Sở Phi Dư quan sát Ngưng Sương vài lần, nhìn gương mặt giống cô cô như đúc này, lời mắng chửi làm thế nào cũng không cách gì nói ra khỏi miệng.
Hắn vừa định lên tiếng nói ra sự thật, liền nghe thấy thanh âm của Ngưng Sương vang lên lần nữa.
"Các vị đại ca đại tỷ, nếu chúng ta nhất định cứng rắn muốn tranh đoạt nói không chừng bọn họ sẽ lưới rách cá
chết chọn cách tự bạo. Bằng không để tiểu muội đi trước khuyên giải một
chút, nói không chừng có thể thuyết phục bọn họ giao Vô Gian Kiếm ra."
Ngưng Sương nói xong, cười duyên nhìn mọi người, nhất là Đông Phương
Hạo.
Kỳ thật Đông Phương Hạo là người hiểu rõ chuyện gì xảy ra
nhất, hắn vừa định cự tuyệt, lại nghe thấy tất cả mọi người đều bày tỏ
đồng ý."Cô nương, vậy làm phiền ngươi. Chờ bọn họ giao Vô Gian Kiếm ra,
chúng ta liền công bằng quyết đấu tìm chủ nhân cho Vô Gian Kiếm, tỷ võ
chúng ta liền nhường cô nương ba chiêu."
Tất cả mọi người đều
nhìn ra được, Sở Phi Dư đối xử với Ngưng Sương bất đồng, cho nên bọn họ
cảm thấy để Ngưng Sương đi tới khuyên giải nói không chừng sẽ có tác
dụng. Một người trong đó nhìn qua vẻ mặt chính khí còn cho Ngưng Sương
một cái cam kết, những người khác cũng rối rít phụ họa theo.
"Đông Phương công tử, vậy thì ta liền đi khuyên nhủ" Ngưng Sương mỉm cười nhìn Đông Phương Hạo, vẻ mặt dịu dàng nhu thuận.
Đông Phương Hạo suy nghĩ một chút, dù sao hiện tại Sở Phi Dư trăm miệng cũng không thể bào chữa, để cho cô nương này đi làm cũng tốt. Nếu không
thành hoặc Sở Phi Dư ra tay đả thương cô nương này, vậy vừa lúc kích
thích đám người kia tức giận, khiến đám người do dự không quyết này hạ
quyết tâm diệt trừ bọn họ .
Những người kia vây ở chỗ này nhưng
lại chậm chạp không chịu xuống tay, đơn giản chính là lo lắng Sở Phi Dư
bọn họ tự bạo, hơn nữa cũng lo lắng giết Sở Phi Dư bị lão tổ tông Sở gia biết được sau khi ra ngoài khó thoát khỏi cái chết. Dù sao, Sở Phi Dư
cũng là thiên tài thế hệ này của Sở gia, lão tổ tông Sở gia không có khả năng không lưu lại dấu ấn thủ hộ trên người hắn.
"Được rồi! Cô
nương nhất định phải cẩn thận." Đông Phương Hạo lộ ra một vẻ mặt lo
lắng, đưa mắt nhìn Ngưng Sương đi tới chỗ đám người Sở Phi Dư.
Nhìn Ngưng Sương đi từng bước một đến gần, Sở Phi Dư lại hỏi thêm lần nữa: "Mẫu thân của ngươi là ai ?"
Nhìn đám người chung quanh một cái, Ngưng Sương bất đắc dĩ nâng lên vẻ mặt
cười khổ, biểu ca của chình mình có phải có chút quá đơn thuần hay
không. Dưới ánh mắt mọi người, chính mình có thể thừa nhận là nữ nhi của Sở Yên Nhiên sao? Đó không phải là nói cho người khác biết, vòng tay
Thất Thải Linh Phượng ở trên tay nàng sao? Chống lại ánh mắt cố chấp của Sở Phi Dư, Ngưng Sương nâng lên một nụ cười đùa giỡn nói: "Thế nào, Sở
công tử coi trọng bản tiểu thư, muốn nghe rõ ràng gia thế của ta sau đó
tới nhà ta cầu thân sao?" Dừng một chút, "Ai nha! Sở công tử là nhân tài một phương, vốn cũng xứng đôi với bản tiểu thư, đáng tiếc chính là chết đến nơi rồi. Đáng tiếc nha! Đáng tiếc. . ."
Mọi người bị hai
tiếng đáng tiếc cùng vẻ mặt tiếc nuối của nàng chọc cho cười ha ha,
Ngưng Sương lại nhân cơ hội này truyền âm nói: "Ta là nữ nhi của Sở Yên
Nhiên, ngươi nói ta nghe một chút chuyện Vô Gian Kiếm là thế nào đi!"
Lấy được khẳng định của Ngưng Sương, vẻ mặt Sở Phi Dư chấn động, tiếp theo
lộ ra một màn cười khổ, ở trong mắt mọi người còn thật giống như đối mặt với giai nhân, mưu cầu mà không phải là bất đắc dĩ !
