Đế Yến

Chương 75: Diễn Trò 1


trướctiếp

Trời lại sáng rồi.

Gió sớm thổi cánh hoa bay, sương mờ mờ ảo ảo. Con đom đóm mệt mỏi nằm nghỉ trên hạt sương long lanh, phát ra từng tia sáng xanh leo lét.

Không cần biết buổi đêm buồn chán bao nhiêu, nhưng theo thời gian trôi qua cuối cùng cũng vẫn chỉ là quá khứ. Thu Trường Phong đi thong thả trên đường, nhìn hoa rơi trong sương sớm, nghe tiếng chó sủa huyên náo, vẻ mặt nhợt nhạt, rõ ràng là có chút mệt mỏi.

Hắn ngủ khoảng chừng một ngày đêm, đã xoa dịu được cái thân thể mệt mỏi, nhưng lại làm cho tinh thần uể oải, may sao cũng không còn vất vả gì nữa.

Đi ở trên đường,bên tai Thu Trường Phong vẫn còn vang vọng tiếng cười điên cuồng của Diêu Nghiễm Hiếu. Hắn lơ đãng nhíu mày.

Diêu Tam Tư thở hồng hộc chạy lại, trên tay cầm một hộp lễ vật nói :"Thu đại nhân, lễ vật đã mua đến đây rồi, đây là quả Bàn Đào thượng hạng để mừng thọ."

Diêu Tam Tư đang cầm hộp lễ vật, tinh thần sung mãn. Sau khi đi đến Nam Kinh, gã không đi ngay đến bờ sông Tần Hoài như Thu Trường Phong, mà lại thỏa chí ngủ hai ngày liền, dù sao thì Thu Trường Phong cũng đã nói là phải ở lại Nam Kinh một thời gian. Gã đã lỡ một số việc, nhưng vẫn vô tư như thế. Khi nghe nói Thu Trường Phong muốn tìm gã làm chuyện gì đó thì ngay lập tức vui mừng khôn xiết.

Khi Thu Trường Phong nhìn thấy, trong lòng chịu không nổi bèn nghĩthầm, làm người khó tránh khỏi có lúc hồ đồ, cứ giống như Diêu Tam Tư vậy, vui vẻ hạnh phúc lại hóa ra hay. Trong lòng hắn xúc động, bèn gật gật đầu và nói: “Ngươi làm tốt lắm, chúng ta đến Phủ Ninh Vương thôi.”

Diêu Tam Tư chợt giật nảy người, hộp đào mừng thọ đang cầm trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất, hoảng sợ nói: "Đi Phủ Ninh Vương làm cái gì?" Tuy rằng kiến thức của gã không thể so được với Thu Trường Phong nhứng vẫn còn biết Phủ Ninh Vương.Suy cho cùng ở thiên hạ Đại Minh này,thực sự cực kỳ ít người không biết Ninh Vương.

Ninh Vương tên thật là Chu Quyền, là em trai thứ mười bảy của Thiên TửChu Lệ, con trai thứ mười bảy của Thái Tổ Chu Nguyên Chương, cũng là chú ruột của Kiến Văn Đế Chu Duãn Văn.

Năm đó Chu Doãn Văn bị tước ngôi, rồi sau đó mới bắt hai người Chu Lệ và Chu Quyền làm thuộc hạ, nhưng quả thực là trong số các con trai của Chu Nguyên Chương, hai người này đều không phải là bình thường.

Trước đây có một câu nói như thế này : “Yến Vương thiện chiến, Ninh Vương giỏi mưu”.

Sau khi bắt đầu cuộc chiến từ cuối thời nhà Nguyên, Yến Vương Chu Lệ cùng với Chu Nguyên Chương cùng nhau Nam chinh Bắc chiến, Đôngthảo phạt Tây đánh dẹp, trong số các con trai của Chu Nguyên Chương thì tài năng quân sự luôn luôn đứng ở vị trí đầu tiên. Ninh Vương Chu Quyền cũng thông minh từ nhỏ, tinh thông cầm kỳ thi họa, việc quân cơ mưu lược lại càng thao thao bất tuyệt, đứng đầu về trí tuệ trong số các con trai của Chu Nguyên Chương.

Chu Doãn Văn cuối cùng xuống tay với hai người, cũng chỉ bởi vì kiêng kị năng lực của họ, muốn diệt trừ trước cho an tâm, các thúc phụ còn lại của ông ta thì sẽ tiếp tục tìm cách giải quyết dứt điểm sau.

Không ngờ tới thời điểm Chu Doãn Văn hành động thì Chu Lệ lại mượnquân đội của Chu Quyền, nhị Vương cùng nhau liên thủ lại Nam tiến. Lại nhờ theo mưu kế của Diêu Nghiễm Hiếu mà đánh bại được quân đội hùng mạnh trăm vạn người của Chu Doãn Văn. Sau khi Chu Lệ xưng Đế, bởi vì cảm kích công ơn của Chu Quyền mà đến nỗi đồng ý cho Chu Quyền cùng hưởng giang sơn.

Nhưng Chu Quyền lại không làm như vậy, hơn nữa lại còn mặc kệ chuyện của quốc gia, đắm chìm vào cầm kỳ thư họa, vào học thuyết của Đạo gia, không quản chuyện gì khác nữa.

Mặc dù Chu Quyền không quản chuyện triều chính, nhưng ở trong mắttriều thần cũng vẫn là một người có danh vọng cực kỳ cao. Loại tiểu nhân vật như Diêu Tam Tư thì tất nhiên là không có cơ hội gặp được Ninh Vương.Vậy nên khi nghe thấy Thu Trường Phong muốn đến Phủ Ninh Vương, Diêu Tam Tư tất nhiên là rất kinh ngạc.

