Lời đã nói đến nước này, lúc này Hiên Viên Trạch và Ngưng Sương bái biệt hoàng hậu, rời khỏi hoàng cung.
Từ lúc bọn họ rời khỏi hoàng cung, Ngưng Sương mơ hồ cảm thấy có người vẫn đang âm thầm đi theo bọn họ. Trở lại quán trọ Thiên Nhai, Ngưng Sương
thuận tay bày ra một đạo cấm chế sau đó đi qua rót cho mình một chén
nước.
"Sở tỷ tỷ, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?" Vừa vào cửa, Hiên Viên Trạch đã không kịp chờ đợi hỏi.
Chân mày Ngưng Sương nhíu chặt, thở dài một tiếng, nói "Tình huống không tốt lắm, cho dù có cửu chuyển linh lung đan cũng không nhất định sẽ hữu
dụng."
Sắc mặt anh tuấn của Hiên Viên Trạch đột nhiên biến đổi, đáy lòng trầm xuống, tình huống lại không tốt như vậy sao?
"A Trạch, trong cơ thể Băng Hoàng có một cỗ lực lượng thần kỳ đang không
ngừng phát ra sinh cơ bảo vệ tâm mạch của hắn, nhưng đồng thời cũng có
một cỗ lực lượng tà ác đang không ngừng xơi tái sinh cơ của hắn." Ngưng
Sương nói xong, chính mình cũng rơi vào trầm tư.
--- ------ ------ ------ ---
Sau khi Hiên Viên Trạch và Ngưng Sương rời khỏi hoàng cung, Hoàng Hậu nhanh chóng trở lại tẩm cung của mình, cho tỳ nữ theo hầu lui xuống, sau đó
một mình tiến vào chính sảnh nàng ta nhìn thấy một người toàn thân mặc
hắc y.
"Đại nhân, hôm nay thái tử điện hạ của Hiên Viên Đế Quốc tới đây."
Hắc y nhân không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng ‘ ừ ’ một tiếng nhưng từ trong
một tiếng này lại nghe ra được đối phương là một nữ tử.
Hoàng Hậu bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói tiếp: "Trạch điện hạ mang theo quốc thủ
đan sư của Hiên Viên Đế Quốc tới, nha đầu kia nhìn ra được bệ hạ không
phải là trúng độc."
Hắc y nhân đột nhiên ngẩng đầu, toàn thân cao thấp chỉ lộ ra một đôi mắt, đột nhiên trong đôi mắt bắn ra hai đạo ánh
mắt âm ngoan bén nhọn." Chính là một nữ tử khoảng mười bảy mười tám
tuổi, dung mạo khuynh thành."
Hoàng Hậu ngẩn ra, sau đó lập tức gật đầu liên tục, "Đúng vậy, chẳng lẽ đại nhân biết nàng?"
Hắc y nhân nắm thật chặt quả đấm, trong lòng bàn tay truyền đến đau đớn
nhưng lại làm giống như không biết, hận ý trong lòng dâng lên không cách nào áp chế được, không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống, trong lúc
vô hình hắc y nhân thả ra uy áp khiến Hoàng Hậu không có chút huyền lực
nào đứng không vững mềm nhũn ngã xuống đất.
Hắc y nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn vết máu ở khóe môi Hoàng Hậu âm trầm phun ra hai chữ: "Phế vật!"
Hắc y nhân đánh một đạo huyền lực vào cổ Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cảm thấy đau
đớn nhất thời hét lên một tiếng, "Cẩu nô tài, lớn mật!" Đợi đến khi mở
mắt ra chống lại ánh mắt rét lạnh của hắc y nhân, Hoàng Hậu chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, trong nháy mắt lan tới từng
lỗ chân lông toàn thân.
Nàng ta không để ý đau đớn trên người, vội vàng bò dậy, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, ta..."
Hắc y nhân lạnh lùng lườm nàng ta một cái, hừ lạnh một tiếng."Hừ! Có cho
ngươi cũng không dám. Nhớ, theo kế hoạch làm việc, nữ nhân kia, ta sẽ
đối phó."
"Dạ, tất cả tuân theo đại nhân phân phó." Hoàng Hậu
vâng vâng dạ dạ lên tiếng. Thấy hắc y nhân phất phất tay, Hoàng Hậu liền giống như chạy trốn rời khỏi gian phòng làm cho người ta hít thở không
thông kia.
