Thật ra thì Lưu Diệp đã chán người này từ lâu. Lúc trước anh ta lấy viện bảo dưỡng làm cớ gây khó dễ cho cô, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, thật ra
lại trong ngoài khác nhau, miệng thì nói tôn trọng ý kiến phái nữ, nhưng lại làm đủ chuyện mờ ám, hơn nữa anh ta còn mang danh cô và chính phủ
đi khắp nơi đòi tiền. Song, khiến Lưu Diệp không đoán được chính là
người luôn ra vẻ chính nhân quân tử như Mậu Ngạn Ba, sau khi bị cô chế
nhạo ấy thế mà không nói gì, trái lại còn cười híp mắt nhìn cô, ra dáng
người quân tử đứng đắn, khiến Lưu Diệp cảm thấy thật bẩn thỉu.
Đại lễ lên ngôi sắp xếp rất nhiều hoạt động. Lưu Diệp cố gắng hoàn thành,
thật ra cô không thích khoa trương như vậy, nếu có đại diện thay mặt thì tốt biết bao, những chuyện lặt vặt phía sau đúng là giày vò người ta.
Chỉ là dân chúng rất nhiệt tình với chuyện này, Lưu Diệp thầm nhủ, sau
việc hôm nay ắt sẽ có không ít người bị khàn giọng.
Đợi buổi tối
trở về, Lưu Diệp đã mệt muốn chết, khi cử hành nghi thức, chỉ cần có
thời gian cô đều đứng trên khán đài tìm Khương Nhiên. Kết quả kỳ lạ
chính là dù cô tìm thế nào cũng đều không thấy bóng dáng anh đâu. Cô cảm thấy rất mất mát. Đến khi trở về, qua lời Quan Chỉ cô mới biết, Khương
Nhiên vốn không ở lại, vì thấy hoàn cảnh náo loạn nên đã về từ lâu.
Trở lại phòng ngủ, cô ngay lập tức thấy Khương Nhiên đang ngồi chơi thả câu.
Lưu Diệp thở dài, cởi lớp quần áo dày trên người ra, thay quần áo ở nhà, lười biếng nằm lên giường.
Bây giờ vẫn chưa thể lơi lỏng được, ngày mai cô còn phải tham gia cái Quốc
hội Liên Bang khỉ gió gì đó. Trái lại, lần này Khương Nhiên chẳng thèm
để ý tới nghi thức lên ngôi lần này của cô, cũng chẳng hỏi cô có thuận
lợi hay không, chỉ là thấy dáng vẻ cô quá đỗi thê thảm, Khương Nhiên chủ động lấy gối đầu giúp cô rồi nhét xuống rồi dưới đầu.
Lưu Diệp
vừa gối vừa ôm lấy cái gối, toàn thân mệt đến rã rời. Cô biết Khương
Nhiên quen những trường hợp lớn, chắc hẳn loại nghi thức này không lọt
được vào mắt anh. Lưu Diệp than thở, trong lòng cảm thán, quả nhiên
không có quý tộc nào không được bồi dưỡng ba đời, dân quèn như mình, lần này được đưa lên cao quá nhanh, đến giờ đầu cô vẫn còn choáng váng.
Cũng bởi vì vậy, Lưu Diệp không dám lười biếng chút nào, chỉ nghỉ ngơi một
chút, cô đã nhanh chóng bật dậy, bắt đầu nghiên cứu Quốc hội Liên bang
ngày mai. Trước kia cô đã được học qua một chút, nhưng vì an toàn, nên
cô vẫn đọc kĩ các tài liệu kia một lần. Mãi cho đến khi Khương Nhiên
giục cô ngủ, cô mới cất tài liệu trên giường đi.
Mỗi đêm bọn họ
đều làm chuyện kia, sau khi Lưu Diệp lên giường, còn tưởng rằng Khương
Nhiên sẽ cởi quần áo cô rồi làm chuyện kia như mọi ngày. Kết quả Khương
Nhiên không làm thế, anh chỉ nhẹ nhàng ôm cô. Lưu Diệp có chút nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn lên, đèn đã sớm tắt, cô nhìn về phía Khương Nhiên. Ở
trong bóng tối, Khương Nhiên ấn đầu cô xuống gối, thúc giục: “Mau ngủ
đi, ngày mai em còn phải mệt hơn đấy.”
