Đợi chừng khoảng một tháng sau, Ngưng Sương rốt cuộc mới mở mắt ra.
"Chu Tước, báo tin cho đám người Thanh Ca biết ta đã tỉnh, để tránh bọn họ
khỏi lo lắng." Ngưng Sương tựa vào đầu giường, mỉm cười nói.
"Chủ nhân, bọn họ đều đã tự về nhà bế quan tu luyện, nói là không đến huyền
vương thì sẽ không xuất quan. Băng Ngọc Hà còn lưu lại một khối ngọc
bội, để chủ nhân ở trước mùa đông chạy tới Băng Ngọc Đế Quốc."
Nghe thấy lời nói của Chu Tước, Ngưng Sương thở phào một cái thật dài, cũng may, bọn họ coi như vẫn còn lý trí.
Chu Tước lại đem chuyện Thủy Lam làm trong mấy ngày nàng hôn mê nói lại một lần, nghe thấy Thủy Lam cư nhiên sử xuất mỹ nhân kế thì Ngưng Sương
cười đến chảy cả nước mắt.
Thủy Lam này, ngược lại thật sự là học đi đôi với hành, tuyệt đối không qua loa!
Thủy Lam ảo não nhìn chằm chằm Ngưng Sương đang cười đến nghiêng trước ngã
sau, nhất thời giận đến mức không có chỗ phát tiết, Thủy Lam một tay
chống nạnh, một tay chỉ vào cái mũi của nàng mắng: "Ngươi là tiểu nhân
không có lương tâm, lão nương ta mệt mỏi lăn qua lăn lại là vì người nào hả?! Ngươi cư nhiên còn cười được."
Thấy Thủy Lam tức giận,
Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là cố nén cười, nhưng gương mặt đỏ lên vì nghẹn cùng hai bả vai đang run lên lại bán đứng nàng.
Thủy Lam hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, giận dữ hét: "Có buồn cười như vậy sao? Nói ra để lão nương cùng cười."
Đón nhận ánh mắt đầy sự uy hiếp và đe dọa của Thủy Lam, Ngưng Sương không khỏi rụt cổ một cái.
Nhưng không nghĩ tới vẻ mặt Thủy Lam lại biến đổi trong nháy mắt, nghiêm túc
nói với nàng: "Nha đầu, lần này là do ta lỗ mãng. Sự xuất hiện của ta
khiến Tần gia kiêng kỵ thực lực của ngươi, đến nỗi hắn truyền âm cho sứ
giả hắc ám nói vòng tay Linh Phượng ở trên tay ngươi."
"Cái gì? Làm sao hắn biết?" Ngưng Sương khiếp sợ nhìn nàng, đáy lòng đã sớm tuôn ra sóng ngầm.
Thủy Lam bất đắc dĩ thở dài nói: "Hắn không biết, hắn chỉ là tùy tiện biện một cái lý do để mượn đao giết người mà thôi."
Nhìn ánh mắt áy náy của Thủy Lam, Ngưng Sương an ủi vỗ vỗ tay nàng nói:
"Đừng lo lắng, binh đến tướng chắn. Lại nói ở Phượng Ngâm Đại Lục, sứ
giả hắc ám cũng chưa chắc có thể làm gì chúng ta."
Lúc này, cái
Ngưng Sương chân chính lo lắng chính là nếu để sứ giả hắc ám biết diện
mạo của nàng, như vậy đợi đến lúc nàng vừa đến Thần Vực, liền sẽ phải
cùng Hắc Ám Thần Điện tranh đấu.
Nhưng mà trước mắt, suy tính cái vấn đề này vẫn còn hơi sớm. Nghe Huyền Lão nói, nếu muốn phá vỡ lối đi
không gian tiến về Thần Vực, chỉ có cường giả thần giai mới có thể làm
được.
Trong quá khứ, một số Thần Điện hoặc Đại Tông Môn ở Thần
Vực sẽ phái sứ giả hạ xuống, ở trên đại lục tìm kiếm thiếu niên thiên
tài tiềm lực vô hạn. Sau khi trải qua khảo nghiệm của bọn họ, bọn họ sẽ
đưa cho người chính mình nhìn trúng một mặt ngọc bài tiếp dẫn. Sau khi
người cầm ngọc bài được đạt tới địa giai đỉnh cấp, liền có thể bóp vỡ
ngọc bài, tông môn hoặc thần điện lúc trước đưa ngọc bài sẽ phái tiếp
dẫn sứ xuống, đem người mang về Thần Vực.
Dĩ nhiên, tông môn nào
‘tiếp dẫn’ ngươi...thì khi ngươi tới Thần Vực sẽ phải thuộc về tông môn đó, nếu như thiên phú ngươi trác tuyệt, ngươi cũng có thể trở thành đệ
tử trung tâm của tông môn.
