Rõ ràng là kẻ gây trở ngại đã chết hẳn rồi nhưng Khương Hằng vẫn không thể nén được nỗi lo
lắng trong tim mình. Tay trái y nắm chặt lấy vai của Hạ Thiên Thu, gắng
hết sức lôi chàng ra khỏi hai cánh tay đang ôm chặt của Tùy Vân Hy. Cô
lấy hết sức chống cự, nhưng lại không dám co kéo, cuối cùng Khương Hằng
đã lôi được thân xác của Hạ Thiên Thu ra khỏi tay cô, vứt chàng cho một
tay đao đứng bên cạnh.
“Trả lại cho ta, trả lại cho ta!”
Cô hét lên hết lần này đến lần khác, loạng choạng xông lại phía tên đao
khách, tận đến khi thấy mắt mình tối sầm lại, cô bỗng ngã nhào xuống
tuyết và không còn biết gì nữa.
Trong đêm đen phương Bắc, ánh lửa ngút trời soi thành Trấn Xuyên sáng như ban ngày. Lửa cháy ngùn ngụt,
khói đen mịt mù, Khương Hằng lưng đeo cây trường kích huyền thiết, từng
bước từng bước lội qua những đám lửa bùng bùng, đi vào trong thành Trấn
Xuyên.
Khu doanh trại giữ thành vốn đáng lẽ phải ra sức đánh
giặc, chiến đấu không ngừng, giờ đây lại yên ắng như một vùng đất chết.
Khương Hằng lạnh lùng đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy quân lính nằm
ngổn ngang dưới đất, không một tiếng rên rỉ, không một tiếng kêu gào,
tất cả đã lặng lẽ đi xuống địa phủ từ trong giấc mộng.
Khương
Hằng ngước mắt, chỉ thấy trên lầu thành, một thân hình yểu điệu đang
đứng. Nhìn thấy y, cô nương ấy liền lột tấm mặt nạ da người ra, để lộ
một khuôn mặt vô cùng kiều diễm, yêu mị.
“Ồ, chàng trai tuấn tú, chàng đã quay về rồi. Nô gia đang đợi chàng để thực hiện lời giao hẹn của chúng ta đây.”
Hôm ấy, Tùy Vân Hy để cứu Hạ Thiên Thu mà đã một mình xông đến núi Hợp Hư,
chia tay với Khương Hằng. Một mình ở lại huyện thành Bình Dao, Khương
Hằng nhìn theo bóng dáng Vân Hy đang chạy xa dần, chỉ thấy trong lòng
mình lửa giận bùng bùng bốc lên.
Tờ Thái Bình Ước kia đã đem lại
được sự “thái bình” gì? Võ nhân không có chỗ dung thân, thế đạo nếu
không trắng chỉ có thể là đen, khiến cho những người luyện võ nhiều năm, chống kiếm giang hồ trở thành câu chuyện cười không gì lớn bằng! Võ
nhân vốn nên hành hiệp trượng nghĩa, lại trở thành nanh vuốt của triều
đình, phải chịu khuất dưới tay người. Những kẻ đáng chết không phải chỉ
có một mình Triệu Hãn, mà còn cả hàng ngàn tên lính trong đội ngũ của
ông ta, và cả Thái Bình minh làm ma trành theo hổ, giúp kẻ ác làm điều
bạo ngược. Nhưng truy đến tận cùng gốc rễ thì thế đạo này đã bệnh nhập
cao hoang rồi!
Việc báo thù của Khương Hằng không còn chỉ nhắm
vào một mình Triệu Hãn nữa, truy đến căn nguyên thì sai là ở lệnh vua,
sai là ở triều đình Trung Nguyên đã coi võ nhân như vật trong túi mình!
Lửa hận thù đã khiến cho nam nhân không cha không mẹ và ngay cả một nửa máu thịt của mình cũng mất nốt, đã hướng tầm mắt lên tận phương Bắc xa xôi. Khương Hằng khi cải trang lẫn vào trong đám môn nhân của Xung Tiêu kiếm các, từng nghe được chuyện cáo cấp ở biên giới trong đại hội tỉ võ, và
Triệu Hãn đã đi lên ải Dương Sơn phía bắc trấn thủ biên cương.