"Căn bản cũng không có cái gì là Vô Gian Kiếm, tất cả đều là âm mưu của Đông Phương Hạo."
Nghe được truyền âm của Sở Phi Dư, Ngưng Sương lộ ra một vẻ mặt quả nhiên là thế, tiếp đó lại dịu dàng khuyên nhủ: "Sở công tử, ngươi đã ngưỡng mộ
bản tiểu thư như vậy không bằng liền đem Vô Gian Kiếm giao ra, sau đó
liền có thể lưu lại một mạng tới nhà ta cầu thân!"
Nghe xong lời
nói này của nàng, lại nhìn thấy vẻ mặt do dự của Sở Phi Dư, trong lòng
mọi người càng thêm nhận định. Sở Phi Dư vừa ý cô nương này, hiện tại
hẳn là đang cân nhắc ở trong lòng !
"Trong tay ta có một thanh
kiếm, là chí tôn thần khí thứ thiệt. Ngươi chờ chút liền nói đồng ý giao Vô Gian Kiếm ra, nhưng nhất định phải tự mình giao vào trong tay Đông
Phương Hạo." Ngưng Sương nói xong, biến hóa một phen đem Phượng Ngâm
Kiếm lặng lẽ bỏ vào trong tay Sở Phi Dư. Có nha đầu Phượng Ngâm này ở
đây, Phượng Ngâm Kiếm còn không phải là muốn biến thành cái dạng gì liền có thể thành cái dạng đó, muốn trở về lúc nào thì liền trở về lúc đó
hay sao!
Mặc dù không có khí linh, nhưng Phượng Ngâm Kiếm chính
là chí tôn thần khí thật sự, Sở Phi Dư cúi đầu nhìn chuôi kiếm trắng đen đan xen, bảo kiếm tản ra uy áp vô hình, trong lòng phức tạp không hiểu.
Vô luận như thế nào hắn cũng không ngờ tới, lần đầu tiên gặp nhau tiểu
biểu muội lại bởi vì cứu hắn mà chịu lấy ra một thanh chí tôn thần kiếm. Ở nơi tình cảm lãnh bạc xem mạng người như cỏ rác thì đây chính là hy
sinh mà rất nhiều phụ mẫu người thân đều không làm được.
Ngưng
Sương nhìn thấy vẻ mặt này của hắn liền biết là hắn đã hiểu lầm. Bất đắc dĩ thở dài, nàng tiếp tục truyền âm nói."Ngươi yên tâm, đây là huyền
khí khế ước bổn mạng của ta, ta có thể triệu hồi trở lại."
Nghe
thấy lời này của Ngưng Sương, Sở Phi Dư đầu tiên là sửng sốt ngay sau đó liền sáng tỏ ý tứ của Ngưng Sương, nàng đây là muốn lấy đạo của người
để trị người? xem ra tiểu biểu muội này cũng không thuần lương giống
như biểu hiện bên ngoài của nàng!
Thấy vẻ mặt như trút được gánh
nặng của Sở Phi Dư, cuối cùng Ngưng Sương cũng thở phào một cái, cũng
may, biểu ca này tuy có chút đơn thuần nhưng vẫn còn chưa ngốc. Nếu như tâm tư này của nàng để Sở Phi Dư và người của Sở gia biết, đoán chừng
bọn họ sẽ phải giận đến giơ chân.
Mặc dù Sở Phi Dư không nổi danh như tứ đại công tử Hạ Tam Giới, nhưng hắn cũng là thiên tài thứ thiệt
của Sở gia. Năm đó, mười lăm tuổi đột phá tu vi huyền hoàng, năm ấy đệ
tử tứ đại gia tộc liên minh thi đấu hắn đạt quán quân, vì vậy trong đám
thế gia đệ tử hắn được xem là đệ nhất thiên tài .
Ngưng Sương
nhìn đám người chung quanh một cái, sâu kín thở dài, "Sở công tử, ngươi
tốt nhất suy nghĩ kỹ một chút! Người đã chết liền cái gì cũng không
có!"
Tuy nói trong bụng Sở Phi Dư không có nhiều chủ ý xấu giống
Ngưng Sương, nhưng trải qua Ngưng Sương chỉ dẫn từng bước lần này, trong lòng hắn cũng thông suốt không ít. Hắn nhìn vài vị huynh đệ đang bị
thương còn dư lại bên cạnh chính mình một chút, lại quét mắt nhìn chằm
chằm đám người kia một cái, cuối cùng đưa mắt rơi vào trên gương mặt
xinh đẹp của Ngưng Sương, thở thật dài.
