Việc kết bái có thể tiến
hành thuận lợi đều nhờ lão mù chỉ điểm nên sau khi kết bái xong, Lữ Bình Xuyên không quên nói cám ơn lão thêm lần nữa. Kế đó, cả đám bày chăn
đệm rồi cùng nằm nghỉ.
Mạc Ly và Lữ Bình Xuyên nằm ở góc Tây Bắc, Sở Hoài Nhu ngủ ở góc Tây Nam, cô bé câm nằm một mình nơi góc Đông Bắc, Nam Phong cùng Trường Nhạc nằm trước tượng thần, Bàn Tử chiếm một chỗ
góc Đông Nam, còn lão mù nằm ở mé phải cửa điện.
Đống lửa từ từ tắt đi, theo đó không gian trong điện cùng dần chìm vào bóng tối.
Canh Tư, lão mù bắt đầu ho khan, kế đó tiếng ho đột nhiên chuyển sang rất dữ dội.
Nam Phong thấy lão không khỏe bèn bò dậy thổi thổi đám tro sắp tàn đoạn thêm mấy cây củi vào.
“Đa tạ.” Lão mù nhỏ giọng cảm ơn.
“Không có gì.” Nam Phong quay lại chỗ cũ nằm vật xuống, chợt hắn phát giác ra rằng Trường Nhạc vốn nằm cạnh nay đã biến mất.
Bấy giờ mưa đã tạnh nên Nam Phong tranh thủ chạy ngó qua nhà xí chút, không ngờ Trường Nhạc cũng không có ở đó.
“Lão tiên sinh, có một đứa trong số chúng ta ra ngoài, lão có biết hắn đi lúc nào không?” Nam Phong hỏi lão mù.
“Khi ta ho khan ban nãy.” Lão mù bình thản đáp.
Hiện giờ Nam Phong chẳng có thời gian mà nghĩ xem việc lão mù ho khan là vô tình hay cố ý, hắn hỏi gấp: “Nó đi hướng nào?”
“Đi về phía nam đó.” Lão mù đáp.
Nam Phong vừa nghe thì vội càng thêm vội, lập tức đánh thức cả đám, tức thì ai cũng lớn tiếng gọi khắp vùng xung quanh ngôi miếu nhưng không hề
thấy Trường Nhạc trở lại.
“Khi nãy kết bái nó đã nói rằng không
muốn liên lụy chúng ta, giờ ngẫm lại lời nó nói hẳn ẩn chứa hàm ý nào
đó, nghĩ kỹ xem gần đây có ai đắc tội với nó không, ta ngờ rằng nó đi
báo thù.” Lữ Bình Xuyên phỏng đoán.
Bàn Tử lắc đầu phản đối: “Không thể có chuyện đó, mấy ngày nay nó bị bệnh, cũng không hề ra khỏi cửa.”
Trong lúc hai đứa đang nói chuyện, cô bé câm cũng hoa tay múa chân một chặp
với Nam Phong, hắn rất nhanh hiểu ý: “Sài đao(*) bị mất, nó mang theo
đao ra ngoài.”
Cả đám nghe xong khi kinh hoàng biến sắc, đêm tối mà mang đao ra ngoài thì chuyện hẳn là nghiêm trọng.
“Ta ra ngoài tìm nó, các ngươi không nên chạy loạn.” Lữ Bình Xuyên xoay người hướng ra cửa.
“Ta đi với ngươi.” Sở Hoài Nhu cũng ra ngoài theo.
“Bọn ta cũng đi.” Đám mấy đứa Nam Phong, Bàn Tử cũng muốn cùng đi ra ngoài.
Sở Hoài Nhu xoay người nhìn hắn, khoát tay nói: “Các ngươi ở lại!”
Cả đám nghe thế liền dừng bước, Sở Hoài Nhu với Lữ Bình Xuyên là đầu lĩnh
của chúng nên với mệnh lệnh của hai người, chúng tự nhiên sẽ tuân theo.
Dù chấp nhận ở lại trong ngôi miếu nhưng cả bốn đứa đều đứng ngồi không
yên, việc kiểu này trước đây chưa từng xảy ra nên chúng vừa lo Trường
Nhạc làm hại người khác, đồng thời cũng sợ người khác sẽ làm hại Trường
Nhạc.
Sau một hồi lo nghĩ, Nam Phong trấn tĩnh lại hỏi: “Bàn Tử,
ngày hôm qua ngươi ở miếu cả ngày, xế chiều có chuyện gì xảy ra không?”
“Không có chuyện gì cả, sau khi các ngươi đi thì ta với Trường Nhạc ra cánh
rừng phía sau nhặt củi, kế đó trời mưa nên nó về trước.” Bàn Tử đáp.