Lưu Diệp chợt
thấy cảm động, Khương Nhiên đang cảm thông cho cô đấy. Cô chủ động đưa
tới, sấn vào trong ngực Khương Nhiên, đan tay vào bàn tay đang đặt ở eo
mình. Không bao lâu, Lưu Diệp đã say ngủ vì mệt mỏi quá mức.
Ngày hôm sau, giống như sau khi đánh trận, lúc thức dậy Lưu Diệp chỉ cảm
thấy chân mình như muốn rớt, cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mặc quần
áo tử tế. Trên đường đi tới sảnh hội nghị, Lưu Diệp khó có được dịp
thong thả, nhân cơ hội này, Lưu Diệp cũng nhanh chóng hỏi Quan Chỉ mấy
câu.
Kể từ khi làm hỏng gậy chỉ huy của Khương Nhiên, cô vẫn luôn nghĩ cách cứu vãn nó. Nhớ lại, khi cô hỏi xem bản vẽ, Khương Nhiên chỉ
ra dáng hỏng rồi thì thôi, nhưng nhìn dáng vẻ anh là biết anh cũng không hoàn toàn thờ ơ với cây gậy này.
Lưu Diệp rất để ý, cũng muốn
hỏi thăm Quan Chỉ một chút xem có thể tìm một cái giống thế cho Khương
Nhiên không. Hơn nữa Lưu Diệp cảm thấy thật kỳ quái, làm gì có gậy chỉ
huy nào chất liệu yếu ớt như vậy chứ, lẽ ra Khương Nhiên nên dùng chất
liệu bền chắc hơn mới phải.
Kết quả Quan Chỉ vừa nghe cô nói xong thì trợn tròn mắt, vẻ mặt như bị hù dọa: “Điện hạ, ngài đang nói cái có đầu mũi bé tí, tay cầm màu đen kia ạ…”
Lưu Diệp gật đầu.
Quan Chỉ hít một ngụm lãnh khí nói: “ Cái… cái gậy chỉ huy đó là ở trong gia tộc Khương Nhiên, truyền thừa rất nhiều năm, đến giờ đã qua rất nhiều
thế hệ. Điện hạ, ngài vứt thật rồi ư?”
Lưu Diệp trợn tròn mắt, giá tiền đắt còn quý, thế thì…biết đền sao đây?
Quan Chỉ cũng sợ cô đau lòng, vội an ủi cô: “Không sao đâu ạ. Điện hạ cứ
giao cái gậy chỉ huy đó cho thần, thần sẽ tìm người sửa lại.”
Lần này Lưu Diệp rất buồn bực: “Phần còn lại đã bị Khương Nhiên ném đi như vứt rác rồi.”
Vẻ mặt Quan Chỉ y như bị sét đánh.
Lưu Diệp càng không đành lòng nổi.
Cô còn có thể nói gì đây? Thứ đồ vật yếu ớt kia là đồ rất cổ rồi đấy.
Lưu Diệp càng cảm thấy có lỗi với Khương Nhiên. Trước kia cô rất sợ Khương
Nhiên, luôn sợ mình làm gì sai sẽ chọc Khương Nhiên tức giận, nhưng lần
này cô đã biết, thì ra Khương Nhiên cũng chịu đựng cô rất nhiều. Cô làm
hỏng vật quan trọng như vậy, đừng nói là trách mắng, ngay cả một chữ
Khương Nhiên cũng không nói cho cô biết.
Lưu Diệp ôm tâm sự nặng
nề suy nghĩ làm thế nào để bồi thường cho Khương Nhiên. Chẳng qua là xe
rất nhanh đã đi tới nơi, khi xe chậm rãi dừng lại, Lưu Diệp ổn định tinh thần bước xuống xe.
Đây là lần đầu tiên đến những nơi như trung
tâm chính trị thế này, để trang trọng một chút, cô cố ý mặc quần áo thật quý giá đắt tiền. Hơn nữa, nhờ học tập nghiêm túc, còn chưa đi đến cửa, trong đầu cô đã hình dung được sơ lược về quang cảnh trong sảnh nghi
thức.
Sau khi đi vào, bố trí bên trong quả thật giống như trước
kia cô từng thấy. Nóc nhà hình vòm cao cao, phía trên trang trí rất
nhiều đèn. Trong hội trường lớn như vậy, tất cả mọi người ngồi vây thành hình tròn, ở vị trí trung tâm trước kia từng treo lá cờ Liên bang.
Nhưng bây giờ lá cờ đã bị thu, thay thế bằng một cái ghế màu đồng rám.
