Không biết phải mất bao nhiêu thời gian, đài sen mới nặng nề chạm đất tạo ra một tiếng vang thật lớn.
Ngưng Sương biết, đây là đáy động.
Thả ra Tử Liên thần hỏa, ánh sáng nóng rực nhất thời chiếu sáng một khoảng không gian đen tối.
"Ngưng Sương." Xa xa, thanh âm Lôi Chiến Vũ truyền đến, Ngưng Sương giơ Tử
Liên thần hỏa nhìn lên trên, vừa lúc nhìn thấy Lôi Chiến vũ cùng với Nam Cung Thanh Ca cách hắn không xa đang thẳng tắp rơi xuống.
Đợi hai người bọn họ rơi xuống đất, Ngưng Sương liền không kịp chờ đợi hỏi "Làm sao các huynh lại xuống?"
"Lo lắng cho muội." Lôi Chiến Vũ lời ít mà ý nhiều.
Im lặng trong chốc lát, liền nhìn thấy bóng dáng đỏ rực của Băng Ngọc Hà.
Ngưng Sương cau mày ngẩng đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trên, tựa hồ đang chờ Vân Thanh Dương và Hiên Viên Trạch.
"A Trạch là đứa nhỏ duy nhất của cô cô, là dòng chính duy nhất của Hiên
Viên Đế Quốc, mà Thanh Dương lại muốn chăm sóc cho mẫu thân hắn, cho nên ta không cho bọn họ đi xuống."
Băng Ngọc Hà vừa dứt lời, Ngưng
Sương liền thở phào một cái thật dài, "Ngọc Hà, cuối cùng huynh cũng làm được một chuyện đứng đắn!"
Cuối cùng, nàng xoay chuyển lời nói, "Các huynh cũng không nên kích động như thế, các huynh cũng là hi vọng của một đế quốc."
Băng Ngọc Hà cười hì hì nói, "Tiểu Sương, đây là muội nói sai rồi, phụ hoàng ta cái gì cũng không thiếu, nhiều nhất chính là nhi tử. Thay vì chết ở
trong tay những huynh đệ kia, còn không bằng chết cùng một chỗ với Tiểu
Sương nhi, thành quỷ cũng phong lưu."
Ngưng Sương bất đắc dĩ liếc hắn một cái, người này, nói chuyện thật không đứng đắn.
"Đi làm quỷ phong lưu của huynh đi, ta không muốn theo cùng." Ngưng Sương
bỏ xuống một câu như vậy liền nhảy ra khỏi đài sen, đi tìm thông đạo.
Tử Liên thần hỏa hóa thành một tiểu hỏa cầu, tự động trôi lơ lửng ở trên đỉnh đầu Ngưng Sương.
Ánh lửa chiếu rọi xuống, có thể thấy được vị trí hoàn cảnh của bọn, trong
động rất trống trải, phía trước động chia ra có ba cửa đi.
Thông qua cảm thụ tốc độ lưu chuyển của không khí mà phân tích, hình như có chỗ đường rẽ thông với bên ngoài.
"Ở chỗ này có ba đường đi, các huynh muốn đi đường nào?" Ngưng Sương cẩn
thận cảm thụ ở mỗi chỗ ngã rẽ một phen, phát hiện hình như đều thông
với bên ngoài. Buông ra thần thức điều tra, nhưng lại rất nhanh liền bị bắn ngược trở về, may mắn nàng không bị cắn trả.
"Nếu không mỗi người chúng ta đi một đường, nói không chừng cuối cùng đều là trăm sông đổ về một biển." Nam Cung Thanh Ca lạc quan đề nghị.
"Không được, chúng ta không thể tách ra." Ngưng Sương nhanh chóng phản đối.
Ở lúc bọn họ do dự không quyết định, thanh âm vui mừng của Thanh Long
truyền ra."Chủ nhân, cấm chế ra vào không gian đã biến mất."