Vương triều thối nát này đã đến lúc phải thay máu rồi!
Mang theo nỗi oán hận trong lòng, Khương Hằng một mình đơn độc lặn lội trên
con đường đi lên phía bắc. Trên cánh đồng tuyết mênh mông, gặp ba ngàn
tay đao Bắc Nhung đang tiến đến, Khương Hằng không hề run sợ, yêu cầu
cho mình được gặp thủ lĩnh của chúng. Và ở đó, y đã gặp lại một gương
mặt quen thuộc.
Nữ nhân khoác tấm áo da Bắc Nhung rất dày, đội
chiếc mũ lông có gắn dây xích bạc, quay thân hình quyến rũ của mình lại, chậm rãi bước đến trước mặt Khương Hằng, chính là kẻ đã có duyên gặp
mặt mấy lần - cao thủ dùng độc của Thất Phách đường - Biên Lan Chi!
Khi những đao khách Bắc Nhung cung kính gọi ả ta là A Ba Hoài thì trong đầu Khương Hằng chợt rõ hết mọi chuyện. Đối diện kẻ đáng ra là một cừu địch sống chết nhưng Khương Hằng lại không tức giận, chỉ cười nhạt nói:
“Hóa ra bao nhiêu chuyện kỳ quái trong võ lâm Trung Nguyên đều là do Bắc Nhung các ngươi cùng Thất Phách đường gây ra cả.”
Bắc Nhung từ lâu đã có ý nhòm ngó Trung Nguyên. Khi chỉ dụ Thái Bình Ước
mới được ban ra, gây bao cơn sóng gió trong nội bộ võ lâm, bắt đầu một
cuộc tranh đấu lâu dài giữa quân đội triều đình và những võ nhân trong
thiên hạ. Tướng mạnh quân tinh hướng mũi dùi nhằm vào các nhân sĩ giang
hồ, chuyện ấy đối với Bắc Nhung mà nói, không còn gì có thể tốt hơn.
Hoàng thất Bắc Nhung vốn đã mưu tính từ lâu, làm sao có thể bỏ qua cơ
hội tốt này? Là con gái của thị tộc Bắc Nhung, được quân Bắc Nhung tôn
xưng là A Ba Hoài, Biên Lan Chi đã lẻn vào nội địa Trung Nguyên, bắt đầu thực hiện một loạt vụ việc.
Đầu tiên, Thái Bình Ước tuy gây ra
bất bình ở Trung Nguyên, nhưng nếu thực sự thành công, hàng ngàn hàng
vạn những cao thủ võ lâm sẽ quy thuộc bộ Binh quản lý, đó là điều mà Bắc Nhung hoàn toàn không mong muốn. Hơn nữa, trong các danh phái ở Trung
Nguyên, hai phái sở trường về rèn đúc là Bất Phá các và Vân Tiêu cổ lâu
lại là những môn phái mà chúng e ngại nhất. Bởi vì hai phái này chẳng
những sở trường về võ nghệ mà lại là những cao thủ về chế tạo vũ khí,
máy móc, hỏa lôi đạn... Nếu như bọn họ gia nhập Thái Bình minh, quy
thuận theo bộ Binh của triều đình, thì điều ấy, với Bắc Nhung mà nói, sẽ trở thành một mối lo lớn. Vì vậy, Biên Lan Chi mới cố ý giúp đỡ Bách Lý Hình gây ra sự tranh đấu trong nội bộ Vân Tiêu cổ lâu, định tạo chuyện
bịa đặt khiến Vân Tiêu cổ lâu và Thái Bình minh trở thành đối địch.
Nhưng kế hoạch tưởng chừng hoàn mỹ ấy lại vì sự xuất hiện của hai đứa
nhỏ mà đã nhiều lần bị cản trở. Chuyện Vân Tiêu cổ lâu gia nhập Thái
Bình minh, tuy phải trải qua bao phen rắc rối, kéo dài đến tám năm trời, nhưng cuối cùng vì sự quyết tâm kiên trì của Hạ Thiên Thu, lễ ký ước
cũng đã được thực hiện.