Ra khỏi tẩm cung, nàng ta hít thở hai cái thật sâu,
trong lòng thầm nói: "Thật sự là bảo hổ lột da a!" Nhớ tới mục tiêu của
chính mình, nhớ tới vài năm chịu nhục của chính mình, lòng của nàng ta
lại tràn đầy vô hạn ý chí chiến đấu.
(*) Bảo hổ lột da: Thành ngữ chỉ việc bàn bạc với kẻ ác mà muốn hi sinh lợi ích riêng của họ thì nhất định là không thành công.
--- ------ ------ ------ ------ -------
Quán trọ Thiên Nhai, Ngưng Sương và Hiên Viên Trạch thảo luận một hồi lâu
nhưng vẫn có rất nhiều nghi hoặc không giải thích được. Cuối cùng Hiên
Viên Trạch đề nghị: "Sở tỷ tỷ, nếu không chúng ta đi tìm ngoại công (ông ngoại) của đệ đi!"
Ngưng Sương vừa nghe, nhất thời kinh hô: "Ngoại công của đệ?"
Hiên Viên Trạch gật đầu một cái, "Ngoại công của đệ cũng giống như gia gia ( ông nội) của đệ, sau khi cậu trưởng thành liền đem ngôi vị hoàng đế
truyền cho hắn, còn chính mình thì gia nhập đoàn trưởng lão của hoàng
thất."
"Được, đi tìm ngoại công của đệ." Lúc này Ngưng Sương vui
mừng cùng Hiên Viên Trạch rời khỏi quán trọ Thiên Nhai, Hiên Viên Trạch
mang theo Ngưng Sương đi vòng quanh Băng Thành, cuối cùng dừng lại ở
trước cổng lớn một tòa thanh chuyên bích lõa ( gạch xanh ngói xanh).
Hiên Viên Trạch gõ cửa, rất nhanh liền có một gã sai vặt mặc thanh y ra mở
cửa, Ngưng Sương thả ra thần thức tra xét mới biết được hắn lại có tu
vi thiên huyền sư đỉnh cấp.
Một người canh cửa đã có tu vi như
thế, xem ra thực lực của đoàn trưởng laõ hoàng thất không thể khinh
thường. Sau khi Hiên Viên Trạch lấy ra một mặt ngọc bài, gã sai vặt cung kính mang theo bọn họ đi tới chính đường trong trạch viện.
"Công tử, xin ngài chờ ở chỗ này, tiểu nhân lập tức đi mời lão gia chủ tới." Gã sai vặt dâng trà cho bọn họ sau đó liền thối lui ra khỏi chính
đường.
Một lúc lâu sau, một nam tử trung niên cùng một lão giả
râu tóc xám trắng đi vào. Hiên Viên Trạch vừa thấy người tới liền vội
vàng đứng dậy nghênh đón, hướng về phía nam tử trung niên kia cúi đầu
thật sâu nói: "A Trạch bái kiến ngoại công!"
Nam tử trung niên
vội vàng đỡ Hiên Viên Trạch dậy, vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: "Để
ngoại công nhìn thật kỹ một chút, tiểu A Trạch của ta cũng đã lớn thành
đại nhân rồi!"
Tiếp đó nam tử trung niên lại chỉ vào lão giả hướng Hiên Viên Trạch giới thiệu: "A Trạch, đây là thái ngoại công ( *) của con."
(*) Thái ngoại công: cha của ông ngoại.
Hiên Viên Trạch vội vàng hành lễ nói: "A Trạch gặp qua thái ngoại công!"
Lão giả khoát khoát tay áo, ha ha cười nói: "Tiểu tử, con chính là nhi tử của Thanh Phượng?"
Hiên Viên Trạch gật đầu nói đúng, ngay sau đó lão giả liền nhìn thấy Ngưng
Sương đứng cách đó không xa, một đôi mắt già nua vốn vẩn đục đột nhiên
sáng lên, vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Trạch lớn tiếng cười nói: "Không hổ là
nhi tử của Phượng Nhi, ánh mắt thật tốt."
Hiên Viên Trạch nhất
thời nhìn lão giả cười giống như rơi vào trong sương mù, thẳng đến khi
lời nói trêu ghẹo của nam tử trung niên truyền vào tai."A Trạch, thê tử
của con không tệ, tài mạo song toàn!"
