Trộm Tim
Hoàn Nhan Nghê Quang vừa vào chính điện, liền phát hiện trong điện tất cả
hoàng huynh hoàng đệ đều tụ tập, khó có khi tất cả bọn họ đến đông đủ.
Nàng nhíu mày, đôi mắt đẹp híp lại, đáy lòng bất an càng sâu.
Đi lên trước, nàng hành lễ với nam tử oai hùng ngồi cao trên ngai vàng, nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Hoàn Nhan Liệt mỉm cười nói: "Nghê Quang, trẫm nghe thấy mấy ngày gần đây tâm tình con không được tốt phải không?"
Trong lòng Hoàn Nhan Nghê Quang kinh sợ, trên mặt lại không có chút biểu tình như cũ, lạnh lùng trả lời: "Tính nết nhi thần luôn luôn yên lặng, lạnh
lùng, tâm tình tốt hay không tốt cũng không sao, phụ hoàng quá lo lắng."
Tại sao phụ hoàng lại hỏi như vậy? Có phải đã biết cái gì không? Mặc dù đã
sớm biết phụ hoàng đặt không ít tai mắt bên cạnh nàng, nhưng vẫn không
nhịn được mà cảm thấy hoảng sợ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn có tình
cảm phức tạp với phụ hoàng. Thật ra thì phụ hoàng đối xử với nàng không
tệ, không chỉ từ nhỏ hết lòng dạy nàng, thậm chí còn đặc biệt giao trách nhiệm bảo vệ quốc bảo nặng nề cho nàng. Có điều, nàng hiểu rõ phụ hoàng không thương nàng... Không chỉ không thương nàng, cũng không yêu mẫu
thân, lại càng không yêu những người khác.
Đã từng, nàng tưởng là ở trong lòng phụ hoàng, ngoài quyền lực địa vị ra thì không còn gì
khác, nhận thức như vậy, đã khiến cho nàng thoáng mở rộng lòng hơn,
không hề vì mẫu thân mà khổ sở quá mức nữa.
Nhưng đến năm đó tuổi lớn hơn một chút, nàng mới ngạc nhiên phát hiện, người phụ hoàng yêu,
hơn nữa yêu rất sâu đậm, cũng chỉ yêu thủy chung có một người, đó là một nữ tử Long quốc đã mất tích nhiều năm, tung tích không rõ.
Cho
đến lúc đó nàng mới hiểu được, phụ hoàng nhìn như vô tình thật ra thì
cũng không vô tình, chỉ là tình yêu của phụ hoàng không có ở trên người
những tần phi hầu hạ hắn nhiều năm qua, cũng không ở trên người đứa con
gái cùng hắn huyết mạch tương liên này.
Tình yêu của phụ hoàng, chỉ vì nữ tử Long quốc đó mà tồn tại.
Khi hiểu biết rõ về mọi chuyện, nàng không nhịn được mà khó chịu, không chỉ là vì mẫu thân lưu luyến si mê phụ hoàng nhưng lại không được đáp lại,
cũng vì nàng lúc trước ngu ngốc ngây thơ.
Ngu ngốc, ngây thơ,
tuyệt không nên tồn tại ở trong hoàng thất Hoàn Nhan, từ ngày đó trở đi, nàng bắt đầu hiểu được cái gì gọi là bất đắc dĩ, mà khi mẫu thân cuối
cùng bởi vì tan nát cõi lòng mà khốn khổ, mắc bệnh qua đời, nàng liền tự mình thề, cuộc đời này tuyệt sẽ không ngu dại như mẫu thân.
Hoàn Nhan Nghê Quang cười khẽ một tiếng, chua sót mà ảm đạm. Nàng vẫn có thể nhớ lại rõ ràng lúc đó mình đã liều mạng học võ đến cỡ nào, bởi vì khi
phụ hoàng chỉ dẫn luyện tập võ nghệ, trong lúc vô tình đã từng nói một
câu: "Nữ tử cường hãn tốt hơn…"
Khi đó vẻ mặt phụ hoàng vô cùng
ôn hòa, trong giọng nói cũng mang theo tiếc nuối nào đó khó có thể hình
dung được, đó là nét mặt ôn hoà duy nhất của phụ hoàng đối với nàng.
Về sau nàng mới hiểu được, người phụ hoàng nói chính là nữ tử Long quốc
kia, mà ánh mắt dịu dàng của phụ hoàng lúc ấy, cho đến bây giờ nàng vẫn
còn nhớ kỹ…
Vậy mà cố gắng của nàng, lại trở nên hết sức buồn cười, tình thương của cha mà nàng khát khao, vốn là không có khả năng.
