Ăn tối xong, Doãn Chính Đạc bế Hi Hi lên tầng, rồi hai bố con bắt đầu mê mải chơi xếp gỗ. Độ khó của trò chơi ngày càng tăng, làm một lớn một bé chụm đầu vào mãi mới xong. Lê Diệp bổ hoa quả bưng lên, rồi ngồi xuống cạnh Doãn Chính Đạc, cái bụng đã rất rõ ràng rồi.
Thấy anh mải chơi không nói gì, Lê Diệp bèn hỏi, “Vừa nãy, ai gọi cho anh đấy?”
Cô chưa bao giờ hỏi anh câu này, cũng không điều tra xem anh đi đâu với ai, nhưng trực giác của phụ nữ vốn rất chuẩn, cô cảm giác cuộc điện
thoại vừa rồi có liên quan đến sự việc lúc chiều, vậy nên mới hỏi.
Doãn Chính Đạc cầm món đồ chơi, “Điều tra cái xe kia… Chủ xe là người
ngoài, giờ đang ra nước ngoài nên không liên lạc được, chúng ta đều
không quen ông ấy.”
Lê Diệp cũng đoán được sẽ có tình huống như vậy, “Thế… là ngoài ý muốn ư?”
Doãn Chính Đạc xếp miếng gỗ lên, “Có phải ngoài ý muốn hay không, tóm được tên kia đã rồi tính…”
Kiểu lái xe như vậy, không phải trả thù thì cũng là khiêu khích, không
vô duyên vô cớ lại đi lao đến như vậy. Không màng đến sự an toàn của
người trong xe, loại người ác độc như thế, đối phó cỡ nào cũng không oan uổng.
“Em ở nhà nghỉ vài ngày đi.”, Doãn Chính Đạc vẫn
giữ giọng điệu bình tĩnh, “Mấy hôm nay Hi Hi không khỏe lắm, trông như
phải cảm đấy.”
Lê Diệp đưa mắt nhìn Hi Hi, thằng nhóc nghe hiểu ý bố, còn ho khan hai tiếng.
Ý của Doãn Chính Đạc quá rõ ràng, anh lo sự việc như vậy sẽ lại xảy ra. Nếu đối phương thật sự có mục đích, Lê Diệp lại ra ngoài, khó đảm bảo
sẽ không phát sinh vấn đề. Anh không thể đi theo cô 24 giờ, mà cho dù
anh ở cạnh cô thì cũng không thể cam đoan cô bình an vô sự hoàn toàn.
Tấn công minh bạch còn dễ tránh, anh không thể để cô ra ngoài trong lúc
chưa biết đối phương thế nào được.
Lê Diệp xoa bụng. Tuy như vậy là quá căng thẳng, nhưng cô cũng không dám mạo hiểm. Hôm nay,
chiếc xe kia lao đến trong chớp mắt, quả thật cô đã vô cùng sợ hãi, phản ứng đầu tiên là co người lại, ôm chặt lấy bụng.
Là ai?
Cô cũng nghi là Khang Đức Văn, nhưng giờ đã qua nửa năm rồi, Khang Đức
Văn vẫn chưa gượng dậy được sau trận tai nạn, tinh thần cũng uể oải, chỉ ở nhà với vợ con chứ lâu lắm rồi không ra ngoài tham gia sự vụ. Chẳng
lẽ hắn lại đột ngột đi ra?
Mà hình như là không có khả năng đó.
Cô đưa mắt nhìn Doãn Chính Đạc, lại nhớ đến lúc đi siêu thị. Khi cô
đang tìm đồ thì nhìn thấy một người phụ nữ ở góc giá hàng, người đó đội
mũ và đeo kính râm che hết gần nửa khuôn mặt. Cô ta vẫn luôn đứng đó,
nhưng khi Lê Diệp vừa ngẩng đầu đi thì người đó nhanh chóng trốn ra sau
giá hàng. Điều này khiến cô cảm thấy có hơi kỳ lạ, tuy rằng khoảng cách
không gần, cũng chỉ là một cái lướt qua nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn cảm thấy người phụ nữ đó quen quen. Có điều, chỉ trong thoáng chốc đã không thấy tăm hơi người đó đâu, cô không đuổi theo được, cũng không nghĩ nhiều
nên chọn đồ xong là đi luôn. Giờ nghĩ lại, tuy không thể xác định được
mối liên hệ giữa hai sự việc, nhưng cô vẫn cảm thấy bất an một cách khó
hiểu.