Lưu Diệp hít sâu một cái, đó là vị trí đặc biệt chuẩn bị riêng cho cô.
Cô tiến vào trong hội trường. Người ở trong đều ào ào quay đầu lại, cô và
Quan Chỉ, Mậu Ngạn Ba đi vào hội trường, những người đó sớm đã đứng dậy
đợi. Cô đứng trước chiếc ghế màu đồng, nhìn quanh một lượt, rồi chậm rãi ngồi xuống. Sau đó những người đó cũng lục tục ngồi xuống, tiếng ghế va chạm thưa thớt vang lên.
Đây là phòng họp có sức chứa nghìn
người, trên bàn trước mặt Lưu Diệp, công văn cần xử lý sớm đã được mang
lên. Cô vươn tay lấy mấy tài liệu phía trên, phát hiện đây đều là dự
luật sửa đổi gì đó.
Trong khi cô xem xét, bên dưới có tiếng xì
xào, khu vực khác nhau, chức trách khác nhau, ban đầu còn có trật tự,
sau đó thì loạn hết cả lên, giọng ai cũng vừa to vừa lớn, như thể đây
giống như một ngày hội. Lưu Diệp cũng từng tham gia hùng biện ở trường
học, biết trong trường hợp này nhất định sẽ có ý kiến khác nhau, nhưng
rất nhanh cô phải trợn mắt. Tình huống này dường như đã mất khống chế,
thậm chí đã có công chức đỏ mặt tía tai xông tới đánh nhau. Sau đó… nào
ly nào chén… đều bay như phi tiêu hết!
Lưu Diệp trợn mắt há mồm
nhìn đám quan to thể hiện võ thuật, dù thân phận gì, thì đấm đá cũng khá tốt, bởi ở thế giới toàn nam giới này, dù bạn bắt gặp ông già sáu mươi
tuổi hay thằng nhóc hai mươi tuổi, tuyệt đối không mơ hồ nào chút nào về võ cả.
Lần này coi như Lưu Diệp đã hiểu tại sao chính phủ Liên
bang lại có hiệu suất làm việc thấp tới thế. Ngay ở đây còn dám đánh
nhau ư? Vừa cãi cọ đã đánh nhau rồi ném phi tiêu. Vừa rồi cô nói mãi
cũng không nghe thấy có kiến giải gì, nhưng vừa lao vào đấm đá thì các
kĩ năng đều có đủ cả.
Lưu Diệp ngồi trên ghế rất khó chịu, tai
như ù đi, nhìn người người nhốn nháo càng thêm hoa mắt. Cô theo bản năng liếc mắt nhìn phụ tá bên cạnh, lại nhìn thấy Mậu Ngạn Ba thế nhưng vẫn
không nhúc nhích, dáng vẻ vững vàng như Thái Sơn, rất có tư thế quân tử
lâm nguy không hoảng loạn.
Lưu Diệp cố gắng giữ bình tĩnh, thầm nhủ ngàn vạn lần đừng để mất mặt, dù sao mình cũng là nữ vương rồi!
Loại trận chiến này không đáng gì, chỉ là bị ầm ỹ đến mức rối loạn, giống
như bị ném vào trong lốc xoáy, cho dù cố gắng bình tĩnh thế nào đi nữa, trong lỗ tai vẫn toàn tiếng ồn ầm ĩ kia.
Cô liếc nhìn thêm lần
nữa, ngay tức khắc tức tối đến lệch cả miệng nhìn Mậu Ngạn Ba đang trấn
định ung dung. Tên kia còn nhét bông vào lỗ tai!
Chuyện này cũng có thể à?
Nhưng lúc này muốn t́m máy trợ thính cũng không kịp nữa rồi, Lưu Diệp hít sâu một cái, lấy tóc che lỗ tai, cố gắng chống đỡ. Rốt cuộc đám người mệt
mỏi vì đám đá, đồng thời là lúc hội nghị kết thúc. Đến khi rời khỏi, Lưu Diệp cảm thấy tai mình ù hẳn đi.
Lúc lên xe, Lưu Diệp cũng rất
buồn bực, chuyện gì thế này? Cứ nghĩ tới mỗi tuần đều phải tham gia hoạt động vớ vẩn này, Lưu Diệp đã cảm thấy đau đầu.