Vân Tiêu cổ lâu gia nhập Thái Bình minh,
đối với Bắc Nhung hoàn toàn không phải một chuyện tốt đẹp. Vì vậy Biên
Lan Chi đã cấu kết với Thẩm Mộ Bạch bắt tay cùng Xung Tiêu kiếm các, cổ
súy việc hợp nhất ba phái, gây ra tranh đấu giữa Thẩm Mộ Bạch với Hạ
Thiên Thu. Hôm ấy, Thẩm Mộ Bạch gặp được Khương Hằng trong khu rừng lầy
lội bên bờ sông Lăng Giang và biết được oán thù trước đây của Khương
Hằng, cũng là do được Biên Lan Chi kể cho nghe. Một mặt, Khương Hằng và
Thẩm Mộ Bạch thông đồng với nhau muốn chiếm Bất Phá các thành của mình,
một mặt lại lấy ngọn thương bạc của Tùy Vân Hy làm mồi nhử để dẫn dụ Hạ
Thiên Thu lên núi Hợp Hư. Nhưng bọn họ đều không thể nghĩ được rằng,
dưới sự giúp sức của Tùy Vân Hy và sự nhanh trí của Hạ Thiên Thu, Vân
Tiêu cổ lâu vẫn không hề bị thâu tóm, mà chỉ phải thay đổi chủ nhân mà
thôi.
Cùng với đó, hơn chục năm qua, Biên Lan Chi cũng đã mua
chuộc và bồi dưỡng được mấy chục đệ tử ở nội địa Trung Nguyên, gây ra
tranh giành nội bộ trong võ lâm Trung Nguyên. Bất kể là chuyện dùng rắn
độc để sát hại hai mươi tư hộ dân, vu oan hãm hại Sái Tiểu Xà, hay là
chuyện dùng thất hoàn luân giết chết một trăm năm mươi ba người ở một
thôn ấp, vu hãm Hàn Hải bang, hay lại như chuyện dùng Thần Túy Mộng Mê
sát hại cả nhà quan huyện Bình Dao hai mươi mốt người, vu vạ cho Dược
Vương Lạc Dương... tất cả đều gây ra sự tranh đấu giữa những nhân sĩ
giang hồ với quân triều đình, là kế ly gián gây mâu thuẫn, chia rẽ.
Thương Thiên với quân triều đình và Thái Bình minh đánh nhau càng mạnh,
Biên Lan Chi càng đắc ý, ả chỉ mong sao cho các võ nhân đất thần châu kẻ chết người què thì càng tốt.
Khi Khương Hằng nói hết những phân
tích ấy của mình, Biên Lan Chi liền vỗ tay cười nói: “Ta đã nói rồi mà,
chàng trai tuấn tú đúng là một cậu bé thông minh, ta không thể không
giết ngươi được rồi.”
Giọng nói ngọt ngào, ngầm chứa một sát cơ
nham hiểm. Đã từng được biết thủ đoạn của ả, Khương Hằng chỉ lạnh nhạt
nói: “Dù cho ngươi võ công không phải hạng thường, lại có mấy chục cao
thủ, nhưng chỉ dựa vào đội ngũ này mà muốn vào trong thành Trấn Xuyên,
mở toang được tấm bình phong ải Dương Sơn để đánh vào Trung Nguyên, sẽ
chẳng phải là chuyện dễ. Ta đến đây là muốn thương lượng với ngươi một
thương vụ, ta có thể giúp ngươi vào được thành Trấn Xuyên!”
“Ôi chao, chàng trai tuấn tú, chỉ một mình ngươi, dựa vào cái gì để thương lượng với ta chứ?”
Trước câu hỏi của Biên Lan Chi, Khương Hằng lạnh lùng nói: “Dựa vào Thương
Thiên. Ta có cách dẫn đám bắt gà trộm chó ấy vào thành thì tất cũng có
cách dẫn ngươi trà trộn vào đó.”
Biên Lan Chi thoáng chút suy
nghĩ, rồi cười nói: “Vậy điều kiện của ngươi là gì? Đồ quý hiếm quá là
nô gia không có cho ngươi đâu nhé.”
Khương Hằng liếc nhìn ả, điềm đạm nói: “Ta muốn được tự tay lấy cái đầu trên cổ của Triệu Hãn. Ngoài
ra, cửa thành Trấn Xuyên tất phải để ta tự tay mở.”