“Được rồi, có anh ở đây.”, Doãn Chính Đạc vỗ vỗ
bàn tay cô, “Cái xe kia chạy đi không quá xa đâu, tìm được lái xe thì
anh sẽ đến gặp, xem là tên đó ăn tim gấu hay gan beo gì.”
Lê Diệp đè cổ tay anh lại, cô hơi lo lắng nhưng lại không nói rõ ra
được, tất cả chỉ là manh mối vụn vặt, cô không thể nói một cách đầy đủ
phán đoán của mình. Nhìn hai bố con chơi đùa với nhau, Lê Diệp dần bình
ổn lại được nỗi lo âu trong lòng. Có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều nên cô
thật sự không đoán ra được gì nữa.
***
Buổi sáng, Lê Diệp tỉnh lại là xuống tầng một ngay. Tuy Doãn Chính Đạc
không cho cô đi làm, nhưng chung quy vẫn là do thói quen, cứ thức dậy là cô vào bếp làm bữa sáng.
Doãn Chính Đạc thay quần áo rồi dẫn Hi Hi xuống. Ngồi vào ghế, anh tiện tay lấy di động ra xem tin tức.
Nhìn thấy một đầu đề, tay anh chợt run lên, ly sữa nóng suýt chút nữa đổ ra ngoài.
Lê Diệp còn tưởng lại sữa nóng quá nên vội đưa khăn tay cho anh, “Đợi nguội nguội đã rồi uống.”
Sắc mặt Doãn Chính Đạc có vẻ nặng nề, anh đưa di động cho cô xem.
Lê Diệp còn tưởng là gì, vừa nhìn thấy cũng lập tức kinh hãi.
Bài báo thuộc về cả tin giải trí lẫn tin xã hội…
Ngôi sao đang nổi Diệp Cẩm Lan được phát hiện đã chết ở nước ngoài, hơn nữa, mấy ngày sau khi chết mới được phát hiện ra. Tin tức cụ thể chưa
có, chỉ biết là cảnh sát đang điều tra, tất cả đều đang phải điều tra.
Cả người Lê Diệp lạnh toát trong nháy mắt…
Tuy rằng Lê Diệp và Diệp Cẩm Lan không có quan hệ thân thiết, nhưng
người đang sống mà tự dưng chết đi, thật sự khiến người khác khó mà chấp nhận được.
Cô nhìn Doãn Chính Đạc, hẳn nhiên là anh
cũng vừa mới biết chuyện này. Anh và Diệp Cẩm Lan cũng coi như có thời
gian làm bạn, sau khi biết chuyện này, chắc chắn tâm trạng anh chẳng thể tốt nổi.
Anh đứng dậy, “Anh ra gọi điện thoại cái.”
Lê Diệp hiểu nên gật đầu.
Đến bên cửa sổ, Doãn Chính Đạc gọi mấy cuộc điện thoại liền. Lúc quay lại, gương mặt anh phủ đầy vẻ u ám.
Lê Diệp cảm thương, không chỉ bởi có quen Diệp Cẩm Lan, mà còn vì cô ấy vẫn trẻ, lại vô cùng xinh đẹp, rõ ràng là cuộc đời đầy thứ tốt đẹp, ai
có thể ngờ số mệnh lại ngắn ngủi như vậy.
Doãn Chính Đạc ngồi lại vào chỗ, anh nhìn Lê Diệp rồi cầm tay cô, “Anh gọi điện cho
mấy người bạn, họ cũng vừa mới biết, không ai liên lạc được với người
quen của Diệp Cẩm Lan ở bên đó, đợi một chút xem có gì tiến triển không
đã.”
Lê Diệp gật đầu, tâm trạng của cô đang khá phức
tạp. Nghe được tin một người đột nhiên qua đời, phản ứng của mọi người
đều giống nhau, kinh hãi, tiếc thương, càng cảm thấy sinh mệnh vô thường thì lại càng muốn quý trọng tất cả những thứ đang có ở hiện tại.
Bữa sáng quả thật chẳng nếm ra được vị gì. Đến giờ đi làm, Doãn Chính
Đạc mặc áo khoác, nhìn Lê Diệp dắt Hi Hi ra thì khẽ nựng hai má cô, còn
nghiêm túc dặn, “Nghe anh, mấy ngày nay đừng ra ngoài, có chuyện gì thì
chờ anh về hẵng tính.”
Lê Diệp gật đầu, tiễn anh ra ngoài mà lòng cô lại lo lắng cách khó hiểu, “Đi đường cẩn thận đấy.”
