Băng Hoàng cùng Mai Phi và Hoàng Hậu hiện tại quen biết nhau từ nhỏ, bởi vì Băng Hoàng và Mai Phi có thiên phú tu luyện vô cùng cao, nên từ khi
mười tuổi đã cùng nhau tới Học Viện Đế Quốc tu luyện. Luôn luôn cùng
nhau, có thể xem như là thanh mai trúc mã. Sau khi Băng Hoàng trưởng
thành, liền hướng Mai phi biểu lộ cõi lòng, công bố sau khi chính mình
kế vị muốn cưới nàng làm hoàng hậu.
Trong lúc bọn họ tình chàng ý thiếp thì trời giáng bất trắc, mẫu thân của Mai Phi qua đời. Phụ thân
của Mai Phi vốn là đế quốc tướng quân nhưng năm xưa đã chết trận, nàng
do một mình mẫu thân nuôi lớn. Tuân theo nguyện vọng của mẫu thân, Mai
Phi muốn đưa mẫu thân đã mất quay về nhà ngoại ở Lôi Lạc Đế Quốc an
táng, đồng thời nàng cũng muốn giữ đạo hiếu một năm. Lúc ấy vừa đúng lúc Băng Hoàng tới Hiên Viên Đế Quốc thăm cô, Mai Phi không còn cách nào
khác,chỉ đành phải để lại thư cho người bằng hữu chung của bọn họ — cũng chính là hoàng hậu hiện tại.
Không ngờ sau khi Hoàng Hậu nhìn
thư của Mai Phi, biết Mai Phi cùng Băng Hoàng tư định chung thân, điều
này khiến cho Hoàng Hậu ái mộ Băng Hoàng từ nhỏ ghen tỵ tức giận, trong
lòng sinh ra độc kế. Mượn lúc Băng Hoàng tới lấy thư, nàng ta hạ mị
hương hợp hoan tán vào trong nước trà, Băng Hoàng không phòng bị uống
xong nước trà liền cùng Hoàng Hậu mây mưa một phen, sau khi tỉnh táo
lại thì hối hận đã không kịp. Nhưng đối mặt với nước mặt nhu nhược của
Hoàng Hậu, Băng Hoàng không thể làm gì khác hơn là hướng nàng ta bảo
đảm, cho nàng ta một cái danh phận trắc phi.
Lúc ấy Hoàng Hậu
cũng không có nói ra dị nghị gì nhưng sau lưng lại âm thầm phái người
đưa phong thư mệnh mệnh cho Mai Phi, đem chuyện Băng Hoàng ăn nàng ta
sạch sẽ thêm dầu thêm muối nói lại một lần. Xong rồi còn nói mình từ nhỏ đã không thể tu luyện, chỉ là một nữ tử khuê các vô năng, hôm nay trong sạch đã mất, Băng Hoàng lại vì người trong lòng nên không thể cưới nàng ta, nàng ta chỉ có một con đường chết. Một phong thơ viết rất thê thê
thảm thảm bi bi thiết thiết.
Khi đó Mai Phi tuổi trẻ khí thịnh
vừa thấy phong thư tuyệt mệnh này trong lòng liền vừa tức vừa hận, nổi
giận đùng đùng cấp Băng Hoàng một phong thư. Đầu tiên là chỉ trích hắn
chối bỏ thệ ước của bọn họ, ngay sau đó yêu cầu hắn cưới hỏi Hoàng Hậu
đàng hoàng, nếu không thì sẽ không gặp nhau nữa.
Nhận được thư
hồi âm, Băng Hoàng đồng dạng cũng trách cứ Mai Phi không có lòng rộng
lượng, lúc đó, Hoàng Hậu lại biểu hiện ra hào phóng độ lượng, ôn nhu
quan tâm. Qua một hai tháng còn xuất hiện triệu chứng nôn oẹ, lại vừa
đúng bị phụ thân của Băng Hoàng nhìn thấy.