Ngay từ lúc mẫu thân qua đời, nàng đã không còn nửa phần lưu luyến với Hổ
cung, không có rời đi, là bởi vì không biết nên đi nơi nào.
Hoàn
Nhan Liệt nhìn Nghê Quang cúi thấp đầu, ánh mắt chớp động, cười như
không cười nói: "Nói rất đúng, trẫm chính là nhìn trúng tính tình trầm
lãnh của con, mới có thể giao trách nhiệm bảo vệ quốc bảo nặng nề cho
con... con cũng đừng cô phụ kỳ vọng của trẫm."
Nàng ngẩn ra, sững sờ trước lời nói thâm ý của phụ hoàng. Không phải phụ hoàng đã biết
quốc bảo bị trộm sao? Vì sao vẫn nói như vậy? Chẳng lẽ phụ hoàng cũng
không có ý định công khai việc này, muốn bí mật trừng phạt nàng sao?
Nàng nhìn Hoàn Nhan Vân Lân, đúng lúc thấy hắn đưa mắt ra hiệu cho nàng,
nghi vấn trong lòng tuy nặng nề, chỉ đành phải quay đầu nhìn phụ hoàng,
đáp: " Nhi thần tuyệt không dám cô phụ phụ hoàng nhờ vả, xin phụ hoàng
yên tâm."
Hoàn Nhan Liệt không mở miệng, Hoàn Nhan Lăng Đạo ở một bên cướp lời: "Vậy thì kỳ quái, tại sao nhi thần lại nghe thấy quốc bảo Thánh Huyết Bồ Đề đã sớm bị người đánh cắp? Nếu chuyện này là thật, đó
không chỉ là hoàng muội Nghê Quang thất trách trong việc bảo hộ quốc
bảo, ngay cả hoàng huynh Vân Lân nhận mệnh phụ hoàng giám sát việc nước
cũng khó trốn tội, xin phụ hoàng minh xét."
Nét mặt Hoàn Nhan Nghê Quang không thay đổi, đáy mắt thoáng qua một tia tức giận.
Từ trước đến nay, Hoàn Nhan Lăng Đạo và Hoàn Nhan Vân Lân luôn không hòa
hợp, hai người vì vị trí thái tử đã tranh đấu gay gắt mấy năm dài, hôm
nay bị hắn bắt được cơ hội ngàn năm có một này liền chèn ép hai người,
đương nhiên sẽ không nhẹ lời bỏ qua.
Hoàn Nhan Vân Lân lập tức
phản bác: "Mời hoàng đệ Lăng Đạo đừng tin lầm lời bàn luận không thật
của tiểu nhân, oan uổng người là chuyện nhỏ, ảnh hưởng tình hình dân tâm trong nước mới là chuyện lớn."
Hoàn Nhan Lăng Đạo đang muốn nói
thêm gì nữa, lại bị Hoàn Nhan Liệt phất tay ngăn lại, hắn trầm giọng
nói: "Lăng Đạo, trẫm không biết ngươi từ chỗ nào nghe thấy chuyện vô căn cứ như thế, nhưng hiện nay trẫm nói quốc bảo ở đây, quốc bảo chắc chắn ở đây, chẳng lẽ ngươi còn dám hoài nghi lời nói của trẫm sao?"
Hoàn Nhan Nghê Quang thờ ơ lạnh nhạt, thấy tình hình như vậy, trong nội tâm
đã có cơ sở. Vừa đúng, như vậy sẽ không sợ liên lụy đến hoàng huynh rồi, nếu là chuyện như vậy làm dao động sự tín nhiệm mà phụ hoàng dành cho
hoàng huynh, sao nàng có thể an lòng?!
Mặc dù Hoàn Nhan Lăng Đạo
không cam lòng, nhưng cũng không dám nhiều lời, cúi đầu lên tiếng: "Là
nhi thần nghi ngờ, nhi thần tuyệt không có dị tâm đối với phụ hoàng."
Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt lạnh lẽo mà tàn khốc, đe doạ nói: "Biết rõ là tốt.
Tất cả mọi người các ngươi nhớ cho kĩ, giờ phút này Thánh Huyết Bồ Đề
vẫn được lưu giữ bình yên trong bảo khố, từ nay về sau nếu có người mở
miệng nhắc tới việc quốc bảo bị trộm vô căn cứ, trẫm tuyệt đối sẽ không
nhẹ nhàng tha thứ!"