Bởi vì nguyên nhân này, một ít địa
giai đỉnh cấp ở Phượng Ngâm Đại Lục nguyện ý lánh đời cũng không nguyện ý tiến về phía Thần Vực. Ở Phượng Ngâm Đại Lục, đại giai đỉnh cấp đã là
tồn tại cao nhất, vinh hoa phú quý, danh lợi địa vị cái gì cần cũng đều
có.
Nhưng một khi tiến về Thần Vực, không chỉ từ cường giả cao
cao tại thượng biến thành con kiến hôi mặc cho người nắn bóp mà thậm chí ngay cả tự do của chính mình cũng không được bảo đảm. Vì vậy, ngoại trừ những người điên cuồng tu luyện cố chấp theo đuổi ‘ vô thượng thiên
đạo’, hoặc là những kẻ ác đồ không thể sống được ở Phượng Ngâm Đại Lục
nữa ra, đại đa số, mọi người đều không nguyện ý tiến về Thần Vực,
nơi tiền đồ không xác định.
Đây chính là chuyện Ngưng Sương vẫn
luôn khổ sở, nàng có lý do không thể không tiến về Thần Vực, mặc kệ là
vì Mặc Nhiễm và Minh Huyễn, hay là vì cừu gia lão tổ tông là nhớ mãi
không quên, còn có phụ thân cũng có khả năng đã tới Thần Vực.
Nhưng nàng không thể dễ dàng tha thứ cho những tông môn tiếp dẫn lấy đi một
luồng mệnh hồn, từ nay về sau bị người quản chế. Cho nên, nàng vẫn một
mực khổ tâm tìm kiếm phương pháp khác.
Nàng tin tưởng, nhất định có cách khác, chỉ là không muốn người biết mà thôi.
Thấy vẻ mặt Ngưng Sương thong dong tự nhiên, Thủy Lam cũng yên tâm không ít, sau đó nàng lại đem tin tức lấy được từ Tần Trọng Thiên nói cho Ngưng
Sương nghe.
Trải qua một phen phân tích, Ngưng Sương cho ra một
cái kết luận, mẫu thân của nàng có thể là người đến từ Thần Vực. Hơn nữa khả năng rất lớn là con cháu dòng chính của một thế gia hoặc tông môn
cường đại, bởi vì vòng tay Linh Phượng loại đồ vật nghịch thiên này nên
bị người đuổi giết, sau đó dưới sự giúp đỡ của cường giả thần giai chạy
trốn tới Phượng Ngâm Đại Lục.
"Thủy Lam, ngươi chuẩn bị xử trí
Tần Trọng Thiên như thế nào?" Nghĩ đến Tần Trọng Thiên vẫn còn quan tâm
người nhà, Ngưng Sương đột nhiên sinh ra một kế. Nếu thành công, nói
không chừng nàng có thể thoát khỏi sự đuổi giết của sứ giả hắc ám.
Nói đến Tần Trọng Thiên, khóe môi xinh đẹp của Thủy Lam gợi lên một nụ cười tàn nhẫn, "Ta muốn đem hắn lăng trì! Hơn nữa còn muốn lúc lăng trì
ngươi đi diệt Tần Gia, để cho hắn vừa hưởng thụ sợ hãi tử vong, vừa
hưởng thụ nỗi thống khổ diệt môn." Nghĩ đến việc làm của Tần Trọng
Thiên, Thủy Lam liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Không nói đến
chuyện của phụ tử Tần Thước, chỉ nghĩ đến chuyện hắn sử dụng độc kế đối
với Ngưng Sương cũng đủ để cho nàng nghiền hắn thành tro bụi.
Mặc dù Ngưng Sương khinh thường ra tay với người yếu, nhưng đối với loại
vong ân phụ nghĩa, hèn hạ vô sỉ, lòng dạ độc ác như Tần Trọng Thiên thì
đạo nghĩa chi môn đã sớm bị nàng đem ném ra bên ngoài.
Năm đó gia gia đối xử với hắn như con ruột, phụ thân coi hắn như huynh đệ, thế
nhưng hắn lại dùng phương pháp huyết tẩy huyết mạch Tần gia để báo đáp
công ơn nuôi dưỡng của gia gia và lòng yêu quý của phụ thân.
Người lòng lang dạ thú như vậy cho dù thủ đoạn của Thủy Lam có tàn nhẫn đi nữa cũng đều là không quá đáng.
Nhưng hôm nay, nàng lại có ý tưởng khác, nàng muốn dùng kế hoàn thi bỉ thân (*).
(*) Hoàn thi bỉ thân: người ta hại mình như thế nào thì mình trả lại như
thế đó, nó kiểu như tương kế tựu kế để gậy ông đập lưng ông đó.