“Lúc đó tâm trạng Trường Nhạc thế nào?” Nam Phong hỏi tiếp.
“Rất là tốt.” Bàn Tử đáp ngay.
“Lúc ngươi về thì hắn đang làm gì?” Nam Phong tiếp tục hỏi.
Bàn Tử suy nghĩ một chút rồi đáp: “Lúc ta về thì nó đã đi nằm nghỉ, ta còn
nói chuyện với nó nhưng không thấy có phản ứng gì, ta nghĩ là nó ngủ rồi nên cũng không để ý lắm.”
“Lúc ngươi về còn có ai trong miếu nữa không?” Nam Phong không ngừng hỏi.
“Không có ai, chỉ có mỗi nó.” Bàn Tử lắc đầu trả lời.
Nam Phong không hỏi thêm nữa, hắn vốn nghĩ rằng sắp biết được nguyên nhân
dẫn tới cảm xúc dị thường của Trường Nhạc, nhưng đi tới đây lại như vào
ngõ cụt vậy.
Một khắc sau, Bàn Tử đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
“Không phải, có người đã về khi đó bởi sau khi ta trở lại thấy có bọc
thuốc trên bàn.”
“Bọc thuốc đó là do đệ mang về.” Mạc Ly nói chen vào.
Nam Phong quay đầu nhìn Mạc Ly, hỏi: “Lúc đệ về thì Trường Nhạc đang làm gì vậy?”
“Mang củi vào trong miếu.” Mạc Ly đáp.
“Đệ có nói gì với hắn không?” Nam Phong hỏi.
“Có, lúc về thì đệ gặp ca ấy, ca ấy chờ đệ ở đầu đường, đệ càng đi vội thì
ca ấy càng không chịu thả, cứ kéo đệ hỏi rất nhiều chuyện.” Mạc Ly có
phần sợ hãi.
“Hỏi cái gì? Nói chậm thôi, không cần gấp.” Nam Phong dịu giọng trấn an nó.
“Ca ấy hỏi thuốc đệ cầm do ai đưa, đệ bảo do đại tỷ đưa. Ca ấy lại hỏi lấy
từ chỗ nào, đệ bảo từ tiệm thuốc Tế Thế. Tiếp đó ca ấy còn hỏi đệ có
cùng đại tỷ vào trong tiệm không, đại tỷ ở trong tiệm thuốc bao lâu rồi
còn hỏi sao mỗi mình đệ về, còn nhiều chuyện nữa nhưng đệ không nhớ
hết.” Mạc Ly nhìn Nam Phong e sợ: “Đệ nói thật mà, không có nói dối
đâu.”
Đợi Mạc Ly nói xong, Nam Phong ngoảnh đầu nhìn Bàn Tử hỏi: “Ngươi tận mắt nhìn thấy Trường Nhạc hất chén thuốc kia?”
“Đúng thế.” Bàn Tử gật đầu.
Nam Phong xoay người ra hiệu cho cô bé câm, ý bảo nàng ở lại trong miếu
trông nom Mạc Ly, đoạn vẫy vẫy Bàn Tử nói: “Nhanh, cùng ta đi đến tiệm
Tế Thế.”
“Đến tiệm thuốc làm gì?” Bàn Tử còn ớ ra, chưa kịp hiểu vấn đề.
“Trường Nhạc định giết đại phu tiệm đó.” Nam Phong vừa nói vừa xông ra ngoài.
Đến lúc này, việc đã rất rõ ràng rồi. Trường Nhạc ngờ rằng đại tỷ vì lo
chưa bệnh cho nó mà dùng thân thể đổi thuốc của đại phu, mà đại phu tiệm Tế Thế, từ thành tích làm khác chốn công đường kia đủ hiểu gã thực
không tốt đẹp gì, điểm này càng gia tăng sự ngờ vực của Trường Nhạc.
Việc Trường Nhạc hất chén thuốc là do nó cảm giác chén thuốc đó không
sạch sẽ, còn chuyện muốn giết tên đại phu kia, ngoài lý dó định nhanh
chóng trả hận cho đại tỷ còn có nguyên nhân rất lớn khác là lòng tự ái
bị tổn thương. Tiểu nam nhân vẫn là nam nhân, chịu khuất nhục là điều
nam nhân không thể chấp nhận được.
Sau khi rời miếu, Nam Phong co giò chạy thục mạng, tiệm Tế Thế kia cách ngôi miếu của chúng chỉ có năm dặm đường, thêm nữa trước đó cả đám đã chậm trễ không ít thời giờ, nói
vậy tức là hiện tại Trường Nhạc đã đến tiệm thuốc rồi.
“Nam Phong, chờ ta chút.” Bàn Từ từ đằng sau gọi với lên.
Nam Phong lòng lo lắng nên chẳng chậm lại tí nào.
