Nếu Vân Mộng Công Chúa vẫn còn ở tại đây, chỉ sợ muốn mắng hai ngườikia đều không bình thường.
Thu Trường Phong ngẩng đầu nói: "Ty Chức thân là Cẩm Y Vệ, thân phụ
là kỳ ký của Thánh Thượng nên không dám lơ là. Lúc Thái Tổ thiết lập
nhất vệ Cẩm Y, nhưng ít nhiều thì Cẩm Y Vệ bấy giờ có chút... lạm sát,
trái pháp luật. . ."
Thu Trường Phong nói được như vậy đã là khách khí lắm rồi, kỳ thật bấy giờ Cẩm Y Vệ đâu chỉ là lạm sát, trái pháp luật, quả thực có thể
nói là giết người như ngóe.
Hơn mười vạn quan viên triều đình và những người dân bị liên đới
ởtrong mấy vụ đại án thời Hồng Vũ, đều bị Cẩm Y Vệ xử lý bằng
cực hình...
Sau một lúc lâu, Thu Trường Phong mới nói: "Sau này lúc về già Thái Tổ mới hối hận, đã ra lệnh huỷ bỏ Cẩm Y Vệ. Lần này Thánh Thượng
thiết lập lại cấm vệ quân, có hai dụng ý, một là muốn đền bù tội
lỗi năm xưa của Thái Tổ... Thứ hai là muốn nói cho người trong thiên
hạ, 'Kẻ làm xe lo người ngồi xe không sang quý, kẻ làm tên sợ tên không
có sức sát thương. Như vậy há chẳng phải là lo sợ thái quá? Nếu cứ làm
tốt công việc của mình sao còn phải sợ gièm pha!' Cẩm Y hay Ma Y cũng
lắm chỉ là cái tên gọi mà thôi, mục đích lập ra lần này Cẩm Y vệ
thực sự là duy trìkỷ cương của Đại Minh, mà không phải để làm loạn
cương thường của Đại Minh. Đã như vậy, Ty Chức nhìn thấy oan án sẽ
không bỏ qua, nhất định phải để ý tới, làm cho sự thật phơi ra ánh sáng mới không phụ lại dụng tâm thành lập lại Cẩm Y Vệ của Thánh
Thượng."
Thu Trường Phong nói: "Ty Chức vốn tưởng rằng bản án của Lưu lão
không liên quan tới « Nhật Nguyệt ca » , không ngờ lúc tìm được Lưu
Thái Tức, mới phát hiện lão đã bị người ta đâm chết, « Nhật Nguyệt ca
»cũng bị người đó đoạt đi, nhưng lưu lại manh mối liên quan tới Vương Thúy Liên... Ty Chức cảm giác sự tình có chút kỳ quặc, liền đi tới
chỗ ở của Vương Thúy Liên, không ngờ thậm chí có Nhẫn Giả đã đến
đây, cướp Công Chúa đi. . ."
Hắn lại bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra ở cái miếu đổ nát
kia, những chuyện này cho dù kể lại, đều có chút kinh tâm động phách,
lớp lớp âm mưu quỷ dị.
Diêu Nghiễm Hiếu vẫn nghe, nhưng đã khôi phục dáng vẻ đờ đẫn như
ban đầu, giống như đối với mấy sự tình quỷ dị này, căn bản không để
tronglòng.
Thu Trường Phong càng thêm kỳ quái, cảm giác phản ứng của Diêu
Nghiễm Hiếu vượt quá lẽ thường. Dựa theo lẽ thường, Diêu Nghiễm Hiếu
vốn phải giật mình kinh ngạc, truy hỏi đến tột cùng, nhưng hãy nhìn
biểu hiện của Diêu Nghiễm Hiếu, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của lão, không có chút nào sợ hãi.
Sau khi Thu Trường Phong tường thuật hết mọi việc, lúc này mới
hoang mang nói: "Rất hiển nhiên, tên Quỷ mặt người trong lúc nói
chuyện cũng đã nói ra điều kiện, dùng công chúa và « Nhật Nguyệt ca » để traođổi, nhưng mà tàng địa cửu hãm và tên Quỷ mặt người trao đổi
là cái gì? Nhưng để cho Quỷ mặt người phải hao hết tâm tư bắt cóc
Công Chúa, mà lại đối xử với Công Chúa khá tử tế, chắc hẳn có
dụng ý trong đó, thật sự khiến cho Ty Chức nghĩ mãi mà không rõ. Mà
quyển « Nhật Nguyệt ca » kia, đến tột cùng là viết cái gì, lại làm
kinh động những Nhẫn Giả này đến đấy để giết người đoạt sách, cũng
là sự tình làm Ty Chức hoang mang mãi."