"Ài! Thôi vậy." Sở Phi Dư nói xong liền giơ thanh trường kiếm trong tay lên, uy áp mãnh liệt từ
trường kiếm tản mát ra chung quanh đè ép khiến một ít người có tu vi
thấp ngột ngạt khó thở, cơ hồ còn đứng không vững. Dưới uy áp như vậy,
ánh mắt mọi người lại càng thêm cuồng nhiệt, ngay cả Đông Phương Hạo
cũng có chút không nghĩ thông nhìn chằm chằm thanh trường kiếm quang hoa nội liễm kia âm thầm suy nghĩ: chẳng lẽ Sở Phi Dư thật sự chiếm được
một thanh chí tôn thần khí, mà chính mình lại đánh bậy đánh bạ tiết lộ
ra bí mật của hắn?
Nghĩ tới đây, trong mắt Đông Phương Hạo cũng
toát ra chút cuồng nhiệt, vội vàng hỏi "Sở Phi Dư, ngươi thật sự nguyện ý giao Vô Gian Kiếm ra?"
Sở Phi Dư bất đắc dĩ gật đầu một cái,
"Ài! Ta cũng đã đến đường cùng, cần gì phải tiếp tục vùng vẫy giãy chết
!" Dừng một chút, hắn xoay chuyển lời nói: "Chỉ là, ta hi vọng Đông
Phương huynh có thể thả chúng ta một con ngựa, nếu Đông Phương huynh
nguyện ý, tiểu đệ liền hai tay đem Vô Gian Kiếm dâng lên."
Hắn
vừa nói xong yêu cầu, ánh mắt của mọi người cũng dời về phía Đông Phương Hạo, yêu cầu hợp tình hợp lý như vậy, nếu Đông Phương Hạo còn không đáp ứng, đoán chừng sẽ bị ánh mắt hung thần ác sát của mọi người giết chết.
Đông Phương Hạo âm trầm liếc nhìn đám người chung quanh, lại quan sát Sở Phi Dư vài lần, chỉ thấy hắn cúi đầu ngưng mắt nhìn trường kiếm trong tay,
mặt tràn đầy lưu luyến không buông.
Cân nhắc một lát, rốt cuộc trước mắt rất nhiên người Đông Phương Hạo trịnh trọng mở miệng: "Được, ta đồng ý với ngươi!"
Sở Phi Dư ngước mắt, chống lại ánh mắt cuồng nhiệt của Đông Phương Hạo,
lạnh lùng nói: "Đông Phương huynh, ta hi vọng ngươi có thể thề."
"Sở Phi Dư, ngươi. . . Ngươi đừng được voi đòi tiên!"
Nhìn sắc mặt đột nhiên biến đổi của Đông Phương Hạo, Sở Phi Dư ngạo nghễ
ngước mắt, "Hừ! Nếu Đông Phương huynh không muốn thề, vậy chúng ta vẫn
là liều lĩnh đánh cuộc một phen. Vài người chúng ta tự bạo cộng thêm uy
lực của chí tôn thần khí, chắc hẳn cũng có thể khiến các vị hảo hảo
hưởng thụ một phen."
Lời vừa nói ra, náo động sóng lớn.
"Đông Phương công tử, nếu không ngài liền lập một lời thề đi, có ân oán gì
đợi sau khi rời khỏi bí cảnh lại tính tiếp không được sao!" Có người lên tiếng khuyên nhủ, mọi người rối rít phụ họa theo.
Bức người thề
vốn là hành động vô cùng nhục nhã, nhưng lúc này tình huống đặc biệt,
tất cả mọi người bị chí tôn thần khí hấp dẫn tinh thần, nơi nào còn để
tâm nhiều chuyện như vậy.
Cân nhắc một hồi lâu, rốt cuộc Đông
Phương Hạo giơ tay phải lên, vẻ mặt âm trầm mở miệng nói: "Ta Đông
Phương Hạo ở chỗ này thề, chỉ cần Sở Phi Dư giao chí tôn thần kiếm ra,
ta và thủ hạ của ta sẽ không tiếp tục đuổi giết bọn họ, nếu vi phạm lời
thề, vĩnh viễn rơi vào Huyết Hải, không được siêu sinh!"
Thấy ánh sáng pháp tắc của lời thề giáng xuống đỉnh đầu Đông Phương Hạo, Sở Phi
Dư rốt cuộc gật đầu một cái, trước mắt rất nhiều người đem kiếm giao vào trong tay Đông Phương Hạo.
Sau đó mang theo thủ hạ đang bị
thương đi theo đám người Ngưng Sương thối lui ra khỏi vòng vây, Đông
Phương Hạo vuốt ve bảo kiếm trong tay, ngạc nhiên vui mừng. Ha ha, Sở
Phi Dư tiểu tử ngốc này, vậy mà thật sự được một thanh chí tôn thần khí!
"Đông Phương công tử, hiện tại chúng ta nên thương lượng một phen kiếm này sẽ thuộc về ai đi!" Một đạo thanh âm chua ngoa cắt đứt sự vui mừng của
Đông Phương Hạo, khiến cho tâm hắn chìm xuống đáy cốc.
