Một chuỗi giao thủ này tuy phức tạp kinh hiểm, song chẳng qua chỉ phát sinh trong nháy mắt.
Từ lúc mỹ nhân đánh lén, hai người tấu cầm cầm kiếm bắn ám khí công kích,
Địch Nhất ra tay cứu, đến bây giờ ám khí bị ngăn, Địch Nhất còn cùng mỹ
cơ giao thủ một chiêu, kỳ thật chẳng qua là thời gian hai lần chớp mắt.
Song vào thời gian sinh tử trước mắt, chớp mắt này đã đủ để xoay chuyển
chiến cục, đủ để truy về tính mạng, đủ để phán người sinh tử.
Trác Vân Bằng và phó đàn chủ đã phục hồi tinh thần, gầm thét nhảy lên.
Một phi thân ngăn cản lão nhân cầm kiếm đánh về phía Phó Hán Khanh, một
động thân ngăn cản văn sĩ hai tay vẫn không ngừng múa may trên không,
mỗi một động tác sẽ có ám khí tung hoành đầy trời nọ.
Hai người
vừa rồi bị nhạc vũ mê hoặc, nếu mục tiêu công kích của hai thích khách
này không phải Phó Hán Khanh mà là họ, sợ rằng không chết cũng thương.
Lúc này kinh hãi phát giác, tất nhiên là vừa thẹn vừa tức, giận dữ đứng
đó.
Lúc này Phó Hán Khanh cũng đã khó khăn từ sau mặt bàn bò dậy, bám mép bàn, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chiến cục.
Lúc này ngoài sảnh cũng bỗng nhiên vang lên tiếng hô giết, binh khí giao
kích không ngừng, chắc là những người khác diễn tạp sái ở ngoại viện
cũng đã động thủ.
Lúc này trong sảnh ngoài sảnh đều hỗn loạn, bên ngoài tiếng chém giết không dứt, mà bên trong nơi nơi là đao quang kiếm ảnh, khắp mắt là tửu khí bay múa. Nhưng trong vùng hỗn loạn đáng sợ
này, lại vẫn có một người bình yên không bị ảnh hưởng mảy may.
Địch Cửu vẫn tự rót tự uống, màn ca vũ tuyệt thế vừa rồi, sát phạt mạo hiểm
hiện tại, với y dường như không mảy may khác biệt. Y an tọa trước án,
không hề xê dịch một thoáng.
Tiếp tục dùng bữa, tiếp tục uống
rượu, bất đồng chính là, đũa trừ gắp đồ ăn, ngẫu nhiên cũng gắp vài
chiếc ám khí không cẩn thận bắn tới y bên này, thần sắc bất động ném đi, tiếp tục gắp đồ ăn. Bất đồng chính là, ngẫu nhiên có vài giọt máu bắn
vào chén, y liền tiện tay đổ xuống đất. Chẳng hề có vẻ không kiên nhẫn
mà một lần nữa tự rót đầy một chén cho mình.
Lần này Phó Hán
Khanh lại không thể trí thân ngoài mọi việc như y. Vừa nghe thấy tiếng
kêu giết nổi lên bên ngoài, mặt Phó Hán Khanh liền thoáng khẩn trương.
Lại nhìn bốn phía trong sảnh, mọi người đều đang đánh nhau.
Vòng
chiến gần nhất bên cạnh chính là vũ cơ và Địch Nhất. Chính xác mà nói,
phải là vũ cơ liên tục muốn công kích mình, mà mỗi một lần đều bị Địch
Nhất quấn lấy.
Vừa rồi một chiêu liều mạng, Địch Nhất đã bị bất
lợi, hổ khẩu cũng bị chấn rách, lần này không dám cố tiếp chiêu với vũ
cơ nữa, chỉ là mỗi lần vũ cơ vừa công Phó Hán Khanh, y liền trực tiếp
công kích chỗ yếu hại của vũ cơ, bức người này hồi chiêu tự cứu. Trong
một lúc, vũ cơ cũng không làm gì được y.
