Trang sách đã ố vàng, chất giấy cũng tầm thường. Thời điểm Thu
Trường Phong xem trang sách đầu tiên của « Nhật Nguyệt ca », chỉ biết
quyển sách này cũng đã tồn tại ít nhất hơn ba mươi. Có hai nghìn
hai mươi bốn câu khẩu quyết huyền ảo.
Lúc nãy hắn cảm giác được như vậy cũng là do nhìn trang giấy thôi.
Nhưng quyển sách này ngoại trừ việc cũ kỹ do trải qua khá nhiều năm
tháng ra thì không có chỗ nào đặc dị.Cái kỳ dị chính là nội dung trong sách.
Trong sách chỉ có hai trang là có bút tích, bút lực mạnh mẽ,
giống như dùng trường kiếm để viết. Cả hai trang viết chỉ là
mấy câu thơ giống như một bài ca.
Kim Long quyết hiện thiên hạ thống nhất, Bắc Bình vương ở phía nam tận dụng cơ hội vùng lên.
Thiên Kim dễ cầu nhưng khó đổi, thừa kế nghiệp cha khởi việc binh đao.
Không thể làm gì hoa rơi đi, dường như trong lòng yến chần chừ.Bắc
trở lại nam độ kim đi lấy nước, Nhất Viện Sơn Hà Vĩnh Lạc bình.
Rồng quy Đại Hải cuối cùng cũng trở lại, mười vạn Ma Quân, máu chảy không ngừng.
Lúc Kim Sơn kệ lại hiện ra, Hắc Đạo Ly Hồn phân tranh biển đảo.
Một quyển sách «Nhật Nguyệt ca » khiến cho quá nhiều người đổ máu thượng, lại có không đến trăm chữ.
Giống như ca lại không phải ca, giống như thơ những cũng không
phải thơ, để cho người xem không thể hiểu rõ ý tứ của nó.Thời
điểm Thu Trường Phong đọc lần thứ nhất, trong nội tâm rất là hoang mang, nhưng khi hắn đọc đến câu "Rồng nhập đại hải cuối cùng cũng trở
lại, mười vạn Ma Quân đồ sát máu chảy không ngừng", hai mắt hắn
liền tỏa sáng.
Những lời này nhiều năm trước đã bị Lưu Bá Ôn ghi lại, vì sao trong
án mạng của Phổ Đà lại tái hiện? Tất cả đều rắc rối phức tạp, hết
thảy giống như đang nằm trong một cái trảo của long lân, nhưng ra
lại bị một tấm lưới lớn vô hình bao phủ dần dần tụ lại một chỗ.Thu Trường Phong vốn là loại người giỏi về suy luận, đoạn đường hắn bôn ba cũng đã phải nhiều lần trổ tài. Nhìn hắn như đang trầm mặc,
nhưng thật ra đã lắp ghép những chuyện phát sinh gần đây và suy
luận nhiều lần, đợi khi nhìn lại « Nhật Nguyệt ca » lần thứ hai, trong
lòng hắn chấn động mãnh liệt, đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở
nên cực kỳ khó coi.
Kết quả là như thế đủ để cho người khác phải kinh hãi, cũng
khiến cho loại người luôn bình tĩnh như hắn cũng không thể không
kinh tâm động phách.Diêu Nghiễm Hiếu vẫn quan sát Thu Trường Phong,
lão thấy biểu hiện của hắn như thế bèn thủng thẳng hỏi: "Ngươi chắc hẳn đã biết xảy ra điều gì?"
Bỗng nhiên Thu Trường Phong quay đầu, nói: "Thượng Sư, điều này sao
có thể?" Xưa nay hai con ngươi luôn là bình tĩnh của hắn, giờ đây
cũng tràn ngập sự khiếp sợ.
Trên mặt Diêu Nghiễm Hiếu đột nhiên hiện ra một nụ cười cực kỳ quỷ
dị, lẩm bẩm nói: "Trên đời này, vốn không có chuyện không thể nào. Chỉ
là người ngu không thể thấy, người được lại không nhận, tự chối bỏ
màthôi."
Thu Trường Phong quay đầu lại nhìn quyển sách « Nhật Nguyệt ca »
kia, nhìn thật lâu, thân hình cũng không chút động đậy, miệng lẩm bẩm
thốt lên: "Không thể nào như vậy, tuyệt đối không thể nào như vậy. ' Từ Bắc đánh xuống nam mưu đoạt nước, Nhất Viện Sơn Hà Vĩnh Lạc bình.
Rồng nhập biển lớn cuối cùng có trở lại, mười vạn Ma Quân huyết không ngừng?' " Hắn đọc được đến câu rồng nhập biển lớn thì dừng lại
một câu lúc, chỉ cảm thấy án mạng Phổ Đà xảy ra ở vùng duyên hải rất
là ly kỳ, nhưng đọc trở lại câu ‘Từ Bắc đánh xuống nam mưu đoạt
nước’ thì cũng hiểu được làcái gì. Đốn ngộ chỉ trong chốc lát, sắc mặt hắn tái nhợt thốtlên: "Thượng Sư, chẳng lẽ bốn câu này ý muốn nói
tới chuyện xảy ra hơn mười năm trước... Còn phát sinh chuyện gì nữa hay sao?"
Hóa ra đêm cuối cùng cũng đã qua, bình minh đang ló rạng. Nhưng
sau khi ánh sáng cuối cùng tắt đi, thế giới lại chìm trong
bóng tối, thiên địa tuần hoàn, cây cối tươi tốt rồi lại héo úa,
vạn vật cũng tuần hoàn, cho dù là báo ứng cũng không ngừng tuần hoàn. . .
"Thế gian này vốn là một vòng tròn, người đi... vốn tự cho là bản
thân đitrước. . ." Nụ cười của Diêu Nghiễm Hiếu càng thêm âm u quỷ
dị, "Nhưng đi mãi, đi mãi thì bản thân mới thấy hóa ra vẫn không ra
khỏi cái vòng."
Thu Trường Phong nhìn lướt qua khuôn mặt của Diêu Nghiễm Hiếu, chẳng biết tại sao, cảm thấy lòng bàn chân tuôn ra mồ hôi thấy lạnh cả
người.
Mặc dù hắn không thể biết trước chuyện sau này, nhưng dựa vào
nụ cười của Diêu Nghiễm Hiếu, hắn tựa hồ thấy được cuộc sống sau
này của Đại Minh, tuyệt sẽ không có chuyện gió êm sóng lặng!
"Bộp" một tiếng vang lớn, Vân Mộng Công Chúa đập bàn, hô: "Dương Học Sĩ đâu rồi, làm sao còn chưa tới?" Vân Mộng Công Chúa thật sự rất
nóngnảy, cho dù là đang ở trong phủ đệ của Dương Sĩ Kỳ, cũng không giảm bớt tính khí.
Sau khi Vân Mộng Công Chúa từ ngõ Ô Y đi ra, tâm loạn như ma nhập, theo đề nghị của Tập Lan Đình, lập tức dẫn Diệp Vũ Hà đến phủ của
Dương Sĩ Kỳ.