Cuối cùng, bởi vì rất
nhiều nguyên nhân, Băng Hoàng cưới Hoàng Hậu hiện tại làm Thái Tử phi.
Đáng tiếc, qua hai ba tháng, Thái Tử phi không cẩn thận vấp ngã, sinh
non.
Một năm giữ đạo hiếu qua đi, Mai Phi tâm cao khí ngạo cũng
không trở về Băng Ngọc Đế Quốc mà là ở lại nhà ngoại. Sau đó Băng Hoàng
kế vị, tới Lôi Lạc Đế Quốc gặp lại Mai Phi. Cố nhân gặp lại, nói đến
chuyện cũ trước kia, nhất thời tất cả liền sáng tỏ, bọn họ đều đã trúng
kế của Hoàng Hậu.
Vì vậy, Băng Hoàng mang Mai Phi trở về, cũng
đem tất cả tình yêu đều dành cho nàng. Đồng dạng, vì trả thù Hoàng Hậu,
hắn lừa gạt Hoàng Hậu uống tuyệt tử đan, sau đó cũng không bước vào tẩm
cung của Hoàng Hậu một bước. Sau lại, Mai Phi sinh hạ Băng Ngọc Hà,
Băng Hoàng càng thêm vô cùng sủng ái, hắn vừa sinh ra liền lập làm thái tử. không ngờ, khi Băng Ngọc Hà sinh nhật hai tuổi thì Mai Phi đột
nhiên thổ huyết mà chết.
Băng Hoàng nhiều lần tra tìm nguyên nhân nhưng lại không có kết quả, liên tục cân nhắc cuối cùng vì bảo đảm Băng Ngọc Hà có thể bình an trưởng thành, hắn cường ngạnh ép Hoàng Hậu thu
dưỡng Băng Ngọc Hà, trên thực tế cũng là đích thân nuôi dạy.
Ban đêm, ánh trăng như hoa, ánh trăng phủ lên vươn mai ánh sáng rực rỡ
khiến vườn mai ít đi vài phần lạnh lẽo cô độc, ngược lại sinh ra vài
phần màu sắc mê người.
Đạp lên ánh trăng, Ngưng Sương lợi dụng ẩn phong thuật của Bạch Hổ không coi ai ra gì tiến vào Thanh Mai Điện.
Trên bản đồ lão giả cho nàng có ghi chú tất cả cung điện, lầu các, địa
hạ ám đạo trong hoàng cung nhưng duy chỉ có Thanh Mai Điện là không có.
Ngưng Sương mơ hồ có một loại cảm giác, Băng Ngọc Hà có thể đang ở một địa
phương bí mật nào đó trong Thanh Mai Điện. Dù sao lúc ấy Băng Hoàng xảy
ra chuyện ở vườn mai, mà Băng Ngọc Hà lại quen thuộc trận pháp trong
vườn mai như vậy nên thừa dịp rối loạn chạy đến Thanh Mai Điện cũng rất
dễ dàng.
Lần nữa tiến vào Thanh Mai Điện, Ngưng Sương chú trọng
tìm kiếm cơ quan cấm chế. Nàng mơ hồ cảm thấy Băng Hoàng vì muốn lấy
được tiếng cười của hồng nhan nên trong cung điện nhất định có cất giấu
bí mật nào đó.
Kiểm tra từng gian phòng nhưng lại không thu hoạch được gì. Trong lúc Ngưng Sương cho rằng chính mình đã phán đoán sai lầm muốn thối lui khỏi Thanh Mai Điện thì ánh mắt của nàng chợt dừng
lại trên bộ hàn mai ngạo tuyết đồ trong chính điện. Bức vẽ này cùng bộ
hàn mai ngạo tuyết đồ trong tẩm cung của Băng Hoàng giống nhau như đúc,
bất đồng chính là bức vẽ này không phải treo trên tường, mà là một bộ
phù điêu.