Dưới ánh sáng mờ tối, ai cũng không chú ý thấy một đạo ánh sáng màu
xanh thoáng qua, trên tay Ngưng Sương nhiều thêm một cái vòng tay màu
xanh.
"Chu Tước, giúp ta bắt ba con thỏ hoang ra ngoài." Ngưng Sương muốn dùng biện pháp ngu ngốc này thử một chút.
Rất nhanh, ba con thỏ hoang liền xuất hiện tại trong tay nàng.
"Không gian huyền khí sinh mệnh?" Băng Ngọc Hà kinh ngạc ra tiếng.
"Ừm!" Ngưng Sương vận dụng thuần thú thuật, thả ra tinh thần lực cường đại
khống chế ý thức của thỏ hoang, sau đó chia ra đưa chúng nó bỏ vào ba
chỗ đường rẽ.
Theo thời gian trôi qua, Ngưng Sương cảm thấy tinh thần lực của chính mình đang nhanh chóng chạy mất.
Mắt thấy sắp đến cực hạn, vào lúc này cũng không có ngưng thần đan của Minh Huyễn cứu mạng, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là thu hồi tinh
thần lực, đem tình huống vừa mới cảm nhận được nói cho bọn họ biết.
"Đường bên trái đi một khoảng cách dài liền không có đường, đường ở giữa và bên phải không dò thấy điểm cuối."
"Chúng ta đi vào đường ở giữa." Lôi Chiến Vũ nhìn hai chỗ ngã rẽ suy nghĩ một hồi lâu, sau đó thận trọng đề nghị.
"Đừng thừa nước đục thả câu, ngươi nói phát hiện của chính mình một chút."
Ánh mắt Băng Ngọc Hà sáng quắc nhìn chằm chằm Lôi Chiến Vũ, giống như
muốn từ cái khuôn mặt kia nhìn ra đầu mối. Lấy hiểu biết của hắn
với cọc gỗ này, nếu không phải có vài phần chắc chắn, tuyệt đối sẽ
không mở miệng.
Lôi Chiến Vũ chỉ chỉ bức tường trong ngã rẽ, giải thích: "Ở giữa ẩm ướt hơn so với bên phải, nói rõ chỗ đường rẽ này có
sông ngầm hoặc là nói cuối đường là thượng nguồn."
Nam Cung
Thanh Ca nghe vậy tinh thần chấn động, vỗ tay cười nói: "Đúng vậy, nếu
có nguồn nước, nói không chừng chúng ta có thể theo nguồn nước tìm được
đường ra."
Băng Ngọc Hà tán đồng gật đầu một cái, Ngưng Sương
thật không ngờ bọn họ lại lạc quan như vậy, nhưng nàng cũng không có
chủ ý nào tốt hơn, nên không thể làm gì khác là đồng ý.
Cũng
không biết đi hết bao lâu thời gian, theo không ngừng đi sâu vào, mùi ẩm ướt càng bộc phát ra nồng nặc, sự phát hiện này nhất thời đánh tan sự
mệt mỏi của bọn họ.
"Chủ nhân, ta có thể cảm nhận được mùi của
nước, đồng thời cũng cảm nhận được một cỗ hơi thở kinh khủng." Giọng nói của Thanh long hết sức nặng nề.
Ngay cả Thanh Long cũng cảm thấy hơi thở kia kinh khủng, vậy đây là cái khái niệm gì?
Đi vào càng sâu, ngay cả Ngưng Sương cũng đã có thể mơ hồ cảm nhận được
một cỗ khí tức khiến người ta chấn động. Gió thổi vào, mang theo mùi
tanh nhàn nhạt.
Theo không ngừng đi sâu vào, mùi tanh trong gió bộc phát càng nồng nặc.
