Từ sau hôm đó thả Tả Minh Nguyệt đi, Phó Hán Khanh vẫn rầu rĩ không vui, tự nhốt mình trong phòng không ra ngoài, y cũng chẳng như ngày xưa, ở
trong phòng ngủ đến tối sầm trời đất, lại là ngày tiếp nối đêm chỉ mở
mắt nhìn nóc phòng ngẩn người mà thôi.
Dù là một ngày ba bữa cũng luôn uể oải không muốn động đũa. Thường xuyên là nhiều loại thức ăn
phong phú đưa vào, bất quá ăn qua quít vài miếng rồi để nguội ngắt bên
cạnh.
Địch Cửu lại chỉ bận quan sát phân đàn trên dưới, kiểm
duyệt thành quả của nhiều năm kinh doanh, đúng là bận đến mức chân không chạm đất, đêm không yên gối, tuy Trác Vân Bằng mấy lần ở bên tai nói
giáo chủ tình hình không đúng lắm, y một mực bận lật hồ sơ, đọc sách,
mệnh lệnh, hỏi rõ tình hình, tay vung mắt theo, dường như chẳng nghe chữ nào.
Hai người này một bận một nhàn, lại cùng là hai ba ngày không ngủ, chưa bữa nào dùng cơm đàng hoàng.
Trác Vân Bằng đáng thương, vừa là thuộc hạ, lại là chủ nhà, trong bụng phải lẩm bẩm.
Cố nhiên giáo chủ địa vị tôn quý, mấy việc vặt vãnh không cần hỏi đến,
nhưng không đến mức tới phân đàn rồi một mực ở trong phòng ngẩn người,
chuyện gì cũng không quản chứ?
Cho dù Thiên vương giỏi giang,
tuần tra phân đàn, nên tra duyệt sổ sách, nhưng đâu đến mức lớn nhỏ
không bỏ đến bước này. Cả chi tiêu thu nhập nhỏ nhất cũng phải đối chiếu tỉ mỉ, đang yên đang lành lại khiến mình bận như thế.
Mắt thấy
tất cả công tác tuần tra sẽ lập tức hoàn thành, đoàn người giáo chủ
Thiên vương ít ngày nữa sẽ rời đi. Nhưng nếu cứ tiễn Thiên vương cả ngày đanh mặt cùng giáo chủ buồn bực không vui đi như vậy, bản thân hắn một
kẻ thuộc hạ, phải chăng quá thất chức.
Trác Vân Bằng phiền muộn như vậy, không khỏi kêu đám người trên dưới vắt hết óc nghĩ cách để hai vị đại nhân vật này cao hứng.
Đáng thương sơn trân hải vị đưa lên, hai người một là lười hạ đũa, một không rảnh hạ đũa.
Đáng tiếc kỳ trân dị bảo thu thập đến, hai người một không có hứng thú nhìn một cái, một căn bản chẳng thèm nhìn một cái.
Đáng tiếc tuấn đồng mỹ tỳ không tính là ít, nhưng sau khi trải qua sự kiện
vị công tử của Minh Nguyệt lâu kia, Trác Vân Bằng chẳng dám đẩy người
lên giường cấp trên nữa.
Đang lúc sầu lo, lại nghe trong thành
Lâm Xuyên mới đến một gánh tạp kỹ ca vũ. Chẳng những các lộ tạp hí kỹ
nghệ cực tốt, vũ cơ vai chính kia dung mạo và vũ kỹ đều khiến người xưng tuyệt. Diễn mấy trường trong thành, bất quá là một thanh hồ cầm, một
cây dao cầm, phối cùng mình nàng vừa ca vừa vũ, quả là kỹ kinh bốn tọa,
danh động toàn thành.
Trác Vân Bằng nghe tin này, vội vàng lệnh người mang hậu lễ trọng kim, vào thành mời cả gánh hát tới.
Đợi gánh hát này vào trang, Trác Vân Bằng tự thân nhìn, vũ cơ kia quả là
nhân vật tuyệt sắc. Trác Vân Bằng trong lòng vui sướng, lén hứa cho vũ
cơ vô số lợi ích, chỉ cần nàng có thể làm khách quý của mình thoải mái
là được.
Sau đó Trác Vân Bằng lại tổ chức một yến hội long trọng. Lý do là phân đàn có thể nghênh đón giáo chủ và Thiên vương ở lại,
chính là vạn hạnh, hiện giờ giáo chủ và Thiên vương sắp đi xa, cũng nên
để hắn làm một bữa tiệc tiễn biệt, tận tâm lực một chút.
Nơi này
sung túc như thế, Phó Hán Khanh thật sự không thể cự tuyệt, đành phải uể oải xuất hiện trong chính sảnh. Mà cả Địch Cửu tâm lạnh mặt lạnh cũng
không ngăn được Trác Vân Bằng dày mặt khổ khuyên như vậy, trong mấy ngày qua lần đầu tiên cùng xuất hiện một nơi với Phó Hán Khanh.