Ngưng Sương đưa tay sờ sờ bức phù điêu, lại cẩn thận gõ một cái, nàng kinh ngạc phát hiện bên trong bức phù điêu này trống
rỗng. Chẳng lẽ nói bức phù điêu này không phải khắc vào tường, mà là
dính vào tường?
Sự phát hiện này khiến Ngưng Sương không khỏi cẩn thận quan sát hơn, nàng vuốt ve, ấn, đụng chạm,...thử rất nhiều phương
thức khác nhau nhưng lại không phát hiện ra bức phù điêu này có có cái
gì khác thường. Nàng cũng từng thả ra thần thức điều tra, nhưng đáng
tiếc lại giống như đá chìm đáy biển, không dò ra được một chút đầu mối
nào. Sau lại, ngón tay của nàng không cẩn thận đụng phải một đóa hoa mai trên bức phù điêu, lúc này nàng mới phát hiện hoa mai này có thể nhấn.
Nàng nhấn thử nhiều đóa hoa mai, mới biết thì ra là hoa mai phải nhấn
theo thứ tự chòm sao bắc đẩu thất tinh.
Khi bảy đóa hoa mai đều
nhấn xuống, chuyện kinh dị xảy ra. Bức phù điêu dính trên mặt tường bị
đẩy lên trên, lộ ra một thông đạo chỉ đủ cho một người đi vào.
Ngưng Sương thả ra thần thức, nàng cảm ứng được bên trong lối đi mơ hồ truyền ra một tia khí tức yếu ớt, lúc này nàng bước chân đi vào. Trong thông
đạo tối tăm, Tử Liên thần hỏa phát ra ánh sáng nóng bỏng chói mắt. Xuyên qua lối đi, Ngưng Sương đi tới một gian địa cung trống trải. Bốn phía
địa cung dùng gạch xanh xây dựng, mặt đất cũng phủ đá xanh.
Nhìn
địa cung không có vật gì, Ngưng Sương khẽ cau mày lại, nàng cẩn thận dò
tìm trên vách tường, dưới sàn nhà một lát, nhưng lại không phát hiện ra
bất kỳ đầu mối nào.
Nhất định là Băng Ngọc Hà đang ở đây! Loại cảm giác chắc chắn này không chỉ không có biến mất mà ngược lại càng mãnh liệt hơn.
Vòng quanh địa cung hai ba vòng, đột nhiên Ngưng Sương phát hiện hai giọt
máu ở một góc trên vách tường, vết máu đã sớm khô khốc, hiện lên màu nâu ảm đạm. Men theo vết máu, Ngưng Sương lại phát hiện thêm vài giọt vết
máu, đều là ở trong góc tường.
Vì vậy, Ngưng Sương đem tất cả lực chú ý của chính mình đều đặt lên trên vách tường này, lúc này nàng mới
phát hiện ra, trên một vài khối gạch ở bức tường này có khắc vài chữ cổ. Trải qua một phen phân biệt, cuối cùng Ngưng Sương cũng đại khái nhận
ra mấy chữ này — thanh mai trúc mã.
Nàng đem huyền lực đánh cùng lúc lên bốn chữ này, một màn kỳ dị xuất hiện, những viên gạch khắc bốn
chữ này nhanh chóng tổ hợp lại với nhau. Ngay sau đó phát ra một tiếng
vang nặng nề, mặt tường đột nhiên tách ra hai bên. Ngưng Sương thả ra
thần thức cảm ứng, nàng phát hiện khí tức yếu ớt lúc trước nàng cảm ứng
được chính là từ trong không gian sau bức tường này truyền tới.
Đi vào, dưới ánh lửa chiếu sáng, liếc mắt một cái nàng liền thấy Băng Ngọc Hà đang nằm trên mặt đất, một bộ hồng y bị vết máu khô khốc nhuộm thành màu nâu đen u tối.
Ngưng Sương nhanh chóng tiến lên thăm dò hơi
thở của hắn, hơi thở như có như không khiến Ngưng Sương cau chặt chân
mày. Người này, không phải có cửu chuyển linh lung đan sao? Như thế nào
lại để cho mạng của mình treo lơ lửng như vậy?
