Trộm Tim
Sao hắn có thể lại
xuất hiện ở trước mặt nàng đây? Chính mình trộm quốc bảo nàng hết lòng
giữ gìn, hại nàng không làm hết bổn phận bắt trộm! Mặc dù rất muốn thấy
nàng, nhưng bây giờ thật không biết nên đối mặt với nàng thế nào, vừa
nghĩ tới nàng sẽ hận mình, tim của hắn liền tràn đầy khó chịu không nói
ra được.
Trải qua mấy ngày nay, hắn chưa từng nghe Hựu Hổ quốc
truyền ra tin tức quốc bảo bị trộm, rất có khả năng là hoàng thất phong
tỏa việc này, không để tin tức lộ ra ngoài, nàng… không có sao chứ?
Mà nàng… có nhớ hắn hay không? Lại có thể bởi vì hắn chậm chạp không xuất
hiện mà tức giận không đây? Có lẽ, nàng chỉ muốn bắt hắn lại, đoạt lại
Thánh Huyết Bồ Đề và Tử Ngọc sai.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của hắn
chuyển thành chán nản, vô cùng buồn bã nhìn Tử Ngọc sai mà tự mình lẩm
bẩm, "Nếu có thể, ta cũng muốn trả lại Thánh Huyết Bồ Đề cho nàng, nhưng mà tiểu Mặc nhi cần nó, cho nên, vẫn phải xin lỗi nàng rồi."
Nhất Trận Phong thu hồi tầm mắt, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, than thở nói: "Ông trời a ông trời, có thể chỉ điểm tìm một con đường sáng
hay không? Nên đi nên ở lại, ngươi thật ra cho chút dấu hiệu chứ!"
Lời nói chưa dứt, lỗ tai hắn nhanh nhạy lập tức nghe ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân của nữ tử rất nhỏ, không rõ người tới có ý đồ gì, trước tránh một chút được rồi.
Nhất Trận Phong nhanh nhẹn từ trên
giường bật lên, hai chân điểm nhẹ một chút, nhẹ nhàng nhảy lên xà ngang, ẩn giấu mình rất kín đáo.
Sau một lúc lâu, hai người nữ tử phong thái xinh đẹp khác nhau đẩy cửa vào. Người mặc hồng y như lửa, dung mạo ngày thường là tuyệt diễm vô song, một đôi mắt phượng linh động sáng
rỡ, anh khí bừng bừng, nhưng giữa hai lông mày rồi lại ẩn giấu nồng đậm
chua xót, dường như tâm sự đầy cõi lòng.
Một người còn lại mặc
bạch sam, tướng mạo thanh nhã xinh đẹp, khí chất bên trong trầm tĩnh,
mắt đẹp thanh lãnh như băng, nhìn ngó xung quanh, câu tâm hồn người.
Nhất Trận Phong cảm thấy ngoài ý muốn nhíu mày, môi mỏng nâng lên nở nụ cười suy nghĩ. Không ngờ căn phòng nhỏ cũ rách này của hắn lại có tuyệt thế
giai nhân như thế tới thăm, thật đúng là hiếm thấy.
Hắn ngầm thở
dài, ngay sau đó thu hồi tâm trạng phân tán bốn phía không nghĩ nhiều
nữa, để tránh bỏ quên chuyện trước mắt. Hai tiểu mỹ nhân này có thể tìm
tới cửa, đủ để thấy có chỗ không tầm thường, những hảo bằng hữu của hắn
đối với hành tung của hắn đều khó mà nắm chắc, người tầm thường há có
thể biết hắn đặt chân đến nơi nào.
Các nàng đến cuối cùng vì sao mà tới?
Nhất Trận Phong nghi vấn cũng không kéo dài quá lâu, nữ tử hồng sam trong khoảnh khắc liền thản nhiên tỏ rõ thân phận, ý đồ.
