Thủy Lam đã sớm trốn vào Linh
Phượng không gian, sau khi Ngưng Sương cảm ứng được bên ngoài cửa có một tia khí tức xa lạ như có như không tồn tại nàng liền xuất hiện ở trước
mặt Tần Trọng Thiên.
"Tần gia chủ, nghe nói ngươi từng khiến bằng hữu của ta thề, buông tha cho người nhà của ngươi?" Ngưng Sương cười
như không cười nhìn Tần Trọng Thiên.
Tần Trọng Thiên ngẩn ra, sau đó ngay lập tức liền hiểu ý đồ của Ngưng Sương, đáy lòng thầm mắng tiện nhân kia âm hiểm xảo trá. Hắn nhìn Ngưng Sương cười khổ nói: "Sở tiểu
thư muốn như thế nào mới có thể buông tha cho người nhà của ta?"
Ngưng Sương tán thưởng cười nói: "Cùng người thông minh nói chuyện thật là dễ dàng!" Dừng một lát, nhìn Tần Trọng Thiên nổi lên hứng thú mới nói
tiếp: "Tần gia chủ, không cần phải lo lắng! Ta chỉ hỏi ngươi hai vấn đề. Nếu như ngươi thành thật trả lời, ta thề ta và đồng bạn của ta cam đoan sẽ không sai người ra tay với Tần gia của ngươi, nếu trái lời thề trời
tru đất diệt!"
Mắt thấy ánh sáng ngân quang pháp tắc hạ xuống,
Tần Trọng Thiên hài lòng gật đầu một cái, "Ta đã trở thành cá nằm trên
thớt, ngươi hỏi đi!"
Ngưng Sương suy nghĩ một chút, hỏi câu hỏi
đầu tiên "Tần gia chủ, ta muốn hỏi là cái vòng tay ngươi nói có dáng dấp như thế nào, như vậy ta cũng sớm làm tốt chuẩn bị, chờ sứ giả hắc ám
tới cũng tiện ứng phó, ngươi nói có đúng hay không?"
Tần Trọng
Thiên có chút lúng túng cười nói, "Cái đó, ngươi đừng để ý! Đây cũng là
do ta tùy cơ ứng biến, ai bảo thực lực sau lưng ngươi thật sự quá cường
hãn, cho dù dùng hết thực lực của Tần gia cũng khó mà làm khó được
ngươi. Dưới vạn bất đắc dĩ, ta không thể làm gì khác hơn là sinh ra kế
sách mượn đao giết người này."
Ngưng Sương chậm rãi nâng lên một
nụ cười lạnh, nhưng ngoài miệng lại vẫn nói: "Tranh đấu mà! Tự nhiên
không tránh được ngươi lừa ta gạt, Tần gia chủ vẫn nên chỉ dẫn nhiều
hơn, giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đi!"
Giống như đã từng có lời nói tương tự như vậy lọt vào tai, khiến Tần Trọng Thiên
đột nhiên nhớ tới khi còn bé, lúc hắn và Tần Ngạo Thiên ở chung với
nhau. Khi đó hắn làm chuyện xấu thường đẩy lên trên người Tần Ngạo
Thiên, hầu như lần nào Tần Ngạo Thiên cũng đều im lặng gánh chịu. Điều
này khiến cho hắn mừng thầm, tự cho là mình thiết kế xảo diệu, cờ cao
hơn một chiêu. Thẳng đến một lần hắn nghe thấy Tần Ngạo Thiên cùng thị
vệ tùy thân của hắn nói chuyện ở trong hoa viên:
"Thiếu chủ, vì sao mỗi lần đều là nhị thiếu gia nói người?"
"Huynh đệ mà! Cần gì so đo nhiều như vậy!" Đã từng, Tần Ngạo Thiên bởi vì
huynh đệ, cũng không đề phòng hắn nên mới dẫn đến tình cảnh cửa tan nhà
nát như vậy, hôm nay, người nữ tử này lại nói cho hắn biết, đấu tranh
mới cần ngươi lừa ta gạt. Thì ra từ khi còn bé, hắn đã đối xử với Tần
Ngạo Thiên giống như kẻ địch?