Từ tình huống cả
người đầy máu mà nhìn, hẳn là bị ngoại thương không nhẹ. Coi như đã đút
đan dược cho hắn, nhưng xem ra trong thời gian ngắn cũng không thể tỉnh
lại. Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là đưa hắn vào Linh Phượng
không gian để cho Chu Tước giúp một tay chăm sóc.
Rời khỏi Thanh
Mai Điện, dựa vào bản đồ trong đầu, nàng rất nhanh tìm được tẩm cung của Hoàng Hậu. Theo lý, tẩm cung của Hoàng Hậu vốn nên đèn đuốc sáng trưng, nhưng lúc này lại là một mảnh đen tối.
Dựa vào ẩn phong thuật,
nàng lặng yên không tiếng động xuất hiện ở trên nóc tẩm cung, thả ra
thần thức điều tra, nàng phát hiện hình như tẩm cung của Hoàng Hậu không có một bóng người.
Sự phát hiện này càng khiến nàng xác nhận hoài
nghi trong lòng, chuyện này cùng Hoàng Hậu nhất định không thoát khỏi
quan hệ, chỉ là không biết đến cùng trong cơ thể Băng Hoàng có phải phệ
âm cổ vương hay không, nếu đúng như lời nói, vậy nó từ đâu tới?
Nếu tẩm cung của Hoàng Hậu không có thu hoạch, nàng chỉ phải đành đi tẩm
cung của Cẩm quý phi. Là một trong nhưng người tận mắt chứng kiến, theo
lý Cẩm quý phi phải là người biết rõ ràng sự tình nhất, nói không chừng
có thể từ nàng ta lấy được chút manh mối.
Mặc dù Ngưng Sương tin
tưởng ở trước thực lực tuyệt đối tất cả âm mưu quỷ kế đều chỉ là cọp
giấy, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy chuyện này quá không bình thường.
Từ ngoại công của Hiên Viên Trạch nàng biết được, người kế vị ngôi vị
hoàng đế phải do Băng Hoàng hiện tại chỉ định, sau đó lại được đoàn
trưởng lão hoàng thất tán thành mới có thể tính là người danh chính ngôn thuận.
Hiển nhiên, Băng Hoàng chỉ định người kế vị chính là Băng Ngọc Hà, mà đoàn trưởng lão cũng tán thành Băng Ngọc Hà. Nhưng một khi
Băng Ngọc Hà đeo lên lưng hiềm nghi giết cha thì thân phận người kế vị
hợp pháp của hắn tự nhiên sẽ bị tước đoạt. Người kế vị còn lại cũng chỉ
có hai ca ca và ba đệ đệ của Băng Ngọc Hà.
Nhưng Hoàng Hậu lại
không có nhi tử, làm như vậy nàng ta có thể lấy được lợi ích gì? Hơn nữa có đoàn trường lão hoàng thất chắn ngang, bản thân nàng ta tuyệt đối
không có khả năng thượng vị, lẽ nào nàng muốn chọn một hoàng tử làm con
rối nâng lên đài?
Cẩm Sắt Cung, tẩm cung của Cẩm quý phi, so với
tẩm cung của Hoàng Hậu vắng vẻ cô tịch, nơi này có thể nói là một mảnh
ca múa mừng cảnh thái bình
Cẩm Sắt Cung dựa vào Hồ Thái Cực mà
xây lên, gạch xanh ngói xanh, cung điện dày đặc. Song cửa tay vịn đều
được mạ vàng, nơi đây bày biện trang hoàng tinh xảo hoa lệ, hoa cỏ cắt
tỉa gọn gàng, không khỏi tỏ rõ Cẩm Sắt Cung có địa vị đứng đầu trong
lòng Băng Hoàng.