"Các huynh có cảm thấy dưới đất có âm thanh truyền đến không?" Ngưng Sương
cảm giác dưới lòng bàn chân mơ hồ có tiếng chấn động truyền tới, nàng
liền hướng bọn họ xác nhận lại.
"Là tiếng chấn động, hình như địa phương chấn động còn có cách nơi này một chút." Nam Cung Thanh Ca đem
lỗ tai ghé vào trên đất, cẩn thận lắng nghe rồi mới trả lời.
Tiếng chấn động? Là tiếng chấn động hay là do cường giả quyết đấu tạo thành? Ngưng Sương vừa đi vừa tự hỏi.
"Chủ nhân, phía trước có người quyết đấu!" Thanh Long bình tĩnh nói cho
Ngưng Sương biết, tiếp đó lại bổ sung: "Ta cảm ứng được mấy đạo khí tức
cường đại, trong đó có đạo khí tức kinh khủng kia."
Thanh Long
xưa nay luôn trầm ổn, đối với lời của hắn, Ngưng Sương rất tin tưởng
không hề nghi ngờ. Lúc này nhắc nhở: "Mọi người coi chừng, phía trước có thể có người đang quyết đấu."Những người khác mặc dù không cảm ứng
được, nhưng bọn họ biết Ngưng Sương tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ nói
như vậy. Lập tức, cũng đề cao vài phần cảnh giác.
Dần dần có ánh sáng xuyên vào trong động, trong lòng mọi người thở phào một cái thật dài.
Rốt cuộc bọn họ đã nhìn thấy hy vọng!
Rất nhanh liền đến cửa động, xuất hiện ở trước mặt bọn họ chính là nước, một đầm nước bốc lên hàn khí lạnh thấu xương.
Lúc này, một cuộc đại chiến người thú đang trình diễn.
Mười mấy người đang vây công một đầu bát thủ kỳ xà, trong lúc tranh đấu, bát thủ kỳ xà tản mát ra uy áp vô cùng khủng bố, cho dù cách một khoảng
cách xa như vậy, nhưng Ngưng Sương vẫn cảm thấy đứng không vững, tim
phổi càng thêm bị từng trận đè ép kịch liệt.
Thấy khóe miệng ba
người Băng Ngọc Hà đều chảy ra máu, Ngưng Sương muốn thả ra kết giới
phòng hộ, ai ngờ lại bị Xích Viêm phản đối.
"Là người của Hắc Ám Thần Điện, không thể bại lộ kết giới cửu sắc thần quang, để Thanh Long
và Chu Tước giúp bọn họ ngăn cản uy áp cũng đủ rồi."
Lúc này Ngưng Sương mới chú ý tới, những người kia lại là đoàn người Tử Diễm nàng đã từng có duyên gặp mặt hai lần.
Thật là cuộc đời hà xứ bất tương phùng a!
Lúc này, bát thủ kỳ xà cùng đám người Tử Diễm cũng phát hiện ra khí tức của người lạ. Cũng chẳng biết tại sao, bát thủ kỳ xà lại không tấn công đám người Ngưng Sương, ngược lại là đám người Tử Diễm kia lại nhanh chóng
bay tới chỗ bọn họ.
Đáng tiếc, tám đầu rắn khổng lồ của bát thủ
kỳ xà lại tạo thành một đạo lá chắn bền chắc không phá vỡ, mỗi một lần
những người đó công kích đều bị hung hăng cản trở về.
Như thế lặp lại, cuối cùng Ngưng Sương cũng nhìn thấu cách thức.
Thì ra bát thủ kỳ xà này chính là muốn ngăn cản đoàn người Tử Diễm tới gần sơn động.
Chẳng lẽ trong sơn động có bảo tàng, nếu không thì như thế nào lại có thể dẫn đám người kia tới? Nhưng bọn họ cùng nhau đi tới, đừng nói là bảo tàng, ngay cả thứ dáng dấp giống như viên đá kia cũng còn không thấy a.