Trác
Vân Bằng cũng không lấy tiết mục tầm thường đến cho hai người xem, các
nghệ nhân tạp sái khác đều mời hết ra ngoại viện, biểu diễn tạp kỹ cho
đám đệ tử Lăng Tiêu ở tổng đàn. Mà trong đại sảnh, chỉ có vũ cơ tuyệt
sắc kia vừa ca vừa múa, dưới có một lão giả già nua cùng một văn sĩ gầy
gò tấu cầm tương ứng.
Vũ cơ tuổi cực nhỏ, dung cực mỹ, mi mắt cực thanh, lại mặc nghê thường bảy màu cực đẹp mắt cực rực rỡ, uyển chuyển
xinh đẹp đi đến trước sảnh như vậy, dáng người như nước chảy, bước nhảy
như mây bay, hòa thanh và lệ, lãnh và diễm kia làm một, đoạt mắt người
mà bức tâm người.
Hồ cầm thê lương mà dao cầm xa xăm, vang lên cùng thời gian, lại bỗng dưng khiến người sinh ra tâm tình thương nhiên vô hạn.
Nhưng giữa một phiến tịch liêu này, điệu múa của nữ tử nọ, lại là nghê thái
chí nồng chí diễm, chí liệt chí hoa, váy hoa bảy màu, múa ra ảo cảnh sâu nhất đẹp nhất hồng trần.
Nhưng lại vào lúc vạn trượng hồng trần
đang rực rỡ ấy, âm vận xa xăm thê lương nhất như cô âm của chân trời
phương xa, khoan thai vang lên, xa xa mà mất.
Người như thế, vũ như thế, âm như thế.Dù là Trác Vân Bằng và phó đàn chủ, cũng coi như là người có chút kiến
thức và định lực, vừa gặp vẻ đẹp của vũ cơ này còn có thể tự phụ, nhưng
nghe cùng tiếng đàn này, vũ tư vừa chuyển động, cũng bất giác thân hướng về, ý bị đoạt, tâm mê say, rốt cuộc cả mắt cũng không thể chớp.
Dù là kẻ hầu dưới phòng, hộ vệ ngoài sảnh, nghe giai âm này, xem diệu vũ
này, cũng đều vong hình, rốt cuộc không ai còn nhớ việc của mình.
Ấy vậy mà cả sảnh này trên dưới lại có hai người hoàn toàn không bị ca vũ như thế đả động.
Địch Cửu từ lúc vào chỗ đến giờ, vẫn tự rót tự uống, lông mày cũng chưa hề
nhướng. Mặc cho âm có thể nứt đá, vũ tựa thiên ma, vẫn không mảy may can hệ với y.
Phó Hán Khanh từ lúc vào tiệc vẫn thẫn thờ ủ rũ, đầu
cũng chưa ngẩng một thoáng, cho đến khi Địch Cửu vào chỗ, mới lần đầu
tiên có phản ứng. Ngẩng đầu định thần, chỉ xa xa trông Địch Cửu.
Từ đầu chí cuối ánh mắt y chỉ nhìn Địch Cửu, đúng là chưa một lần chuyển
lên người giai nhân tuyệt đại kia, về phần tiếng đàn cực mỹ cực thương
miểu kia, y có nghe thấy hay không, sợ cũng chỉ có bản thân y biết.
May mà Địch Cửu lại như hoàn toàn không phát giác ánh mắt như vậy, cả mí
mắt cũng chưa nhếch lên chút nào, tay cầm chén rót rượu từ đầu chí cuối
chưa từng rung rinh.
Khúc đẹp vũ đẹp người càng đẹp hơn, cả sảnh
đều say, riêng hai vị này, một chỉ lo nhìn chằm chằm người kia, một chỉ
lo cúi đầu nhìn chằm chằm rượu, đúng là từ đầu chí cuối chưa có ai nghía đại mỹ nhân tuyệt thế kia một cái.
Chẳng biết vũ cơ kia không
phục, hay là được Trác Vân Bằng ủy thác, không thể sơ suất. Vừa ca vừa
múa, mây tía lượn vòng, uyển chuyển đến gần chủ tọa, tiếng ca càng nhu
mà dáng múa càng đẹp, thân như liễu mềm. Dựa bên án, vòng tay áo ngắt
phong liễu, khom lưng theo sóng biếc, giữa một ngắt một khom một ngoái
đầu, chợt hướng về Phó Hán Khanh nở nụ cười xinh đẹp, quả là bách mị
thiên kiều, khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng ánh mắt Phó Hán Khanh vẫn nhìn Địch Cửu, cho nên y không trông thấy nụ cười đa tình của giai
nhân kia, càng không nhìn thấy lúc môi thơm mỹ nhân khẽ mở, một đạo điện quang từ trong môi thắm, lấy tốc độ cơ hồ vượt hẳn thị lực nhân loại,
đánh thẳng tới trán.