Tâm tư mỗi người tuy khác nhau, lại bị uy thế của Hoàn Nhan Liệt áp bách nên không thể không cùng kêu lên đáp lại: "Dạ!"
Lúc này Hoàn Nhan Liệt mới nhếch môi cười. " Được, trẫm hôm nay tuyên các ngươi yết kiến, là muốn thông báo một chuyện lớn."
Nhìn nét mặt vui vẻ hiếm thấy kia, tâm trạng mọi người đều bất an, mỗi người đều có mục đích riêng của mình. Chỉ thấy Hoàn Nhan Liệt quay người sang bình phong phía bên cạnh, cười nói: "Ngươi hãy ra ngoài, để cho bọn họ
nhìn ngươi một chút."
"Vâng" Một nam tử áo đen tuấn mỹ lên tiếng
trả lời rồi chậm rãi đi ra, vẻ mặt hắn cợt nhã, môi hiện lên nụ cười
châm biếm, sắc mặt lại có chút tái nhợt, giống như vừa bệnh nặng mới
khỏi.
Tính tình Hoàn Nhan Lăng Đạo nóng nảy nhất, không nhịn được hỏi: "Phụ hoàng, người này là?"
Hoàn Nhan Liệt lạnh nhạt nói: "Hắn là Hoàn Nhan Phong Kỳ, là đại hoàng huynh các ngươi đã mất tích nhiều năm, trẫm đã phong hắn làm Bình Nam vương,
hơn nữa còn dự định sắc lập hắn làm thái tử, sau này liền cùng hắn quản
lí quốc sự. Phong Kỳ lưu lạc dân gian nhiều năm, không quen thuộc tình
hình quốc sự lắm, các ngươi phải giúp hắn thật tốt."
Nghe lời nói này, sắc mặt mọi người không ai không thay đổi, mỗi người đưa mắt nhìn
nhau, không dám tin các hoàng tử tranh giành thái tử vị này nhiều năm
như vậy, lại do một người xa lạ, bất minh dễ dàng lấy được.
Hoàn
Nhan Liệt cười nói: "Phong Kỳ, bọn họ chính là hoàng đệ, hoàng muội
ngươi, có lúc rãnh rỗi thì nhiều cùng bọn họ hàn huyên một chút, đẩy
mạnh tình cảm."
Hoàn Nhan Phong Kỳ mỉm cười: "Nhi thần hiểu."
Rốt cục Hoàn Nhan Lăng Đạo cũng không kiềm chế được tức giận trong lòng,
bực tức nói: "Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện không hiểu, muốn thỉnh
giáo phụ hoàng."
Hoàn Nhan Liệt chau mày, "Nói thẳng đi."
Hoàn Nhan Lăng Đạo vội vàng xuất toàn bộ bất mãn trong lòng ra, " Hoàng
huynh Phong Kỳ lưu lạc dân gian nhiều năm, không biết chút gì về chính
sự, nếu tùy tiện trao thái tử vị như thế, nhi thần sợ hoàng huynh Phong
Kỳ không chịu nổi, huống chi hoàng huynh Phong Kỳ một vốn một lời cũng
không có nửa phần chiến công, chỉ e khó phục chúng."
Hoàn Nhan
Nghê Quang khẽ cau mày, đôi mắt đẹp liếc về phía Hoàn Nhan Vân Lân ở một bên như có điều gì đang suy nghĩ, trong lòng cũng có chút nóng nảy.
Hoàn Nhan Liệt lạnh nhạt nói: "Ngươi có dị nghị với quyết định của trẫm sao?"
Ánh mắt hắn nghiêm túc, ánh mắt tàn lãnh khiến toàn thân mỗi người đều rùng mình và cảm nhận được luồng sát khí tàn khốc một cách rõ rệt.
Hoàn Nhan Lăng Đạo sợ đến nỗi té quỵ xuống đất, luôn miệng trả lời: "Nhi thần không dám, tất cả đều tùy ý phụ hoàng sắp xếp."
Mọi người câm như hến, không có người nào dám nhiều lời.
Thấy mọi người đã không có dị nghị, Hoàn Nhan Liệt hài lòng cười, “ Ngày mai trẫm lâm triều tuyên bố sắc lập Phong Kỳ làm thái tử, trừ Phong Kỳ, Vân Lân và Nghê Quang, tất cả những người còn lại đều lui ra đi.”