Ở dưới sự công kích không chút lưu tình của bát thủ kỳ xà, trong đám
người kia đã có vài người bị thương, nhưng bọn họ vẫn không chịu buông
tha hướng Bát Thủ kỳ khởi xướng vài đạo công kích.
Hơn mười đạo
huyền lực đủ màu sắc công kích trên không trung dung hợp tạo thành một
quả cầu huyền lực sáng chói, hung hăng ném về phía bát thủ kỳ xà.
Oanh...
Thoáng chốc, băng sương đầy trời, nước trong đàm thủy bắn tung tóe, quang cầu
hàm chứa năng lượng huyền lực kinh khủng cùng lá chắn băng sương dó bát
thủ kỳ xà phun ra đụng vào nhau, tiếng vang chấn động trời đất, vang
vọng thật lâu ở trong không gian bị vây kín này.
Dưới công kích
hợp lực của hơn mười người cường giả huyền vương, nó vẫn như cũ úng phó
được, không thể không nói thực lực của bát thủ kỳ xà này rất khủng bố.
"Thanh Long, đây là thực lực của thú hoàng sao?" Ngưng Sương vừa hỏi vừa thăm
dò khí tức của đám người Nam Cung Thanh Ca, thấy khí tức của bọn họ xem
như bình ổn, lúc này mới yên tâm.
"Chủ nhân, là ai nói cho người
biết đây là thực lực của thú hoàng?." Dừng lại một chút, Thanh Long mới
chắc chắn nói: "Này, ít nhất cũng phải là thực lực của một thần thánh
thú cao cấp, trạng thái trưởng thành cuối cùng của bát thủ kỳ xà chính
là chính mình có tám loại thuộc tính của thượng cổ thần thú."
"Vậy làm sao nó lại không bị Phượng Ngâm Đại Lục áp chế cấp bậc?" Ngưng
Sương nghi ngờ hỏi, trong lòng đột nhiên toát ra một cái ý niệm không
thể tưởng tượng nổi, đài sen đó sẽ không là một truyền tống trận đi! Đã
sớm đem bọn họ truyền đến một đại lục khác không biết tên.
Nhưng nghĩ lại, cũng không đúng! Đám người Tử Diễm vẫn chỉ có thể sử xuất
thực lực của huyền vương, xem ra vấn đề nằm ở trên người bát thủ kỳ xà
này.
Người thú đại chiến đã đến giây phút ác liệt, băng sương do
bát thủ kỳ xà phun ra dần dần hòa hợp hóa thành sương mù bay ở trên
không trung. Bảy đầu rắn khác cũng thi triển ra tuyệt kỹ thuộc tính của
riêng mình, mùi máu tươi trong gió bộc phát ra nồng nặc.
Đột
nhiên, hai người sứ giả hắc ám phát ra huyễn kỹ đánh trúng hai đầu rắn,
hai đầu rắn bị đánh trúng rất nhanh uể oải đi xuống. Bát thủ kỳ xà bị
trọng thương liền càng thêm điên cuồng công kích, người của Tử Diễm nhất thời liên tục bại lui.
Đúng lúc này, Tử Diễm lấy ra một cái vòng tròn lóng lánh màu đen nhàn nhạt.
"Hàng ma phục thú hoàn, thu cho ta!" Theo Tử Diễm gầm lên một tiếng, tinh
thần lực gia trì ở trên phục thú hoàn, trong nháy mắt ánh sáng màu đen
trên phục thú hoàn đại thịnh, từng đạo vòng sáng màu đen từ phục thú
hoàn phát ra, giống như từng vòng gợn nước dần dần khuếch tán.
"Chủ nhân, bát thủ kỳ xà sẽ thua." Giọng nói của Thanh long lộ ra vô hạn tiếc hận.
"Cái phục thú hoàn quỷ dị kia lợi hại như vậy sao?" Ngưng Sương hoài nghi hỏi.