Cùng thời gian, lão giả tấu hồ cầm nhảy lên, rút từ trong hồ cầm ra một thanh kiếm mảnh, cách một cự ly rất xa, lăng không tập kích Phó Hán Khanh.
Thư sinh khảy dao cầm nọ hai
chưởng chợt nhấn trên cầm, cả dao cầm vỡ thành nhiều mảnh, vô số đạo ám
khí nhất tề bắn ra, mục tiêu cũng là Phó Hán Khanh.
Phó Hán Khanh ngoại trừ nội công đủ cao khinh công hoàn hảo thì trên võ công thật sự
không có gì để khoe, năng lực ứng biến lúc lâm trận càng hỏng bét. Huống chi lúc này y vẫn chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm Địch Cửu, trông chờ bản
thân y có thể kịp thời phát hiện nguy cơ, ra tay tự cứu, đây cơ bản là
vọng tưởng.
Cả quá trình Phó Hán Khanh chỉ kịp khẽ kêu một tiếng
sợ hãi. Sau đó chính là ghế y ngồi đột nhiên vỡ nát. Thân thể y trượt
ngã xuống đất, cái bàn trước người đột nhiên bay ngang, vừa lúc che
trước người khi y đang ngã dưới đất, mặt bàn bằng gỗ tử đàn kiên cố khó
khăn thay y đỡ hết thảy ám khí.
Việc này không thể không quy công về vị ảnh vệ tài ba kia. Vào lúc chỉ mành treo chuông, một cước đá nát
ghế Phó Hán Khanh, một chưởng vỗ lật bàn chắn ám khí, trong lúc vội vã
trăm điều còn kịp thời xuất kiếm, may mắn thế nào đã chặn một đạo phi
châm bắn ra từ cánh môi thắm bách mị kia.
Khí kình trên châm kia
mạnh lạ thường, lại xuyên qua thân kiếm của Địch Nhất, Địch Nhất tuy kịp thời nghiêng kiếm, rốt cuộc không thể hoàn toàn tránh thoát, cả tấm mặt nạ gỗ lại vì lực của một châm này mà tứ phân ngũ liệt, lộ ra diện mục
dữ tợn đầy vết đao kia.
Trong lòng Địch Nhất tuy tự kinh hãi, tay lại không ngừng một khắc, kiếm thế như nước chảy mây trôi đâm thẳng vũ
cơ bên bàn. Trong lúc thoáng quay thoáng gập này, khí thế của kiếm pháp
lại cực tự nhiên, không hề có cảm giác gian nan vì lâm thời sửa hướng,
cứ như một kiếm này vốn chính là bổ về phía nữ tử kia vậy.
Vũ cơ
này thổi ra một châm, thân thể thoáng xoay ra ngoài, để tránh bị ám khí
người mình phóng tới ngộ thương, chỉ thoáng chậm trễ, Địch Nhất đã cứu
được tính mạng Phó Hán Khanh.
Thân thể nàng khó khăn xoay một
vòng, trước mắt kiếm thế đã đến như sấm sét chớp giật. Nữ tử này không
chút hoang mang, không lùi mà nghênh ngược, trong lúc chợt quay chợt gập chợt tiến chợt xoay này, vẫn là một dáng múa tuyệt mỹ. Theo thân hình
nàng phấp phới, nghê thường bảy màu trước mắt Địch Nhất xoáy thành vạn
trượng hồng trần, mê tai mắt người, mà trong lớp quần áo chí mỹ chí lệ
kia, quang ảnh chợt lóe rồi mất, vừa mất lại sinh, giữa điện quang hỏa
thạch lại hiện mười ba lần liền, mười ba lần đều đánh lên thân kiếm của
Địch Nhất. Mỗi một kích đều đánh ở chỗ kiếm thế yếu nhất, khí lực nhỏ
nhất.
Địch Nhất phi thân tấn công, vũ cơ múa nghênh, giữa vũ y
hoa mỹ, quang hoa chợt hiện, không ai thấy rõ nháy mắt đã giao kích tổng cộng mấy chiêu, toàn bộ quá trình bất quá là Địch Nhất bổ đến, vũ cơ
xoay tròn, sau đó thân hình hai người liền đan xen, Địch Nhất cầm kiếm
lạnh lùng đứng thẳng, vũ cơ chân giẫm vũ bước, bồng bềnh mà lui.
Đoàn cầu vồng bảy sắc do vũ cơ xoáy mạnh vừa rồi vẫn từ từ tung bay, chỉ là
giữa hai tay nàng lại trống rỗng, vũ khí thoắt xuất thoắt thu vừa nãy
không biết đã giấu nơi nào.
Đôi mắt Địch Nhất sau mặt nạ lạnh như huyền băng, tay cầm kiếm chắc như bàn thạch, mà dáng người đứng thẳng
như tùng như nham, bất động như núi, nếu không có tiếng từng giọt máu
tươi kia thong thả mà đơn điệu rơi xuống đất, hầu như không ai có thể
nhìn ra, lần giao thủ vừa rồi ấy, y đã bị bất lợi.