Đoàn xe chậm rãi
đi về phía trước, Lưu Diệp phóng tầm mắt nhìn, phần lớn những thứ trang
trí mừng ngày lễ còn chưa được tháo xuống. Cô nhìn một chút, lại chợt
nhớ ra gì đó, nhanh chóng dặn dò tài xế: “Mau rẽ trái, tôi muốn ghé thăm cô nhi viện ở đó một chút.”
Trước kia, công việc trong cô nhi
viện đều do Dã Lang làm, giờ anh rời đi, Lưu Diệp nhất thời chưa tìm
được người thích hợp. Khó có dịp được ra ngoài, cô muốn tự mình đến tham quan một chút.
Kết quả tài xế rẽ trái ngay, mà dừng xe lại, chờ
Quan Chỉ và Mậu Ngạn Ba đi tới. Hai người này cũng tới rất nhanh. Lưu
Diệp nói cho hai người biết ý định của mình, Quan Chỉ im lặng không nói
gì. Trái lại, Mậu Ngạn Ba luôn khéo đưa đẩy chợt lên tiếng: “Đường đi
đều được sắp xếp từ trước, không thể tùy ý thay đổi.”
Bình thường tính khí Lưu Diệp rất tốt, nhưng bây giờ cô lại cố chấp: “Tôi phải đi.” Cô cũng không nói gì thêm, bởi vì biết mình không phải đối thủ của Mậu
Ngạn Ba, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Quan Chỉ. Quả nhiên Quan Chỉ lập
tức đứng về phía cô.
Mậu Ngạn Ba lưỡng lự, nhưng anh biết cô gái này rất cứng đầu, đành gật đầu đồng ý.
Chỉ là nhìn dáng vẻ của anh, Lưu Diệp đã bực mình. Trước kia Mậu Ngạn Ba
làm phiền cô trong cô nhi viện, giờ cô muốn qua thăm một chút, anh ta
còn không đồng ý, chẳng biết trong đầu anh ta nghĩ gì nữa
Xe rất
nhanh đã đến nơi, Lưu Diệp cũng không xuống xe ngay, Mậu Ngạn Ba và Quan Chỉ bảo vệ bên cạnh xe, chờ đến khi bên trong cô nhi viện sắp xếp xong, bọn họ mới mời cô xuống.
Lưu Diệp cuối cùng cũng chờ được đến
lúc thích hợp, cởi trang phục nặng nề rồi để trong xe, quần áo bên trong của cô tương đối đơn giản, chỉ là một cái áo choàng ngắn một màu, như
vậy mới khiến Lưu Diệp thỏa mái hơn một chút. Trước kia cô đã đến nơi
đây vài lần, mỗi lần đều vì thăm Tiểu Điền Thất, nhưng sau này, cô với
Dã Lang đã biến nó thành nơi thích hợp cho đám trẻ trú ngụ. Giờ nó đã
không còn giống trước nữa, cô ngẩng đầu nhìn một chút, cả viện nhìn qua
rất sạch sẽ, giống như đã được quét vôi lại.
Cô chậm rãi đi vào,
bên trong hành lang cũng đã được tu sửa, mặt đất bằng phẳng, từng góc
nhỏ cũng đều được thay đổi. Lưu Diệp đi thăm mấy nơi, lần này ngay cả
Mậu Ngạn Ba ở cạnh cô cũng phải kinh ngạc. Bởi vì cho dù là ai cũng
không đoán được cái nơi như bãi rác này có thể được sửa sang trở nên gọn gàng ngăn nắp đến thế. Lưu Diệp không phải người có tài, nhưng cô biết
đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ, cho nên khi muốn hiện
thực hóa căn nhà này, cô đã tìm đến những kĩ sư tốt nhất. Nhìn thành quả Lưu Diệp khó nén vui vẻ, không nhịn được nhớ tới Dã Lang, xem ra anh
rất lợi hại, mọi thứ đều làm tốt như thế.
Cô đi thăm từng tầng một, nhưng bọn Mậu Ngạn Ba sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đã sai người đưa đám trẻ đến tầng khác.