Phó Hán Khanh đánh nhau
chẳng ra sao, ánh mắt xem đánh nhau xưa nay lại là độc nhất, tuy biết võ công của vũ cơ này hình như hơi cao hơn Địch Nhất, nhưng trong khoảng
thời gian ngắn cũng không thể làm gì Địch Nhất, lúc này mới thoáng yên
tâm, lại nhìn hai vòng chiến trong sảnh.
Phó đàn chủ và lão giả
kia đánh rất cân sức ngang tài, không phân cao thấp, nhưng văn sĩ dùng
ám khí này, vì bị Trác Vân Bằng bức đến gần, ám khí không thể thi triển, bị đánh không còn sức trả đòn.
Phó Hán Khanh nhìn mà nhíu mày, lại nghiêng tai nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, vẻ lo lắng trong mắt càng đậm.
Văn sĩ kia vừa đánh vừa lui, hai tay ngay cả thời gian để móc ám khí cũng
không có. Chỉ là một lui hai lui, ba lui, lưng chợt đụng phải cột, đúng
là không thể lui nữa, thân hình thoáng dừng lại, đao ảnh sáng như tuyết
kia của Trác Vân Bằng đã bổ lên đầu.
Lão giả ở chỗ khác như phát
điên muốn xông đến chỗ Phó Hán Khanh, phó đàn chủ liều mình ngăn đón.
Hai người này một là thích khách sớm tồn chí liều chết, toàn tâm toàn ý
chỉ muốn xông về trước, một là hộ vệ lòng đầy xấu hổ chỉ muốn bỏ tính
mạng cản thích khách, trước mặt giáo chủ tìm về chút thể diện vì sai lầm đã qua của mình.
Hai người này võ công tuy không tính là quá
cao, nhưng giao thủ lại cực thảm liệt, đúng là đao đối kiếm, thương liều thương, mạng đấu mạng. Cơ hồ mỗi lần ra tay đều chỉ công không thủ, lấy thương đổi thương. Sau mấy chiêu đã tung tóe máu tươi. Hai người vừa
thương vừa đau vừa sốt ruột, đều đã đánh đỏ cả mắt. Lão giả một kiếm đâm đến ngực phó đàn chủ, phó đàn chủ cũng không hề chớp mắt một đao chém
xuống đầu lão giả. Chẳng biết là họ không sợ chết, hay là hai người đều
đã đánh đến phát điên, tới tình trạng này rồi mà vẫn không ai tránh
không ai nhường.
Lý giải của Phó Hán Khanh với võ công quá sâu
sắc, bên kia nhìn mấy người chiêu thức vừa triển, khí cơ vừa động, trong lòng đã kêu không xong, phi thân lao đến trước, đồng thời miệng vội hô: “Minh ảnh nghênh phong, minh quang tiết địa, minh phong chiết thủ…”
Văn sĩ kia vốn tự nhắm mắt chờ chết, bên tai chợt truyền đến mấy chiêu thức không thể quen thuộc hơn này, không chút nghĩ ngợi thân hình thoắt gập
thoắt khom, đồng thời gập ngón tay bắn ra mấy phi châm giấu trong kẽ
ngón tay, nhân lúc Trác Vân Bằng tránh né, từ góc chết trong công kích
của Trác Vân Bằng trượt ra ngoài.
Tìm được đường sống trong chỗ
chết như vậy, nhưng sắc mặt y trái lại thoáng trầm thoáng tái nhợt, vẻ
mặt lại như càng kinh sợ hơn so với vừa nãy lúc chờ chết.
Giữa
phó đàn chủ và lão giả, lúc này cũng bằng không sinh ra thêm một người.
Phó Hán Khanh có tâm ngăn cản họ đồng quy vu tận, xuất hết toàn lực, khó khăn ngăn giữa hai người tại thời điểm cuối cùng, hai tay chế đao của
phó đàn chủ, vì sợ mình phát lực chấn phó đàn chủ bị thương, cho nên
không dám dùng nội lực phản công, hai tay mười ngón lập tức bị cắt. Cũng may y vốn không sợ đau, thần sắc không đổi thoáng nghiêng người, dùng
vai trái nhận một kiếm của lão giả.
