Lưu Vân Tông được xây dựng quanh rừng rậm nguyên thủy ở Tứ Trọng Thiên
Đệ Nhất, rừng rậm này tên Lưu Vân Sơn, Lưu Vân Sơn làm người khác chú ý nhất chính là mười hai ngọn núi Lưu Vân. Lưu Vân Tông sau khi thành
lập, mỗi một ngọn núi Lưu Vân lại thành lập một phong chủ, địa vị mười
hai phong chủ ở Lưu Vân Tông chỉ đứng sau Tông chủ.
Mười hai
phong chủ thu môn đồ khắp nơi, giữa lúc đó cũng vụng trộm so tài lẫn
nhau. Thiên Diệp Đại Sư chính là đệ thập nhị phong —— Độc Cô
Phong phong chủ, mặc dù Thiên Diệp Đại Sư kinh tài tuyệt diễm, đứng
hàng thủ tịch trưởng lão ở Lưu Vân Tông nhưng bởi vì hắn không thích kéo bè kết phái lại chưa từng thu đồ đệ nên dẫn đến Độc Cô Phong đệ tử ít
ỏi, trở thành danh bài chót nhất Lưu Vân đệ thập nhị phong.
Độc
Cô Phong đửng ở trên đỉnh núi, Ngưng Sương quan sát ở dưới chân núi, có
thể nói là vừa xem. Nàng trở thành đệ tử thân truyền của Thiên Diệp Đại
Sư đã ba ngày nhưng Ngưng Sương vẫn chưa có từ trong tràng diện quỷ dị
ba ngày trước phục hồi tinh thần lại
Ngày ấy, sau khi Thao Thiết
ăn cánh tay phải của người thanh niên kia xong vẫn chưa thỏa mãn liền
đem phá hủy cấm chế lồng sắt sau đó lao ra đem thanh niên té xỉu trên
mặt đất vài ngụm nuốt xuống.
Thao thiết tàn nhẫn khát máu tới mức khiến người vây xem và người vốn có vài phần tâm tư dự thi lập tức giải tán, nhưng Thao Thiết ăn xong người thanh niên kia lại đuổi theo những
người này, mọi người bị dọa sợ đến gào khóc thảm thiết, tràng diện một
mảnh hỗn loạn.
Ở lúc Thao Thiết đuổi theo một thiếu niên mười ba
mười bốn tuổi, dưới tình thế cấp bách Ngưng Sương xuất ra Phượng Ngâm
Kiếm, đem Thao Thiết chém giết dưới kiếm của nàng. Nàng vốn là lo lắng
bất an hướng Thiên Diệp Đại Sư tạ tội, không nghĩ tới Thiên Diệp Đại Sư
lại ha ha cười lớn đem nàng thu làm đệ tử thân truyền.
Sau đó,
Thiên Diệp Đại Sư nói, hắn cũng có khổ tâm và bất đắc dĩ mới ra cái khảo đề này, kiểm tra chính là dũng khí và năng lực ứng biến. Ít nhất hắn
cảm thấy Ngưng Sương rất phù hợp với yêu cầu của hắn, đã có dũng khí ra
tay, cũng hiểu được tuỳ cơ ứng biến.
Cuối cùng, Thiên Diệp Đại Sư mang theo Ngưng Sương bái kiến Tông chủ, cũng ở trước mặt mọi người
tuyên bố Ngưng Sương chính là đệ tử duy nhất trong cuộc đời này của hắn. Đối với phần ưu ái này của Thiên Diệp Đại Sư, Ngưng Sương vô cùng cảm
động và áy náy.
Cảm động chính là Thiên Diệp Đại Sư tận hết sức
lực bảo vệ duy trì nàng, áy náy chính là mục đích nàng tiến vào Lưu Vân
Tông không tốt, còn có thể làm hại cuộc đời này của Thiên Diệp Đại Sư
không có người kế thừa y bát.
Chỉ là, bỏ qua những thứ lộn xộn
rối rắm này, những ngày ở Độc Cô Phong thật đúng là vô cùng thoải mái.
