Gió nhẹ trong nắng sớm ban mai đưa tới từng
trận mùi thơm hoa cỏ, quanh quẩn thật lâu ở chóp mũi, làm lòng người vui vẻ thoải mái.
Hoa hồng, cỏ xanh, cổ thụ che trời, một tòa cung điện màu đen đứng sùng sững ở nơi có phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
"Các huynh đã cũng quyết định, vậy thì vào đi thôi! Sau khi tiến vào mọi
người tận lực không cần tách ra." Ngưng Sương nói xong liền đánh tới
cánh cửa màu đen đem trận pháp cấm chế phá giải,ai ngờ đại môn vẫn không nhúc nhích.
Ngưng Sương nghi ngờ lui về phía sau hai bước,
chuẩn bị quan sát cấm chế một chút trên cửa chính, đúng lúc này, trên
cửa chính đột nhiên lóe ra một vệt kim quang.
Kim quang chói mắt
nhanh chóng khiến mắt mọi người không mở ra được, đợi kim quang tản hết, một dòng chữ kim quang lấp lánh xuất hiện ở trước mắt mọi người.
‘ Lấy máu làm dẫn, cấm chế tự phá. ’
Ngưng Sương nhớ tới mình có dòng máu màu tím, liền do dự một chút.
"Ta tới!" Lôi Chiến Vũ bước nhanh đến phía trước, từ đầu ngón tay bức ra một giọt máu bắn tới cửa chính.
Máu chậm rãi bị cửa chính hấp thu, biến mất không có tung tích.
Tiếng ma sát nặng nề vang lên, cửa chính từ từ mở ra.
Lôi Chiến Vũ xung trận vào trước, sau khi hắn vào cửa chính nhanh như chớp khép lại.
Băng Ngọc Hà theo sát phía sau sờ sờ chóp mũi bị đụng đỏ, nghi ngờ nhìn Ngưng Sương một cái.
"Huynh cũng nhỏ một giọt máu thử một chút?" Vẻ mặt Ngưng Sương nghiêm túc nhìn chằm chằm phiến cửa chính quỷ dị này, cảm giác bất an xông lên hai ngày trước hiện tại càng bộc phát mãnh liệt.
Lúc này Băng Ngọc Hà bức ra một giọt máu, sau khi cửa chính hấp thu máu mở ra, thân hình Ngưng Sương lóe lên, phi thân mà vào.
Nhìn cửa chính nhanh chóng khép lại, Băng Ngọc Hà chỉ đành phải chấp nhận
bức thêm một giọt máu nữa nhỏ lên, cửa chính lần nữa mở ra.
Những người khác chiếu theo mà làm, quả nhiên đều có thể tiến vào cung điện.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy diện mạo chân thực của tòa cung điện, đá
lát trên quảng trường màu đen, không phải hết sức trơn nhẵn. Đá xây
thành cung điện cũng màu đen, giản dị tự nhiên. Hành lang lan trụ, mảnh
ngói mái hiên, toàn bộ đều là màu đen.
Cả cung điện tựa như một bức tranh thuỷ mặc, không một tia tạp sắc.
Đoàn người thận trọng đi qua quảng trường, từng bước từng bước bước lên bậc
thang thật cao, đi đến chính điện. Đẩy cửa lớn của chính điện ra, đập
vào mắt là một cái đài sen màu đen đứng sừng sững ở trung tâm chính
điện, giữa đài sen để một đôi ngọc thủ ( bàn tay) trắng nõa, ngọc thủ
bên trái, hơi mở ra bên trong để một tảng đá hình trái tim màu đen.
Một cung điện to như vậy ngoại trừ một cái đài sen màu đen cùng một đôi
ngọc thủ, thì không có vật gì khác, làm cho người ta có một loại cảm
giác trống trải quỷ dị.
Mọi người cẩn thận đi trong cung điện,
thỉnh thoảng có gió thổi qua, mang đến từng trận khí tức âm hàn, khiến
người ta cảm thấy sởn hết gai ốc.
"Mọi người thử tìm trên vách
tường, dưới nền nhà một chút, xem có ám môn ( cửa ngầm) hay không?"
Ngưng Sương thấy cung điện này hoàn toàn không có lối đi, trong lòng
kinh ngạc không thôi.
