . . .
."
Nói xong, Lưu Diệp chịu đựng cảm giác điên cuồng trong lòng,
khi Khương Nhiên còn chưa đáp lời, cô đã hôn anh, đồng thời đè anh ngã
xuống giường.