Xuyên thấu qua chính điện, Ngưng Sương nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng khó có thể tin. Hoàng Hậu cùng một quý phụ
dung mạo thanh lệ mềm mại dịu dàng song song ngồi ở phía trên, hai bên
phía dưới đều là nam nhân muôn hình muôn dạng, nhìn bộ dáng hình
như đều là quan viên của Băng Ngọc Đế Quốc.
Chỉ thấy hai tay
Hoàng Hậu nâng chén hướng mọi người kính rượu, nói: "Các vị đại nhân,
tướng quân, hôm nay bổn cung đem các vị triệu tập đến Cẩm Sắt Cung vốn
là không hợp quy củ, nhưng hiện tại bệ hạ sống chết chưa rõ, tam hoàng
tử điện hạ lại phạm phải tội giết cha mà bổn cung chỉ là một nữ lưu,
thực sự đã bó tay hết cách nên không thể làm gì khác hơn là mời mọi
người tới đây thương nghị đối sách tiếp thu ý kiến quần chúng."
Lời nói của Hoàng Hậu vừa dứt liền có quan viên lên tiếng đề nghị: "Hoàng
Hậu nương nương: Tứ hoàng tử, nhi tử của Cẩm quý phi, ngoại tôn của Lâm
Thái Phó, phong thái xuất chúng, độ lượng rộng rãi. Từ nhỏ đã chịu Phó
đại nhân dạy bảo, am hiểu sâu đế vương chi sách. Thần cho rằng tứ hoàng
tử có khả năng đảm nhận trọng trách giám quốc này."
Đề nghị của
hắn lập tức nhận được sự đồng ý của đại đa số người, chỉ là cũng có một
ít người nhíu chặt chân mày, phản đối nói: "Hoàng Hậu nương nương, người kế vị quan hệ đến vận mệnh quốc gia, vi thần cho rằng phải để đoàn
trường lão hoàng thất định đoạt."
Lời vừa nói ra, quý phụ bên
cạnh Hoàng Hậu đột nhiên trầm mặt xuống, Hoàng Hậu chuyển ánh mắt liếc
nhìn quý phụ một cái, nói nhỏ: "Cẩm Sắt, bình tĩnh!"
Ngưng Sương chợt hiểu, thì ra nàng ta chính là Cẩm quý phi, cùng Hoàng Hậu rõ ràng bất đồng phong cách.
Trên mặt Hoàng Hậu vẫn treo lên nụ cười đoan trang thân thiện, nói: "Lăng
tướng quân, không phải bổn cung không muốn mời đoàn trưởng lão định đoạt chuyện này, mà là đoàn trưởng lão có quy định, trừ phi liên quan đến
sinh tử tồn vong của đế quốc, nếu không không thể quấy rầy đoàn trưởng
lão."
"Hoàng Hậu nương nương, chẳng lẽ người kế vị không liên
quan đến chuyện hưng suy của đế quốc? Huống chi bản thân người kế vị
phải được đoàn trưởng lão tán thành mới tính là danh chính ngôn
thuận." Người lên tiếng vẫn là Lăng tướng quân, hắn nhìn Hoàng Hậu, một thân chính khí nghiêm nghị.
Ánh mắt Hoàng Hậu tối sầm lại, nhưng mà trên mặt lại không biểu hiện ra một chút không hài lòng nào, vẫn mỉm cười như cũ."Lăng tướng quân, tối nay bổn cung triệu tập các vị vốn
chính là muốn định ra người kế vị, sau đó đưa lên để đoàn trường lão xác nhận." Hoàng Hậu dừng một chút, nói tiếp: "Lăng tướng quân, làm binh mã đại tướng quân của đế quốc, đề cử của ngài vô cùng trọng yếu, không
biết ngài cho là hoàng tử nào có thể đảm nhận trách nhiệm nặng nề này?"
Lăng tướng quân bị Hoàng Hậu hỏi như vậy, nhất thời trả lời cũng không được, mà không trở về cũng không được, tiến lui đều khó.
Ngưng Sương thầm khen, Hoàng Hậu quả nhiên là lợi hại, chỉ với vài câu nói
liền khiến vị tướng quân trung hậu ngay thẳng này rơi vào tình thế khó
xử.