Hôm nay nghĩ đến, bản thân quả
nhiên là người lòng lang dạ sói, lại đem hai người quan tâm quý trọng
mình nhất coi là kẻ địch! Báo ứng a! Quả nhiên là báo ứng!
Tần
Trọng Thiên chán chường lắc đầu một cái, "Ta chưa từng thấy qua cái vòng tay đó, năm đó đến chết đại tẩu của ta cũng không giao ra cái vòng tay
kia."
Chính tai nghe được tin mẫu thân chết, tâm Ngưng Sương nhất thời thắt lại, nàng hận không thế đem Tần Trọng Thiên lăng trì ngay
lúc này để an ủi người mẫu thân đã mất trên trời có linh thiêng.
" Đại tẩu của ngươi đã không có vòng tay, vì sao ngươi còn phải giết nàng?"
Tần Trọng Thiên lắc đầu lần nữa, giống như nhớ ra chuyện kinh khủng gì đó,
sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch như tờ giấy."Ta không có, đại tẩu
không phải do ta giết. Năm đó ta vốn định đem đại tẩu bắt lấy giao cho
sứ giả hắc ám, ai biết rơi vào đường cùng, đại tẩu lại sinh ra ý niệm tự bạo. Lúc ấy chúng ta bị sợ đến phân tán né tránh, nhưng sau đó trên
trán đại tẩu đột nhiên bắn ra một đạo bạch quang, tiếp đó đại tẩu bỗng
nhiên biến mất." Đến nay, khi nhớ đến một màn này tâm Tần Trọng Thiên
vẫn còn sợ hãi, lúc ấy đạo bạch quang kia phóng xuất ra uy áp kinh
khủng, cường đại đến mức hắn chưa từng thấy qua.
Nghe Tần Trọng
Thiên nói, trong lòng Ngưng Sương nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mẫu thân
có lẽ còn chưa chết. Nói không chừng người hạ dấu ấn thủ hộ cho mẫu thân đã cứu mẫu thân.
"Tốt lắm, Tần gia chủ, ngươi đã không biết bộ
dáng cái vòng tay kia, vậy ngươi trở về đi!" vẻ mặt Ngưng Sương chán
nản khoát khoát tay áo ý bảo Tần Trọng Thiên có thể tự rời đi được rồi.
Tần Trọng Thiên ngạc nhiên, không xác định hỏi "Ngươi...ngươi muốn thả ta đi?"
Ngưng Sương gật đầu một cái, "Ừm! Tuy nói giữa ta và Tần Phỉ Phỉ có chút ân
oán, Tần gia chủ lại thiết kế vu hãm ta. Nhưng hôm nay Tần gia chủ đã
mất hết huyền lực, cũng xem như đã bị báo ứng, ta cần gì phải gánh trên
lưng danh tiếng khi dễ người yếu đây."
Tần Trọng Thiên bình tĩnh
quan sát Ngưng Sương một hồi lâu, thấy ánh mắt nàng sáng ngời, không
trốn không tránh, trong lòng không khỏi âm thầm than thở, nha đầu này,
lòng dạ rộng lượng người thường sợ là khó mà bì kịp!
Lúc này Tần
Trọng Thiên rời đi, mấy đạo bóng đen im lặng không tiếng động cũng theo
sát phía sau rời đi, cảm thấy mấy đạo khí tức xa lạ này dần dần đi xa,
khóe môi tuyệt mỹ của Ngưng Sương vẽ ra một nụ cười quỷ dị.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Ngưng Sương và Chu Tước đang ăn điểm tâm thì liền nghe thấy tin tức chấn động nhất Hiên Viên Thành.
"Vạn năm thế gia -— Tần gia, trong một đêm bị người diệt toàn gia, gia chủ Tần Trọng Thiên bị người cắt thành thịt vụn."
