Thiệu Vân và Thu Tư bảo vệ cho nhau chẳng những không làm cho lửa giận
của Tang Mặc Ngôn giảm bớt đi, ngược lại càng làm cho hơi thở hắn phát
ra thêm buốt giá thấu xương, ánh mắt sắc bén hiện lên vẻ tàn khốc. “Ta
muốn nghe giải thích.”
“Chủ nhân…”
Nhẹ giọng cắt ngang lời nói của Thiệu Vân, Thu Tư thở dài. “Để em nói cho.”
Ngẩng đầu lên, Thiệu Vân nhìn Thu Tư với vẻ lo lắng. “Tiên sinh.”
Lắc đầu, Thu Tư cười nhạt. “Vẫn là tôi nói đi! Thiệu quản gia anh ra ngoài trước đi.”
Ánh mắt nhìn thấy Tang Mặc Ngôn gật đầu, Thiệu Vân đành phải im lặng đứng
lên, khom người và rời đi. Cánh cửa được đóng lại, trong phòng trở nên
vô cùng im ắng.
Yên lặng hồi lâu, giọng nói dịu dàng của Thu Tư mới vang lên. “Mặc Ngôn, em…làm phẫu thuật cấy ghép tử cung nhân tạo.”
Mười chữ ngắn ngủi này lại như một quả bom bùng nổ dâng lên cuồng phong bão
táp trong lòng Tang Mặc Ngôn. Hắn siết chặt lấy bả vai cậu, mặt đối mặt, trong giọng nói hỗn loạn với mệnh lệnh ép buộc. “Đi phẫu thuật lấy tử
cung ra ngay.”
“Em không đi.” Sự kiên quyết trong ánh mắt Thu Tư
lại làm trái tim Tang Mặc Ngôn thêm nặng nề. “Thu Tư, em có hiểu hay
không, trong lòng anh chỉ có em là quan trọng nhất. Anh không cần con
cái.” Sinh mệnh đó có thể phải dùng mạng của em để đổi, ván bài này hắn
tuyệt đối sẽ không tham gia.
Lắc đầu mãnh liệt, ánh mắt Thu Tư ngập
tràn đau khổ van xin. “Anh không muốn nhưng em muốn.” Bàn tay khẽ đặt
lên phần bụng bằng phẳng, nghĩ đến không lâu sau ở nơi này sẽ dựng dục
một sinh mệnh, một phần duyên tục của cậu và Tang Mặc Ngôn thì trên
gương mặt Thu Tư bừng lên một nụ cười hạnh phúc và ấm áp. “Mặc Ngôn…”
Không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn kéo cậu vào
lòng, giọng nói dịu dàng đầy từ tính cũng cất lên. “Thu Tư, ngày mai anh đến bệnh viện với em.”
Dùng sức đẩy Tang Mặc Ngôn ra, vẻ tức
giận ngập tràn trong mắt cậu. “Tang Mặc Ngôn, em sẽ không đi đâu. Anh có nghĩ rằng biết đâu hiện giờ trong bụng em đã có một sinh mệnh, một sự
tiếp nối tương lai của chúng ta hay không?”
Thở dài một hơi, ánh
mắt thâm tình của Tang Mặc Ngôn như một dòng suối trong vắt. “Anh không
quan tâm đến những điều này. Thu Tư, anh chỉ muốn em khỏe mạnh và bình
an.”
“Mặc Ngôn, em van cầu anh được không?” Thái độ cầu xin càng
thêm thành khẩn, cũng càng khiến Tang Mặc Ngôn đau lòng hơn. Hắn yên
lặng ôm Thu Tư vào lòng thật dịu dàng, Thu Tư cũng đã thói quen tựa vào
ngực hắn. “Thu Tư, cắt bỏ thứ đó đi. Nếu em thật sự muốn một đứa con của hai chúng ta, vậy thì…để anh sinh.”
Lời nói của Tang Mặc Ngôn
làm Thu Tư ngẩn người, một cảm giác chua xót và nóng rực tiến vào trong
mắt, cậu nhắm mắt lại đè cảm giác này xuống. Thu Tư mỉm cười, trong nụ
cười đó cả hạnh phúc và không hối hận khiến lời nói của cậu cũng thêm
phần ấm áp. “Mặc Ngôn, có lẽ ở vấn đề này em rất tùy hứng, nhưng xin anh đồng ý với em. Em muốn tự sinh đứa bé.”
“Thu Tư, anh sẽ không để em chịu bất cứ ủy khuất nào dù gì là một chút, vì anh yêu em nên anh hi vọng em có thể vui vẻ và hạnh phúc. Chuyện này anh tuyệt đối sẽ không
đáp ứng với em.” Chín từ cuối cùng được Tang Mặc Ngôn nhấn mạnh từng chữ cũng đã thể hiện sự kiên định của hắn về chuyện này.
“Mặc Ngôn,
việc này chính là hạnh phúc của em. Em biết anh thương em nhưng em đã là một người đàn ông hơn 25 tuổi rồi, em cũng có suy nghĩ của em, chủ kiến của em. Cho nên ở vấn đề này em hy vọng anh có thể ủng hộ em mà không
phải là ‘không thể’ hay ‘không cho phép’.”
“Thu Tư, bất cứ một
chuyện mạo hiểm nào có liên quan đến em, anh đều không thể để nó thương
tổn đến em được.” Bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc Thu Tư, nụ hôn dịu
dàng cũng rơi trên tóc cậu…