Mọi người cẩn thận gõ từng vách tường, sờ
từng viên gạch, ngay cả khe hở của góc tường cũng cẩn thận tra tìm một
lần, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
"Ngưng Sương, muội nói
cái đài sen này có thể có bí mật gì hay không?" Băng Ngọc Hà thấy Ngưng Sương cũng đang quan sát đài sen, liền hỏi.
Ngưng Sương đồng ý
gật đầu một cái, " Trên đài sen có bày cấm chế cường đại, ta lo lắng một khi chạm vào cấm chế, nói không chừng sẽ khiến chúng ta lâm vào vạn
kiếp bất phục."
"Nếu không chúng ta trở về đường cũ đi!" Vân Thanh Dương thử đề nghị.
Ngưng Sương nghe vậy liền xoay người, dời mắt hướng tới cửa điện, chỉ thấy
cửa điện đóng chặt, không khỏi thở dài nói: "Sợ rằng không thể như huynh mong muốn."
Vân Thanh Dương nửa tin nửa ngờ đi tới cửa điện, cố
gắng kéo cửa điện ra, lặp lại mấy lần, nhưng cũng chỉ phí công. Trong
cơn tức giận, hắn phát ra một đạo huyền lực hùng hậu nặng nề đánh vào
trên cửa điện.
Mọi người chỉ nghe một tiếng va chạm nặng nề, ngay sau đó liền cảm thấy một trận lay động kịch liệt khiến người ta muốn hôn mê.
Vân Thanh Dương nghi ngờ nhìn lòng bàn tay của chính hắn, hình như chính
hắn cũng không thể tin được từ khi nào thì hắn có thực lực dời núi lấp
biển như vậy.
Hiên Viên Trạch càng thêm khoa trương kêu lên, "Vân ca ca, huynh lại lên cấp!"
Chân mày Ngưng Sương lại là nhíu chặt, cảm giác bất an tràn ngập trong lòng càng thêm mãnh liệt, nàng cứ có cảm giác có chuyện không tốt sắp xảy
ra.
Đúng lúc này, đài sen màu đen phát ra rung động dữ dội, theo đài sen rung động, cả cung điện bắt đầu chậm rãi chìm xuống.
"Thanh Dương, xem ra huynh đã kích động cấm chế." Ngưng Sương bình tĩnh nói ra sự thật này, không có trách cứ, cũng không có kinh hoảng.
Nguy hiểm không biết, khiến vẻ mặt hốt hoảng dần dần tràn ngập trên từng gương mặt còn trẻ này.
"Sương, ta cảm ứng được một cỗ năng lượng kinh khủng tản mát ra từ đài sen." Giọng nói của Xích Viêm lộ ra hưng phấn nhàn nhạt.
Trong thời điểm nguy hiểm khắp nơi như vậy, vật có thể khiến cho hắn hưng phấn nhất định là vật phi phàm.
Ngưng Sương cẩn thận quan sát đài sen, cuối cùng đưa mắt dừng lại ở viên đá
hình trái tim màu đen. Dù sao cấm chế đã bị kích động, không có tình
huống nào tệ hơn lúc này rồi, nàng quyết định thật nhanh, đi lấy viên đá kia.
Bởi vì đài sen quá cao, nàng chỉ có thể phi thân bay lên, lúc chân nàng chạm xuống đài sen thì một màn quỷ dị xuất hiện.
Tiếng rung động biến mất, cung điện đang chìm xuống đột nhiên dừng lại, dường như tất cả đều ngừng lại vào giờ khắc này.
Đối mặt với tình hình quỷ dị như vậy, Ngưng Sương do dự liên tục, không biết rốt cuộc có nên cầm viên đá kia hay không?.
Kể từ lúc bước lên đài sen, nàng liền mơ hồ cảm nhận thấy khí tức viên đá
kia tản mát ra. Đó là một loại khí tức cổ quái khó lường, hùng hồn mà
kinh khủng.
Đúng lúc này, nàng cảm nhận thấy một trận xao động
bên trong đan điền, dùng thần thức đảo qua, nàng mới kinh ngạc phát
hiện, hỏa linh châu sớm đã bị nàng dung hợp thế nhưng lại tự động tách
ra, chính lúc này muốn lao ra khỏi đan điền.