Ngưng Sương kéo bàn tay lạnh như băng của Thủy Lam lại trấn an, nói: "Ta không chuẩn bị diệt Tần gia."
Lời nói của Ngưng Sương giống như một đạo sấm sét giữa trời quang, khiến
Thủy Lam cùng Chu Tước sững sờ ngay tại chỗ. Một lúc lâu sau Thủy Lam
mới tỉnh hồn lại, một phát níu lấy vạt áo của Ngưng Sương nổi giận nói: "Ngươi nói cái gì? Thù diệt môn ngươi không muốn báo?"Ngưng Sương bị
ánh mắt phẫn nộ của Thủy Lam nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, nói "Cái
đó, Thủy Lam, ngươi nghe ta giải thích trước đã!"
Vẻ mặt giận dữ của Thủy Lam vẫn như cũ, lạnh lùng ném ra một câu, "Tốt nhất ngươi có thể nói ra một lý do."
Ngưng Sương làm ra vẻ mặt sỡ hãi, le lưỡi một cái sau đó nói ra kế hoạch của
nàng, Thủy Lam và Chu Tước vừa nghe, liền liên tục nói hay.
Nhận được truyền âm của Tần Trọng Thiên, sứ giả hắc ám nhanh chóng đem tin
tức bẩm báo cho điện chủ Hắc Ám Thần Điện, lúc này điện chủ lệnh Kiền Vị Thánh Kỵ Sĩ Mộc Phong dẫn theo mười hai tên sứ giả hắc ám đi xuống
Phượng Ngâm Đại Lục.
Đám người Mộc Phong chạy tới Hiên Viên Thành vừa đúng lúc Tần gia rơi vào hỗn loạn tranh giành vị trí gia chủ. Mộc
Phong trải qua nhiều mặt thăm dò mới biết được tung tích và cảnh ngộ của Tần Trọng Thiên, lúc này bọn họ quyết định vào ở quán trọ Thiên Nhai.
Tại đại sảnh quán trọ Thiên Nhai, Mộc Phong đang dẫn theo thủ hạ làm thủ
tục ghi danh. Ngưng Sương cùng Chu Tước và Thủy Lam cũng vừa lúc ăn cơm ở bên ngoài trở về liền nhìn thấy đám người hắc y nhân này, Chu Tước chán ghét nhíu nhíu mày"Chủ nhân, bọn họ nhất định là sứ giả hắc ám."
Ngưng Sương ngước mắt nhìn gương mặt ngay thẳng chính trực của Mộc Phong có
chút không xác định hỏi "Chu Tước, ngươi không nhìn sai người chứ!"
"Tuyệt đối không, mùi vị chán ghét của dấu ấn hắc ám, chính là lại qua thêm
một trăm vạn năm nữa ta cũng sẽ không quên." Chu Tước nói chắc như đinh
đóng cột, xóa bỏ nghi ngờ trong lòng Ngưng Sương.
"Thủy Lam, đi
thăm dò phòng của bọn họ một chút." Ngưng Sương quan sát động tác có nề
nếp của Mộc Phong, ghé vào tai Thủy Lam nhỏ giọng dặn dò mấy câu.
Thủy Lam tức giận hưng ác trừng mắt nhìn Ngưng Sương, trong lòng âm thầm
mắng: "Lại dám sai lão nương giả trang thành người tình của súc sinh
kia!"
Phát tiết xong một trận bực tức, Thủy Lam vẫn là bám theo
đám người Mộc Phong một đoạn, sau khi biết rõ số phòng của bọn hắn nàng liền đem một thân khí tức của chính mình thu lại không để lộ chút nào,
sau đó đi gõ cửa phòng của Mộc Phong.
Mộc Phong mở cửa, nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế xuất hiện tại cửa liền kinh ngạc hỏi "Cô nương có gì chỉ bảo?"
Thủy Lam cười xinh tươi quyễn rũ nói: "Thiếp thân là hồng nhan tri kỷ của
Tần gia chủ, được Tần gia chủ nhờ đến đây." Nói xong Thủy Lam còn ném
một ánh mắt ‘ngươi hiểu’.
Mộc Phong kinh ngạc nhìn dung mạo phong tình vạn chủng của Thủy Lam thật lâu mới hiểu ra ý tứ trong lời nói
của Thủy Lam. Không ngờ Tần Trọng Thiên này lại có thể lấy được ưu ái
của một nữ tử có phong tư lỗi lạc như vậy, mặc dù kết cục hiện tại của
hắn rất đáng thương nhưng cũng không uổng một đời này rồi.
"Cô nương biết ta là ai sao?" Mộc Phong cẩn thận hỏi.