Độc Cô Phong phong chủ là Thiên Diệp Đại Sư nhưng bởi vì từ trước tới
nay Thiên Diệp Đại Sư vẫn luôn say mê tu luyện, vốn không phân tranh
danh lợi, cho nên phong chủ Độc Cô Phong chân chính là sư đệ của Thiên
Diệp Đại Sư, phó phong chủ Thiên Minh Đại Sư.
Độc Cô Phong trừ
hai vị phong chủ ra, còn có mười hai đệ tử do Thiên Minh Đại Sư thu
nhận, đệ tử bên ngoài tông môn có hai mươi người, cuối cùng chính là vài người hỗn tạp. Nói tóm lại, Độc Cô Phong là Lưu Vân thập nhị phong
thanh tĩnh nhất, bởi vì đệ tử ít ỏi, cũng không có nhiều lục tục đấu đá
như các phong khác.
Thiên Diệp cùng Thiên Minh, hai vị sư huynh
đệ cảm tình rất thân, cho nên sau khi Ngưng Sương trở thành môn hạ của
Thiên Diệp Đại Sư liền theo đệ tử của Thiên Minh Đại Sư lấy số hiệu, gọi là Tiểu Thập Tam ( số 13).
Nàng không chỉ là người nhỏ tuổi
nhất, nhập môn muộn nhất ở Độc Cô Phong, mà còn là nữ đệ tử duy nhất.
Nàng đến liền được tất cả mọi người ở Độc Cô Phong nhiệt liệt hoan
nghênh. Ngay cả tiểu bạch lang do bạch sư huynh nuôi dưỡng khi nhìn thấy nàng đều không ngừng vẫy đuôi, hiển nhiên bày ra một bộ dáng chân chó.
"Tiểu Thập Tam, ăn cơm thôi." Ngưng Sương nghe thấy giọng nói từ phía sau
truyền đến, ngoái đầu nhìn lại vừa lúc nhìn thấy thập nhị sư huynh một
thân hồng y.
Trước mắt nàng tựa hồ hoảng hốt xuất hiện gương mặt
vô cùng yêu nghiệt của Băng Ngọc Hà, hít một hơi thật sâu, nàng nghênh
đón nụ cười lãng lãng của thiếu niên hồng y đi tới. Nếu nói Băng Ngọc Hà mặc hồng y có thể hiển lộ rõ ràng phong thái yêu nghiệt của hắn, như
vậy thập nhị sư huynh mặc hồng y lại xuyên ra một thân ấm áp cùng ngạo nghễ.
Thập nhị sư huynh có ngũ quan anh tuấn, trong đôi mắt đen
bóng luôn hiển lộ ra ý cười thản nhiên, hồng y của hắn được cắt may thỏa đáng, áo dài hẹp eo, làm nổi bật lên thân hình cao lớn. Từ xa nhìn lại
căn bản không phải là người trong tu luyện, ngược lại lại giống như công tử quý tộc từ trong ngọc vũ hoa đình bước ra.
"Thập nhị sư
huynh, nghe nói trong Lưu Vân thập nhị đệ tử huynh xếp thứ sáu, nhưng là sự thật?" Ngưng Sương vẽ ra một ý cười chế nhạo, đem tin tức tối hôm
qua lục sư huynh nói ra.
Ý cười dưới đáy mắt thập nhị sư huynh
dần dần phai nhạt xuống, thậm chí còn phá lệ trợn mắt nhìn Ngưng Sương
một cái, "Đừng đem ta đánh đồng với đám người mặt người dạ thú kia!"
Ngưng Sương kinh ngạc, Hửm! Chẳng lẽ không phải Lưu Vân thập nhị đệ tử có
danh tiếng bộ dáng tốt nhất Lưu Vân Tông sao? Thế nào ở trong miệng thập nhị sư huynh liền thành mặt người dạ thú?
Chỉ là nhìn tuấn nhan
thập Nhị sư huynh mơ hồ hàm chứa tức giận, Ngưng Sương đè nén tò mò
xuống nội tâm, trong lòng âm thầm suy tính buổi tối đi tìm Lục sư huynh
dò la.