Ngưng Sương dứt
khoát đem hỏa linh châu thả ra, ai ngờ sau khi hỏa linh châu ra ngoài
liền bay quanh Ngưng Sương một vòng, sau đó bay thẳng tới viên đá trong
ngọc thủ.
Nhưng ngọc thủ này giống như một đạo lá chắn vô hình, mặc cho hỏa linh châu va chạm như thế nào, cũng đều bất động.
Hỏa linh châu nhiều lần va chạm không thành công bất đắc dĩ, chỉ đành phải
bay đến trước mặt Ngưng Sương, không ngừng xoay tròn quanh nàng, tựa hồ
như đang khẩn cầu nàng giúp nó lấy viên đá kia đi.
Mọi người trợn mắt nhìn một màn quỷ dị này, dù thế nào cũng không nghĩ tới một hạt
châu nho nhỏ như vậy thế nhưng cũng như có linh trí.
Quả nhiên, người biến thái thì đồ vật cũng biến thái!
"Sương, ngươi nói viên đá kia có thể cũng là thuộc tính linh châu hay không?."
Trong giọng nói của Xích Viêm có vài phần không xác định, cuối cùng, hắn lại giải thích: "Truyền thuyết thời kỳ viễn cổ Hồng Mông Thiên Tôn có
một cái pháp bảo Thiên Tôn, do chín viên linh châu tạo thành, chín viên
linh châu chia ra đại biểu cho chín loại thuộc tính của thiên nhiên. Hôm nay xem ra, có thể giữa linh châu với linh châu có cảm ứng lẫn nhau."
Ngưng Sương suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy lời nói của Xích Viêm có đạo lý, mặc dù nàng cũng không biết cái gì là Hồng Mông Thiên Tôn, càng không
biết pháp bảo Thiên Tôn, nhưng đối với bảo vật nàng trước sau như một
thà là cầm sai, cũng không thể bỏ qua, cơ hội như vậy tự nhiên không thể bỏ lỡ.
Trong lòng đã có quyết định, Ngưng Sương đem hỏa linh
châu nắm vào lòng bàn tay, nói: "Ta giúp ngươi đi cầm viên đá kia, ngươi trở về trước có được hay không?"
Dường như hỏa linh châu nghe hiểu lời nói của nàng..., nhất thời hóa thành một đạo hồng quang quay trở về đan điền của nàng.
Cử động của hỏa linh châu càng thêm xác nhận suy đoán của Ngưng Sương, gia hỏa này thật đúng là có linh trí.
Ngưng Sương bắt đầu quan sát cẩn thận đôi ngọc thủ cùng viên đá kia, không
nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình. Thì ra chung quang đôi ngọc
thủ này cư nhiên bày hơn mười đạo cấm chế, một tầng lại cao thâm hơn
một tầng, tầng tầng lớp lớp cấm chế đem viên đá phong ấn chắc chắn ở
trong ngọc thủ.
Sự phát hiện này khiến nàng càng thêm hưng phấn,
vật bỏ công sức phong ấn như vậy làm sao có thể không phải là bảo vật
tuyệt thế chứ?
Nhưng những cấm chế này cũng vô cùng cổ xưa cao thâm.
Thật may là nàng đã học được Tinh Thần cấm chế thuật của sư phụ, Ngưng Sương âm thầm kêu may mắn.
Mọi người chỉ thấy Ngưng Sương dùng tay làm bút, trên không trung vẽ xuống
một đạo đạo đồ án bằng phù văn, trên phù văn mơ hồ có ánh sáng lưu
chuyển. Ở dưới sự khống chế của linh hồn lực của nàng, từng cái đồ án
dần dần dung hợp liên tiếp với nhau, ánh sáng lưu chuyển trên đồ án lại
từ từ ảm đạm xuống.
Ngay sau đó, hoa đào bay lả tả khắp nơi, mùi thơm như có như không thấm vào tim gan.
Trên đài sen màu đen, một nữ tử mặc bạch y như tuyết, trầm tĩnh chuyên chú,
trong đôi mắt sâu thẳm lóe ra quang mang trí tuệ so với ánh nắng ban mai còn sáng chói hơn.