Ài! Thật
là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, sớm biết như vậy hắn đã không
tiết lộ tin tức cho bọn khốn kiếp kia rồi. Hắn cũng không nghĩ lại, nếu
không phải được một đám khốn kiếp kia một đường đuổi giết hỗ trợ, người
của Sở gia đâu đến mức chỉ còn lại vài người như vậy.
Lúc này,
người lúc trước cho Ngưng Sương cam kết cũng lên tiếng, "Cô nương, ngươi là người có công lớn nhất, kiếm này ngươi xem nên định đoạt thế nào?"
Ngưng Sương chớp chớp tròng mắt sáng ngời, cúi đầu trầm tư chốc lát, sau đó
nói ra đề nghị của nàng: "Ta từng nghe trưởng bối trong nhà nói, phàm là thần khí đều sẽ có linh trí, ta nghĩ thần kiếm nhất định muốn tự mình
lựa chọn chủ nhân của nó, không bằng liền để cho thần kiếm ở trước mặt
mọi người nhận chủ, như thế nào?"
Nàng vừa nói ra đề nghị này,
tuyệt đại đa số mọi người đều đồng ý, nhưng Đông Phương Hạo lại phản đối mãnh liệt. Ngưng Sương cũng không quản bọn họ phân tranh, cùng mọi
người cáo biệt sau đó liền dẫn đám người Sở Phi Dư khoa trương rời đi.
Nàng rời đi khiến mọi người càng cảm thấy đề nghị của nàng vô cùng công
bằng, dù sao người ta đã dùng hành động thực tế biểu lộ rõ ràng sự vô tư của mình.
Bởi vì Đông Phương Hạo thủy chung không muốn lấy thần
kiếm ra nên vốn là đồng minh cùng nhau bức bách Sở Phi Dư lập tức phân
chia làm hai phái, hai bên triển khai giằng co chiến đấu. Dưới sự che
chở của đệ tử Đông Phương gia Đông Phương Hạo thành công công phá vòng
vây, những người khác lại bám riết không tha đối với hắn triển khai đuổi giết không chết không ngừng .
Nửa tháng sau, thương thế của đám
người Sở Phi Dư căn bản đã khỏi, Ngưng Sương lại triệu hồi Phượng Ngâm
Kiếm trở về, bắt đầu lịch trình mới trong bí cảnh. Dọc theo đường đi đều có thể nghe được rất nhiều tin đồn về Đông Phương Hạo, nói hắn không
tuân thủ cam kết, mưu toan tự mình chiếm đoạt chí tôn thần kiếm bị mọi
người đuổi giết. đệ tử Đông Phương gia đã sớm chết hết, hơn nữa tin đồn
còn nói Thánh Nữ Hắc Ám Thần Điện cũng tự mình mang theo người của Hắc
Ám Thần Điện gia nhập hàng ngũ đuổi giết.
Đám người Ngưng Sương
đều chọn những ngọn núi cao lớn ít người lui tới để đi, thứ nhất là muốn tránh Thanh Qùy và đám người Hắc Ám Thần Điện, thứ hai là Ngọc Vô Trần
muốn tìm một chút dược liệu, hình như là Thanh Liên Đại Sư giao phó.
Trong thời gian hơn bốn năm ở Hồng Mông bí cảnh, Ngọc Vô Trần trải qua Thủy
Lam khuynh tâm dạy dỗ cùng với mưa dầm thấm đất, hiện tại đã thành một
người bề ngoài ‘vô trần’, nội tâm phúc hắc.
Tỷ như hiện tại, ở
một ngọn núi, hai nhóm người đang vì một vị dược mà gây chiến, chỉ là
thực lực hai bên sàn sàn nhau, chậm chạp không thể định ra thắng bại.
Ngọc Vô Trần bạch y bồng bềnh xuất hiện trước mặt bọn họ, mỉm cười hỏi "Các
vị huynh đài, xuất môn tại ngoại, hà tất cần làm to chuyện như vậy?"
Bọn họ vừa thấy Ngọc Vô Trần một bộ cao nhân phí phách không nhiễm trần
thế, lúc này rối rít lôi kéo nói: "Công tử, phía trước có một bụi cây
ngọc bồ đề vạn năm, vốn là chúng ta phát hiện trước, nhưng bọn họ nhất
định trắng trợn cướp đoạt, chúng ta làm sao có thể để yên?"
Một
nhóm người khác chỉ sợ Ngọc Vô Trần đứng ở bên đối phương, cũng nhanh
chóng nói tới: "Công tử, thật ra là người của chúng ta phát hiện trước,
nhưng lúc hắn trở về báo tin cho chúng ta biết liền bị bọn bọn cường đạo đoạt trước. Nếu công tử không tin, có thể đi tới sơn động liền biết,
trước cửa sơn động có ký hiệu do người của chúng ta làm ra."