Thiên phú thuần thú của Lục sư huynh vô cùng cao, nhưng
chuyện hắn yêu thích nhất không phải là cùng những động vật này tiếp xúc với nhau, hắn yêu thích nhất chính là đào bới bí mật bát quái, sau đó
đem các loại bí mật bát quái kể dưới ngòi bút, trau chuốt thêm một chút
viết thành từng trang tiểu thuyết rung động đến tâm can.
Tiểu
thuyết của Lục sư huynh được tất cả nữ đệ tử và một phần nam đệ tử trong Lưu Vân Tông theo đuổi, thậm chí trong lúc tứ đại tông môn thi đấu,
truyền vào cả tam đại tông môn khác, chính vì vậy giới tu luyện đặt hắn
mỹ danh đệ nhất tác gia ( nhà văn).
Đi vào phòng ăn, nàng phát
hiện vị sư phụ đã bỏ quên nàng toàn bộ ba ngày cũng ở đây, hơn nữa ở
trên bàn ăn của sư phụ và sư thúc còn để một bộ bát đũa. Nhìn chung
quanh phòng ăn một cái, nàng cơ bản có thể xác định, bộ bát đũa kia
chính là chuẩn bị cho nàng.
"Tiểu Thập Tam, mau tới đây!" Sư phụ
từ trước tới nay không thích nói cười, nhưng sư thúc ngược lại lại có
chút giống Huyền Lão, trong uy nghiêm vẫn không mất tính khôi hài, hơn
nữa còn là người vô cùng bao che.
Ngưng Sương đi tới, thấp giọng gọi một tiếng: "Sư phụ... Sư thúc."
Thiên Diệp Đại Sư ngước mắt, chăm chú nhìn đôi mắt vô cùng sáng ngời của
nàng, chậm rãi kéo ra một ý cười. Ban đầu, hắn đúng là liếc mắt đã nhìn
trúng nha đầu này, cũng là bởi vì đôi mắt sáng ngời, cùng người kia quá
giống.
"Tiểu Thập Tam, ngồi xuống ăn cơm!" giọng nói của Thiên Diệp Đại Sư vô cùng êm ái, giống như chỉ sợ hù dọa Ngưng Sương.
Trong lòng Ngưng Sương áy náy sâu hơn vài phần, lớn như vậy, một đường đi
tới, nàng còn chưa từng lừa gạt qua người đối với nàng chân tâm thật ý.
Mà sư phụ và sư thúc trước mặt còn có những sư huynh đệ này đều thành
tâm thành ý đối với nàng. Nhưng nàng ngay cả lai lịch chân thật cũng
chưa nói cho bọn họ biết, thậm chí chuyện nàng muốn làm rất có thể còn
mang đến tai họa ngập đầu cho bọn họ.
Ngưng Sương thấp giọng đáp một tiếng sau đó yên lặng ngồi xuống, nhìn Thiên Diệp Đại Sư không
ngừng đem thức ăn ngon gắp để vào trong chén của nàng. Đôi đũa trong tay nhất thời giống như hai cây gậy ngàn cân, làm thế nào cũng không nhấc
lên nổi.
"Tiểu Thập Tam, như thế nào lại buồn bực không vui,
chẳng lẽ có người khi dễ con sao?" Thiên Minh Đại Sư thấy Ngưng Sương
ngơ ngác nhìn đồ ăn xếp thành núi nhỏ trong chén, ân cần hỏi. Những thức ăn này đều là hai ngày trước thấy nha đầu này thích ăn nên hắn đặc biệt làm!
Thiên Minh Đại Sư giống như nghĩ đến cái gì liền dời mắt
đến chỗ Tiểu Thập Nhị, Thập Nhị sư huynh cũng cảm nhận được ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của sư phụ nhìn tới. Đầu tiên là ngẩn ra ngay sau đó hình như sáng tỏ, không khỏi để chén cơm xuống đi tới trước mặt Ngưng Sương
nhỏ giọng nói: "Tiểu Thập Tam, muội đừng tức giận, mới vừa không phải
ta cố ý hung dữ với muội."