Anh lên xe rồi cũng gật đầu, “Ừm, em vào nhà đi.”
Thấy anh đi, Lê Diệp hơi lo lo, trước đây không như vậy, hôm nay thì
lại có một nỗi kích động muốn bảo anh đừng đi làm. Thế giới bên ngoài có vẻ như cực kỳ nguy hiểm, chỉ có ngồi trong căn nhà với bốn bức tường
thì mới đủ an toàn.
Vào nhà, cô dẫn Hi Hi quay về phòng ngủ, để thằng bé tự chơi một mình còn cô thì mở máy tính ra đọc tin.
Chuyện của Diệp Cẩm Lan ngày càng được chú ý. Lúc trước cô ấy đang độ
nổi tiếng, giờ lại đột ngột chết nên sự chú ý càng cao hơn. Quá khứ của
cô ấy cũng bị nhắc tới, kể cả chuyện liên quan đến Doãn Chính Đạc. Lê
Diệp có phần lo lắng, có khi nào Doãn Chính Đạc sẽ bị làm phiền hay
không, đám phóng viên thích hóng hớt chắc chắn sẽ tìm đến anh.
Lại có tin mới. Cảnh sát ở nước ngoài thông báo có tin tức mới, Diệp
Cẩm Lan chết do bị bắn, cô ấy bị mưu sát. Về phần nguyên nhân, có lời
đồn rằng trước đó cô ấy xảy ra tranh chấp với người khác, chuyện bị trả
thù cứ hư hư thực thực. Có điều, đó vẫn chỉ là một lời đồn chưa được
kiểm chứng mà thôi, người không còn nữa, đoán như vậy cũng có vẻ quá ác
ý.
Tắt máy tính đi, Lê Diệp ôm bụng, chỉ mong hồi sóng
gió này có thể mau chóng qua đi. Cô nhớ đến gương mặt xinh đẹp của Diệp
Cẩm Lan, vậy mà giờ đã đi rồi, sinh mệnh, thật sự là một thứ cực mỏng
manh.
***
Công ty.
Doãn
Chính Đạc hoàn thành hết công việc rồi gọi điện cho mấy người bạn. Tất
cả mọi người tỏ ra kinh hãi với chuyện của Diệp Cẩm Lan. Nửa năm qua,
Diệp Cẩm Lan ra nước ngoài nên gần như liên lạc gián đoạn. Người nhà của cô ấy cũng giống họ, cũng vừa mới biết tin, sự việc vừa xảy ra là lập
tức bị đám người muốn moi móc thông tin quấy rầy liên miên.
Mới có nửa năm, vậy mà cảnh còn người mất.
Anh linh cảm sẽ lại bị giới truyền thông lôi vào, vì vậy đã có sự đề phòng trước đó mà sai người chặn lại.
Nhìn đồng hồ, anh cầm di động lên, định bụng gọi về nhà xem Lê Diệp
đang làm gì. Có đôi khi để cô ở nhà cũng không yên tâm được, chắc anh
phải thêm một cái cửa nhà nữa, hoặc là đổi cổng to sang một loại chắc
chắn kiên cố hơn. Đang nghĩ ngợi thì di động đổ chuông, anh cúi đầu,
nhìn thấy một dãy số lạ.
Đây là điện thoại riêng, sẽ
không có người ngoài gọi tới, và người biết số điện thoại này sẽ không
phải người lạ, anh nghĩ một lát rồi bắt máy.
Đầu bên kia không hề có âm thanh ngay tức khắc, anh alô một tiếng thì bất chợt một
giọng cười trầm thấp của phụ nữ truyền đến, anh nghe thấy mà thoáng lạnh người.
Anh đang định tắt máy thì người bên kia liền nói, “Anh đoán xem, ai sẽ là người thứ hai?”
Anh nghe kĩ giọng nói đó, giọng trong điện thoại khác giọng ngoài đời,
hơn nữa đối phương lại cố ý đè nặng giọng xuống, trong lúc nhất thời anh không thể nghĩ ra ai.
“Cô là ai?”, anh không thích loại trò chơi được tiến hành ở một chốn bí mật như thế này.
“Tôi biết anh là ai là đủ rồi.”. Đối phương cười phá lên rồi gọi anh, “Doãn Chính Đạc.”
Anh cảm nhận được một luồng hơi lạnh, còn chưa kịp hỏi lại thì đối phương đã tắt máy.
Nghe thấy tiếng tút dài, đôi mày anh nhíu chặt lại.