Năm tháng như thoi đưa, vị Thiên tử đã từng xua binh ác chiến, khí
thế ngàn vạn kia nay đã có chút suy giảm, nhưng khi ông lửa giận phun
trào, vẫn như trước bễ nghễ bát phương, tựa như rồng ngâm hổ gầm, dù là
Hán Vương nhìn thấy ông cũng kinh hồn táng đảm, ngay lập tức quỳ xuống
nói: “Nhi thần không biết. Thỉnh Phụ Hoàng chỉ rõ cho nhi thần.”
Chu Lệ nhìn về phía con trai, cười lành lạnh, thanh âm man mác: “Tất
cả mọi việc, trừ khi tham dự trong đó, rất khó hiểu rõ ràng hết thảy.
Nhưngngươi, thân là Hán Vương, bản thân tự xưng phán đoán sáng suốt, làm sao lại không nhìn ra hai chuyện Ninh Vương bị ám sát và yểm bùa có
nghi vấn rất lớn? Ngươi biết rõ đại ca ngươi không thể như vậy làm loại
chuyện đó, lại cố tình muốn tin là thật, chẳng phải trong lòng có ý muốn mượn việc này đả kích nó hay sao?”
Khuôn mặt vốn xưa nay trầm lạnh của Hán Vương, lúc này cũng mang phần sợ hãi, trán y toát mồ hôi, đầu cúi gằm xuống đất, lại không dám nói
thêm nửa lời.
Chu Lệ tuy già, nhưng đầu óc lại càng thanh tỉnh, gừng càng già
càngcay, dễ dàng xem thấu suy nghĩ của y, khiến cho Hán Vương không nhịn được cảm giác lạnh lẽo trong lòng. Hán Vương không dám cãi lại, bởi y
biết rõ tính tình của Chu Lệ, không nói còn đỡ, càng nói càng sai chỉ tổ thêm tội.
Thái tử thấy thế, vội vội vàng vàng nói: “ Phụ hoàng, nhị đệ chẳng
qua lo lắng sự an nguy của Hoàng thúc nên mới như vậy, còn chuyện yểm
bùa vốn phức tạp, ai gặp phải cũng đều không khỏi có lúc mất đi lý trí,
phán đoán sai lầm.”
“ Câm miệng!” Chu Lệ gầm lên, mặt rồng giận dữ.Thái tử thân mình run
rẩy, ngay lập tức quỳ rạp xuống đất, mấy năm gần đây, Chu Lệ đối xử với y càng ngày càng lãnh đạm, y cũng dần dần thói quen. Nhưng đây cũng là
lần đầu tiên y thấy Chu Lệ đối với y nổi cơn thịnh nộ như thế.
Chu Lệ nói, vẻ mặt nghiêm nghị: “Trẫm giao cho ngươi chức Giám Quốc ở Nam Kinh, tổng lĩnh mọi sự việc tại Nam Kinh, nhưng đến cuối cùng ngươi đều làm cái gì hả? Cả ngày núp trong phòng tránh họa, Ninh Vương gặp
chuyện, thư phòng của ngươi bị người động tay động chân cũng không biết
tý gì. Một ngày nào đó, ngươi ngu ngu ngốc ngốc bị người ta làm thịt,
ngươi mới không u mê, đần độn nữa sao?”Thái tử kinh hãi vô cùng, run
giọng đáp: “Nhi thần biết sai rồi. Kính xin Phụ hoàng nghiêm trị.”
Chu Lệ cười lạnh nói: “Ngươi thích chơi chọi dế, trẫm mặc kệ ngươi,
nhưng vì thế mà hỏng việc, trẫm không lý nào không để ý. Phủ Ứng Thiên
phát sinh chuyện lớn như thế, trẫm tìm ngươi hỏi chuyện thì ngươi lại
hoang mang, cái gì cũng không biết lại còn dám nói với trẫm ngươi cùng
không rõ sự tình ra sao. Chức Giám Quốc này, ngươi làm không nổi đâu.”
Từ trong lời nói đầy ẩn ý của Chu Lệ, thái tử cảm nhận được ông
đangtràn đầy lửa giận, mồ hôi vã ra như tắm, giọt giọt rơi xuống, sợ hãi không dám nhiều lời.
Dương Sĩ Kỳ kiên trì nói: “Tâu Thánh thượng, khi Thái tử làm Giám
Quốc luôn luôn cẩn trọng, chịu khó tiếp thu kiến nghị của dân, thân
thiết hiền thần, tránh xa kẻ tiểu nhân, chỉ có đôi lúc chơi dế. Chính là sự tình xảy ra quá đột nhiên nên mới…”
Chu Lệ cả giận quát: “Câm mồm!”
Dương sĩ kỳ lập tức im tiếng, câm như hến.Chu Lệ lạnh lùng nhìn qua
Dương Sĩ Kỳ: “Trẫm phong ngươi làm Tả Xuân phường Đại học sĩ, đi theo
làm việc bên cạnh Thái tử, ý ta muốn ngươi chỉ đạo Thái tử lời ăn tiếng
nói, đưa nó đi đúng đường. Ngươi thật không sai, khi có sự cố, ngay lập
tức nghĩ tới Hán Vương, xui khiến Vân Mộng chỉ trích Hán Vương, chỉ sợ
không khơi mào được huynh đệ phân tranh, trăm phương ngàn kế muốn gia
nhập âm mưu của kẻ khác, lại vạch áo cho người xem lưng khiến thiên hạ
chê cười, học sĩ như ngươi, là cái loại học sĩ chó má gì hả?”
Dương Sĩ Kỳ đầu đầy mồ hôi, xấu hổ không cất nên lời.Công chúa Vân
Mộng thấy thế, hận không thể có kẽ nứt nào mà chui đầu xuống đất cho
rồi, nàng chỉ sợ tiếp theo, người bị Chu Lệ chửi mắng chính là mình.
Cũng không tưởng được, Chu Lệ quét mắt đến nàng, chỉ thở dài một hơi. Nhìn lại Thái tử đang phủ phục trên mặt đất, Hán Vương hiện tại thì
trong đôi mắt ông tràn ngập cô đơn, thất vọng: “Các ngươi quả thật khiến trẫm quá thất vọng rồi…”
Thái tử, Hán Vương vã mồ hôi hột, tí tách rơi xuống như mưa, không
dám nói thêm câu gì, chợt nghe thấy Chu Lệ nói đầy thất lạc: “Cao Sí,
con
Tĩnh Nan chi biến: còn gọi là Tĩnh Nan chi dịch, Sau khi dựng nước, Minh Thái Tổ- Chu Nguyên Chương lấy Nam Kinh làm thủ đô, nằm
cách miền bắc tương đối xa. Bấy giờ, thế lực tàn dư triều nhà Nguyên ở miền bắc thường xuyên đánh xuống miền nam, uy hiếp
đến an ninh biên giới. Minh Thái Tổ đã quyết định áp dụng chế
độ chia phong trước đây, đem một số vị trí quan trọng phong cho
các chư vương họ Chu. Nhà vua có hai mươi sáu con trai, ngoài Thái tử Chu Tiêu và người con thứ hai mươi sáu đã mất ra, còn lại
hai mươi bốn người đều được phong Vương, cộng thêmcòn nhớ không,
trước “Tĩnh Nan”* năm đó, trẫm đã mượn binh Ninh Vương, lúc lệnh cho con xem xét gìn giữ phủ Thuận Thiên, là căn cơ cuối cùng, ta đã nói với con những gì?”một người cháu nữa cả thảy là hai mươi nhăm vị Vương.
Bấy giờ, các Phiên Vương thời đầu triều nhà Minh có quyền lực
rất lớn, bổng lộc mỗi năm trên mười nghìn thạch, họ có thể tự lập Vương phủ, có quân đội chẳng kém gì nhà vua. Năm 1398,
Thái tử Chu Tiêu bị bệnh qua đời, con trai là Chu Doãn Văn lấy
danh nghĩa là cháu cả đã tự lập làm Hoàng Thái Tôn. Do các
Phiên đại vương đều là chú của Chu Doãn Văn, nên họ cơ bản không coi Hoàng Thái Tôn vào đâu. Sau khi Minh Thái Tổ qua đời, Chu
Doãn Văn lên nối ngôi, tức Kiến Văn Đế, các Phiên Vương lúc này
càng tỏ ra bất mãn hơn. Kiến Văn Đế thấy vậy mới cùng thầy
là Hoàng Tử Trình và đại thần Tề Thái thương nghị. TềThái
muốn trước tiên hạ thủ Yến Vương Chu Đệ, nhưng Chu Doãn Văn không nghe và cho rằng, trước hết nên diệt trừ các Phiên Vương ở xung quanh Yến Vương, sau đó mới động đến Yến Vương thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Vừa may lúc đó có một người con của Chu Vương tố
cáo cha mưu làm phản, hơn nữa còn mật bàn với Yến Vương, Tề
Vương và Tương Vương. Kiến Văn Đế liền vin vào cớ này tước binh
quyền của Chu Vương và giáng chức xuống làm thường dân, kế đó
các Phiên Vương khác đều bị cách chức, số còn lại và tương
đối có thế lực chỉ còn mỗi Yến Vương Chu Đệ mà thôi. Trước
tình hình này, Yến Vương đương nhiên không chịu bó tay, ông đã
bí mật chiêu mộ binh mã để chờ thời cơ. Sau đó, ông sai người
tung tinmình bị mắc bệnh động kinh, suốt ngày ăn nói huyên thiên để đánh lạc hướng Kiến Văn Đế. Tuy vậy, Kiến Văn Đế vẫn
chuẩn bị phế bỏ tước vị của Yến Vương, nhà vua sai Tạ Quý
dẫn quân bao vây Yến vương phủ, nhưng Yến Vương đã biết trước nên tẩu thoát, sau đó dẫn quân trở lại giết chết Tạ Quý, rồi
tuyên bố khởi binh. Lịch sử gọi cuộc nội chiến này là "Tĩnh
Vương chi biến". Yến Vương là người từng trải trận mạc, quân
đội anh dũng thiện chiến, họ đánh xuống miền nam đã nhanh
chóng chiếm lĩnh được Cư Dung Quan, Mật Vân, Tuân Hóa v v. Còn
phía Kiến Văn Đế tuy chiếm ưu thế về số lượng binh mã, nhưng
các danh tướng đều đã bị Minh Thái Tổ thanhtrừng gần hết, các tướng mới thì cơ bản không phải là đối thủ của Yến Vương.
Trận chiến giữa hai bên kéo dài trong gần ba năm, Yến Vương
thắng nhiều thua ít, sau được tin Thành Nam Kinh đang bị bỏ
trống, Yến Vương bèn nhân thời cơ này tập trung lực lượng đánh
thẳng sang Nam Kinh, đoàn quân đã nhanh chóng đánh đến bờ sông
Trường Giang. Kiến Văn Đế thấy tình hình nguy cấp, liền vội
vàng cử người đến xin cầu hòa. Nhưng kế hoãn binh này không
thể đánh lừa được Yến Vương, ông chỉ huy quân vượt qua sông
Trường Giang vây hãm thành Nam Kinh. Mấy hôm sau, đại tướng giữ
thành là Lý Cảnh Long mở cửa thành ra xin đầu hàng.Yến Vương
Chu Đệ dẫn quân tiến vào thành, rồi ra lệnh lùng bắt Kiến Văn
Đế, có người đến báo là trước khi thành bị phá, trong hoàng
cung đã xảy ra một đám cháy lớn, Kiến Văn Đế cùng các hậu phi
chắc chắn đã bị lửa thiêu cả rồi. Yến Vương cử người tìm
kiếm thì quả nhiên tìm thấy mấy xác chết, nhưng các xác chết
đều đã bị cháy xém, cơ bản không thể nào phân biệt được nam
hay nữ. Yến Vương đứng trước xác chết khóc to lên rằng: "Cháu
ơi, cũng chỉ vì ta muốn giúp cháu diệt trừ gian thần, chứ đâu
có mong xảy ra nông nỗi này", khóc xong liền sai người hạ táng
cẩn thận. Bấy giờ, mọi người hô vang ủng hộ Yến Vương lên làm
vua. Yến Vương lên ngôi đã phế bỏ niên hiệu Kiến Văn, đặt niên
hiệu Vĩnh Lạc, qua đó nhằm chứng tỏ mình là người trực tiếp
kế thừa ngôi vua Minh
Thái tử vừa kinh vừa sợ cất lời: “Phụ hoàng nói…” Y vắt hết óc suy
nghĩ, rốt cuộc đáp: “ Nói phủ Thuận Thiên chính là căn cơ cuối cùng của
Phụ hoàng và con cháu sau này, lại dặn hài nhi coi sóc cẩn thận, chớ để
mất đi, bằng không chúng ta tất chết mà không có chôn.”
Chu Lệ thở dài nói: “ Không sai, con không cô phụ lòng mong đợi của
trẫm, lại mang binh trấn tại đầu thành, ủng hộ sĩ khí binh lính,
chịuThái Tổ, và gọi sự kiện này là "Kiến Văn tốn quốc", đây
có ngụ ý là Kiến Văn Đế đã tự nguyện nhường ngôi cho mình.
Đó chính là Minh Thành Đế, ông vua đời thứ ba triều nhà
Minh.thương chịu khó, vững vàng thủ phủ Thuận Thiên suốt chín tháng
trời. Mặc dù con đợi được đến khi trẫm quay về nhưng thân thể con vốn
suy yếu, hàn khí tích tụ trên chân, khiến cho bây giờ việc đi lại trở
nên khó khăn hơn trước nhiều, những việc này, trẫm vĩnh viễn không quên
được.”
Trong mắt Thái tử rưng rưng chỉ chực rơi lệ, muốn khóc lại thôi.
Trong lòng y kỳ thật cũng từng oán quá, cho là Chu Lệ buông bỏ y, nhưng
hôm nay vừa nghe phụ thân nói, y đã sớm lệ nóng lưng tròng, không thể
kìm nén cảm xúc của bản thân.
Khuôn mặt Hán Vương có chút khác thường. Chu Lệ quay qua nhìn
HánVương nói: “ Cao Hú, năm đó tại Phổ Tử Khẩu, ta trúng phục binh của
Thịnh Dung , vốn tưởng bản thân không gặp may, có khi táng thân nơi này, không ngờ con lại dẫn theo hơn một ngàn tinh binh ra sức giết địch đánh tới giải vây cho trẫm. một ngàn binh sĩ con mang chống lại mấy vạn tinh binh của Thịnh Dung, riêng con trúng chín mũi tên, lại vẫn liều chết
không lùi, bảo vệ vi phụ chạy đi trước tiên, về sau chỉ còn lại yếu ớt
mấy hơi thở, gần như hấp hối … tới nay… Con vẫn phải chịu khổ vì vết
thương cũ hành hạ, trẫm kỳ thật luôn nhớ rõ ràng.”
Hán Vương cúi đầu không nói, nhung khuôn mặt vốn luôn âm trầm kia của y, đã thêm vài phần ngơ ngẩn.Chu Lệ lại xoay người nhìn công chúa Vân
Mộng nói: “Năm đó Vân Mộng còn nhỏ, nhưng khi trẫm khởi sự lo lắng bồi
hồi, ban đêm khó ngủ, Vân Mộng cũng đã hiểu chuyện, tuy nói không làm
được gì đỡ đần, lại biết bưng trà đưa nước làm bạn bên trẫm suốt năm
canh. Nếu không có mấy chén trà khi xưa ấy, trẫm làm sao có thể vượt qua những năm tháng gian khổ dài đằng đẵng đó chứ.”