Thiên Minh Đại Sư nghe vậy, giận đến râu mép khẽ thổi, cả giận nói: "Thập Nhị, nói một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngay cả Thiên Diệp Đại Sư cũng ngước mắt nhìn Tiểu Thập Nhị, ánh mắt âm u
khó lường nhìn Thập Nhị khiến da đầu hắn run lên, nhịn không được u oán
liếc nhìn Ngưng Sương một cái, nha đầu này, vì một chút việc nhỏ mà làm
đến như vậy sao!
Nữ nhân, quả nhiên khó nuôi dưỡng!
Thật
vất vả mới từ trong trầm tư tỉnh hồn lại, Ngưng Sương thế mới biết bởi
vì chính mình thất thần làm hại Thập Nhị sư huynh nghĩ rằng do lỗi của
mình vội vàng chạy tới nhận sai.
"Sư thúc, chuyện không liên quan tới Thập Nhị sư huynh, con không có tức giận, vừa mới rồi là con đột
nhiên nghĩ đến một vấn đề, còn chuẩn bị sau khi cơm nước xong xuôi hướng ngài và sư phụ thỉnh giáo!" Ngưng Sương đứng lên, mỉm cười giải thích.
Mới vừa rồi nàng đột nhiên nghĩ hiểu, có thể cùng bọn họ gặp nhau chính là
duyên phận, lúc còn ở chung một chỗ nàng nên hảo hảo quý trọng phần
duyên phận này! Chuyện sau này nàng chỉ có thể tận lực không liên lụy
đến bọn họ. Nếu thực sự là bất đắc dĩ, cho dù phải liều mạng nàng cũng
sẽ bảo trụ bọn họ.
Nghe Ngưng Sương giải thích, cuối cùng Thập
Nhị cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng Thiên Minh Đại Sư lại vẫn dạy dỗ hắn
một trận."Tiểu Thập Nhị, sư muội của con chính là đóa hoa duy nhất trong đống bụi cỏ thối nát này, các ngươi đều phải hảo hảo bảo hộ và yêu quý
nàng, có nghe hiểu hay không? Không thể để cho nàng bị người khác khi
dễ, chính các ngươi càng không thể khi dễ nàng."Nghe thấy lời nói của
Thiên Minh Đại Sư Ngưng Sương đầu đầy hắc tuyến, từ nhỏ đến lớn, thật
đúng là không có nghe ai nói qua nàng là một đóa kiều hoa. Bất quá, nàng nhiều hơn là cảm động, là tràn đầy cảm động.
Thanh âm của Thiên Minh Đại Sư không nhỏ, người ở phòng ăn đều nghe thấy rõ, miệng cũng đồng thanh đáp lại nói: "Dạ!"
Ở dưới nhiều ánh mắt như vậy, Ngưng Sương ngượng ngùng đến mức ngay cả
đầu cũng không có ý ngẩng lên, chỉ lo cúi đầu tiêu diệt thức ăn trong
chén. Thẳng đến khi bên tai vang lên lời nói hàm chứa ý cười của sư phụ
cười: "Tiểu Thập Tam, mặt cũng sắp rớt vào trong chén rồi."
Ngưng Sương đột nhiên ngước mắt, vừa vặn bắt được ý cười còn chưa kịp rút
dưới đáy mắt sư phụ, nàng không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái. Hừ! Thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài! Thì ra sư phụ nhìn qua uy ít nói cũng sẽ biết trêu người.
Sau khi ăn xong, Thiên Diệp Đại Sư nói
với Ngưng Sương nửa tháng này sẽ đem nàng mang tới Thú Uyển ở Lưu Vân
Tông luyện tập thuần thú, để nghênh đón trận so tài của đệ tử trong tông môn hai tháng sau.
Ngưng Sương vốn cũng không muốn bại lộ bí
quyết thượng cổ thuần thú của nàng nên trước khi vào Lưu Vân Tông vừa
lúc nàng học được hai bản thuần thú thuật bình thường để trong Linh
Phượng không gian, đang muốn thử hiệu quả một chút!