Thủy Lam thản nhiên cười, "Dĩ nhiên, đại nhân dò hỏi chuyện của Tần gia chủ
khắp nơi, thiếp thân nhận được tin tức liền theo đuôi đại nhân tới nơi
này. Chắc hẳn đại nhân chính là viện binh từ trên trời giáng xuống mà
Tần gia chủ nói đến."
Mộc Phong gật đầu một cái, trong ánh mắt hiện lên một chút khen ngợi, nữ tử này vừa xinh đẹp lại nhanh nhẹn, không tệ!
"Tần gia chủ nhờ ngươi đến đây là vì chuyện gì?"
Nói tới mục đích, mi tâm Thủy Lam khẽ nhíu chặt mang theo vài phần bi
thương nói: "Đại nhân, van cầu ngươi cứu Tần gia chủ đi! Bây giờ hắn đã
bị người phế đi một thân tu vi và nhốt tại quán trọ này."
Nhìn bộ dáng kiều mỵ lã chã chực khóc của Thủy Lam, tâm Mộc Phong vốn tĩnh như
mặt nước phẳng lặng đột nhiên nảy lên một cái, "Cái đó... Cái đó ngươi
trước đừng đau lòng, ngươi nói cho ta biết Tần gia chủ rốt cuộc bị giam ở phòng nào."
Thủy Lam im lặng trong chốc lát, sau đó nhỏ giọng nói: "Ta chỉ biết nữ nhân bắt Tần gia chủ ở phòng số tám chữ Thiên."
Mộc Phong vui mừng, thầm nói thật là đến khi gặp được lại không tốn chút thời gian nào!
"Cô nương yên tâm, đêm nay ta sẽ tới gian phòng kia thăm dò một phen. Nếu
như Tần gia chủ thật sự ở nơi này, ta sẽ giúp ngươi cứu hắn ra."
Lấy được cam kết của Mộc Phong, Thủy Lam nhất thời vui vẻ ra mặt, cuối
cùng, vẻ mặt lại toát ra vài phần lo lắng nói: "Đại nhân, nữ nhân kia
hình như là cường giả huyền vương?"
Mộc Phong xem thường khoát khoát tay áo, "Ngươi chớ lo lắng, một cái huyền vương nho nhỏ, bổn tôn còn chưa đặt vào mắt."
Nhìn khí thế Mộc Phong đột nhiên bén nhọn, đáy lòng Thủy Lam dâng lên một
chút ngưng trọng. Nam nhân này, tuyệt đối không giống bề ngoài dễ bị lừa gạt như vậy!
"Đại nhân thật là lợi hại, như thế, thiếp thân an
tâm." Thu liễm lại cảm xúc thật tốt, Thủy Lam nở một nụ cười vui vẻ.
chớp mắt phương hoa, mê loạn mắt người.
Tâm Mộc Phong run lên, nữ nhân này, chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười cũng tản ra phong tình mị hoặc, thật là một báu vật a!
"Hình như hậu viện của Tần gia chủ thê thiếp thành đàn, cô nương xinh đẹp như vậy, vì sao..." Mộc Phong nhớ tới tin tức thủ hạ thăm dò được về Tần
gia lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng sau khi ý thức được mình mạo phạm, hắn liền ngừng lại câu hỏi.
Nhìn ánh mắt Mộc Phong nửa tin nửa ngờ,
Thủy Lam âm thầm oán thầm, diễn trò thật là không phải việc của thú!
Thủy Lam sâu kín thở dài, sâu xa nói tới: "Đại nhân, hồi trước, Tần gia
chủ có ân cứu mạng đối với thiếp thân. Sau khi quen biết, mỗi lần Tần
gia chủ tâm tình phiền muộn đều sẽ tới tìm thiếp thân bày tỏ buồn khổ.
Sau này, Tần gia chủ nói muốn cưới thiếp thân làm bình thê, nhưng thiếp
thân biết hắn thê thiếp thành đàn, vì không muốn cuốn vào thị phi hậu
viện, thiếp thân liền cự tuyệt hắn. Từ đó, chỉ làm hồng nhan tri kỷ của
hắn."
Thủy Lam vừa nói vừa âm thầm quan sát vẻ mặt của Mộc Phong, thẳng đến khi sự nghi ngờ trong đáy mắt hắn dần dần tiêu tán, Thủy Lam
mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cô nương thật sự là người trọng tình
trọng nghĩa, tại hạ bội phục!" lúc này, Mộc Phong dần dần buông xuống
phòng bị, chỉ coi Thủy Lam là một mỹ kiều nương xinh đẹp nhu nhược.
Nói chuyện trong chốc lát, Thủy Lam liền khách khí cáo từ. Mộc Phong cũng bắt đầu bắt tay chuẩn bị buổi tối hành động