Đang khi nói chuyện, ánh mắt Thu Trường Phong nhìn đến quyển « Nhật
Nguyệt ca », trong nội tâm tràn đầy nghi hoặc.Diêu Nghiễm Hiếu đột nhiên hỏi: "Dựa theo những gì ngươi kể, quyển « Nhật Nguyệt ca » đã từng
đến tay ngươi, nhưng ngươi chưa từng giở xem sao?" Thấy Thu Trường
Phong gật gật đầu, Diêu Nghiễm Hiếu chậm rãi hỏi, "Vì sao lại không
đọc?"
Thu Trường Phong trầm mặc hồi lâu mới nói: "Ty Chức không dám xem."
Điều này thật sự là câu trả lời kỳ quái, sách chính là sách, có cái
gì mà không dám nhìn? Chẳng lẽ mở sách này ra xem, sẽ có tai họa động
trời xảy ra, bởi vậy hắn không dám nhìn? Nhưng làm sao hắn lại biết
có tai họa?Diêu Nghiễm Hiếu lại không chút kinh ngạc, tựa hồ đã biết
trước câu trả lời rồi, "Ta không muốn xem quyển « Nhật Nguyệt ca », bởi vì hơn hai mươi năm trước, ta đã từng xem qua. Nhưng cho tới bây giờ,
ta lại không muốn nhìn, thầm nghĩ ngươi nên xem nó, bởi vì ta cảm
thấy... Chỉ có ngươi... Mới có thể tìm được đáp án trong đó."
Đây là sự mong đợi, cũng là mệnh lệnh.
Nhưng cho tới bây giờ Diêu Nghiễm Hiếu và Thu Trường Phong cùng lắm
chỉ có duyên hai lần gặp mặt, tại sao lãocoi trọng Thu Trường Phong
như thế?Thu Trường Phong hơi chấn động, ánh mắt rốt cục nhìn kỹ quyển
sách đang nằm trên bàn.
Hơn hai mươi năm trước Diêu Nghiễm Hiếu đã từng xem qua « Nhật
Nguyệt ca », vì sao lão còn muốn hắn xem? Trong sách rốt cuộc có huyền cơ gì?
Nếu như « Nhật Nguyệt ca » đã tồn tại từ nhiều năm trước, vì sao cho tới bây giờ mới gợn sóng?
Thần sắc của Thu Trường Phong có vẻ hơi chần chờ, rốt cục vẫn
nhịn không được bèn vươn tay ra, tiến dần về phía ngọn đèn dầu—— lẳng lặngđặt lên quyển sách kia.
Đó là « Nhật Nguyệt ca » , trong đó Lưu Bá Ôn đã ghi lại những dự ngôn của mình về sự phát triển của Đại Minh.
Quyển sách này vừa xuất hiện, liền dẫn phát ra vô số bí ẩn, làm
dậy lên gió tanh mưa máu, quyển sách này đã không còn ly kỳ như trong truyền thuyết nữa, thần dị, nhưng dự ngôn ở đời sau?
Ngọn đèn dầu mờ nhạt, chiếu vào cái bàn bị tàn phá, lại tràn lên trên sách một cách quỷ dị, phát ra hào quang nhàn nhạt, giống như
thần tích. Hoặc là, cái kia vốn chính là do thần làm ra!Nếu không phải
thần, sao có thể dự ngôn chuyện của đời sau?
Lưu Bá Ôn có thể ư?
Thu Trường Phong thở nhẹ một hơi, rốt cục lật trang sách kia ra, lúc mới nhìn, trong mắt hắn tràn đầy sự khó hiểu, đầy sự hoang mang, chỉ
sau một lát mà hắn lại toát mồ hôi hột, trong mắt hiện ra sự sợ
hãi, thậm chí tay đang nắm trang sách có chút run rẩy.
Hắn vốn là người cực kỳ tỉnh táo, trấn định, cho dù đối phó với
những đối thủ khó khăn nhất, mặt cũng không đổi sắc. Nhưng khi hắn đọc quyển sách kia, sắc mặt lại như chứng kiến mười vạn Ma Quân đang vung
đaochém giết, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng.
Trong sách rốt cuộc ghi lại những cái gì, mà khiến cho người như Thu Trường Phong cũng phải thay đổi sắc mặt?