Nghe thấy tin tức này, Ngưng Sương và Chu Tước bèn nhìn nhau cười, quả
nhiên, nàng tính toán không sai, sau khi sứ giả hắc ám biết được chân
tướng thì không thể nào bỏ qua cho Tần Trong Thiên đã lừa gạt bọn học
được.
Đây vốn là kết cục nàng và Thủy Lam vì Tần Trọng Thiên trù tính, nhưng ai ngờ lại biến thành người khác giúp bọn họ thực hiện.Ở lúc bọn họ đang ăn thì đoàn người Mộc Phong xuất hiện ở quán trọ, "Tiểu nhị, trả phòng!"
Động tác tiểu nhị lưu loát giúp bọn hắn làm xong thủ tục liên quan, lúc này, Mộc Phong đột nhiên hỏi "Tiểu nhị, ngươi có thấy qua một mỹ nữ áo lam
tóc xanh không?"
Bởi vì tiểu nhị này nghỉ phép vừa mới đi làm trở lại nên không biết Thủy Lam danh chấn Thiên Nhai quán trọ trong đoạn
thời gian này."Thật xin lỗi, chưa từng thấy qua!"
Ánh mắt Mộc
Phong buồn bã, im lặng trong chốc lát, hắn liền đem một thủy tinh cầu
giao cho tiểu nhị, dặn dò: "Nếu như mỹ nhân áo lam tóc xanh kia tới tìm
ta, ngươi hãy đem thủy tinh truyền âm này giao cho nàng, được không?"
Tiểu nhị gật đầu một cái nói, "Tốt."
Nhận được sự đồng ý của tiểu nhị, đoàn người Mộc Phong nhanh chóng rời đi.
Trở về phòng, Ngưng Sương vây quanh Thủy Lam quan sát toàn bộ hai ba vòng,
mới chậc chậc thở dài nói: "Quả nhiên là mỹ kiều nương xinh đẹp mị hoặc, khó trách tên thủ lĩnh sứ giả hắc ám kia lại nhớ mãi không quên!"
Thủy Lam lườm nàng một cái, sau đó giống như làn khói chạy ra ngoài.
Chuyện Tần Trọng Thiên đã kết thúc, Ngưng Sương như ý nguyện lấy được toàn bộ
tin tức nàng muốn biết, mặc dù không như ý muốn nhưng vẫn còn tồn tại hi vọng.
Hôm nay, ngoài cứu Minh Huyễn và Mặc Nhiễm ra nàng lại có thêm một mục tiêu mới, đó chính là tìm kiếm phụ thân và mẫu thân.
Lúc này, cách mùa đông còn khoảng hơn ba tháng, Ngưng Sương vốn định nán
lại Hiên Viên Thành mấy ngày, thuận tiện nói tiếng cảm tạ với lão tiền
bối Hiên Viên Chiến và Lạc lão gia chủ đang ở chi nhánh Lạc gia tại Hiên Viên Thành, nhưng lúc đang bái phỏng Hiên Viên Chiến thì nàng nghe được một tin tức xấu, Băng Hoàng của Băng Ngọc Đế Quốc mắc bệnh nặng, các vị hoàng tử triển khai tranh giành mãnh liệt.
Sau khi vội vàng bái
phỏng Lạc lão gia chủ, nàng liền cùng Hiên Viên Trạch lên đường tới Băng Ngọc Đế Quốc. Ngoài mặt, Hiên Viên Trạch dùng danh nghĩa là tới thăm
cậu nhưng trên thực tế lại là vì ủng hộ Băng Ngọc Hà mà tới.
Tuy
nói Hiên Viên Đế Quốc giáp với Băng Ngọc Đế Quốc, nhưng Hiên Viên Thành
và Băng Thành lại cách xa nhau vạn dặm. Bọn họ ngồi xe huyền thú chạy
một đường, ước chừng chạy khoảng nửa tháng mới tới Băng Thành
Vừa đến Băng Thành, đập vào mắt chính là bố cáo nhiều không đếm hết, toàn bộ đều nói đến chung một sự kiện.
