Tan làm, Lê Diệp đỡ bụng đi ra xe, đến siêu thị gần đó mua vài thứ.
Anh tài xế luôn đi theo sau cô. Bụng cô ngày càng lớn, mỗi cử động đều không thoải mái, bên cạnh mà không có ai thì khá đáng lo.
Doãn Chính Đạc nói tối muốn ăn lẩu, nhân
tiện đi ngang qua nên cô ghé vào mua nguyên liệu về làm. Nhặt một ít rau và thịt, cô lại đi chọn thêm mấy thứ nguyên liệu nữa. Anh tài xế đẩy xe giúp cô, chẳng mấy chốc chiếc xe đã đầy, đã nặng, vì thế có phần không
theo kịp cô. Cũng chỉ còn phải lấy thêm mấy thứ linh tinh nữa nên Lê
Diệp không gọi anh tài xế đến. Tìm được đồ, cô nhặt lấy rồi quay đầu đi
tìm anh ấy.
Đi được hai bước, cô bỗng cảm thấy có gì
đó là lạ. Hơi nghiêng đầu, cô chợt thấy có bóng người vụt qua góc giá để hàng. Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, cầm đồ đi nhanh về chỗ anh lái xe.
Thanh toán xong, cả hai người cùng lên đường về Hạm Bích Các.
Trên đường về không nói chuyện, được nửa
chặng, bỗng anh tài xế đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu rồi lẩm bẩm,
“Sao cái xe kia cứ đi theo mãi thế nhỉ.”
Lê Diệp quay đầu lại nhìn. Phía sau có
khá nhiều xe, cô không biết tài xế đang nhắc đến chiếc xe nào, huống chi đây là đường lớn, số lượng xe nhiều, đi cùng hướng với nhau cũng là
chuyện bình thường.
Anh tài xế cũng không để ý nhiều nữa. Dù
sao cũng đang là ban ngày ban mặt, chẳng dễ gì xảy ra chuyện không hay.
Có điều, không được bao lâu sau thì chiếc xe kia bỗng lao nhanh đến phía này, anh tài xế nghĩ xe đó muốn vượt nên cố ý giảm tốc độ để nhường
đường. Ai ngờ, chiếc xe đó chẳng những tăng tốc mà còn hướng về phía xe
họ. Anh lái xe vừa lái xe vừa nhìn sang chiếc xe bên cạnh, tức tối nói,
“Này, mày làm cái gì đấy hả! Có biết lái xe không đấy!”
Lời vừa dứt, chiếc xe kia lao ngoành hẳn
sang bên này. May mắn anh ấy là tay lái lão luyện, tâm lý bình tĩnh, kĩ
thuật ổn định để vượt qua, tránh đi kịp thời. Tuy thế, tình huống vừa
rồi rất nguy hiểm, anh ấy cũng sợ đến toát mồ hôi, lại sực nhớ ra bèn
đánh mắt qua gương chiếu hậu nhìn Lê Diệp. May là cô luôn cài dây an
toàn, nên sau cú đánh lái vừa rồi mới không bị va đập vào đâu.
“Cô ngồi chắc nhé, con xe kia hình như
không bình thường cho lắm.”. Tài xế nhìn chiếc xe kia, bình thường, sau
khi vượt qua được cú suýt va chạm, lái xe nhất định sẽ lập tức giảm tốc
độ để tránh đi, nếu có máu liều thì tăng tốc vọt hẳn lên. Chiếc xe kia
không giảm tốc độ cũng không tăng vọt tốc độ lên, mà vẫn duy trì tốc độ
hiện tại và chạy song song xe họ.
Anh tài xế không muốn đấu với tên kia,
như vậy tương đối nguy hiểm, trên xe lại có phụ nữ đang mang thai, ngộ
nhỡ xảy ra chuyện gì thì không thể nào chịu trách nhiệm nổi. Anh ấy liền giảm tốc độ để tránh chiếc xe kỳ lạ kia.
Có điều, chiếc xe kia cũng giảm tốc độ, tụt về phía sau theo họ.
Anh tài xế bực bội, hạ cửa kính xe xuống
rồi gào lên với đối phương, “Thằng ranh kia, muốn chết à! Đường to thế
này mà vẫn không đủ cho mày đi à! Mày thích đánh nhau đấy phải không!”.
Mắng cũng vô ích, cửa kính xe đối phương vẫn đóng chặt, chạy trên đường, e là chẳng nghe rõ.