Thu Trường Phong bình tĩnh đáp: "Đến Phủ Ninh Vương tất nhiên là để chúc thọ Ninh Vương rồi, chẳng lẽ ngươi không biết hôm nay chính là sinh nhật của Ninh Vương sao?"

Diêu Tam Tư nâng cái hộp lễ vật lên nhìn lại, nói một cách không tự nhiên : "Quả thật là chúng ta sẽ dâng lễ vật này sao?" Gã dùng mườilượng bạc của Thu Trường Phong mua mấy quả đào mừng thọ này, vốn tưởng rằng quá là rộng lượng, nhưng vừa nghe thấy là để biếu tặng Ninh Vương thì ngay lập tức cảm thấy quá là hà tiện.

Thu Trường Phong cười cười nói : "Ngươi có cảm thấy là lễ vật này quá đơn giản hay không?" Thấy Diêu Tam Tư gật đầu, Thu Trường Phong nói tiếp : "Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu “Quà ít lòng nhiều” sao ? Còn cái gì mà Ninh Vương chưa từng nhìn thấy. Cho dù ngươi tặng ông cả núi vàng chưa chắc ông ta đã thích." Lại hạ giọng nói khẽ hơn một chút : "Ta đại diện Thượng Sư đi tặng quà, cho dù là tặng Ninh Vương cái hòm không thì Ninh Vương cũng vẫn thích.”Diêu Tam Tư lại trở nên kinh hãi, "Thiên Hộ Đại Nhân, ngươi nói tặng quà là ý của Thượng Sư sao?" Từ trước đến nay Diêu Nghiễm Hiếu không nhận lễ vật của ai, cũng không tặng quà cho ai cả.Nếu quả thực đây là lễ vật của Diêu Nghiễm Hiếu thì chắc hẳn phải lớn lắm đây.

Diêu Tam Tư nghĩ đến đó rồi lại nghẹo đầu nghĩ lại, Thượng Sư bỗng nhiên tới Nam Kinh, lại nhờ Thu Thiên Hộ đến chúc thọ Ninh Vương không biết là vì điều gì?

Gã cân nhắc ở trong lòng, nhưng thấy Thu Trường Phong không nói gì nên cũng không dám hỏi nữa. Nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, gã hỏi:"Thiên Hộ Đại Nhân, tôi nghe Mạnh Thiên Hộ nói tối hôm trước ở trên sông Tần Hoài, người có một trận đại chiến cực kỳ tuyệt vời thì phải?"

Giọng của Diêu Tam Tư rất to, dân chúng đi qua đường xung quanh nghe thấy đều quay lại nhìn Thu Trường Phong, ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Thu Trường Phong trông thấy đủ loại ánh mắt kỳ quái đang nhìn mình thì cái mặt dày cũng phải đỏ ửng lên, ho khan hai tiếng nói : "Cũng không có gì đâu. . ."

Diêu Tam Tư nói : "Thiên Hộ đại nhân, người quá khiêm nhường rồi. Ta đoán rằng trận đại chiến kia phải cực kỳ kinh thiên động địa, tới tậnsáng sớm người mới quay về cơ mà. Đánh nhau cả một đêm như vậy chắc người phải mệt mỏi lắm. . . mệt đến chết luôn ấy chứ! Ta để ý ngày hôm qua từ lúc người trở về đến giờ chỉ toàn ngủ với ngủ thôi mà." Gã lại vận dụng luôn cái khả năng suy tính học được từ trên người Thu Trường Phong để nói nhưng mà rõ ràng chỉ có nước bọt bay tứ tung khắp nơi mà thôi.

Thu Trường Phong ngẩn ra, chợt thấy được đám đàn ông xung quanh đều chỉ cười nhẹ không nói năng gì. Còn phụ nữ xung quanh thì ánh mắt ai nấy cũng ít nhiều có chút khinh thường.Tất nhiên là… cũng còn có mấy cô gái trẻ, hai mắt long lanh nhìn hắn hoàn toàn không giống như vậy.

Thu Trường Phong ngứa họng, không nhịn được ho khan nói: "Thực ra trận chiến kia không giống như ngươi tưởng tượng đâu.”

Diêu Tam Tư trợn tròn hai mắt, khiêm tốn nói: "Ai cũng nói Vân Cầm Nhi lãnh diễm vô song, nói vậy chẳng lẽ bản lĩnh của nàng ở phương diện kia còn có nhiều động tác thú vị nữa?" Sự việc tối muộn hôm ấy, gã cũng chỉ nghe Mạnh Hiền kể lại qua loa đại khái mà thôi, nhưng Mạnh Hiền mười phần cũng chỉ hiểu được ba, bốn phần, còn lại thì hoàn toàn là do DiêuTam Tư tự mình sáng tác thêm.

Người đi đường lại càng thêm sửng sốt, thậm chí còn có nhiều người dừng lại để chú ý lắng nghe, về chuyện gì thì chắc không cần phải nói nữa cũng biết...

Thu Trường Phong nhíu mày, gần như muốn cầm cả quả đào mừng thọ nhét vào mồm Diêu Tam Tư. Đột nhiên nghe thấy có người lạnh lùng nói từ phía sau: "Diêu Tam Tư, Thu Thiên hộ lẽ nào không nói với ngươi, người trong cuộc chiến đấu đêm hôm kia đều chết hết cả rồi sao?"


trướctiếp