Sau khi giết chết Hạ
Thiên Thu, trông thấy Vân Hy cứ ôm chặt lấy thi thể chàng không chịu
buông, một cơn giận dữ khó gọi tên chợt bùng lên trong lòng Khương Hằng. Rõ ràng chỉ còn là một cái xác không hồn mà vẫn ngứa mắt đến thế,
Khương Hằng cưỡng đoạt lấy thi thể ấy từ tay Vân Hy, không ngờ lại khiến cho cô bị ngất đi, hôn mê không biết gì nữa. Nhìn khuôn mặt tái nhợt
của cô, cuối cùng Khương Hằng đã không hạ sát thủ với những võ nhân của
Thương Thiên. Y ném lại thuốc giải độc rồi đi xuống núi Tùng Dương không thèm ngoảnh đầu lại.
Khương Hằng sợ rằng chỉ cần ngoảnh đầu lại
sẽ thấy những võ nhân cõng Vân Hy trên lưng đi xuống con đường phủ đầy
tuyết trắng, hệt như nhiều năm về trước, y đã cõng cô chạy thục mạng
trốn khỏi Kỳ Sơn trong đêm tháng Chạp rét buốt ấy.
Không biết từ
khi nào, một kẻ vốn đáng ra là người được tin cậy nhất trên đời này lại
vì đám người ô hợp kia, vì một cái xác chướng mắt, mà đi trên một con
đường khác ngược hẳn với con đường của y? Vì sao cô không bao giờ hiểu,
chỉ có như vậy y mới có thể thực sự trả được mối huyết hải thâm thù đó?
Bước lên đến bậc thang cuối cùng, trèo lên bức tường cao của tòa thành nơi
ải bắc, Khương Hằng lặng im nhìn ngắm cánh đồng tuyết phủ mênh mông,
nhìn con đường mòn cũ nho nhỏ giữa hai bên vách núi cheo leo. Bên cạnh y chính là thanh trục quay bánh xe mở cửa thành. Khương Hằng quay lại,
lạnh lùng hỏi: “Triệu Hãn đâu?”
“Đương nhiên là đã giữ lại cho chàng. Nô gia trí nhớ tốt lắm đấy.”
Biên Lan Chi cười nói, ả ta đưa ngón tay thon dài chỉ vào trong doanh
trướng. Hai võ nhân của Thất Phách đường đi vào trong, lôi Triệu Hãn đã
bị trói chặt bằng dây thừng lớn ra ngoài.
Trông thấy Khương Hằng, viên tướng lĩnh mặt mũi uy nghiêm ấy chợt ngửa lên trời cười lớn. “Ha
ha! Khá khen cho tên tiểu tử không biết võ! Quả nhiên nhổ cỏ không diệt
tận gốc, gió xuân sang lại mọc lên! Bản tọa vì một suy nghĩ sai lầm,
cuối cùng đã để lại một mối họa hại là nhà ngươi. Tùy gia thương có loại hậu nhân như ngươi thật là nhục lớn bằng trời!”
“Im miệng!”
Khương Hằng đưa cánh tay phải lên, dùng thiết trảo vạch một vệt trên má
Triệu Hãn, lạnh lùng nói: “Mười một năm trước, ngươi bức tử cha mẹ ta,
món nợ ấy ta sẽ bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu.”
“Hóa ra là
nghiệt chủng của Khương Tử Dã... Cha ngươi tuy cổ hủ nhưng dù sao cũng
là kẻ trượng phu.” Máu tươi thuận theo gò má lăn xuống, nhưng Triệu Hãn
vẫn không biến sắc mặt, nhìn Khương Hằng vẻ khinh miệt. “Còn ngươi,
chẳng qua chỉ là tên hèn nhát chỉ biết oán trời giận người.”
“Đã
chết đến nơi rồi, ngươi còn khua môi múa mép.” Khương Hằng đâm tiếp một
trảo vào vai trái của Triệu Hãn, những tia máu bắn vọt ra phun vào mặt
y, khiến vẻ mặt giận dữ của Khương Hằng càng vô cùng dữ tợn. Y đứng
thẳng lưng, tay trái đặt lên chốt xoay trục bánh xe mở cửa thành. “Ta
muốn ngươi phải xem, cái đất nước đã bệnh nhập cao hoang mà ngươi một dạ trung thành này sẽ có kết cục thế nào!”
