Hơi thở khẽ khàng, dục vọng vẫn còn nhưng Thu Tư lại không còn một chút
sức lực nào mà uể oải nằm trong lòng Tang Mặc Ngôn. Dùng đầu ngón tay
nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi Thu Tư, ánh mắt Tang Mặc Ngôn chan chứa thâm
tình ấm áp, “Thu Tư.”
Hiện giờ mở mắt ra cũng thành một việc khá
tốn sức, Thu Tư miễn cưỡng duy trì một khe nhìn tí hin, thanh âm đầy
lười biếng nhưng cũng đầy gợi cảm trí mạng. “Ừ?”
“Anh thật sự rất yêu em.”
Khép mắt lại lần nữa, ý cười bên môi Thu Tư cũng rạng rỡ thêm. “Ừ!”, em cũng yêu anh…
Nhìn Thu Tư đang ngủ rất trầm trong lòng mình, Tang Mặc Ngôn cười càng thêm
dịu dàng. Nhẹ nhàng đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường rồi hắn yên lặng
đi đến phòng tắm và khi trong bồn tắm lớn đã ngập đầy làn nước ấm áp
Tang Mặc Ngôn mới mang theo vẻ mặt hài lòng trở lại bên người Thu Tư.
Nhìn da thịt lộ bên ngoài của người yêu từng điểm nhỏ đều là dấu vết do
mình lưu lại, cảm giác thỏa mãn này bao phủ toàn thân Tang Mặc Ngôn
trong nháy mắt.
Chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm vẫn còn ở trên
người Thu Tư, hình ảnh như ẩn như hiện này làm dưới thân Tang Mặc Ngôn
lại căng thẳng. Hắn hít một hơi thật sâu để đè lại cảm giác nóng rực
này, đưa tay cởi nốt hai cúc áo đang miễn cưỡng chống trụ lại của chiếc
áo sơmi và khi những đường ngang của băng gạc màu trắng vòng quanh bụng
Thu Tư đập vào mắt hắn thì ánh nhìn dịu dàng trong nháy mắt trở nên sâu
như đại dương. Lắc lắc bả vai Thu Tư, lực rất nhẹ, ngay cả giọng điệu
nói chuyện cũng đều hiền hòa như trước. “Thu Tư, Thu Tư.”
Mơ mơ màng màng mở đôi mắt buồn ngủ, Thu Tư mang theo giọng mũi “Ưhm” một tiếng, “Chuyện gì?”
Nhếch đầu đến bên tai Thu Tư, giọng nói của Tang Mặc Ngôn với hơi khí nóng
rực nhưng lại ẩn giấu sự tức giận lạnh lùng. “Băng gạc bên hông em là có chuyện gì xảy ra?”
Lời nói của Tang Mặc Ngôn làm Thu Tư bất ngờ mở to mắt. “Em…em…”
Ở trên đôi môi đang ngập ngừng của Thu Tư in lại một nụ hôn, Tang Mặc
Ngôn vươn tay ấn một nút tròn trên đầu giường. “Thiệu Vân, đến phòng ngủ ngay. Ta có việc muốn hỏi ngươi.”
“Vâng, chủ nhân.” Giọng nói rõ ràng không có chút buồn ngủ, có lẽ anh đã chuẩn bị khá lâu rồi.
“Mặc Ngôn, anh hãy nghe em nói…” Chuyện này không liên quan đến Thiệu Vân.
Hai ngón tay chặn ngang môi Thu Tư, Tang Mặc Ngôn mỉm cười gật đầu, vẻ mặt
vẫn rất dịu dàng giống như không có bất cứ chuyện gì xảy ra. “Hiện giờ
anh chỉ muốn nghe Thiệu Vân giải thích.” Dứt lời Tang Mặc Ngôn đứng dậy, lấy quần áo sạch đặt ở bên cạnh mặc giúp Thu Tư và từ cửa cũng truyền
đến âm thanh ‘khấu khấu’
Ôm lấy Thu Tư và ngồi xuống ghế sofa mềm mại đặt một bên, Tang Mặc Ngôn nheo đôi mắt nguy hiểm, thanh âm lạnh
lùng như được ngâm trong băng đá nghìn năm nơi đại dương rét buốt. “Vào
đi.”
“Vâng.”
Giọng nói vừa dứt Thiệu Vân liền mở cửa ra và đi vào, đứng thẳng ngay ngắn trước mặt Tang Mặc Ngôn. “Chủ nhân.”
Nhưng Tang Mặc Ngôn lại cười, vẻ mặt lạnh băng cùng với nụ cười này làm Thu
Tư đang ngồi trên đùi hắn bất giác mà rùng mình. Nhận ra vẻ căng thẳng
của Thu Tư, bàn tay thon dài của Tang Mặc Ngôn dịu dàng xoa trán cậu,
không có lời lẽ nào nhưng lại làm cho Thu Tư cảm nhận được tình yêu và
dịu dàng của hắn.
“Chủ nhân, xin trách phạt thuộc hạ.” Đầu gối Thiệu Vân chấm đất, đầu vẫn cúi xuống như trước.
Tầm mắt chuyển về phía Thiệu Vân, Tang Mặc Ngôn vẫn không nói gì, vẻ mặt vẫn là lạnh như băng.
“Mặc Ngôn, chuyện này không liên quan đến quản gia.”
“Chủ nhân, là tôi giấu giếm ngài, xin đừng trách tiên sinh.” Mặc dù biết chủ nhân sẽ không làm bất cứ hành động gì thương tổn đến Thu Tư nhưng anh
vẫn không kiềm chế được biện bạch cho cậu.