Nàng lấy một đóa hoa giấy nhiều màu sắc khác nhau đặt lên bàn, cất cao giọng nói: "Tại hạ Tả Hồng Anh, bằng hữu Hoa Xảo Ngữ, có chuyện xin Nhất Trận Phong tương trợ."
Nheo mắt lại, nhìn đóa hoa giấy cực kỳ quen
mắt này lộ ra một chút cười nhạt không thể làm gì, hắn nhận ra nó, đó là tín vật tiểu Hoa đặc chế, ai, việc này hắn không thể không giúp rồi.
"Xích Hà quận chúa quả nhiên thần thông quảng đại, xem ra, tại hạ không giúp
không được." Nhất Trận Phong lặng lẽ quay người mà xuống, dưới tình
huống hai người không hay biết gì đã từ từ thong thả ngồi bên cạnh bàn,
thuận tay cầm lên đóa hoa giấy thưởng thức.
Nghe thấy ba chữ Tả Hồng Anh, hắn lập tức liền nhớ tới thân phận của nàng.
Hắn từ chỗ tiểu Hoa nghe được không ít chuyện về nàng, Tả Hồng Anh này xuất thân quyền quý, là biểu tỷ đương kim Long hoàng Long Húc, được Long
hoàng tin tưởng quá mức, phong làm Xích Hà Quận chúa. Nàng là một kỳ nữ
tử hiếm thấy, không chỉ giỏi về buôn bán, mà ở trong võ lâm cũng rất có
phân lượng.
Nếu hồng y nữ tử này là Tả Hồng Anh, vậy vị nữ tử
bạch sam bên cạnh chắc là một trong hộ vệ tùy thân của nàng, y thuật
tuyệt diệu còn có danh xưng "Bạch sam Thần Nông" hẳn là Tố Lăng rồi.
Nhất Trận Phong thản nhiên quan sát, rất tò mò đối với nét mặt trong trẻo lạnh lùng này của nàng.
Nhìn nàng như vậy, thế nhưng hắn lại không thể không nghĩ tới một dung nhan
khác cũng lạnh lùng xinh đẹp, hai người một thanh nhã một diễm mị, khí
chất lạnh nhạt hờ hững tuy tương tự, nhưng so với Tố Lăng nội liễm hơn,
cặp mắt Hoàn Nhan Nghê Quang lạnh lùng thêm chút kiêu ngạo, cũng ít đi
mấy phần chững chạc.
Chỉ là, cũng càng thêm phức tạp hơn, mãnh liệt hấp dẫn hắn, khiến hắn cũng không có cách nào quên lãng.
Nét mặt Tả Hồng Anh nghiêm chỉnh, trầm giọng nói: "Các hạ không hỏi trước là việc gì sao?"
Nhất Trận Phong cười nhạt, "Quận chúa không cần đa lễ, tại hạ đây là giang
hồ lỗ mãng nhưng cũng có thể chấp nhận. Về phần việc quận chúa nhờ vả,
tại hạ cũng có thể đoán được bảy phần, chỉ cần phải dùng tới, tại hạ tự
nhiên làm hết sức."
Nhớ vài ngày trước đó, chuyện tình Tả Hồng
Anh huyên náo cả nước đều biết rõ —— đầu tiên là nàng xuống Giang Nam
thoái hôn, trở lại kinh thành cùng hộ vệ tùy thân Phong Minh định thành
thân vào mấy ngày gần đây, về sau Phong Minh lại vô duyên vô cớ mất
tích, có thể nói là ly kỳ phức tạp.
Hôm nay Tả Hồng Anh tìm tới
cửa, nói chung là có chút liên quan đến nghề vốn có của hắn đêm lẻn vào
thăm dò chuyện bí mật, dù sao gần đây không có việc gì, thay vì ở chỗ
này cái gì cũng không làm được, chi bằng giúp tiểu mỹ nhân một chút,
hoạt động gân cốt, sao lại không làm?!
Tả Hồng Anh thở phào nhẹ nhõm, "Đa tạ."
"Đi thôi!" Nhất Trận Phong cũng không nhiều lời, đứng dậy liền đi về phía cửa.