Nghe vậy, trong lòng mọi người tuy có bất mãn, nhưng cũng đành phải dừng nói rời đi.
Nét mặt Hoàn Nhan Liệt vừa chuyển liền trầm giọng hỏi: "Nghê Quang, về
chuyện Thánh Huyết Bồ Đề bị trộm, ngươi cần phải nên làm gì, biết
không?"
"Dạ, nhi thần mặc cho phụ hoàng xử trí." Nàng thản nhiên ứng đối, cũng không giải thích lại càng không cầu xin tha thứ.
Hoàn Nhan Liệt đưa mắt nhìn nàng, vẻ mặt bí hiểm, sau đó nhếch môi cười nhạt nói: "Tính tình ngươi đứa nhỏ này bướng bỉnh, thế nào cũng không muốn
yếu thế. Thôi, trước hết trẫm không truy cứu chuyện này, chỉ là, ngươi
vẫn phải âm thầm đoạt Thánh Huyết Bồ Đề về, hiểu chưa?"
Trong lòng nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cung kính đồng ý: "Dạ, nhi thần nhất định cố gắng đoạt về."
"Trong các hoàng tử hoàng nữ của trẫm, hai người các ngươi có tài nhất, có các ngươi tương trợ cho Phong Kỳ, chính là như hổ thêm cánh, lợi ích tăng
thêm không ít."
Hoàn Nhan Nghê Quang lén nhìn trộm sắc mặt Hoàn Nhan Vân Lân ủ dột ở một bên, trong lòng xúc động vô cùng.
Hoàng huynh vì nước vất vả nhiều năm, quay đầu lại lại là hai bàn tay trắng,
thái tử vị liền bị người nửa đường đoạt đi như vậy, bảo hoàng huynh làm
sao mà chịu nổi?!
Dường như Hoàn Nhan Vân Lân chú ý tới ánh mắt
nàng lo lắng, khẽ mỉm cười với nàng, có chút thần bí, nhưng cũng chứa
một tia giảo hoạt, sau hắn quay người sang phía Hoàn Nhan Liệt, cung
kính lên tiếng: "Phụ hoàng có mệnh, nhi thần nhất định tuân theo, ngày
sau chắc chắn sẽ tận tâm tận lực trợ giúp hoàng huynh Phong Kỳ."
"Nhi thần cũng thế." Tuy ngoài miệng Hoàn Nhan Nghê Quang nói như vậy, nhưng lại sinh ra cảm giác vô cùng bất an.
Mấy tháng qua, cuộc đời của nàng thay đổi lớn bởi sự xuất hiện liên tiếp
của hai người, một người là Nhất Trận Phong, một người khác hoàn toàn xa lạ là Hoàn Nhan Phong Kỳ.
Sau này, cuộc đời của nàng sẽ lại thay đổi điều gì đây?
E rằng, khó khăn liên tiếp a!
~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~
Nơi tiếp giáp hai nước Long Hổ
Trong thôn nhỏ cằn cỗi, một gian nhà ngói đỏ tàn tạ biệt lập, vừa mới nhìn
thì hết sức bình thường, nhưng người bên trong nhà lại không tầm thường. Bởi vì, người chủ nhà này chính là thiên hạ đệ nhất trộm danh xưng là
quái đạo —— Nhất Trận Phong.
Giờ phút này, hắn đang lười biếng
nằm ở trên giường, nhìn Tử Ngọc sai trong tay hắn trộm được mà than thở, giữa hai lông mày đều đầy ưu phiền.
Sau khi rời khỏi Hoa phủ,
hắn vốn muốn thực hiện lời hứa với Hoàn Nhan Nghê Quang, thẳng hướng đi
đến kinh thành Hựu Hổ quốc, nhưng đi được nửa đường, sau khi bình tĩnh
liền suy nghĩ thật tốt, hắn đi tới nơi thôn nhỏ vắng vẻ này, tự mình vào không được lui cũng không được.
Rõ ràng nhớ muốn gặp lại tiểu mỹ nhân, nhưng lại không có cách nào đi tới, nghĩ rằng cứ như vậy không
nhìn thấy nàng nữa, lại không bỏ được. Nguyên nhân rất đơn giản, cũng
rất không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa còn thừa nhận vô cùng xấu hổ ——
Bởi vì, hắn sợ.
Mày rậm nhíu chặt, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một tia cười khổ bất đắc dĩ.