Ngọc Vô Trần nghe vậy, trong lòng đã có tính toán, trên gương mặt chậm rãi
hiện lên một ý cười dịu dàng."Các vị, nếu các vị đã bên nào cũng cho là
mình đúng, không bằng để tại hạ đi trước xem một chút, xác định tốt lời các vị ai thật ai giả. Đợi sau khi chứng thực, tại hạ nhất định giúp
người có lý lấy lại công đạo."
Vì vậy, hắn trưng ra diện mạo như
tiên giáng trần khiến cho hai bên đều thối lui một bước, vừa lúc nhường
ra một con đường cho hắn. Trong sơn động bọn hắn miêu tả, quả nhiên hắn
tìm được một bụi ngọc bồ đề mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, sau đó dưới ánh
mắt mong đợi sáng rực của tất cả mọi người, hắn thản nhiên hướng đỉnh
núi bò đi. Trong không trung truyền đến dư âm lượn lờ: "Cửa sơn động,
thật sự có ký hiệu !"
Kể từ sau khi Ngưng Sương được bạch y nhân ở quảng trường Hồng Mông Thiên Tôn chỉ điểm, trải qua mấy ngày có thể nói là tiến bộ thần tốc. Hiện tại bọn họ đang ở khổ sở tìm kiếm địa phương
đột phá thần giai, nàng chỉ sợ gây ra động tĩnh quá lớn dẫn tới sự chú ý của mọi người thậm chí là vây công.
Cuối cùng ở dưới sự đề nghị
của Xích Viêm vẫn là tiến vào Linh Phượng không gian hoàn thành lên cấp, sau đó bọn họ liền bước lên hành trình rời khỏi Hồng Mông bí cảnh.
Tại cửa ra, liên tục nhìn thấy người đi ra ngoài, so với lúc tiến vào,
người ít đi ba phần. Chỉ là tu vi đều được đề cao, Ngưng Sương vốn là
vẫn còn vì mình đột phá thần giai mà đắc chí, lúc này lại phát hiện
người đột phá thần giai ít nhất cũng có khoảng hai mươi người.
Ở
cửa ra đợi một ngày thời gian, chỉ nghe thấy trên bầu trời truyền đến
một tiếng xé rách mãnh liệt, trong phút chốc lối đi thông từ bí cảnh ra
ngoại giới được mở ra. Ngưng Sương vốn có ý định lẫn vào trong đám người trà trộn đi ra ngoài, nhưng trên không trung tại cửa ra nàng nhìn thấy
một đám hắc y nhân, đứng đầu chính là gương mặt âm trầm của Lãnh Diễm,
nàng không khỏi rùng mình một cái.
Nhìn sự kiểm tra nghiêm ngặt
phía trước, Ngưng Sương gấp đến độ đổ mồ hôi hột, phải biết sau lưng
Lãnh Diễm liền có bốn người cường giả thần giai, trận này, cũng đủ đem
chính mình xé thành từng mảnh nhỏ, chuyển ánh mắt nhìn đến trên người Sở Phi Dư bên cạnh, Ngưng Sương nảy ra một ý hay, nàng đem vòng tay Linh
Phượng của mình nhét vào trong tay Sở Phi Dư, sau đó đem toàn bộ đám
người Tử Diễm kéo vào trong vòng tay Linh Phượng.
"Biểu ca, lão
đầu bên ngoài kia và chúng ta có huyết hải thâm cừu, nhờ huynh dẫn chúng ta đi ra ngoài!" Sở Phi Dư bất đắc dĩ thở dài, cũng không kịp nhìn ánh
mắt khác thường ở chung quanh, đem vòng tay Linh Phượng vụng trộm giấu
vào trong ngực.
Cũng may mọi người mặc dù nghi ngờ mấy người
Ngưng Sương đột nhiên biến mất nhưng cũng không ai hoài nghi đến trên
người Sở Phi Dư, để cho hắn an nhiên thông qua kiểm tra ở cửa ra. Bởi vì lo lắng an nguy của đám người Ngưng Sương, hắn không chút nào dừng lại ở Thành Vong Xuyên mà nhanh chóng mang theo vài người còn sót lại thông
qua quyển trục truyền tống trở lại Sở gia ở Thần Vực Tam Trọng Thiên.
Sau khi Sở Phi Dư nói rõ thân thế của Ngưng Sương với Sở gia gia chủ và các trưởng lão, mọi người nhất thời vô cùng vui mừng mà khóc. Cũng may
Ngưng Sương cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, lúc này cùng ngoại
công đang nước mắt ngắn nước mặt dài và đám người cữu cữu vẻ mặt đầy
cảm khái nhìn nhận nhau. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..
Ngưng Sương vốn muốn cùng Ngọc Vô Trần tới Tiên Dược Cốc tu dưỡng thuận tiện
luyện chế định hồn đan, thế nhưng bị ngoại công và đám người cữu cữu hết sức giữ lại, bọn họ còn dẫn nàng tới Yên Nhiên Cư nơi mẫu thân nàng
từng ở, nhìn Yên Nhiên Cư không dính một hạt bụi cùng bày biện tinh xảo ở bên trong, Ngưng Sương cơ hồ thấy được ngoại công và cữu cữu bọn họ một lòng nhớ thương mẫu thân, lời cự tuyệt làm thế nào cũng không nói được
ra khỏi miệng, đành phải đem Ngọc Vô Trần cũng giữ lại ở Sở gia.