Thoáng chốc gương mặt trắng nõn của Hiên Viên Trạch dần dần ửng đỏ, hắn theo bản năng nhìn Ngưng
Sương một cái, thấy sắc mặt nàng như thường mới âm thầm thở phào nhẹ
nhõm, liên tục giải thích: "Ngoại công, nàng là quốc thủ đan sư của Hiên Viên Đế Quốc chúng con."
"Quốc thủ đan sư? Là tiểu nha đầu này?" Lão giả cẩn thận quan sát Ngưng Sương vài lần, sau đó kinh ngạc chất vấn.
Hiên Viên Trạch lúng túng hướng Ngưng Sương cười cười, Ngưng Sương cũng thản nhiên mỉm cười với hắn, sau đó nàng chuyển ánh mắt tới trên người lão
giả thản nhiên hỏi "Thế nào? Tiền bối không tin?"
Nhìn vào đôi mắt vô cùng sáng ngời này, lão giả không chút bận tâm theo bản năng lẩm bẩm nói: "Tin, sao lại không tin!"
"Tin là tốt rồi, nhọc tiền bối không tin vãn bối còn phải nghĩ biện pháp
chứng minh!" Ngưng Sương hơi cảm khái cười nói. Ngay sau đó nàng đi
thẳng vào vấn đề chính, nói ra mục đích của chuyến đi này.
"Tiền
bối, hôm nay chúng ta bái phỏng chủ yếu là muốn hỏi một chút về chuyện
Băng Ngọc Hà hạ độc hại Băng Hoàng, ngài thấy thế nào?"
Nghe xong lời nói của Ngưng Sương, nam tử trung niên thu hồi lại ý cười trên
mặt, phân phó gã sai vặt: "Ngươi lui xuống trước đi! Đóng cửa lại đừng
để cho bất luận kẻ nào đến gần."
Nhìn vẻ mặt thận trọng của nam
tử trung niên, lòng của Ngưng Sương lại nặng thêm hai phần, xem ra nội
tình chuyện này không đơn giản!
Nam tử trung niên ý bảo mỗi người bọn họ ngồi xuống, sau đó chính mình cũng ngồi ở vị trí đối diện với
Ngưng Sương, hắn nhìn chằm chằm Ngưng Sương hỏi ngược lại: "Ngươi thấy
thế nào?"
Ngưng Sương cũng không giấu giếm, lúc này đem tất cả những gì mình biết đơn giản nói lại một lần.
Nam tử trung niên nghe xong liền khen: "Không tệ, có thể điều tra ra tình
huống thật sự của thân thể Hạc nhi, xem ra quốc thủ đan sư là danh xứng
với thực!"
"Tiền bối, ngài biết tình huống trong cơ thể Băng Hoàng sao?" Ngưng Sương kinh hô.
Ánh mắt nam tử trung niên nhìn lão giả hỏi ý, thấy lão giả khẽ gật đầu, lúc này hắn mới giải thích: "Vật phát ra sinh cơ trong cơ thể Hạc nhi là
ngọc linh lung, chính tay lão phu cho hắn ăn vào."
"Ngọc linh
lung?" Ngưng Sương hét lên một tiếng kinh hãi, mặc dù nàng đã nghĩ tới
trong cơ thể Băng Hoàng có dị bảo hộ mệnh, nhưng cũng không ngở được dị
bảo này lại là ngọc linh lung nàng khổ công tìm kiếm.
Ngọc linh
lung có thể tẩy tủy phát kinh lại cũng không thể giải trừ được bệnh
trạng giúp Băng Hoàng, xem ra thứ đồ quỷ dị trong cơ thể hắn không phải
là cường đại bình thường. Nếu như Minh Huyễn có ở đây thì tốt rồi, hắn
học bác uyên thâm nhất định có thể biết thứ đồ quỷ dị kia rốt cuộc cái
gì.
Nghĩ đến Minh Huyễn, tâm tình của nàng đột nhiên thấp xuống
không ít, dường như cảm ứng được tâm tình nàng xuống thấp, giọng nói
trong trẻo của Chu Tước liền truyền vào trong tai."Chủ nhân, cỗ mùi vị
tà ác hôm nay có chút giống với cỗ mùi vị trên người nữ nhân cùng người quyết đấu ngày hôm đó."