Tả Hồng Anh không nhịn được hỏi: "Hành lý của ngươi?"
"Thân không vật dư thừa, trong sạch." Nhất Trận Phong phất phất ống tay áo, dáng vẻ nhàn nhã tự tại.
Hắn thích trân bảo, không có hứng thú gì với ngân lượng, hơn nữa thích nhất là đào trộm tài bảo lúc cảm giác được kích thích, một khi trân bảo tới
tay, sức hấp dẫn cũng tự nhiên biến mất.
Cho nên, hắn xưa nay
trộm bảo vật cũng không giữ lại, người khác nói hắn quái gở, bản thân
hắn cũng cảm thấy bình thường, người người yêu thích khác nhau, hắn đặc
biệt thích cảm giác mạo hiểm trong quá trình trộm bảo vật.
Nhất
Trận Phong tâm niệm vừa động, đột nhiên giác ngộ, phỏng đoán tâm trạng
của mình đối với Hoàn Nhan Nghê Quang cũng là như vậy hay không? Nhưng
sau đó lại suy nghĩ một chút, lại cũng không giống như vậy, thường ngày
lúc đào trộm trân bảo hắn cũng chưa từng lui bước, nhưng lúc đối mặt với tiểu mỹ nhân bướng bỉnh, dưới xúc động mãnh liệt tương tự, hình như lại thêm chút gì đó xa lạ.
Vậy rốt cuộc là cái gì? Phải làm sao hắn mới có thể hiểu?
Đáp án… giống như rất rõ ràng, rồi lại hết sức mơ hồ…
Tả Hồng Anh ngẩn ra, thấy buồn cười. "Tốt! Ngươi bằng hữu này ta định rồi."
"Chúng ta đã là bằng hữu." Nhất Trận Phong thu hồi tinh thần, quay đầu nghịch
ngợm nháy mắt với nàng mấy cái. Nữ tử này tính tình hào sảng, xác thực
đáng giá kết giao.
Ba người đi ra ngoài phòng, không đợi Nhất Trận Phong hỏi nhiều, Tả Hồng Anh thản nhiên kể toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Thì ra là Phong Minh hẳn là con của Hổ hoàng Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Liệt vì muốn đoạt được tiền tài quyền thế của Tả gia, nhiều năm trước đưa
Phong Minh mai danh ẩn tích vào Tả gia, cố tình Phong Minh và Tả Hồng
Anh tình đầu ý hợp, nhiều lần trắc trở, cuối cùng hai người không để ý
đến thân phận có khác mà bày tỏ nỗi lòng, cuối cùng, thậm chí Phong Minh nguyện vì Tả Hồng Anh mà tách rời hoàng thất Hoàn Nhan ở rể Tả gia.
Mà Hoàn Nhan Liệt cũng không nguyện vì vậy bỏ qua, trong lúc cãi vã, Phong Minh bất hạnh ngã xuống vực, tung tích không rõ, Tả Hồng Anh đau khổ
tìm nhiều ngày lại tìm không ra hắn, sau này nghe nói Hựu Hổ quốc mới
lập một thái tử Hoàn Nhan Phong Kỳ, tướng mạo tuổi tác giống Phong Minh
như đúc, rất có khả năng chính là Phong Minh, vì vậy nàng không để ý
tình thế hai nước hiểm ác, đích thân mạo hiểm chỉ vì xác định Hoàn Nhan
Phong Kỳ có phải là người yêu Phong Minh đã mất tích nhiều ngày.
Ánh mắt Nhất Trận Phong chớp động, miễn cưỡng cười nói: "Rất thú vị."
Đâu chỉ có thú vị, quả thật là cực kỳ tốt, xem ra ông trời xác thực chỉ
điểm một con đường sáng cho hắn —— hắn nhất định đi tới Hổ cung, nàng và hắn, nhất định dây dưa không rõ.