Biên Lan Chi
sững người giây lát rồi lập tức cất tiếng cười tươi rói. “Ca ca tuấn tú, thật không ngờ chàng đối với người của mình lại tàn ác đến vậy đấy!”
“Ta đâu còn có người của mình nào chứ?” Khương Hằng cúi xuống, nhìn vào
cánh tay trái duy nhất còn lại, lạnh lùng nói. “Vương triều Hoa Hạ này
tất phải để chính ta tự tay kết liễu.”
Hai bên tâm đầu ý hợp,
Khương Hằng cho Biên Lan Chi đóng giả làm Lạc Tử Tuyền, bịa ra một câu
chuyện lừa tất cả mọi người của Thương Thiên, lại ngấm ngầm đầu độc chết Dược Vương Lạc Dương. Sau đó, y lại bảo Biên Lan Chi sai ba ngàn quân
Bắc Nhung ấy phục kích người của Vân Tiêu cổ lâu. Rồi cố ý dẫn dụ các võ nhân Thương Thiên đến nơi, cứu những kiếm khách của Vân Tiêu cổ lâu.
Điều duy nhất Khương Hằng không tính được, đó là hai người Hạ Thiên Thu
và Tùy Vân Hy đã mai phục hỏa lôi đạn rồi dụ cho ba ngàn quân Bắc Nhung
chạy đến hồ băng, khiến chúng phải vùi xác dưới đáy hồ.
Bị mất ba ngàn tinh binh phải khó khăn lắm mới đột nhập được vào trong ải, Biên
Lan Chi vô cùng tức giận. Nhưng sự thực đã chứng minh, những dự liệu
tính toán của Khương Hằng không hề sai. Lý Bá Phong, Triệu Hãn, Hạ Thiên Thu không hề yên tâm với các võ nhân Thương Thiên, cố ý dùng kế phái
bọn họ đi lên dãy Tùng Dương để thử thăm dò. Nhưng vốn là người nhân
hậu, Hạ Thiên Thu và Tùy Vân Hy tất nhiên sẽ không để cho một cô nương
không biết võ nghệ phải mạo hiểm, bọn họ muôn tính vạn toán nhưng lại để sót một con tính, đó là cô nương “Lạc Tử Tuyền” ngây thơ xinh đẹp ấy.
Khi các võ nhân lặn lội vượt dãy núi Tùng Dương, Biên Lan Chi ở lại trong
thành Trấn Xuyên, với thân thủ bất phàm cùng thủ đoạn vô cùng xảo quyệt
của mình, đã đầu độc nguồn nước trong quân doanh. Sau khi các võ nhân bị hạ gục, ả ta đốt phong hỏa để báo tin cho Khương Hằng biết đại công cáo thành. Cùng lúc ấy, những cao thủ của Thất Phách đường được mai phục
sẵn trên núi lập tức dưới sự chỉ huy của Khương Hằng xông lên đánh úp.
Ngay cả Hạ Thiên Thu cũng không thể ngờ được rằng, Bắc Nhung đã mưu tính từ lâu, mười năm trước đã bắt đầu kế hoạch tấn công Trung Nguyên và đào tạo được năm mươi tay cao thủ như vậy.
Thấy Khương Hằng về
thành, Biên Lan Chi tươi cười nhìn ngắm y. “Ôi, sao lại còn vác theo một cái xác chết thế? Là muội muội yêu quý của chàng đó ư? Làm hại ba ngàn
quân của ta phải vùi thây dưới đáy hồ, chàng trai tuấn tú, coi như ta nể mặt chàng nên mới không tính toán với cô ta đấy nhé!”
Khương
Hằng lạnh lùng liếc nhìn ả ta, không đáp lời, chỉ một tay cầm kích, đi
từng bước lên trên tường thành cao chót vót. Những cao thủ áo trắng đi
theo sau Khương Hằng, sau trận chiến trên đỉnh Triêu Dương, chỉ còn lại
ba mươi lăm người. Một tên cao thủ của Thất Phách đường đem xác Hạ Thiên Thu tùy tiện bỏ xuống một bên.