Thiên Diệp Đại Sư thấy Ngưng Sương gật đầu, lại tỷ mỉ hỏi một chút về nội dung thuần thú, Ngưng Sương đều nhất nhất trả lời.
"Tiểu Thập Tam, con có thể nói cho vi sư biết con học bí quyết thuần thú như
thế nào không?" Nghe Ngưng Sương trả lời, trong lòng Thiên Diệp Đại Sư
tràn đầy nghi ngờ cùng vui sướng.
Nghi ngờ là những phương pháp
thuần thú này đã sớm thất truyền Ngưng Sương làm thế nào mà biết được?
Vui sướng là Ngưng Sương giống như đã đề tỉnh vài vấn đề vẫn luôn quấy nhiễu hắn.
Thiên Diệp Đại Sư và người trong Độc Cô Phong đối đãi với nàng rất tốt, Ngưng Sương cảm nhận được chân chân thực thực, nghĩ
đến nàng trả lời đều nội dung bên trong hai bản bí quyết thuần thú bình
thường, lúc này nàng cũng không giấu giếm, đem hai bản bí quyết lấy ra.
Nàng cũng không suy nghĩ một chút, trong Linh Phượng không gian làm sao có
thể có đồ thông thường, chẳng qua hai bản bí quyết này so với bí quyết
thượng cổ thuần thú kém hơn một chút mà thôi.
Thiên Diệp Đại Sư
vuốt ve hai bản bí quyết đã sớm thất truyền này, hắn âm thầm suy đoán
lai lịch và thân phận của tiểu đệ tử nhà mình, phải biết rằng người tiện tay liền lấy ra hai bản bí tịch cao cấp, làm sao có khả năng xuất từ
một gia đình bình thường vô danh. Hắn chỉ vào một bản《 Lưu Phong thuần
thú bí quyết 》trong đó lạnh nhạt nói: "Tiểu Thập Tam, con có biết quyển
bí quyết này chính là đồ tổ sư khai tông Lưu Vân Tông sở hữu, vẫn luôn
được xem là chí bảo trấn tông của Lưu Vân Tông, sau lại bị thất lạc ở
bên trong rối loạn."
Ngưng Sương u mê lắc đầu một cái, hắc! Nàng
làm sao biết cuốn sách bình thường như vậy lại là chí bảo trấn tông của
Lưu Vân Tông. Nếu biết nói không chừng nàng liền trực tiếp cầm quyển
sách này hướng Tông chủ đổi lấy Huyễn Thải Lưu Diễm Tháp rồi.
Nhưng bây giờ nàng đã đem đưa sách cho Thiên Diệp Đại Sư, nàng cũng không thể lại đánh cái chủ ý kia, liền nói ngay: "Sư phụ, hai bản bí quyết này là mẫu thân của con để lại cho con, con cũng không biết mẫu thân từ chỗ
nào có được, mẫu thân của con cũng không phải là thuần thú sư." Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Nếu sư phụ đã thu con làm đệ tử, hai bản bí quyết này liền làm phiền sư phụ đưa cho Tông chủ, cũng coi như là vật quy
nguyên chủ."
Thiên Diệp Đại Sư trầm ngâm chốc lát, hắn nhận 《 Lưu Phong tuần thú bí quyết 》 lại đem một quyển còn lại đẩy tới trước mặt
Ngưng Sương. "Tiểu Thập Tam, quyển này con hãy cất kỹ, phía trên này ghi lại phương pháp thuần thú cao thâm hơn so với bí quyết Lưu Phong thuần
thú. Tuyệt đối không thể để lộ trước mặt mọi người, nếu không sẽ mang
đến tai hoạ cho con, nhớ lấy!"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiên
Diệp Đại Sư, Ngưng Sương cũng ý thức được, quyển sách ở trong mắt mình
có thể nói là đồ bỏ đi, một khi xuất thế nói không chừng còn thật sự là
chí bảo trong mắt người đời.