Lúc Lưu Diệp ở dưới tầng, cô thấy đám trẻ nhìn cô qua ô cửa sổ. Sau khi cô
bước vào còn vẫy tay với bọn chúng, lúc này mới biết những đứa bé kia bị đưa đến tầng cao nhất, cố ý tránh cô, Lưu Diệp có chút mất hứng. Hơn
nữa từ khi Mậu Ngạn Ba bước vào, vẻ mặt càng khó coi hơn. Cô không để ý
đến Mậu Ngạn Ba, trực tiếp đi đến tầng cao nhất. Đám trẻ ở đây giống như bầy ong vỡ tổ, trong nháy mắt vô số đứa trẻ lao về phía cô. Lưu Diệp
nhanh chóng đưa tay ra đỡ những đứa bé kia, nghe bọn chúng gọi cô là mẹ, cảm thấy thật kì lạ. Rõ ràng cô còn trẻ như thế… Lưu Diệp cố gắng làm
ra dáng vẻ mà cô cho là hiền lành nhất, chỉ là cô không biết làm mẹ như
thế nào. Cô không được cha mẹ nuôi lớn, chỉ có thể nỗ lực tưởng tượng,
hết sức thân mật với đám trẻ này, hỏi bọn chúng sống có tốt không, có
cần thêm gì không…Nắm bàn tay nhỏ bé của chúng, vuốt ve khuôn mặt chúng… Từng cái đụng chạm của cô dường như có ma lực, Lưu Diệp không cảm thấy
mình có gì đặc biệt hơn người, nhưng ánh mắt của đám trẻ đã nói cho cô
rằng chúng mong muốn những cái vuốt ve và cả tình thương của cô đến mức
nào. Đám trẻ ồn ào lộn xộn, có vài đứa còn chưa nói được lưu loát, nhưng cũng bi bi bô bô nói. Đứa bé dáng vẻ nào cũng có, nhưng nhìn chung đứa
nhỏ ở viện dưỡng dục này dường như hơi bé một chút, Lưu Diệp nhìn qua
thấy toàn là mấy nhóc khoảng bốn, năm tuổi, vóc dáng có chút nhỏ bé, đi
đứng còn chưa vững, giống như một bầy chim cánh cụt nhỏ. Bọn chúng đều
mặc quần áo giống nhau.
Mãi đến khi trời tối, Lưu Diệp mới đi
xuống tầng, Mậu Ngạn Ba bên cạnh cô đã ra vẻ không kiên nhẫn. Chỉ là khi xuống tầng, cô lại nghe thấy tiếng khóc của đám trẻ. Không phải những
đứa trẻ lớn hơn một chút đều được đưa ra ngoài, còn các em bé hơn thì ở
trên tầng à?
Lưu Diệp nghe thấy tiếng khóc, không kìm được lòng
hiếu kì mà đi vào tìm. Rất nhanh sau đó, cô đã thấy những chiếc giường
cho trẻ nhỏ chính mình thiết kế được xếp thành từng dãy, bên trong có vô số đứa nhỏ.
Trong đó có một đứa nhỏ không hiểu vì sao lại khóc
rất to, tiếng khóc có chút khàn khàn, giống như đã khóc lâu lắm rồi. Lưu Diệp không chịu được, vội vàng bước nhanh đến trước đứa trẻ nọ. Thoạt
nhìn, bé mập mạp lại dễ thương, cánh tay nhỏ bụ bẫm, có thể nhận ra sống ở đây khá tốt. Cô cúi đầu dỗ dành, đứa bé liền nín khóc rất nhanh, trái lại còn mở mắt thật to nhìn cô, rồi đưa ra ngón tay nho nhỏ muốn nắm
lấy tóc cô. Lưu Diệp cũng đặt ngón tay vào lòng bàn tay đứa bé, em bật
cười khanh khách. Cô không nhịn được làm mặt quỷ trêu chọc đứa bé, một
lát sau lại nhăn nhó mặt mày, tiếp đó lại cố ý quyệt miệng, hoặc là chớp chớp mắt, trêu chọc rất vui vẻ, cũng quên đi việc giữ hình tượng. Kết
quả đến khi dừng lại, cô mới thầm mắng có phải đầu óc mình bị hỏng
không? Làm ra những vẻ mặt cùng động tác khó coi như vậy…
Cô liếc sang bên cạnh theo bản năng, sau đó cảm thấy thật xui xẻo, Mậu Ngạn Ba
đang nhìn cô không chớp mắt. Trông đơ đơ như người gỗ!
Mẹ nó!
Kẻ lịch sự bại hoại này chắc chắn đang chế nhạo cô trong lòng! Lưu Diệp
ngượng ngùng bối rối, cô buồn bực trợn mắt nhìn Mậu Ngạn Ba một cái.
Sau đó cố ý rút tã giấy dưới người đứa trẻ ra, đưa cho Mậu Ngạn Ba: “Haiz, trợ lý Mâu, phiền anh đổi cái mới cho em bé này nhé…”