Lời nói của Chu Tước khiến đầu Ngưng
Sương chợt lóe linh quang, phệ âm cổ vương? Đúng, có thể là nó. Nhưng
túc chủ của nó không phải là Tần Phỉ Phỉ sao? Tại sao lại chạy đến trong thân thể Băng Hoàng?
Bởi vì không thể xác định nên Ngưng Sương
cũng không có nói ra chuyện phệ âm cổ vương mà là nàng yêu cầu gặp Băng
Ngọc Hà, nhưng không ngờ nam tử trung niên lại nói."Ngọc Hà thật sự
không có ở đây, chúng ta cũng đang tìm hắn khắp nơi!"
Thấy lời
nói của hắn thành khẩn, vẻ mặt trịnh trọng, trực giác của Ngưng Sương
cho nàng biết hắn đang nói sự thật, nàng lập tức rơi vào trầm tư, đem
tiền nhân hậu quả của sự tình liên hệ suy nghĩ một lần, nàng quyết định tối nay thăm dò hoàng cung lần nữa.
"A Trạch, đệ và tiền bối đã
lâu không gặp, nếu không tối nay đệ ở lại nơi này cùng tiền bối hảo hảo nói chuyện, ta tới hoàng cung nhìn lại một chút lần nữa." Ngưng Sương
đưa ra đề nghị nhưng Hiên Viên Trạch lại lắc đầu liên tục, "Không được,
làm sao đệ có thể để cho tỷ vì cứu cậu và biểu ca mà tự đặt mình vào
nguy hiểm được?"
Ngưng Sương ngạo khí nhướng mày, cười nói: "Nếu
như ta đoán không sai, cường giả của Băng Thành đều ở tại nơi này đi!
Như vậy Hoàng cung còn có cái gì có thể uy hiếp được ta!"
Lão giả tán thưởng gật đầu một cái, "Nha đầu ngược lại nói trúng tim đen."
Thấy lão giả đồng ý, giọng nói Ngưng Sương liền biến đổi, "Xem ra tiền bối
cũng ủng hộ vãn bối dạ thám hoàng cung? Vậy, vãn bối vì tử tôn của ngài
vất vả như vậy, tiền bối có phải nên có chút bày tỏ hay không đây?"
Hiển nhiên lão giả không ngờ tới Ngưng Sương lại chuyển chủ đề nhanh như
vậy, lúc này hắn theo lời của nàng trả lời "Dĩ nhiên!" nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn hận không thể tự tát hai cái vào mặt mình.
"Tiền bối thật là sảng khoái! Vãn bối muốn không nhiều lắm, liền muốn một
phần bản đồ cặn kẽ của hoàng cung, nhân tiện nghe một câu chuyện
cũ, mặt khác còn muốn tiền bối đồng ý một cái cam kết."
"Trước tiên nói một chút về cái cam kết mà ngươi muốn?" Lão giả cẩn thận hỏi.
Ngưng Sương khẽ mỉm cười, "Một kiện đồ vật, đợi chuyện này qua đi nếu món đồ
kia vẫn còn, vậy thỉnh ngài ban tặng cho vãn bối. Ngược lại, coi như vãn bối chưa từng đề cập tới."
"Được, bản đồ không thành vấn đề, về
phần chuyện xưa, ngươi muốn nghe chuyện gì?" Lão giả thấy Ngưng Sương
không có nói ra yêu cầu nào vô lý nên cũng liền sảng khoái đáp ứng.
Khóe môi Ngưng Sương nâng lên một đường cong đẹp mắt, nói: "Một chuyện xưa về thanh mai trúc mã!"
Lời vừa nói ra, bốn phía kinh ngạc!
Cuối cùng vẫn là nam tử trung niên cả kinh nói: "Ngươi hoài nghi hoàng hậu?" Ngay sau đó hắn lại thở dài nặng nề: "Lấy tâm cơ của nàng, có lẽ vậy!"
Vì vậy, hắn nói cho Ngưng Sương nghe một câu chuyện xưa về tình yêu đẹp nhưng buồn, trong chuyện
xưa có Thanh Mai ngây thơ tốt đẹp, có Trúc Mã không phải nàng không
cưới, đương nhiên cũng không thể thiếu người chen chân giở âm mưu quỷ kế cướp đoạt tình nhân