Chỉ là Ngưng Sương cũng không thu
hồi sách, ngược lại đưa nó đẩy đến trước mặt Thiên Diệp Đại Sư, "Sư phụ, quyển này đưa cho người đi! Mặc dù lấy tu vi cao thâm của sư phụ mà
nói, sách này có lẽ không có chỗ dùng. Nhưng dầu gì cũng là lễ vật đệ tử đưa cho sư phụ, kính xin sư phụ nhận lấy."
Nhìn trong đôi mắt
sáng ngời toát ra thành khẩn, Thiên Diệp Đại Sư trầm ngâm chốc lát, cuối cùng nhận lấy."Được, tạm thời đặt ở chỗ vi sư đi!"
Ba ngày sau
khi Ngưng Sương đem hai bản bí quyết giao cho Thiên Diệp Đại Sư, tông
chủ truyền lệnh đến Độc Cô Phong, ‘ Lệnh cho Thiên Diệp Đại Sư mang theo đệ tử Ngưng Sương tới Lưu Diễm Phong yết kiến tông chủ. ’
Lưu
Diễm Phong, Lưu Vân Tông đệ nhất phong, cũng là nơi ở của tông chủ.
Ngưng Sương thường nghe các sư huynh nói, đệ tử trong đệ nhất phong vênh váo hả hê, không coi ai ra gì, nhất là đối mặt với đệ tử hạng chót thập nhị phong.
Mặc dù mình được Thiên Diệp Đại Sư mang tới, nhưng
Ngưng Sương vẫn là gặp phải cảnh ngộ tất cả mọi người nhìn bằng ánh mắt
khinh thường, nhìn một đám người giống như khổng tước ngẩng cao đầu,
Ngưng Sương mới chính thức hiểu sự phẫn nộ của các sư huynh.
Tông chủ ngồi ở đại điện tông môn, hai bên trái phải cửa đại điện có hai
thanh y đệ tử chia nhau ra đứng, bọn họ ngược lại được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhìn thấy Ngưng Sương cũng là mắt không nhìn nơi khác.
Đi vào đại điện, Ngưng Sương nhìn thấy tông chủ Lưu Vân Tông lần thứ hai, lần đầu tiên tông chủ chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, lần này lại
tươi cười ngưng mắt nhìn nàng, thậm chí cũng không để cho nàng quỳ lạy.
"Ngưng Sương, ngươi trả lại chí bảo trấn tông cho bổn tông, bổn tông chủ vô
cùng cảm kích, không biết ngươi có yêu cầu gì, cứ nói đừng ngại." Trên
gương mặt uy nghiêm của tông chủ lộ ra một màn mỉm cười.
Mặc dù
cách khoảng cách xa như vậy nhưng Ngưng Sương lại biết vị tông chủ này
cười không đến đáy mắt, còn có cách hắn dùng từ, cái gì gọi là trả lại,
nói giống như chính mình đoạt đồ của bọn họ sau đó lại trả trở về. Lúc
này, nàng mới chính thức cảm thấy may mắn khi được sư phụ nhắc nhở, thật may là không có đem một quyển khác cũng giao ra, bằng không sợ rằng hôm nay nàng nghe được đã không phải là trả lại rồi!
Ngưng Sương hơi mỉm cười nói: "Tông chủ khách khí, thân là đệ tử của bổn tông, tự nhiên nên lấy tông làm chủ dâng hiến tất cả. Quyển bí quyết này là đệ tử tình cờ cứu trợ một vị lão giả sắp chết sau đó được lão giả tặng. Mấy ngày
trước đây đưa cho sư phụ nhìn, đệ tử mới biết quyển bí quyết này lại
xuất ra từ bổn tông. Đệ tử một khắc cũng không dám trì hoãn, liền xin sư phụ trình lên cho tông chủ. Đệ tử không dám tham công, nếu tông chủ
nhất định muốn thưởng cho đệ tử, vậy mong tông chủ cho đệ tử một cái cam kết."
Tông chủ bị lời nói Ngưng Sương làm cho cả người thoải
mái, đệ tử vì tông môn không cầu vu lợi dâng hiến như vậy thật sự là đốt đèn lồng cũng khó cầu a!"Được, ngươi nói xem ngươi muốn cam kết gì?"