Giờ khắc này, nàng tựa như một viên minh châu chói mắt, ở trong cung điện màu đen phóng xuất ra vạn trượng ánh sáng.
Thế gian vạn vật, ở dưới ánh sáng hào quang của nàng, cũng đều mất hết
màu sắc.
Năm người Vân Thanh Dương, Lôi Chiến Vũ, Hiên Viên
Trạch, Băng Ngọc Hà, Nam Cung Thanh Ca kinh ngạc nhìn tuyệt thế giai
nhân trong cảnh hoa đào bay tán loạn, một cỗ rung động không thể gọi
tên, xông thẳng vào linh hồn.
Thẳng đến khi vẽ xong đồ án, đợi
hoa đào tan hết, nhìn phù văn dung hợp thành công chỉ còn toát ra một
chút ánh sáng nhỏ, Ngưng Sương mới nhếch cao lên khóe môi, thoả mãn gật
gật đầu.
A, thành công!
Thông qua học tập cấm chế thật của Tinh Thần Đại Đế, nàng mới hiểu, cấm chế càng cao thâm thì càng bình
thường vô hình. Ánh sáng càng chói mắt cấm chế thuật càng dễ bị phá
giải.
Đây chính là cái gọi là ‘ Trở về nguyên trạng ’ đi!
Nhìn cái đồ án ảm đạm đó chậm rãi hướng tới ngọc thủ, nhịp tim Ngưng Sương đột nhiên gia tốc.
Nhất định phải thành công a!
Nhất định không cần thả ra thêm cái ma quỷ gì nữa a!
Đôi mắt đẹp của nàng hơi khép, chắp tay trước ngực, đem các thần tiên ma quỷ mà nàng biết đều mặc niệm trong lòng một lần.
Có lẽ là sau khi các thần tiên nghe được lời cầu nguyện của nàng, phù trận phá giải cấm chế không có gặp phải một chút trở ngại nào liền bao bọc
lấy đôi ngọc thủ kia. Ngưng Sương thử thăm dò lấy đi viên đá kia, ai
ngờ, viên đá kia lại bay ra khỏi ngọc thủ, bay vòng quanh mọi người một
vòng, cuối cùng hóa thành một đạo ánh sáng màu đen bay thẳng vào trong
thân thể Ngưng Sương.
Ầm..
Một âm thanh vang lên đến tận mây xanh, đài sen bắt đầu nhanh chóng chìm xuống.
Ngưng Sương muốn phi người bay lên, nhưng nàng phát hiện thân thể nặng nề
giống như bị rót đầy chì, mới nhảy lên hơn hai thước liền đã nặng nề
rớt xuống.
"Chủ nhân, nơi này có pháp trận cấm bay." Thanh long
vô cùng lo lắng, mới vừa rồi thời khắc nguy cấp, hắn vốn định ra ngoài
trợ giúp Ngưng Sương, nhưng lại phát hiện cư nhiên chính mình không cách nào đi ra khỏi không gian.
Ngưng Sương tự nhiên cũng cảm ứng được không gian khác thường, sắc mặt tái nhợt hỏi "Các ngươi cũng không đi ra được sao?"
"Đúng, chủ nhân, sợ rằng phải dựa vào một mình người." Thanh Long chán nản nói.
"Không có việc gì, các ngươi đừng lo lắng." Ý thức được tình huống hiện tại
của mình, Ngưng Sương ngược lại bình tĩnh lại. Nàng nhắm mắt vận chuyển
huyền lực ngăn cản qua trình đang rơi xuống vô cùng nhanh, khí lưu đối
với thân thể tạo thành đè ép.
Loại cảm giác quen thuộc này khiến
Ngưng Sương có chút quen thuộc, một cái ý niệm chợt lóe lên, nhưng lại
nhanh đến mức nàng không cách nào bắt được.
Đám người Nam Cung
Thanh Ca trơ mắt nhìn đài sen mang theo Ngưng Sương chìm xuống, trong
đại điện nhất thời xuất hiện một cái động sâu không thấy đáy.
"Ta đi xuống xem một chút." Lôi Chiến Vũ bỏ lại một câu, sau đó nhảy xuống.