Trong lòng hèn yếu, sợ hãi thối lui, tình cảm tương tư dằn xuống sâu trong đáy lòng đã lâu ngay sau đó
sôi trào cuồn cuộn, chiếm cứ cả trái tim, không còn nửa phần trống.
Hắn thật muốn thấy nàng, coi như nàng ghét hắn, hận hắn, vẫn là không cách
nào ức chế được nhớ nhung của mình đối nàng, tình cảm sâu sắc mãnh liệt
như vậy, chỉ vì nàng.
Không biết qua bao lâu, kinh thành Hổ quốc
đã gần ngay trước mắt, Nhất Trận Phong điều khiển ngựa đi chầm chậm,
gương mặt tuấn tú sáng sủa cười lên, giữa lông mày không tự chủ được
tràn đầy nùng tình mật ý, nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh, hưng phấn
khó an.
Hắn rốt cuộc đã trở lại, trở lại cái nơi mà có nàng.
Lúc này, trước khi biết rõ tâm ý của mình, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi!
~~~~~~~~~~~~~~~Phân cách tuyến~~~~~~~~~~~~~~~
Vào nửa đêm, Nhất Trận Phong và Tả Hồng Anh nhẹ nhàng linh hoạt lẻn vào Hổ cung.
Đến bên ngoài Đông cung, hai người âm thầm ẩn thân vào trong bóng cây dò xét tình huống.
Nhìn thị vệ đi qua đi lại, ánh mắt Nhất Trận Phong chớp động, môi mỏng vẽ ra một nụ cười tà xảo quyệt. Thật đúng là người đông thế mạnh, chỉ là,
nhiều người lại cũng không thấy hữu dụng, lần trước không phải hắn đã
chứng minh qua một lần rồi sao?
Nghĩ tới cùng Hoàn Nhan Nghê
Quang quen biết, trái tim tựa như ngọt thêm đắng, hận không thể lập tức
chạy như bay tới Di Thiên lâu của nàng, một lần gặp kia khiến hắn mong
nhớ dung nhan xinh đẹp lãnh diễm ngày đêm.
Hắn thầm than nhẹ, đôi mắt đen mang theo chút không vừa lòng. Ai, chỉ tiếc, trước mắt hắn còn
có chuyện quan trọng phải làm, trước giải quyết chuyện này, sau đó,
chính là việc trọng tâm rồi.
Được, bắt đầu hành động! Vì tiểu mỹ nhân, hắn thế nhưng vô cùng bốc đồng ——
Nhất Trận Phong nháy mắt với Tả Hồng Anh, ý bảo nàng kế hoạch bắt đầu, sau
đó thân hình chợt lóe, chạy cực nhanh thẳng hướng chính giữa Hổ cung.
Bộ pháp của hắn quỷ mị, thật như một trận gió đi đến vô tung, rõ ràng cùng những thị vệ kia lướt qua nhau, nhưng hành động mau lẹ lại linh hoạt,
bọn thị vệ căn bản không nhận thấy được có người lướt qua bên cạnh mình, mãi đến lúc hắn nhảy thẳng lên trên nóc, vẫn không có một người phát
hiện.
Bước chân Nhất Trận Phong đứng vững trên nóc cung, hít sâu một hơi, sau đó lên tiếng hô to: "Bắt trộm!"
Bọn thị vệ phía dưới nghe tiếng lập tức đến, thế nhưng hắn lại một chút
cũng không để trong lòng, ngược lại ở trên cao hết sức phấn khởi vừa kêu vừa nhảy, cố ý gây sự chú ý của bọn hắn.
Ngay sau đó lúc thị vệ
tập trung đông đảo, hắn mới lộ nét mặt cười đạt được như ý, không chút
hoang mang xoay người nhảy xuống, xuyên qua ở trong cung, khéo léo lợi
dụng tường cao, cây lớn bỏ rơi sự truy bắt, đồng thời lại trở về bên
ngoài Đông cung, quả nhiên như hắn dự liệu, thị vệ bị dẫn đi không ít,
canh phòng buông lỏng rất nhiều.