Trong đôi mắt đen sâu
hun hút, thần thái càng thêm âm u. Tay trái của Khương Hằng hầm hầm đẩy
mạnh về phía trước, tay quay ấy liền làm xoay bánh xe gỗ rồi từ từ
chuyển động. Tiếng trục bánh xe ma sát phát ra những tiếng kêu ken két,
sợi dây thừng to chắc được vòng xoay kéo đi, đưa cánh cửa thành vừa dày
vừa nặng cao hàng trượng dâng lên từng li từng li một.
Phòng tuyến thứ hai phía bắc Trung Nguyên - cửa thành Trấn Xuyên từ từ mở ra.
Mấy vạn quân Bắc Nhung đã sắp hàng chờ sẵn ngoài cửa ải, cất tiếng reo hò
tưởng muốn rung trời. Chúng đồng thanh gầm lên giận dữ, xông tới cửa
thành Trấn Xuyên đang được mở rộng!
Đội quân ngoại tộc hổ báo
hung hãn thiện chiến ấy giống như một cơn hồng thủy tràn vào trong
thành. Bọn chúng múa tít trường đao mặc sức chém giết, bất kể là quân
lính hay dân thường, tất cả những gì là vật sống đều không thể lẩn trốn
được khỏi mắt chúng. Dân chúng kêu gào thảm thiết, nhưng không thể trốn
tránh khỏi bị vó ngựa sắt giẫm đạp lên. Những cây trường đao sáng loáng
vung lên, cắt thủ cấp họ, từng cột máu tươi vọt ra, mặc sức chảy loang
trong thành Trấn Xuyên, cơ hồ nhuộm đỏ từng tấc đất nơi này.
“Bây giờ, ngươi nhìn thấy rồi đấy.”
Vừa dứt lời, Khương Hằng lại vung tay phải, ánh hàn quang lạnh ngắt, đâm
thẳng vào tim Triệu Hãn. Vuốt sắc đâm xuyên qua ngực, Khương Hằng hung
hãn kéo mạnh tay trở lại phía sau. Quả tim vẫn còn không ngừng đập thoi
thóp liền mắc theo vuốt sắc, bị lôi ra khỏi ngực Triệu Hãn.
Thi
thể kẻ thù đổ ập xuống tường thành. Đôi mắt vẫn còn trợn trừng ấy tựa hồ vĩnh viễn in đậm trong đó hình ảnh quân lính Bắc Nhung đang tràn vào
dưới thành.
Khương Hằng phi một cước về phía cái xác của Triệu
Hãn đá hắn xuống dưới chân tường thành. Cái xác rơi xuống dưới cửa thành Trấn Xuyên, rất nhanh chóng bị đám quân Bắc Nhung đang lao tới như ong
vỡ tổ giẫm đạp thành một đống thịt nát bầy nhầy.
Trong đêm mưa
tuyết tơi bời ấy, Khương Hằng nhấm nháp sự khoái ý của việc báo thù. Y
đứng từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng ngó lơ những tên lính Bắc Nhung
thu cắt những sinh mệnh tội nghiệp của Trung Nguyên.
Nhưng, khi
một đứa trẻ bị chém ngang lưng, một bà mẹ đang chạy chợt đầu lìa khỏi
cổ, cùng những đám mây máu mịt mù trước mắt, Khương Hằng dường như lại
trông thấy Kỳ Sơn của mười một năm về trước, trông thấy cảnh địa ngục tu la với xác chết ngổn ngang đầy đất, máu chảy thành sông ấy!
Trong khoảnh khắc, y có một giây thất thần, dường như không phân biệt được,
rốt cuộc mình đang đứng ở đâu, vào thời điểm nào. Sắc máu đỏ đầy trước
mắt, khiến Khương Hằng không thể nhìn ra bất cứ thứ gì, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của dân chúng, chỉ có tiếng hò hét bi phẫn của quân lính
không ngớt dội vào tai, tưởng chừng khiến tai y ù đặc.
Trong mớ
tạp âm ấy, bất chợt, một âm thanh khản đặc bất lực dội vào tai Khương
Hằng: “Học võ, nếu chẳng hại người, thì cũng hại mình.”
Khương
Hằng cuồng loạn vung thiết trảo sắc bén trên cánh tay phải, muốn chém
đứt âm thanh quỷ mị đang bức sát bên mình ấy. Khi y khó khăn lắm mới xua hết được đám mây máu trước mắt tan đi, thì chỉ còn trông thấy dưới ánh
trăng sáng lóa, mênh mông tuyết rơi, tất cả đã bị nhuộm thành một màu đỏ sậm.