"Tông chủ, ta hi vọng ngài cam kết với ta bất luận khi nào, bất luận đệ tử
Độc Cô Phong phạm phải sai lầm như thế nào, cũng có thể tha thứ một lần, chỉ một lần là đủ." Ánh mắt Ngưng Sương sáng quắc nhìn chằm chằm Tông
chủ, không bỏ qua một chút biến hóa nào trên vẻ mặt của hắn.
Tông chủ trầm ngâm trong chốc lát, nghĩ đến Độc Cô Phong xưa nay không cùng
người ngoài so đo, mọi việc đều nhẫn nhịn, chưa từng gây ra nháo loạn
gì. Có thể nói Lưu Vân thập nhị phong là nhất phong giữ đúng bổn phận
nhất, mặc dù thỉnh thoảng nghe được đệ tử Độc Cô Phong cùng đệ tử phong
khác xảy ra phân tranh nhưng tất cả đều là do người khác khiêu khích quá mức không thể nhịn được nữa mới phản kích. Phong chủ Thiên Diệp Đại Sư
tuy là thủ tịch trưởng lão trong Lưu Vân Tông nhưng cũng là người nghiêm khắc đệ tử dưới sự dạy dỗ của hắn, thật sự không nghĩ ra được Độc Cô
Phong biết nháo ra chuyện gì lớn.
Hẳn là nha đầu này nhìn thấy đệ tử phong khác khi dễ bọn họ, muốn trở về báo thù nhưng lại sợ sau đó
phải chịu phạt đi! Tông chủ hiểu rõ ràng những thứ đạo đạo cong cong
này, lúc này hào sảng lấy ra một mặt kim lệnh.
"Được, bản tông chủ đồng ý với ngươi, ban thưởng Độc Cô Phong một mặt kim lệnh đặc xá."
"Tạ ơn tông chủ!" Lấy được mong muốn, tâm tình Ngưng Sương vui vẻ cùng
Thiên Diệp Đại Sư rời khỏi đệ nhất phong, gặp lại những thứ khổng tước
cao ngạo kia cũng đều cảm thấy không có chướng mắt như vậy.
Dọc
theo đường đi, một đôi mắt cơ trí của Thiên Diệp Đại Sư không rời khỏi
Ngưng Sương, hắn cảm giác hành động hôm nay của nha đầu này tuyệt đối
không phải do nhất thời hứng khỏi. Nhưng mỗi lần chạm đến cặp mắt vô
cùng sáng ngời kia thì lòng Thiên Diệp Đại Sư liền không thể nâng nổi
nghi ngờ.
Ngầm thở dài, ai! Thôi, đây là truyền nhân tự mình
chọn, mặc kệ tương lai nàng chọc ra bao nhiêu cái họa lớn, tốt xấu gì
cũng còn có mình khắc phục hậu quả cho nàng không phải sao?
Mấy
lần nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Thiên Diệp Đại Sư, Ngưng
Sương biết rõ trong lòng vị sư phụ đầy cơ trí này của nàng đã có hoài
nghi, nhưng cuối cùng nàng lại chờ được một câu nói.
"Tiểu Thập
Tam, cả Độc Cô Phong đều là hậu thuẫn của con, cũng đừng để cho người ta khi dễ!" Trong giọng nói nhàn nhạt lộ ra kiên định không thể nghi ngờ.
Giờ khắc này, Ngưng Sương biết rõ, Thiên Diệp Đại Sư đã đem vận mệnh của
Độc Cô Phong gắn liền với chính mình, từ đó họa phúc cùng hưởng.
Sau lần đó là những ngày yên
bình, thiên phú thuần thú của Ngưng vỗn cũng không tệ nhưng nàng lại
không muôn bỗng nhiên nổi tiếng nên ngày ngày đều trôi qua yên bình vô
ba. Chính là về địa điểm để Huyễn Thải Lưu Diễm Tháp, nàng vẫn chưa thăm dò được.