Đêm ngày 16 tháng năm lịch 1402, mười vạn đại quân Minh triều và tám vạn quân thổ ty Lê tộc đã tập kết cách tường thành Vọng
Lâu Khe 20km đóng lều hạ trại, trời mưa khá to ảnh hưởng đến
quân sĩ dùng súng kíp và pháo binh nên cả hai bên đều bất đô,
thám báo hoạt động hết công suất báo lại tình hình hai bên.
Tám thành chủ nhao nhao thỉnh chiến nhưng Nguyễn Cảnh Chân nhất
nhất không đồng ý.
Sáng tờ mờ ngày 17 tháng năm trời
quang mây tạnh như đường xá khá lầy lội không thích hợp hành
quân. Thế nhưng trên quan đạo 2 ngàn kỵ sĩ đang phi như bay, tất
cả đội mũ sắt mặc quân phục hiện đại súng trường côn quay chỉ nặng 4 kg dắt trên bao súng tại yên ngựa, súng ngắn côn quay đeo bên hông. Dẫn đầu đạo quân này là Nguyễn Cảnh Dị hắn được
giao trọng trách tấn công phủ đầu hạ sĩ khí quân Minh. Thời
tiết không thích hợp dụng binh. Như vớt hơn một vạn chiến mã
các loại mà Nguyên Hãn vơ vét được hắn đã có một đội quân
rất cơ động. Hai ngàn kỵ binh này đều là lão binh theo Nguyễn
Cảnh Dị đánh nam dẹp bắc đã lâu nay họ lên ngựa với tràn đầy
tự tin cho 20 vạn quân Minh một bài học đáng nhớ.
Các
nơi lêù doanh của quân Minh 3 km tất cả kỵ sĩ theo động tác giơ
tay của vị chủ tướng trẻ tuổi mà kéo cương cho chiến mã dừng
lại, động tác rất đều và hoàn chỉnh này chứng minh đạo qquaan này có tố chất rất tốt và đã ăn ý phối hợp trong thời gian
dài.
Phía trước thám báo vẫn ngồi trên lưng ngựa, giơ
tay trào Cảnh Dị theo quy củ của quân ngũ, ban đầu mọi người
có không quen nhưng dần dần thấy rất hợp lý, vì trong chiến
trận thời gian rất vội không thể cứ rườm ra được: " Thưa tướng
quân, đúng như ngà9i dự đoán. Xung quanh đây núi non trùng điệp
không có chỗ nào cho mười vạn người đóng quân thế nên doanh lều của họ rất dài, mặt bên trái có sông hẹp nên họ phòng thủ
nhiều bên phải là vách núi dựng. Đây là địa đồ tiểu nhân ghi
lại mong tướng quân quá mục."
"Sông dài 50m nhưng có vẻ
nông bất quá không phi ngựa qua được quá nguy hiểm, ồ các 3km
có vài quả đồi cây thưa rất không tồi. Kế hoạch thay đổi. Ngươi gấp rút về trình bày đại tướng như sau...... Chúng ta sẽ chờ
tại ngọn đồi này...."
..........
Cùng lúc đó khi
mặt biển còn tù mù sương sớm một cánh thuyền buồm loại nhỏ,
phía trên mười tráng sĩ lực lưỡng đang ra sức trèo.
- Mẹ
kiếp cố lên nào, vinh hoa phú qúy nửa đời còn lại của ta và
các vị dựa vào đến nhan hay chậm đấy. Một tên râu dê gầy đét
đang rống lên, đúng là lần này nếu hắn tới kịp thì đã lập
công lớn rồi. Chắc chắn vị Vương gia kia sẽ không bạc đãi, cả
đời sau của hắn chỉ có tươi cười mà hưởng phúc thôi.
Khi nhìn thấy lờ mờ pháo đài phía xa, tên nhỏ thó râu dê này châm đuốc lên quơ quơ theo một quy luật nhất định. Trên tầng cao của
pháo đài cũng có ánh đuốc đáp trả. Tên râu dê vui sướng thét
lên the thé:" Nhanh nhanh.... Ra sức mỗi người trăm lượng bạc ra
sức cho ta"
Sau một 2 tiếng đồng hồ tại căn phòng ba
tầng dành cho Binh Bộ tên râu dê đang trụi lơ trên lưng một binh
sĩ được cõng vào. Có thể hắn giả vờ để tăng thêm phần công
lao, cũng có thể hắn đã kiệt sức thực sự. Binh sĩ kia đỡ hắn xuống rồi tiếp cho một miếng nước.
Tên râu dê bò đến
bên Nguyên Hãn ôm lấy giày hắn rên la thảm thiết: " Vương gia, nô
tài cuối cùng cũng gặp được người.... hu hu.. Nô tài nghĩ mình chết trên biển rồi không gặp được Vương gia. Nô tài chết chỉ
là chuyện nhỏ nhưng chết mà làm lỡ việc của Vương gia thì nô
tài chết chưa hết tội."
Nguyên Hãn biết thằng này mò
công lao nhưng hắn bực mình, mà cũng buồn cười nữa, mẹ nó
đúng là mất thời gian: " Có rắm mau phóng, chớ dài dòng linh
tinh.. Trái lời... Hừ"
Tên râu dê không dám ho một cái
thành thành thật thật mà tường thuật lại câu chuyện. Tôn Nghị
được giao nhiệm vụ nằm vùng bên cạnh Dương Lăng, thế nhưng tên
này quá kín đóng cửa hơn một tháng chế tạo gì đó cũng không
ai biết. Chỉ đến khi ba ngày trước đoàn quân trùng điệp dời
quân cảng thì mới thấy thứ hắn chế tạo. Theo tên râu dê mô tả
thì đó là một con số khổng lồ thuyền đổi bộ.
Cau mày
Nguyên Hãn suy nghĩ, nếu mà Dương Lăng công vào hai cửa sông thì
hai bên bờ nơi nơi đều là bãi đổ quân cần gì mất một tháng
thời gian để làm việc vô vị. Nhưng không thể không đề phòng đây
là kế sách của Dương Lăng dụ mình điều quân về bãi Đông Triều
để hắn tất công cửa biển Đông Độ dễ hơn. Không ai hiểu Dương
Lăng nguy hiểm như thế nào bằng Nguyên Hãn.