Nhất Trận Phong cẩn thận từng li từng tí lẻn vào Đông cung, một đôi mắt sắc bén nhìn xung quanh tìm kiếm vị trí Tả Hồng Anh.
Vào lúc này nàng đã theo kế hoạch lẻn vào Đông cung, quả thật, hắn ở trong
bóng tối nhìn thấy Tả Hồng Anh, nàng đang chuyên chú nhìn thái tử bên
trong tẩm cung, vẻ mặt tựa như vui mừng còn lo âu, thay đổi trong nháy
mắt.
Nhất Trận Phong thoáng nhíu mày, vì nàng si tình cảm thấy có chút cảm động. Nàng thật rất thích Phong Minh, nếu không cũng sẽ không
có nét mặt phức tạp như thế. Hắn nghĩ.
Sau đó, hắn lặng lẽ tiến đến gần sau lưng Tả Hồng Anh, mỉm cười không nói, bỗng chốc vỗ nhẹ vai nàng.
Nàng cả kinh, quay đầu lại nhìn đôi mắt hắn mang theo ý cười, nhỏ giọng oán trách: "Ngươi thiếu chút nữa hù chết ta!"
Nhất Trận Phong cũng không nhiều lời giải thích, sau khi xác định bên trong
tẩm cung chỉ có Hoàn Nhan Phong Kỳ, nhẹ giọng nói: "Tốt lắm, thuốc Tố
Lăng đưa cho ngươi đâu?"
Tả Hồng Anh lấy ra hai lọ mê hương.
"Lăng tỷ nói chai màu xanh này là mê hương bình thường, dùng để đối phó
thị vệ ngoài cửa; mà màu đỏ ‘ ma cân nhuyễn cốt hương ’ là dùng ở trên
người Hoàn Nhan Phong Kỳ."
"Ta biết rồi."
Nhất Trận Phong
nhận lấy mê hương, dùng chưởng lực đẩy mê hương trong bình xanh về phía
đám thị vệ kia, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thị vệ mềm oặt ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Hiệu lực của mê hương nhanh, động tác của hắn
lại nhanh hơn, lúc thị vệ chưa ngã xuống phát ra tiếng vang kinh động
người bên trong thì người khác đã đứng ở bên ngoài tẩm cung, tương tự
cũng dùng chưởng lực đẩy ma cân nhuyễn cốt hương vào trong cung. Mà khi
bên trong tẩm cung truyền đến âm thanh người gục xuống thì hắn lại thần
không biết quỷ không hay trở lại bên cạnh Tả Hồng Anh.
Tả Hồng Anh nhìn, thành tâm mở miệng: "Cám ơn."
Nhất Trận Phong phất tay một cái, vẫn là dáng vẻ tự đắc cười. "Mau vào đi
thôi! Đến lúc thị vệ giao ca, ta sẽ lập tức nhắc nhở ngươi."
Nhanh nhanh nhanh, sớm giải quyết sớm có thời gian, nghĩ tới tiểu mỹ nhân
cũng ở nơi đây, hai người cách nhau không xa, hắn gần như kềm chế không
được xúc động trong lòng, chỉ muốn thấy nàng thật sớm.
Tả Hồng
Anh gật đầu, lập tức nhanh chóng tiến vào nội cung, Nhất Trận Phong nhìn bóng lưng nàng kiên định, đáy mắt thoáng qua một chút suy nghĩ sâu xa.
Đây chính là tình yêu, vượt qua thân phận, biên giới, làm cho người ta quên mất tất cả, mặc kệ sống chết.
Hắn thầm tự hỏi, tình cảm của mình đối với Hoàn Nhan Nghê Quang, có thể
mãnh liệt cuồng nhiệt như thế không? Hắn có thể vì Hoàn Nhan Nghê Quang
làm như vậy sao? Mà Hoàn Nhan Nghê Quang có ý nghĩ gì đối với mình đây?
Hắn chán nản thở dài, cực kỳ phiền muộn. Không biết, hắn thật không biết…