Nam Cung Thanh Ca cái gì cũng chưa nói, trực tiếp nhảy xuống.
Băng Ngọc Hà ngược lại căn dặn Vân Thanh Dương nói: "Giúp ta chăm sóc A
Trạch, nhớ, các ngươi ngàn vạn không được xuống dưới. Nếu như chúng ta
ra được sẽ đi tìm các ngươi, nếu như không ra được, các ngươi tận lực
tìm đường đi ra ngoài. A Trạch, chăm sóc chính mình thật tốt."
Nhìn Băng Ngọc Hà không chút do dự nhảy xuống, Vân Thanh Dương rất muốn theo hắn nhảy xuống, dù sao hắn còn thiếu Ngưng Sương một ân cứu mạng. Nhưng vừa nghĩ tới mẫu thân ngậm đắng nuốt cay đem hắn nuôi lớn, hắn lại rút
lui.
Đúng, hắn phải lưu lại chăm sóc A Trạch, huống chi bất luận
tốt hay xấu, có ba người bọn họ ở đó, nhiều thêm một người như hắn cũng
không có tác dụng quá lớn. Vân Thanh Dương cố gắng thuyết phục chính
mình.
"Vân ca ca, ta muốn đi xuống tìm biểu ca và Sở tỷ tỷ." Trong ánh mắt của Hiên Viên Trạch lóe ra ánh sáng kiên định.
"A Trạch, đệ quên lời căn dặn của biểu ca đệ rồi sao? Cho dù đệ quên, đệ
cũng đừng quên, đệ là người thừa kế duy nhất của Hiên Viên Đế Quốc." Vân Thanh Dương bỏ qua ánh mắt của Hiên Viên Trạch, nói lời nghiêm khắc tàn khốc.
"Vân ca ca..." Hiên Viên Trạch còn muốn nói thêm gì đó,
nhưng lại hoảng sợ phát hiện cái động đã biến mất, không có đài sen màu
đen, cũng không có cái động, chỉ có một đại điện không có vật gì.
Ngay sau đó, càng khiến cho hắn ngạc nhiên là cửa điện vẫn luôn đóng chặt vậy mà lại tự động mở ra.
Đáy mắt Vân Thanh Dương xẹt qua một tia vui mừng, bọn họ có thể đi ra ngoài là có hi vọng rồi. Nghĩ như vậy, hắn liền kéo tay Hiên Viên Trạch xông
ra ngoài.
Lần nữa nhìn thấy trời xanh mây trắng, Vân Thanh Dương có một loại cảm giác giống như đã trải qua mấy đời.
Chống lại ánh mắt không đồng ý của Hiên Viên Trạch, Vân Thanh Dương giải
thích: "A Trạch, không phải là ta không muốn để đệ nhảy xuống, mà là ta
đã đồng ý với biểu ca đệ, nhất định phải chăm sóc tốt cho đệ. Cho dù ta
xuất thân thấp kém, nhưng cũng hiểu được đạo lý đã nhận ủy thác của
người, thì phải hết lòng làm việc cho người. Ngưng Sương là ân nhân cứu
mạng của ta, ta tình nguyện để chính mình gặp chuyện không may cũng
không muốn nàng gặp chuyện không may, nhưng việc đã đến nước này, nếu
nàng cũng không ra được, chúng ta có đi xuống nữa thì cũng có ích lợi
gì đây."
Hiên Viên Trạch im lặng lắng nghe, bên tai giống như
vang lên sự ân cần dạy bảo của Ngưng Sương: A Trạch, ngày sau đệ là
người phải trở thành đế vương, gánh vác hưng suy của một đế quốc, bất
luận làm chuyện gì, đều phải cân nhắc được mất. Đế Vương, không bao giờ
làm chuyện hy sinh.
Sở tỷ tỷ, theo như tỷ dạy đệ nên núp ở một
nơi an toàn an tĩnh chờ mọi người trở về, nhưng vì cái gì, ý nghĩ này
lại khiến đệ cảm thấy đau lòng như vậy?, hổ thẹn như vậy?, không thể ra
sức như vậy?
Sở tỷ tỷ, có phải đây chính là ý nghĩa lời tỷ từng nói, trên con đường trưởng thành phải trải qua đau đớn hay không?.