Đồng thời, Phó Hán Khanh ngửa mặt lên trời quát to một tiếng: “Toàn bộ dừng tay cho ta.”
Một tiếng quát này lại là y vận công hô ra. Đây cũng là phương pháp hữu
hiệu duy nhất, trong lúc hỗn loạn có thể vừa không đả thương người vừa
khống chế được cục diện mà thời gian gần đây hành tẩu giang hồ y mới tìm được.
Với nội lực của y, vừa quát ra tiếng như vậy, đâu chỉ là kinh thiên động địa.
Vũ cơ thân hình thoáng dịch, trên mặt lập tức tái nhợt một hồi.
Địch Nhất lùi liền mấy bước, gần như không đứng tấn được.Địch Cửu lại vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là khoảnh khắc này, y
ngưng tụ chân khí toàn thân, chống lại oai của một tiếng quát này, tuy
không đến mức thất thố, nhưng chén ngọc trong tay đã vỡ nát.
Ngay cả ba người họ còn như thế thì càng không cần nói đến những người khác. Đám Trác Vân Bằng bốn người đang triền đấu đồng thời cảm thấy chân khí
trong cơ thể tán loạn, đồng thời lảo đảo lui lại, đồng thời nỗ lực muốn
đứng tấn, sau đó đồng thời thất bại ngã xuống đất.
Cùng thời
gian, tiếng hò giết bên ngoài toàn bộ yên lặng, cũng không còn tiếng
kình phong xé gió nữa. Chắc hẳn mọi người đều bị tiếng quát này của Phó
Hán Khanh chấn tan chân khí, chấn thương nội phủ.
Ngay cả chính
phó đàn chủ công lực khá cao cũng phải nằm úp sấp, đám đệ tử đó cùng với người đám đệ tử đang triền đấu, chắc hẳn trong một lúc đều không dậy
nổi.
Phó Hán Khanh thở dài, buông thanh đao đang giữ trong tay,
lại tùy tay rút thanh kiếm đâm trên vai xuống, không nhìn máu mình đang
chảy bên trên, tiện tay ném đi ngay, bước đến trước phó đàn chủ, nhẹ
nhàng vỗ vai hắn, một cỗ nội tức nhu hòa lặng yên chuyển một vòng trong
cơ thể người này.
Phó đàn chủ chỉ cảm thấy tâm thần bình hòa, hơi thở khôi phục. Vội đứng dậy, thất vọng nhìn thương thế của Phó Hán
Khanh: “Giáo chủ…”
Phó Hán Khanh khoát tay ngắt lời hắn: “Ngươi
trước hãy ra ngoài xem thử, kiểm soát thương vong hai bên, tất cả những
người bị thương đều phải lập tức chăm sóc. Đừng phân địch ta, cũng đừng
bạc đãi địch nhân, lý do lát nữa ta sẽ cho ngươi biết.”
Còn có
thể có lý do gì? Không phải là giáo chủ muốn làm người tốt, giáo chủ
không chịu giết người, giáo chủ muốn để giáo ta thay đổi hình tượng, từ
đây phải lấy ơn báo oán sao? Chỉ là, nếu làm người tốt thì phải bấm bụng nuốt giận, để người ta đánh giết lên đầu cũng không đánh lại, vậy người tốt này làm quá là khiếp nhược, chúng ta tình nguyện làm người xấu
không thể thấy ánh sáng như ngày trước cho rồi.
Hai vị chính phó
đàn chủ ở đây đều đang lẩm bẩm trong bụng, chẳng qua oai của một tiếng
quát vừa rồi Phó Hán Khanh biểu hiện ra quá mức chấn nhiếp lòng người,
cho dù trong lòng họ không dễ chịu, nhất thời rốt cuộc chẳng ai đề lên
được ý nghĩ phản kháng.
Phó đàn chủ lĩnh mệnh lập tức ra ngoài.
Phó Hán Khanh lại tiến lên, một chưởng nhẹ nhàng vỗ lên người Trác Vân Bằng, giúp hắn bình định khí cơ bị chấn loạn.