"Ừ, ta cũng không biết huyền khí này là cấp bậc gì, nhưng ta có thể cảm
thấy một trận mơ màng đến từ linh hồn, giống như có thể kích phát ra tà ác ẩn sâu trong linh hồn, ở dưới sự khống chế của loại ý niệm tà ác
này, dần dần sẽ bị lạc nhân tâm." Thanh Long chán nản nói.
Phục thú hoàn dần dần bay lên giữa không trung, từng vòng ánh sáng màu đen hướng tới tám đầu rắn bay tới.
Bát thủ kỳ xà tự nhiên sẽ không khoanh tay chịu trói, thân rắn khổng lồ
linh hoạt tránh né những vòng sáng kia, đáng tiếc, bất luận nó bơi tới
nơi nào, cái vòng sáng đó đều có thể đuổi kịp, giống như hình với bóng.
Rốt cuộc, một vòng ánh sáng rơi vào một đầu rắn trong đó, kỳ xà hung hăng
đấu tranh, thân thể to lớn ở trong hàn đàm quẫy đạp nâng lên vạn trượng
kinh động.
Cảm nhận được tinh thần lực bản thân nhanh chóng trôi
qua, lại thấy kỳ xà ngoan cố chống cự, khóe môi tuyệt mỹ của Tử Diễm
trồi lên một nụ cười lạnh.
"Súc sinh! Còn không mau chịu trói."
Tử Diễm hét to một tiếng, đem tất cả tinh thần lực của bản thân đều gia
trì lên phục thú hoàn, muốn đánh một trận cuối cùng.
Ánh sáng
trên phục thú hoàn nhất thời đại thịnh, bát thủ kỳ xà dần dần vô lực
giãy giụa, nó chậm rãi buông xuống ngẩng cao đầu rắn.
Đột nhiên,
một đầu rắn trong đó hướng tới cửa động nơi Ngưng Sương ẩn thân nhìn
qua, ánh mắt tuyệt vọng tựa như xuyên thấu qua sương mù dày đặc, nhìn
thẳng vào mắt Ngưng Sương, xuyên vào đáy lòng.
Ngưng Sương cảm
thấy lòng mình bỗng nhiên giật mình, giờ khắc này, nàng nghĩ tới Mặc
Nhiễm đang ở trong đầm lầy chịu khổ. Điều này khiến cho nàng đột nhiên
làm ra quyết định, cứu bát thủ kỳ xà.
"Thanh Long, làm hộ pháp cho ta."
Ngưng Sương suy nghĩ trong chốc lát, lần này nàng lấy ra Phượng Minh Cầm mà
lúc trước nàng phải dùng một số tiền lớn mua lại ở quán trọ Thiên Nhai.
Nàng nhớ Minh Huyễn từng dạy nàng huyễn cầm thần quyết, trong đó có một khúc gọi là ‘ bình tâm ’, chính là đặc biệt đùng để phá giải công kích tinh thần.
Ngưng Sương trầm ngâm nhìn kỹ, phát hiện sắc mặt Tử
Diễm tái nhợt, hiển nhiên để điều khiển phục thú hoàn hắn cũng phải bỏ
ra cái giá vô cùng lớn, khó trách hắn không có vừa mới bắt đầu liền lấy
ra món pháp bảo này.
Lúc này, phục thú hoàn ở trong không trung
đã biến thành một cái vòng khổng lồ, ánh sáng màu đen quỷ dị quanh quẩn ở chung quanh cái vòng, cái vòng chậm rãi hạ xuống, tựa như muốn nhốt tám đầu rắn khổng lồ vào bên trong.
Mặc dù ở dưới áp chế của phục
thú hoàn, bát thủ kỳ xà không sinh được ý phản kháng, nhưng trong ánh
mắt lại lạnh thấu xương, hơn nữa còn lóe lên phẫn hận, không cam lòng,
cuối cùng hóa thành vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.