Có nổi máu điên đi nữa nhưng anh tài xế
vẫn không quên quy tắc an toàn, theo Doãn Chính Đạc nhiều năm, an toàn
luôn làm đầu, anh ấy tạt xe sang vệ đường, định bụng đổi đường khác để
về nhà. Không đối đầu được thì tốt nhất là nên tránh đi, tình huống này
mà cứ lấy cứng chọi cứng, dù bên nào thua thì bên kia tất nhiên cũng
không thể toàn vẹn trở về.
Có điều, chiếc xe kia lại bám theo, khiến anh tài xế cảm thấy khác thường, anh căng thẳng nói, “Cô ơi, cái xe kia hình như là nhằm vào chúng ta!”
Lê Diệp nắm chặt hai bàn tay. Cô chưa
từng nhìn thấy chiếc xe kia, trong số những người cô quen cũng không ai
có thể làm chuyện nhàm chán mà đáng sợ như vậy.
“Bây giờ mà dừng xe, sợ là cũng nguy
hiểm.” Tài xế nhìn chiếc xe bám theo không dừng, bẻ tay lái lại rất nguy hiểm, nhưng nếu dừng xe lại, không biết kẻ trong xe kia sẽ làm gì. Cân
nhắc một chút, anh tài xế nắm chặt tay lái rồi nhắc cô, “Cô ngồi cho
chắc, chúng ta vượt con xe kia.”. Nói xong, anh tăng tốc. Quả nhiên
chiếc xe đằng sau lập tức đuổi theo. Tài xế quan sát đường phía trước
rồi nhắc, “Cô ngồi cho vững!”. Tức thì, anh quay ngoặt một vòng, chiếc
xe phía sau không kịp phản ứng, đi một quãng xa mới dừng lại, cho đến
lúc quay đầu lại để đuổi theo thì đã mất hút.
Nhìn chiếc xe phía sau bị bỏ lại, anh tài xế lạnh lùng cười khẩy, “Chơi tao à… Lúc tao lấy được bằng, có khi
chúng mày còn chưa đẻ đấy.”. Nói xong, anh bỗng nhớ ra Lê Diệp, bèn quay đầu nhìn cô. Sắc mặt cô có vẻ không tốt, vừa nãy xe lắc khá mạnh, cho
dù cô có cài dây an toàn, có nắm chắc tay vịn thì cơ thể vẫn chao đảo,
trong người cô hẳn là không thoải mái chút nào.
Tài xế hết hồn, phi nhanh đến bệnh viện,
cũng gọi luôn cho Doãn Chính Đạc. Anh đang họp, vừa nhận điện thoại xong liền gác hết việc lại để tức tốc đến.
Khám xong, bác sĩ nhìn Doãn Chính Đạc
đang cực kỳ sốt ruột, “Anh Doãn, tạm thời có thể yên tâm, cô Doãn không
sao, cụ thể thế nào thì phải kiểm tra kĩ càng đã. Trước mắt thì không có chuyện gì cả.”
Doãn Chính Đạc đâu thể yên tâm được, anh
lập tức bước vào trong. Thấy Lê Diệp nằm trên giường, sắc mặt vẫn chưa
hồi phục bình thường, anh nắm chặt tay cô, “Cảm thấy thế nào? Có gì…
không ổn không?”
Lê Diệp lắc đầu, chỉ day day thái dương, “Không có gì, chỉ hơi váng đầu thôi, chắc là quẹo xe nhanh quá, không sao đâu.”
Doãn Chính Đạc nổi giận tức thời, anh quay đầu lại nhìn tài xế, “Anh lái xe kiểu gì đấy!”
Lê Diệp tóm tay áo anh, “Không trách anh ấy được, hôm nay bọn em gặp phải một kẻ cố ý gây rối.”
Doãn Chính Đạc nhìn tài xế, anh ấy vội
vàng nói, “Đúng vậy, cậu Doãn, cái xe kia cứ bám theo sau chúng tôi, ra
đến đường lớn thì lao về phía chúng tôi, tôi không trốn được, đến đoạn
đường nhỏ thì vòng gấp mới cắt đuôi được.”
Doãn Chính Đạc tỏ vẻ không tin. Bây giờ
là năm bao nhiêu rồi, anh là ai chứ, cảnh sát chẳng phải, cướp cũng
không, bạn bè lại không nhiều, đối thủ cũng không nhiều đến mức phải trả thù ven đường.