Ở Sở gia tu dưỡng gần hai tháng, Ngọc Vô Trần thành công luyện ra định
hồn đan. Thực lực của Ngưng Sương cũng được cũng cố, sau đó liền hướng
ngoại công nói lời từ biệt. Đám người ngoại công liên tục giữ lại, nhưng trong lòng Ngưng Sương còn nhớ kỹ tam đại chí bảo khác ở tam tông nên
kiên quyết rời đi.
Ngưng Sương thấy Lục Hạo Nhiên và ngoại công
quan hệ mật thiết, liền muốn để Lục Hạo Nhiên ở lại Sở gia, nhưng không
nghĩ tới Lục Hạo Nhiên lại kiên trì muốn theo nàng rời khỏi. Tử Diễm và
Thanh Y cũng trở về Thương Mang Đại Địa. Trước khi đi, Ngưng Sương liên
tục do dự, cuối cùng vẫn không nói ra địa điểm phong ấn Ác Ma chi nhãn .
Không thể lay chuyển được kiên trì của ngoại công và cậu, Sở Phi Dư liền xuất hiện ở trong đội ngũ của bọn họ. Vừa rời khỏi Sở gia hai ngày, lại đụng phải một cố nhân ngoài dự đoán của nàng —— Nam Cung Thanh Ca.
Thì ra bốn năm trước Nam Cung Thanh Ca liền đi tới Thần Vực, sau đó liền
biết Ngưng Sương không đi Nam Cung thế gia tìm kiếm sự trợ giúp. Hiện
tại Ngưng Sương vừa ra khỏi bí cảnh, hắn liền thông qua mảnh ngọc bài
lúc trước để lại cho Ngưng Sương tìm được hành tung của Ngưng Sương.
"Thanh Ca, huynh là tu luyện như thế nào vậy! Hôm nay cư nhiên đã đạt tới tu
vi huyền thần." Ngưng Sương kinh ngạc nhìn Nam Cung Thanh Ca hỏi. Mặc dù thiên phú của Thanh Ca vẫn luôn rất tốt, nhưng hắn không tiến vào Hồng
Mông bí cảnh, địa phương linh khí tràn đầy như vậy thế như lại có thể
tiến bộ thần tốc như thế.
Nam Cung Thanh Ca vẫn như cũ là một bộ
dáng ôn nhu dịu dàng, hắn có thể nào nói cho nàng biết, những năm này
hắn vẫn luôn một mực tu luyện ở trong bí cảnh của Nam Cung thế gia, có
thể nói là cửu tử nhất sinh liều mạng mới có được một thân tu vi như thế này.
"Bọn họ đều rất tốt, từng người đều đã gánh vác trách nhiệm của riêng mình, bọn họ để cho ta chuyển lời cho muội, có cơ hội liền
trở về nhìn một chút." Nam Cung Thanh Ca nhìn trái nhìn phải mà nói cái
khác, nói ra lời căn dặn lúc trước của mấy người kia.
Biết được bọn họ đều rất tốt, Ngưng Sương lộ ra một ý cười thoải mái, "Vậy thì tốt, sư phụ của ta có khỏe không?"
"Viện trưởng rất tốt, hắn nói muội không cần quan tâm." Nam Cung Thanh Ca nói xong liền liếc mắt nhìn đội ngũ của Ngưng Sương, nghi ngờ hỏi "Muội có
chuyện gì sao?"
Ngưng Sương suy nghĩ một chút, vẫn là nói sự thật cho Nam Cung Thanh Ca biết. Nam Cung Thanh Ca vừa nghe, lộ ra một màn ý cười tươi sáng nói: "Ta giúp muội tới Vô Cực Kiếm Tông đi!"
Bọn họ lúc này tìm một địa phương yên tĩnh thương lượng một phen, cuối cùng quyết định để Nam Cung Thanh Ca tới Vô Cực Kiếm Tông, Ngưng Sương tới
Lưu Vân Tông, về phần Bách Hoa ngọc Nữ Tông tạm thời gác lại .
Thông qua tin tức Sở Phi Dư nghe được về Tiền Đa Đa, lúc này Ngưng Sương đối
với tiểu tử chỉ một lòng hướng tới tiền như hắn nhìn với cặp mắt khác
xưa. Ngắn ngủn năm năm thời gian, hắn liền thành lập một vương quốc buôn bán chỉ đứng sau Khải Duyệt ở Thần Vực, tên là ‘Tinh Thần’ thương hành, có thể nói khai biến Thần Vực Hạ Tam Giới.