Lăng tướng quân trầm tư trong chốc lát, sau đó cẩn thận nói:
"Hoàng Hậu nương nương, vi thần ở bên ngoài quanh năm, đối với chư vị
hoàng tử đều không quen thuộc, thật sự không tiện đề cử."
Nghe
thấy lời nói của Lăng tướng quân, nụ cười trên mặt Hoàng Hậu kẽ cương
cứng, ở lúc mọi người chưa kịp phát hiện liền khôi phục bình thường. Đến đây, Lăng tướng quân không muốn nhiều lời nữa, những quan viên khác đều rối rít tiến cử tứ hoàng tử. Dĩ nhiên cũng có một số ít quan viên giữ
im lặng, hoặc là đề nghị những hoàng tử khác, chỉ là đều bị Hoàng Hậu
cùng bè đảng của tứ hoàng tử phản bác đến á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng, mọi người rốt cuộc đạt thành nhất trí, hướng đoàn trưởng lão
hoàng thất đề cử tứ hoàng tử. Sau khi quan viên tản đi hết, Ngưng Sươn
âm thầm phân phó Thủy Lam đi trước bảo vệ Lăng tướng quân, còn nàng tiếp tục lưu lại Cẩm Sắt Cung.
Quả nhiên, mọi người vừa rời đi, Cẩm
quý phi liền không kịp chờ đợi nổi giận mắng: "Lăng Trung Thiên cái đồ
thất phu! Lại dám phản đối lập Ngọc Kỳ làm người kế vị, thật sự là chán
sống!"
Sau đó nàng lại hướng Hoàng Hậu hỏi "Tỷ tỷ, vừa rồi vì sao ngươi muốn ngăn cản ta...ta chính là muốn giết hắn tại chỗ, nhìn xem có người nào dám phản đối nữa hay không."
Hoàng Hậu nghe thấy lời
của nàng ta..., nhíu nhíu mày, âm thầm thở dài lắc đầu. Ài! Đáng tiếc
mình không có nhi tử, nếu không, đâu đến mức phải hợp tác với người ngu
ngốc như vậy!
"Cẩm Sắt, trước không nói một cửu tinh huyền thánh
nho nhỏ như ngươi làm thế nào giết được một vũ tôn ( người dùng võ lực)? Chỉ nói riêng chuyện binh mã đại tướng quân của đế quốc bị chết ở tại
Cẩm Sắt cung, các trưởng lão có thể bỏ qua cho ngươi sao?" Hoàng Hậu lên tiếng chất vấn, cuối cùng, lại ý vị sâu xa dặn dò: "Cẩm Sắt, vì Ngọc
Kỳ, ngươi nên có chút đầu óc đi!"
Cẩm quý phi bị Hoàng Hậu nói
như vậy, lập tức dập tắt bộ dáng kiêu ngạo lúc trước nhỏ giọng hỏi:
"Này, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho lão thất phu Lăng Trung Thiên kia
sao?"
Hoàng hậu an ủi vỗ vỗ bả vai Cẩm quý phi, ánh mắt sâu thẳm dần dần toát ra một nụ cười tàn nhẫn, "Yên tâm đi! Ngày mai... Cũng
không còn Lăng gia rồi."
Nói xong, nàng giống như nhớ ra chuyện
gì đó rất kinh khủng, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
Ngưng Sương thấy nơi này không dò ra
được tin tức hữu dụng, lúc này nàng liền rời khỏi hoàng cung, men theo
khí tức của Thủy Lam mà đuổi theo. Lăng tướng quân thân là cửu tinh vũ
tôn, nổi tiếng cao thủ trên đại lục. Hôm nay nghe ý tứ trong lời nói
của Hoàng Hậu, hẳn là tối nay muốn diệt toàn gia Lăng tướng quân. Có thể để cho Hoàng Hậu chắc chắn như vậy, cao thủ sau màn nhất định không đơn giản.