Đứng bên khung cửa sổ rộng sát đất nhìn những bông tuyết trắng xóa bay
đầy trời, có lẽ vì không có sự ấm áp quen thuộc sau lưng khiến Thu Tư
hơi run run. Đang nghĩ ngợi thì đôi tay mạnh mẽ dịu dàng ôm cậu vào lòng đỡ lấy thân hình đứng không vững của Thu Tư, giọng nói cũng vang lên
đầy lo lắng. “Sao lại xuống giường?”
Hơi thở nóng rực của đối
phương phả vào cổ khiến Thu Tư mẫn cảm rụt lại. Cậu nghiêng đầu mỉm
cười, cũng theo thói quen tựa đầu vào bả vai Tang Mặc Ngôn. “Bởi vì thấy người canh tù như anh không ở nên phải tranh thủ ra ngoài hít thở không khí.” Thanh âm ôn nhuận luôn luôn phấn chấn tinh thần do mấy ngày ốm
bệnh mà trở nên nhẹ vô cùng. Giọng nói dịu dàng ấy không chút sức lực
khiến Tang Mặc Ngôn nghe trong tai, nhìn trong mắt thấy đau đớn đến mức
khó hình dung được.
Phát hiện ra tâm trạng của Tang Mặc Ngôn có
phần thay đổi, Thu Tư trấn an hắn bằng cách vỗ vỗ nhẹ bên hông hắn với
lực đạo dịu dàng, trên gương mặt là vẻ vô cùng thoải mái. “Em không sao
đâu.”
“Ừ.” Nhẹ nhàng gật đầu, cầm bàn tay bên hông hắn của Thu Tư đưa lên môi hôn. Sau đó Tang Mặc Ngôn ôm cậu lên và thả xuống trên
chiếc giường mềm mại ấm áp.
Mỉm cười nhìn Tang Mặc Ngôn bận rộn
giúp cậu cởi giày lại đắp chăn cho cậu, niềm hạnh phúc bên khóe môi Thu
Tư dường như có thể xóa nhòa những dấu vết mệt mỏi trên khuôn mặt. Bàn
tay cậu di chuyển đặt lên bụng đã hơi lộ ra, cảm nhận sinh mệnh bên dưới bàn tay làm nụ cười Thu Tư thêm rạng rỡ.
Thu xếp mọi thứ xong,
Tang Mặc Ngôn ngồi bên giường cùng Thu Tư, dùng bàn tay mình bao phủ
những ngón tay thon dài của cậu. Xúc giác lạnh lẽo kia khiến Tang Mặc
Ngôn đau lòng mà nhíu mày lại. “Thu Tư, hiện giờ nhiệt độ rất thấp. Em
cố gắng đừng đứng gần cửa sổ nữa.”
Lời dặn dò ân cần làm Thu Tư bật cười. “Lần sau em sẽ không đứng nữa.”
Nghe thấy câu trả lời của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
“Chờ em đỡ thì anh sẽ đưa em ra ngoài đi dạo.” Dịu dàng quan sát Thu Tư nhưng tầm nhìn lướt qua phía bụng hơi lộ ra của Thu Tư thì ánh mắt hắn
trầm xuống, lúc Thu Tư còn chưa phát hiện thì liền che giấu tia thâm
thúy kia đi.
Thu Tư nhắm mắt lại. Cơn buồn ngủ đã quá quen thuộc
mấy ngày nay đang xâm nhập vào trong thần trí cậu nhưng Thu Tư vẫn cố
chống đỡ tinh thần, gắng mở to hai mắt nhìn Tang Mặc Ngôn. “Nói định rồi nhé.”
Nhìn hai gò má tái nhợt không chút huyết sắc, ánh mắt tối
đen không chút sức sống của Thu Tư, bộ dáng nằm trên giường yếu ớt làm
Tang Mặc Ngôn thương yêu vô cùng. Áp chế sự lo âu trong lòng, vẻ mặt
Tang Mặc Ngôn nhìn về phía Thu Tư vẫn là ấm áp như gió xuân. “Ừa, nói
định rồi.”Nghe thấy lời bảo đảm của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư mỉm cười sau đó nhanh chóng đắm chìm trong mộng đẹp.
Cởi áo nằm bên cạnh Thu Tư, tiếng thở dài của Tang Mặc Ngôn vang lên đầy lo lắng. Hắn vòng tay qua lưng cậu và dịu dàng ôm cậu vào lòng. “Thu Tư,
Thu Tư, Thu Tư…” Dường như mỗi lần nhẹ giọng gọi tên cậu là có thể xoa
dịu đi sự bất an trong lòng hắn…
Mỗi ngày cứ thế trôi qua, liên
tục hơn 1 tháng bị gây sức ép, thể lực của Thu Tư đã tiêu hao đi gần
hết. Bụng cũng không phải lộ ra rõ ràng nhưng kết hợp với thân hình gầy
yếu thì tròn ra trông thấy. Tuy rằng không thường xuyên buồn nôn nữa
nhưng cậu vẫn không nuốt được thức ăn, mỗi ngày cũng chỉ có thể truyền
nước dinh dưỡng có lợi cho cậu với thai nhi để duy trì chất bổ cần
thiết.
Mà Tang Mặc Ngôn mỗi ngày đều ở bên cạnh Thu Tư, sự mệt
mỏi hiện lộ rõ rệt nơi khóe mắt nhưng hắn vẫn cẩn thận chăm sóc. Nhìn
Thu Tư đang dần tỉnh, trong ánh mắt dịu dàng của Tang Mặc Ngôn hiện lên
tia sáng lạ kì. “Thu Tư, còn khó chịu không?”
Vô lực lắc đầu, mở
đôi mắt uể oải Thu Tư hơi mỉm cười. “Đã hết khó chịu rồi.” Bàn tay nâng
lên rơi vào tay Tang Mặc Ngôn, cảm giác an tâm này làm nụ cười Thu Tư
thêm tươi tắn. “Mặc Ngôn, em đói bụng.”
Trong thời gian gần đây,
đây là lần đầu tiên Thu Tư chủ động muốn ăn thứ gì đó làm Tang Mặc Ngôn
vô cùng hưng phấn. Hắn nhướn người hôn lên trán Thu Tư, vẻ mặt dịu dàng
như nước. “Muốn ăn cái gì?”
“Em muốn ăn canh gà do Thiệu quản gia làm.”
“Được, anh đi gọi cậu ta làm cho em.” Đứng dậy, hắn lại cúi người hôn lên môi Thu Tư rồi nhanh chóng đi ra phòng bếp.
Nhìn Tang Mặc Ngôn nhanh chóng rời đi, Thu Tư ngây ngốc một lát rồi lập tức cười, ‘xem ra anh ấy đã quên trong nhà có thứ gọi là điện thoại rồi’ nhưng mà niềm ngọt ngào đằng sau sự ngốc nghếch này cũng chỉ có cậu với hắn mới cảm nhận được thôi.