‘Tinh Thần’ là cái
tên lúc trước Ngưng Sương lấy, cho nên tìm được hắn mới dễ dàng như vậy. Nhưng chuyến này bọn họ phải đi là tứ đại tông môn nằm ở Thần Vực Tứ
Trọng Thiên, Ngưng Sương không muốn cho Tiền Đa Đa thêm phiền toái, chỉ
để cho Sở Phi Dư báo hắn một tin bình an.
Mới vừa bước vào Tứ
Trọng Thiên Nam Cung Thanh Ca liền cùng bọn họ chia ra, hắn có thiếp mời của Vô Cực Kiếm Tông , tiến vào Vô Cực Kiếm Tông ngược lại không khó.
Nhưng Ngưng Sương lại bất đồng, nàng căn bản không biết điều kiện thu đệ tử của Lưu Vân Tông.
Dọc theo đường đi, nhìn thấy đều là đệ tử
vênh váo tự đắc lỗ mũi hướng lên trời, giống như từ nhỏ bọn họ liền tài
trí hơn người. Sở Phi Dư giải thích: "Tứ đại tông môn có Hắc Ám Thần
Điện che chở, nên vẫn luôn là chúa tể ở Thần Vực Tứ Trọng Thiên, từ
trước tới nay luôn là tài trí hơn người."
Lại là Hắc Ám Thần
Điện, phải là Ám Dạ che chở đi! Đại chiến năm đó, tứ đại tông đóng vai
nhân vật gì đây? Mặc kệ năm đó như thế nào, ít nhất Minh Huyễn và Mặc
Nhiễm bị vây khốn cùng tứ đại tông môn không thoát khỏi quan hệ.
Thấy Sở Phi Dư đối với một ít bí mật ở Thần Vực hiểu biết không ít, Ngưng
Sương không nhịn được nổi lên ý định hỏi hắn chuyện về Huyễn Thần Điện,
không nghĩ tới Sở Phi Dư cũng không biết tường tận sự tình, chỉ nói
giống như Minh Huyễn Thần Quân là Thần Đế chuyển thế gì đó bị Hắc Ám
Thánh Nữ Thanh Linh biết. Sau đó không biết làm sao lại truyền đến trong tai Hắc Ám Điện Chủ, rồi sau đó liền xuất hiện tin tức Minh Huyễn Thần
Quân dụ dỗ Thánh Nữ Thanh Linh, cuối cùng Hắc Ám Thần Điện liên hợp cùng tứ đại tông môn triển khai đuổi giết Huyễn Thần Điện, dẫn đến Huyễn
Thần Điện bị tiêu diệt.
Một tháng sau, cuối cùng Ngưng Sương đi
tới chỗ ở của Lưu Vân Tông tại—— Lưu Vân Thành, thông qua Sở Phi Dư nghe được, Lưu Vân Tông vừa lúc muốn cử hành nghi thức công khai thu đồ đệ
vào nửa tháng sau. Yêu cầu số tuổi từ hai trăm tuổi trở xuống, tu vi từ
huyền hoàng trở lên, ít nhất phải là cấp bậc thuần thú tông sư trở lên
mới được ghi danh.
Những yêu cầu này Ngưng Sương đều có thể đạt
được, chỉ là thủ pháp thuần thú của nàng không giống với những người
khác nên nàng có chút bận tâm có thể bại lộ bí quyết thượng cổ thuần thú trong tay nàng hay không. Phải biết, giống như Lưu Vân Tông lấy thuần
thú làm chủ, đối với bí tịch này cuồng nhiệt sợ rằng khó có thể tưởng
tượng.
Tại Vân Thành ngày thứ năm, Ngưng Sương lại bắt đầu một
ngày không nói chuyện đi dạo, ở trong đám người đi tới đi lui, nàng suy
nghĩ làm như thế nào mới có thể thuận lợi tiến vào Lưu Vân Tông.
Đi tới đi lui, nghe được phía trước truyền đến từng trận tiếng nghị luận,
"Ngươi nói, loài thú dữ như vậy làm sao có thể bị thuần phục đây?"
"Đúng a! Điều kiện thu đồ đệ của Thiên Diệp Đại Sư thật không thể tưởng tượng nổi."
Tại lúc hai chữ Thiên Diệp này lọt vào tai, trong đầu Ngưng Sương đột nhiên xuất hiện một khung cảnh, chính là tại Thành Vong Xuyên vắng lặng, thải điệp bay múa đầy trời.
Trong đầu Ngưng Sương linh quang
chợt lóe, này không phải là cơ hội của mình hay sao? Nghĩ tới đây, nàng kéo lại một người đang nghị luận hỏi "Huynh đài, xin hỏi đây là có
chuyện gì xảy ra?"
Người nọ liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng là
một mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành liền cười đáp: "Đời này Thiên Diệp
Đại Sư chưa thu đồ đệ, lần này quyết định thu một đệ tử duy nhất, điều
kiện thứ nhất chính là có thể thuần phục được hung thú thượng cổ ‘ Thao
Thiết ’ ấu thú."