Trác Vân Bằng sau khi khôi phục liền nhảy lên, giận dữ nhìn văn sĩ và lão
giả kia, quát: “Các ngươi là ai? Vì sao hành thích khách quý của ta?”
“Khách quý với không khách quý cái gì? Bất quá là súc sinh Ma giáo không thể
gặp quang.” Lão giả nghiến răng cười lạnh “Trừ ma vệ đạo, chết lại sợ
gì, muốn giết muốn giảo cứ mặc các ngươi.”
Trác Vân Bằng thần sắc thoáng chấn động, cả kinh nói: “Làm sao các ngươi tra ra thân phận của chúng ta.”
“Là Tả huynh cáo…” Văn sĩ kia buột miệng nói ngay.
Lão giả sắc mặt tái nhợt gầm lên: “Im miệng.”
Sĩ cả kinh, ngữ thanh đột nhiên ngừng lại.
Nhưng với Trác Vân Bằng mà nói, thế này là đủ rồi: “Hay cho một Tả Minh
Nguyệt, tên tiểu nhân bội bạc này. Chờ ta thu thập các ngươi trước, lại
đi thu thập chúng.”
Hắn nâng chưởng muốn hung hãn vỗ xuống.
Phó Hán Khanh vội ngăn phía trước hắn: “Khoan.”
Trác Vân Bằng đã xanh mặt, nghiến răng nói: “Giáo chủ, ngài trạch tâm nhân
hậu, nhưng với thứ chó má không biết ân nghĩa như vậy thì không thể nói
nhân hậu được, xin cho thuộc hạ trừ bọn chúng, lại thỉnh tội với giáo
chủ.”
Giờ này khắc này, trong lòng hắn đã sinh ra sự bất mãn cực
đoan với Phó Hán Khanh. Không dưng cố đòi thả Tả Minh Nguyệt, không dưng vẽ ra một họa quyển về tương lai quang minh cho họ, bỗng dưng làm cho
hắn cơ hồ tin tưởng, cuộc sống của họ sẽ có thay đổi cực lớn.
Hóa ra toàn là giả, Tả Minh Nguyệt chân trước vừa đi, chân sau thích khách
đã tới. Minh Nguyệt lâu không còn là hậu hoạn cái gì, căn bản không có
khả năng. Thủ đoạn của giáo chủ hoàn toàn không có tác dụng? Có quan phủ giúp đỡ, đệ tử Tu La giáo sẽ có thể sinh tồn dưới ánh mặt trời cái gì,
võ lâm các phái làm sao chịu buông tha cho họ.
Nếu không phải bởi vì tôn kính thân phận của giáo chủ, lại e ngại oai của một tiếng quát
vừa rồi của Phó Hán Khanh, Trác Vân Bằng cơ hồ đã chẳng khách khí với
giáo chủ lòng dạ đàn bà này.
Phó Hán Khanh cười khổ: “Ngươi đừng quá kích động, họ không phải Tả Minh Nguyệt tìm tới đâu.”
“Sao lại không phải, thủ pháp ám khí của kẻ này, rõ ràng là chiêu số của Phi Vũ môn, còn có kiếm pháp của kẻ kia, vừa vặn là kiếm lộ của Đương Dương phái, hai môn phái này đều cách thành Lâm Xuyên không xa, mà còn là thế giao với Minh Nguyệt lâu…”
Phó Hán Khanh lắc đầu: “Đương Dương
kiếm pháp của người kia tựa như có bài bản hẳn hoi, nhưng tâm pháp phối
hợp lại là minh tâm quyết, ám khí của người này tuy là chiêu số của Phi
Vũ môn, nhưng mấy chiêu đào sinh cuối cùng kia, lại là minh ảnh châm và
minh phong bộ…”
Y quay đầu, nhìn sang vũ cơ tuyệt mỹ từ sau khi y quát lớn một tiếng, vẫn lạnh lùng đứng trong một góc đại sảnh, khe khẽ
thở dài, ánh mắt thoáng bất đắc dĩ: “Ta nói có đúng không, Dạ Xoa
vương?”