‘ Trưởng tử của Băng Hoàng, điện hạ Băng Ngọc Hà hạ độc mưu hại Băng
Hoàng, chứng cớ xác thật, một tháng sau tại quảng trường Băng Thành
trước mặt mọi người tiếp nhận thẩm phán của hoàng thất! ’
Nghĩ
đến mỹ nam hồng y yêu nghiệt kia, Ngưng Sương lạnh lùng cong khóe môi
lên, quả nhiên, gia nghiệp lớn, huynh đệ nhiều, phiền toái tới rồi.
"A Trạch, chuyện này đệ thấy thế nào?"
Nghe thấy câu hỏi của Ngưng Sương, Hiên Viên Trạch mới đột nhiên hồi hồn,
trong ánh mắt trong suốt hiện đầy vẻ mê mang."Sở tỷ tỷ, sẽ không, biểu
ca sẽ không hạ độc hại cậu."
"A Trạch, đệ đừng lo lắng, không
phải vẫn còn kỳ hạn một tháng sao? Chúng ta nhất định sẽ tra rõ chân
tướng sự tình." Ngưng Sương trấn an vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Trạch, đột
nhiên nàng phát hiện nam hài vốn từng cùng nàng cao không sai biệt lắm,
lúc này không ngờ trưởng thành lại thành mỹ thiếu niên cao lớn anh tuấn.
Ngưng Sương quyết định tới quán trọ Thiên Nhai nghỉ ngơi trước, sau đó tìm
người dò thăm xem rốt cuộc hoàng cung đã xảy ra chuyện gì, cũng tiện
chuẩn bị tâm tư một chút. Sau khi tra xét thêm hai ngày, bọn họ lại đi
bái kiến Băng Hoàng, thuận tiện nhìn xem có thể nhìn thấy Băng Ngọc Hà
hay không.
Sau khi thuê xong một gian phòng ở quán trọ Thiên Nhai, Ngưng Sương và Hiên Viên Trạch đi tới quán trà Thiên Nhai.
"Sở tỷ tỷ, tỷ kéo đệ tới nơi này làm gì?" Hiên Viên Trạch đầu đầy sương mù
không tin ở dưới tình huống quan trọng trước mắt như này Ngưng Sương vẫn còn có tâm trạng tới đây uống trà.
"A Trạch, gặp chuyện không
thể gấp gáp nóng nảy. Thưởng thức trà có thể ngưng tâm tĩnh khí, hiện
tại chúng ta phải khiến cho chính mình tỉnh táo lại, làm rõ manh mối sự
tình, nếu không liền giống như con ruồi đi loạn, có ích lợi gì?"
Nghe xong lời nói của Ngưng Sương, tuy rằng trong lòng Hiên Viên Trạch vẫn
nóng như lửa đốt, nhưng lại nhu thuận đi theo Ngưng Sương vào quán trà
Thiên Nhai. Trong quá trình tĩnh tâm thưởng thức trà bọn họ nghe được
rất nhiều chuyện.
Ngưng Sương chỉnh lý lại những chuyện bát quái
nghe được ở nơi này, mơ hồ nàng đã hiểu chuyện xảy ra, chính là, thân
thể Băng Hoàng mắc bệnh nhẹ, sau đó Băng Ngọc Hà hiến dược, kết quả, sau khi Băng Hoàng dùng xong dược của Băng Ngọc Hà liền thổ huyết không
ngừng, ngay lập tức rơi vào hôn mê. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam
Thiên..
Có người hầu và quý phi theo hầu Băng Hoàng làm chứng,
Băng Ngọc Hà trăm miệng cũng không thể bào chữa, dưới sự can thiệp của
hoàng hậu nương nương, hắn tranh thủ được thời hạn một tháng, tạm thời
bị giam lỏng ở Thanh Mai Điện.