"Ồ! Đa tạ." Ngưng Sương khách khí hướng đối
phương tạ ơn sau đó liền thối lui ra khỏi đám người, nàng cần hảo hảo
suy nghĩ một chút.
Thao Thiết hung tàn lại tham ăn, trong truyền
thuyết nó không có gì là không ăn, mặc dù chỉ là ấu thú nhưng một cái
không tốt sẽ khiến thuần thú sư vùi thân trong bụng nó. Hơn nữa loại
thú dữ này linh trí vô cùng cao có thể sánh ngang thượng cổ thần thú,
mặc dù không thể hóa hình thành người nhưng lại có thể miệng nói tiếng
người. Chỉ là, không biết vì sao Thiên Diệp Đại Sư phải dùng Thao Thiết
ấu thú làm đề mục khảo hạch? Ban đầu ở Thành Vong Xuyên nhìn thấy hắn,
cũng không giống loại người khát máu tàn nhẫn, ngược lại, nhìn hắn tựa
như một trưởng giả hào ái hiền lành, trong ánh mắt thậm chí có nhàn nhạt thương xót.
Coi như thuần phục được Thao Thiết nhưng chẳng lẽ sẽ có người nguyện ý khế ước? Phải biết, nếu không phải là người vô cùng
hung ác hoặc tà ác, liền không có ai nguyện ý cùng thú dữ khế ước.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ngưng Sương cũng nghĩ không thông ý đồ của Thiên Diệp Đại Sư, chỉ là nàng vẫn quyết định tới tham gia buổi tuyển chọn đệ tử năm
ngày sau của Thiên Diệp Đại Sư. Có lẽ đến lúc đó người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, liền có thể nhìn ngó một ít tâm tư của Thiên Diệp Đại Sư.
Trở lại khách điếm, nàng liền cùng đồng bạn thương lượng chuyện Thiên Diệp
Đại Sư thu đồ đệ, mọi người nhất trí cho rằng nàng nên đi thử một lần.
Nếu may mắn có thể trở thành đệ tử thân truyền của Thiên Diệp Đại Sư,
nàng ở Vân Tông sẽ dễ dàng làm việc hơn. Dù sao đệ tử thân truyền của
thủ tịch trưởng lão cũng vẫn có một chút phân lượng.
Năm ngày
sau, tại quảng trường Lưu Vân, Thiên Diệp Đại Sư một thân y bào thanh y
tinh thần khỏe mạnh ngồi ở trên đài cao tại quảng trường, người chuẩn
bị tham tuyển cùng người xem náo nhiệt vây quanh đầy quảng trường, sau
khi Thiên Diệp Đại Sư tuyên bố bắt đầu tuyển chọn, một thanh niên mặc
thanh y đứng ở sau lưng hắn lập tức tiến lên kéo miếng vải đen che chiếc lòng sắt ở trên đài cao xuống.
Lộ ra một con quái thú vô cùng
xấu xí ở bên trong với cặp mắt đỏ ngầu. Quái thú nhe răng nhếch miệng
nhìn mọi người, dường như muốn đem những người này toàn bộ đều nuốt vào
trong bụng.
Sau khi nhìn thấy con Thao Thiết này, rất nhiều người vốn đang nhao nhao muốn thử âm thầm giấu xuống ý định, Ngưng Sương đang suy nghĩ có muốn tiến lên hay không liền thấy một thiếu niên cả người
mặc hắc y nhảy lên đài cao.
Hắn hướng về phía Thiên Diệp Đại Sư
rất cung kính chào một cái, sau đó đi tới trước chiếc lồng sắt nhốt thao thiết. Thiên Diệp Đại Sư vung ống tay áo lên, vốn là cấm chế bao trùm
chung quanh lồng sắt đột nhiên biến mất.
Mất đi cấm chế khống
chế, Thao Thiết liều mạng bổ nhào ra bên ngoài hướng về phía người thanh niên kia lộ ra răng nanh bén nhọn, hai chân trước sắc bén xuyên thấu
qua khe hở của lồng sắt, thẳng hướng lên trên người thanh niên cào
xuống, hận không được đem thanh niên một trảo xé ra. Diễn Đàn Lê Qúy
Đôn, edit:..Lam Thiên..
Tiếng kêu trầm thấp kèm theo tức giận của Thao Thiết vang lên bên tai mọi người, thanh niên không chú ý, cánh tay phải liền bị móng vuốt của thao thiết vạch ra một vết máu thật dài.
Thao Thiết thấy máu, hai mắt đột nhiên bày ra một loại yêu hồng tàn
nhẫn, hai chân trước túm thanh niên lại kéo mạnh đem cánh tay phải của
thanh niên kéo xuống.
Máu tươi phun ra, Thao Thiết hài lòng nhai
nuốt chiến lợi phẩm của nó, người thanh niên kia không biết là do đau
đớn hay là sợ hãi, đã sớm té xỉu trên mặt đất.