Lười biếng nằm trong đống chăn trùm kín mít, nhìn Tang Mặc Ngôn ngồi xử
lý văn kiện ở đối diện khiến gương mặt Thu Tư đều chan chứa niềm hạnh
phúc không nói nên lời.
Cảm giác được Thu Tư đang nhìn mình chăm
chú, Tang Mặc Ngôn ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người bắt gặp nhau và họ
cùng cười, hắn buông bút trong tay rồi đứng dậy, vòng qua bàn công tác
chẳng chút phù hợp với bài trí của căn phòng ngủ đến bên giường, bàn tay ấm áp vuốt tóc Thu Tư. “Có phải ở nhà mãi nên buồn không?”
Một
tay chống giường để ngồi dậy, theo thói quen tựa vào ngực Tang Mặc Ngôn, Thu Tư gật đầu. “Buồn chán lắm.” Từ đầu đông đến cuối đông cậu đều
không bước chân ra khỏi cửa gì cả. Nhìn bầu trời bên ngoài nói không
muốn đi dạo là nói dối nhưng với thân thể ngay cả xuống giường đều không có sức của cậu bây giờ thì…
Thấy đôi mắt buồn bã của Thu Tư,
Tang Mặc Ngôn cười ấm áp, đôi tay bao phủ bàn tay của Thu Tư càng thêm
dịu dàng. “Chờ em khỏe lên thì anh cùng em ra hoa viên đi dạo.”
Ánh mắt ủ rũ vì vui mừng mà mở thật to. “Thật chứ?!”
Thấy phản ứng của Thu Tư, đôi mắt Tang Mặc Ngôn ánh lên tia sáng dịu dàng. “Đương nhiên, anh lừa em khi nào chứ.”
“Cảm ơn sếp.”
Nhéo chóp mũi Thu Tư, nụ cười trên gương mặt Tang Mặc Ngôn thêm rạng rỡ.
“Buổi chiều anh phải ra ngoài khoảng 1 tiếng, em có muốn ăn gì không anh mua về cho.”
“Em muốn uống nước ô mai bán ở gần công ty mình
ấy.” Không biết vì sao mà khẩu vị của cậu gần đây như bù lại khẩu phần
ăn trong khoảng thời gian cậu không ăn uống được gì kia. Chỉ cần nghĩ
đến món gì đó, cho dù là thứ bình thường cậu chưa nếm thử thì đều thấy
thích ăn vô cùng.
“Ừ.” Hôn lên trán Thu Tư, Tang Mặc Ngôn tươi cười hạnh phúc. Hắn nằm lên giường cùng Thu Tư, tay vẫn ôm lấy eo cậu.
Thu Tư cũng thuận thế nằm xuống, cậu cử động thân mình một chút để càng
tiến sát vào lồng ngực ấm áp của Tang Mặc Ngôn, bàn tay cũng nâng lên
đặt lên lưng hắn lắng nghe nhịp tim đập cùng nhau. Hai người cứ gắn bó
như thế, cùng thưởng thức tư vị ngọt ngào đang lan tràn trong lòng…
Tiếng hô hấp khẽ khàng từ từ truyền đến, Thu Tư nhẹ nhàng cử động người rời
khỏi ngực Tang Mặc Ngôn. Nhìn gương mặt mệt mỏi khi ngủ của hắn, ngón
tay cậu dần nâng lên chạm đến dấu vết mệt mỏi nơi khóe mắt Tang Mặc Ngôn và chậm rãi lướt nhẹ. Cảm giác đau lòng làm đôi mắt thanh tú của Thu Tư nheo lại. Cậu ngồi dậy kéo tấm chăn mình đang đắp phủ lên người Tang
Mặc Ngôn. Nhìn chăm chú hắn một lúc lâu rồi Thu Tư lại nằm nhích vào
trong lòng hắn, mười ngón tay cùng đan vào với nhau, cậu mang theo cảm
giác vô cùng an tâm này chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại đã là 2h chiều, có chút không quen với việc khi tỉnh lại không có Tang Mặc Ngôn ở bên nên Thu Tư hơi buồn. Cậu day day thái dương đang đau nhức,
nhắm mắt lại một lúc. Khi mở mắt ra đã khôi phục lại vẻ thư thái như
trước, Thu Tư ngồi dậy cầm lấy quyển sách mà Tang Mặc Ngôn đã chuẩn bị
cho cậu do sợ cậu nhàm chán, từ từ lật xem…
Mà lúc này Tang Mặc
Ngôn đang ở trong văn phòng của Vương Lạc nhìn đồng hồ, nghĩ là Thu Tư
chắc đã tỉnh giấc nên vẻ mặt lạnh lùng của hắn trở nên hiền hòa trong
nháy mắt. Vừa định lấy điện thoại ra thì cửa phòng mở, nhìn thấy Vương
Lạc cầm bệnh án trở về Tang Mặc Ngôn lại khôi phục vẻ mặt hờ hững vừa
rồi.
Buông đồ trong tay lên bàn, Vương Lạc ngáp một hơi dài. “Xin lỗi, vừa rồi có một ca cấp cứu.” Anh cúi người lấy một tờ báo cáo trong ngăn kéo ra đưa cho Tang Mặc Ngôn. “Đây là báo cáo kiểm tra tổng thể
của Thu Tư. Tình trạng của cậu ấy tốt lắm, nôn nghén cũng đã đỡ đi nhiều rồi cho nên cậu có thể yên tâm được rồi đấy.”
Tang Mặc Ngôn
không vì những lời nói của Vương Lạc mà thấy nhẹ nhõm ngược lại hắn nhíu chặt đôi mày. “Gần đây Thu Tư luôn đau đầu, có loại thuốc nào có thể
giảm bớt được không?”
Vương Lạc lắc đầu. “Không có cách nào cả.
Vì cậu ấy tạo tử cung cho nên mỗi tuần theo chu kì phải tạo kích thích
sinh dục, do tác dụng của kích thích này nên dẫn đến thay đổi huyết lưu ở não bộ, thế nên đau đầu là biểu hiện thông thường đấy.” Hiểu rõ dưới bề ngoài lạnh lùng là sự lo lắng và đau lòng cho Thu Tư, anh không khỏi
thở dài. “Mặc Ngôn, Thu Tư sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi cam đoạn sau
khi sinh Thu Tư nhất định sẽ khỏe mạnh như trước.”
Nhìn thoáng
qua Vương Lạc, Tang Mặc Ngôn đứng dậy; khi đi đến cửa thì bước chân hơi
dừng lại. “Cảm ơn.” Bỏ lại hai chữ này hắn liền bước ra ngoài ngay mà
Vương Lạc vẫn ngồi ở bàn làm việc nở một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt…