Công chúa Vân Mộng không nhịn được mấy hàng châu sa, nghẹn ngào thốt
lên: “Phụ hoàng…” Bao nhiêu tâm sự muốn nói, thời khắc này nàng lại
không biết nói gì cho phải.Chuyện cũ như khói thoảng bay, nhưng lại khó
quên, bọn họ không muốn nghĩ tới chuyện xưa thế mà Chu Lệ lại luôn nhớ
rành mạch.
Trong mắt Chu Lệ tràn ngập nỗi cô đơn, qua một hồi lâu ông mới nói:
“Lúc đó, chúng ta rất khổ cực, nhưng tâm hồn luôn thoải mái rộng mở,
trẫm rất vui vẻ…Trẫm vui vẻ, vì luôn có các con bên cạnh. Trẫm đặt niên
hiệu là “Vĩnh Lạc”, dụng ý có rất nhiều, nhưng ý nguyện giản đơn nhất
của trẫm, trẫm chỉ hy vọng rằng…các con đã từng làm bạn bên trẫm qua
những khoảng thời gian khó khăn nhất…trẫm mong các con mãi mãi vui
vẻ.”Tiếng nói của ông bỗng trở nên kích động, kích động khó tả, không
còn là bậc cửu ngũ chí tôn cao cao cao tại thượng mà chỉ như một người
cha tuổi đã xế chiều, đang cảm khái nhìn những đứa con mình nay đã lớn,
không còn bé bỏng như ngày nào.
Hán Vương, Thái tử đều cúi đầu không nói, mặt mày phiền muộn ngẩn ngơ.
Hiện tại bọn họ không còn khổ cực như xưa, nhưng họ cũng không cảm
thấy vui vẻ hạnh phúc. Bởi vì hạnh phúc chỉ được cảm nhận từ trái tim,
mà không phải do giàu nghèo trói buộc...Nếu trong lòng ngươi cảm thấy
vui vẻ, dù là khổ cực, ngươi cũng cảm giác nó ngọt ngào như mật, có thể
mỉm cười đối mặt khó khăn. Nhưng nếu trong lòng ngươi đầy oán độc, cho
dù cuộc sống có xa hoa thì cũng được gì đâu?
Những lời này, Chu Lệ cũng không nói ra, ông chỉ lướt ánh mắt buồn
buồn qua mấy đứa con trai, con gái đang quỳ rạp trên đất, miệng lẩm bà
lẩm bẩm: “ Trên đời này vốn không có cơ nghiệp ngàn năm, chỉ có hùng tâm thiên thu. Nước Đại Minh ta bây giờ, nhìn qua thì tưởng như ca múa
hưởng thái bình, có biết đâu rằng phía Bắc có Thát Đát, chính là bộ tộc
Ngõa Lạt đang nhìn thèm thuồng nơi đó, vùng duyên hải thì lũ giặc
ĐôngDoanh dã tâm bừng bừng, giang sơn Đại Minh mới an ổn được mười năm
nay, Chu Duẫn Văn lại nhăm nhe ngóc đầu trở lại, kê cao gối ngủ ngay
cạnh chúng ta...” Bỗng nhiên giọng ông chuyển thành phẫn nộ: “Thế nhưng
các con rốt cuộc đang làm những gì? Các con làm sao lại biến thành bộ
dạng như thế! Cường địch ở ngay bên cạnh, các con không thể anh em đồng
lòng thì chớ, ngược lại còn gà cùng một mẹ đá nhau sứt đầu mẻ trán, hục
hặc chỉ trích lẫn nhau, như thế nào lại không khiến trẫm thất vọng!”
Hán Vương, Thái tử cúi đầu không hé miệng, sắc mặt áy náy.Chu Lệ phẫn nộ xen lẫn thất vọng, ông thở dài một tiếng: “ Thử hỏi như thế, làm sao trẫm có thể yên tâm giao trọng trách tiêu diệt bọn đạo tặc vùng duyên
hải cho các con ?” Nói rồi ông đợt nhiên cất cao giọng: “ Truyền Triệu
Vương tới gặp ta.”
Mọi người một lần nữa cả kinh, Triệu Vương chính là con trai thứ ba
của Chu Lệ, tên là Chu Cao Toại. Cho tới nay, y cứ đần độn an phận ở lại đất phong, cũng không tưởng y đã đến Nam Kinh tự lúc nào.
Thái tử, Hán Vương càng nghĩ càng lo, Phụ Hoàng mắng như tát nước vào mặt chúng ta, phải chăng người đã nản lòng thoái chí, muốn trọng
dụngTriệu Vương?
Lúc Triệu Vương tiến vào tiếp kiến, trong điện đã lên đèn.
Đèn cung đình hết chiếc này tới chiếc khác được thắp lên, chiếu sáng
điện Hoa Cái, lại không xua được vẻ uể oải trên nét mặt mọi người.
Triệu Vương tiến đến rồi, khuôn mặt y có phần kinh ngạc, rõ ràng là y không biết vì sao trong điện lại có nhiều người như vậy. Thế nên khi
nhìn thấy Chu Lệ, trong nháy mắt y quỳ xuống khấu kiến.
Khi mới nhìn qua, Chu Cao Toại nhẹ nhàng nhã nhặn, giống như một
thưsinh, cử chỉ đúng mực, bị mỗi người mỗi vẻ nhìn chăm chú, y cũng
không hề tỏ ra bất an.
Chu Lệ ngóng nhìn Chu Cao Toại , mở miệng nói: “ Toại Nhi, trẫm có
một chuyện muốn con đi làm. Nhìn đi nhìn lại, chỉ có con mới có thể hoàn thành hy vọng của trẫm.”
Thái tử, Hán Vương bất an, Triệu Vương lo sợ nghi hoặc, nhưng y nói
ngay lập tức: “Phụ Hoàng như có việc cần nhi thần đi làm, dù phải nhảy
vào lửa, nhi thần cũng quyết không chối từ.”
Rốt cục Chu Lệ cũng nở nụ cười khó được, ông gật đầu nói: “Vùng
duyênhải hiện nay...đặc biệt là gần sát Phổ Đà có giặc làm loạn ngày
đêm, càng lúc càng trở thành mối họa ngầm của Đại Minh ta. Trẫm lệnh cho con mang tinh binh đi tiêu diệt, con liệu mà làm cho tốt.”
Triệu Vương có chút khó hiểu, y len lén nhìn mặt Chu Lệ, hạ giọng
nói: “ Nhưng nếu bàn về điều binh khiển tướng, nhi thần không tài nào
sánh kịp Nhị ca, càng không nói những năng lực khác, nhi thần cũng không thể nào bằng Đại ca...
Chu Lệ lạnh lùng lên tiếng: “ Ngươi nếu như không muốn đi làm, trẫm
cũng không miễn cưỡng ngươi.”Triệu Vương khiếp đảm đưa mắt về phía hai
vị huynh trưởng xem thế nào, y thấy hai vị huynh trưởng đều đang chăm
chăm nhìn xuống mặt đất, vội vàng nói: “ Nhi thần lĩnh mệnh.”
Chu Lệ gật đầu, sau đó phân phó: “ Đã như thế thì, theo lệ thường
trẫm khiến các cao thủ của Cẩm Y Vệ giúp đỡ ngươi giết sạch nghịch đảng. Cao Hú, ngươi giao Thiên Sách vệ cho Cao Toại đi bình loạn.”
Triệu Vương giật thót người một cái, vội hỏi: “ Thế này...thế này... làm sao được ạ?”
Mọi người cũng kinh ngạc không kém, Thiên Sách vệ là một trong
nhữngvệ có sức chiến đấu mạnh nhất thuộc bảy mươi hai vệ của Đại Minh,
nếu như Chu Lệ làm như vậy, chẳng lẽ là ông bất mãn những việc Hán Vương đã làm, nên muốn tước bỏ binh quyền của y hay sao?
Trong khi tất cả mọi người quay mắt nhìn trộm Hán Vương thì ngược
lại, Hán Vương không tỏ thái độ gì ra mặt, y chỉ bình tĩnh nói: "Nhi
thần tuân chỉ."
Chu Lệ gật đầu nói: “ Tốt lắm, các ngươi lui ra đi. Riêng Thu Trường Phong lưu lại đây.”
Mọi người đều lui ra rồi, cả tòa điện Hoa Cái đèn đuốc sáng như sao
trờixán lạn huy hoàng kia, phút chốc chỉ còn lại Chu Lệ cùng Thu Trường
Phong.
Bất kể là ai, đến lúc rời đi đều không khỏi liếc nhìn Thu Trường
Phong một cái, ánh mắt không hề giống như trước xem nhẹ hắn, dù là Công
chúa Vân Mộng cũng không thể không bội phục Thu Trường Phong.
Những năm gần đây, người có thể cùng Chu Lệ nói chuyện một mình đã ít lại càng ngày càng ít. Thu Trường Phong chỉ là một viên quan ngũ phẩm,
mới chỉ lần đầu tiên gặp mặt Chu Lệ , đã khiến Chu Lệ nhìn hắn với con
mắt khác, ai có khả năng làm được?Chung quy khó hiểu vẫn chỉ là khó
hiểu, kinh ngạc vẫn là kinh ngạc. Lúc mọi người đi hết rồi, có lẽ Thu
Trường Phong vẫn chỉ là Thu Trường Phong mà thôi.
Hắn đứng đó, dưới ánh đèn đuốc, không bởi sự huy hoàng của điện Hoa
Cái mà trở nên cao lớn hơn, đồng dạng như thế, cho dù hắn đứng trong
bóng đêm đen tối, hắn cũng không vì địa vị hèn mọn mà trở nên nhỏ bé.
Rốt cuộc, Chu Lệ ngồi xuống. Ngồi trên long ỷ, có long ỷ làm nền
không điểm tô mà lại khiến ông bớt đi mấy phần uy nghiêm của bậc vương
giả, nhưng càng chấm thêm vài nét cô đơn lên người ông.Ông không nhìn
Thu Trường Phong, mắt chỉ đăm đăm nhìn vào mấy ngọn đèn trong điện Hoa
Cái.
Ánh đèn như sao băng, rơi vào trong mắt lão nhân quân lâm thiên hạ kia, tựa như khói lửa chinh chiến năm nào…
Không biết đã qua bao lâu, Chu Lệ mới nói: “Trẫm nghe nói ngươi là
người không tệ, ngươi quả nhiên không phải kẻ tầm thường.” Ông không bảo đã nghe ai nói, nhưng mà có thể đứng trước mặt Chu Lệ nói chuyện, lại
khiến ông nghe lời thật sự không có mấy người.
Phải chăng người tiến cử Thu Trường Phong diện thánh chính là
DiêuNghiễm Hiếu ? Không phải lão cũng mới gặp mặt Thu Trường Phong hai
lần hay sao?
Thu Trường Phong dựa vào cái gì có thể được đến sự tín nhiệm của Diêu Nghiễm Hiếu , thậm chí là cả lòng tin của Chu Lệ?
Thu Trường Phong thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, hắn
nhẹ giọng đáp đáp lời Chu Lệ: “Thần chỉ hy vọng không làm phụ lòng mong
mỏi của Thánh thượng.” Lời hắn nói cũng thật kỳ cục, hắn và Chu Lệ cũng
không quá quen thuộc, hắn chỉ là một viên Thiên Hộ* tầm thường, không
được tính là cận vệ thân tín của Thiên tử trong số Cẩm YVệ đông đảo kia, làm sao hắn hiểu biết được tâm ý của Chu Lệ?
Dưới ánh đèn lấp loáng, đôi mắt Chu Lệ như có tia sáng lướt qua, chớp nhanh rồi biến mất, ông vẫn như cũ ngắm nhìn ánh đèn đuốc mộng ảo, hoa
mỹ ấy hồi lâu, mãi sau mới cười cười cất tiếng: “ Ngươi là kẻ thông minh đích thực. Kẻ ra vẻ thông minh, sẽ không có kết cục tốt. Trẫm thích
người thông minh chân chính, cho đến tận lúc này, ngươi đã làm rất khá.
Nhiệm vụ kế tiếp của ngươi đâu chỉ nặng ngàn cân, ngươi làm đi thôi.”
Ông khoát khoát tay ý bảo hắn lui ra rồi nhắm mắt lại, sắc mặt dù
*Thiên Hộ (thời Nhà Minh): Là một chức quan đứng hàm chánh ngũ phẩm
thuộc Võ giai (Quan võ) đứng hàng Công thần (Công thần đứng sau Tôn
thất( con cái, họ hàng hoàng thất))trong hệ thống quan lại Trung ương.ít dù nhiều lộ vẻ mệt mỏi.
Ông cũng không nói rõ đó là nhiệm vụ gì, giống như việc lưu lại một
mình Thu Trường Phong chỉ để nói chuyện phiếm đôi câu vài lời mà thôi.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Thu Trường Phong có chút tái nhợt. Trong con
ngươi của hắn, dường như cất giấu quá nhiều bí mật và thắc mắc, nhưng
đến cuối cùng, hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng lùi khỏi điện Hoa
Cái.
Lúc rời đi, Thu Trường Phong nhịn không được lại hướng mắt nhìn
thoáng qua điện Hoa Cái một lần.Chu Lệ ngồi trên long ỷ, hai mắt vẫn
đang nhắm chặt, dưới ánh đèn như mộng như ảo, ông ngồi đó, cao cao tại
thượng, khiến người ta cảm giác gần như vậy mà lại quá đỗi xa xôi.
Lúc này đêm đã lạnh như nước.
Xa phía chân trời, trăng non đã hiện, cong cong hình cánh cung. Xung
quanh trăng là ánh sao lấp la lấp lánh, hàn phong như trường tiễn.