Thấy anh không tin, anh tài xế nhìn Lê
Diệp, “ Cô à, tôi xin lỗi, hôm nay cũng là tại tôi lỗ mãng, dù gì đi
nữa, cô cũng đang có thai, tôi lái xe không vững rồi.”
Lê Diệp đâu dám trách anh ấy, nếu anh ấy
không xử lý nhanh nhạy thì không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì… Lúc
đối phương lao đến, anh ấy tránh muộn một chút thì e là đến cả cô cũng
bị đâm bẹp rồi.
Doãn Chính Đạc không rảnh rang truy cứu
nữa. Anh đưa Lê Diệp đi khám lại, xác định đứa nhỏ không sao, cô cũng
vậy, thì mới thả lỏng tinh thần được.
Từ bệnh viện về nhà, Doãn Chính Đạc tự
chở Lê Diệp. Trên đường về anh cực kỳ cẩn thận, vừa có chuyện, tốt hơn
là nên để ý đề phòng.
“Là ai được nhỉ?”, Doãn Chính Đạc lẩm
bẩm. Nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn không thể xác định được. Anh nghĩ đến
Khang Đức Văn, nhưng từ sau sự việc lần trước, hắn toàn tâm toàn ý chăm
sóc gia đình, chuyện ở công ty chi nhánh, hắn không tham dự nhiều, mấy
hôm nay đang đưa Doãn Kính Lam và Đoan Đoan ra nước ngoài du lịch. Hơn
nữa, chuyện lần này, thoạt tiên không giống như nhằm vào anh. Nếu anh có đắc tội với ai, hẳn là người đó sẽ theo đuôi anh, bám theo Lê Diệp làm
gì.
Về đến nhà, Doãn Chính Đạc đỡ Lê Diệp
xuống. Anh sờ cái bụng răn rắn của cô, mấy tháng nữa thôi là đứa nhỏ
trong này sẽ ra đời, trước lúc đó, bất kể ai dám gây bất lợi cho mẹ con
cô, anh đều coi là hành vi phạm tội không thể tha thứ được.
Vào nhà, Lê Diệp và thím Kim cùng chuẩn bị bữa tối. Doãn Chính Đạc sợ cứ căng thẳng quá lại khiến cô lo nên để mặc cô làm.
Việc này có vẻ khó nghĩ, anh gọi điện cho người quen, từ biển số xe và hình lưu lại được, nhờ tra ra người lái chiếc xe kia.
Tốt nhất là đối phương nên biết điều, nếu còn dám xằng bậy mà để anh tóm được, anh tuyệt đối không bỏ qua.
Nồi lẩu nóng hổi được bưng lên, cả nhà ngồi vây quanh, đồ ăn nóng sốt rốt vào bụng khiến mọi lỗ chân lông như giãn ra.
Doãn Chính Đạc gắp thịt cho Lê Diệp, tuy
cô ăn mấy thứ này không tốt cho lắm, nhưng phải tội người này đang độ ăn được. Hôm qua, hai người cùng nhau xem tivi, đúng lúc tivi chiếu chương trình giới thiệu các loại lẩu đặc sắc ở các nơi, hai người tập trung
xem mà không biết ai đó thầm nuốt nước miếng. Thím Kim nhất quyết không
để họ ra ngoài ăn, thím nói dầu mỡ với thịt ở ngoài không sạch. Doãn
Chính Đạc không nhắc đến nữa, nhưng không ngờ Lê Diệp lại mua đồ làm
lẩu.
Hi Hi liếm liếm miếng cá viên, vừa sợ
nóng lại vừa không nhịn được, thành ra bộ dạng cực kỳ buồn cười. Lê Diệp bèn thổi nguội hộ nó, xẻ làm đôi rồi đút cho nó, khiến thằng bé ăn cực
kỳ ngon lành.
Di động bỗng đổ chuông, Doãn Chính Đạc lau tay rồi đứng dậy ra nghe máy.
Tuy Lê Diệp không hỏi anh, nhưng từ lúc
anh đứng dậy, ánh mắt cô vẫn đuổi theo anh. Anh ra một góc nghe điện
thoại, cô liền cẩn thận quan sát, định nhìn miệng anh nói để lấy được
chút thông tin. Một lát sau, anh quay lại, cô lại làm như không có gì,
tiếp tục thả rau chần thịt cho anh và dỗ Hi Hi ăn.