Bàn Tử thấy thế gào lên: “Chúng ta tay không chạy tới đó cũng chẳng giúp được gì, nhanh tìm thêm người.”
“Tìm ai?” Nam Phong không buồn quay đầu lại.
“Tất nhiên là người để đánh nhau, lão già kia dám khi nhục đại tỷ, phải giết lão.” Bàn Tử há mồm thở dốc, hơi thở càng lúc càng gấp.
“Ngươi
thì đánh thắng được ai?” Nam Phong nhíu mày đáp. Hắn thực sự lo Trường
Nhạc giết người, nhưng điều hằng càng sợ hơn là Trường Nhạc giết nhầm
người. Tất cả những điều kia suy cho cùng cũng chỉ là suy đoán của hắn,
rốt cuộc sự thực có đúng như thế không vẫn chưa thể làm rõ được.
Tiệm thuốc Tế Thế là một sáo viện (1) rất lớn, có cả cửa trước và sau. Khi
còn cách khoảng một trăm bước, chợt có tiếng kêu thảm thiết thê lương
truyền tới, tiếng kêu là do nữ nhân phát ra, vào thời điểm vốn yên tĩnh
lúc tờ mờ sáng như thế này nó càng chói tai.
Nam Phong nghe tiếng kêu thì thầm rùng mình, gấp gáp chạy tới. Tiệm Tế Thế có hai cửa, cửa
lớn nằm hướng chính nam, cái còn lại là cửa nhỏ nằm phía Tây Bắc. Hiện
giờ, cửa nhỏ đã mở, thời gian đã gần canh Năm, trời sáng mờ mờ nhưng đủ
thế thấy có một con chó chết ở ổ chó ngoài cửa, cách đó không xa còn có
một con gà chết, nhìn kỹ thì đây chính là kết quả của việc cả đám giết
gà kết nghĩa.
Nam Phong chẳng kịp ngẫm ngợi nhiều, sau khi qua
cửa liền nhắm thẳng hướng chính phòng phía Bắc mà chạy, chính phòng cũng đang mở cửa. Vừa bước qua cửa chính phòng, tức thì trước mắt là một màn khiến Nam Phong không khỏi hít vào một hơi lạnh. Cách cửa tầm năm bước
là một nam tử béo ú vận mỗi cái quần cốc đang nằm sõng xoài trên mặt
đấy, cổ y bị chém gần như đứt lìa chỉ còn mỗi chút da dính với thịt.
Khắp nơi trong phong đều là máu, một người đàn bà trung niên đang kinh
hoàng nép vào góc tường, thân thể run lên, miệng lắp ba lắp bắp xin tha
mạng.
Trường Nhạc hiện tại đứng ngay giữa phòng, tay phải nắm
bình trà trên bàn rót thẳng vào miệng, tay trái cầm cây sài đao đang nhỏ máu.
Bị cảnh tượng khủng bố thế này đập vào mắt, đến Nam Phong
cũng bị dọa cho ngây người. Mùi máu trong phòng xộc lên khiến hắn thực
muốn mửa, phải đợi đến khi Trường Nhạc đặt bình trà xuống hắn mới kịp có phản ứng, lập tức xông tới kéo Trường Nhạc đồng thời hô: “Chạy mau.”
Điều khiến hắn không ngờ là Trường Nhạc lại không chạy cùng hắn mà ra sức vùng tay ra: “Ta sẽ không đi, ngươi mau đi đi.”
Nam Phong chưa đáp thì hai tên tiểu nhị của tiệm thuốc đã từ tiền viện chạy về hậu viện.
Nam Phong không nói câu nào, một lần nữa túm tay Trường Nhạc kéo ra ngoài.
Trường Nhạc cao hơn Nam Phong cả cái đầu, sức lực cũng mạnh hơn hắn nhiều, nếu là lúc bình thường thì Nam Phong không thể kéo nổi, nhưng bản thân
Trường Nhạc vốn có bệnh sẵn trong người, việc mới làm đều dựa vào lửa
giận thôi thúc, bây giờ lửa giận tan đi khiến cơ thể bỗng trở nên yếu
ớt, theo đó bị Nam Phong lôi ra khỏi căn phòng.
Hai tiểu nhị thấy hai người từ chính phòng bước ra, lại thấy Trường Nhạc cầm đao thì biết ngay có việc không hay xảy ra, tiểu nhị lớn tuổi tiện tay vớ một cái
đòn gánh từ góc tường đoạn tra vấn: “Các ngươi là ai?”
“A Phúc, lão gia bị bọn nó giết.” Tiếng la khóc của người đàn bà kia từ trong phòng vang lên.
Tiểu nhị tên A Phúc nghe được tiếng chủ mẫu gào thét nhưng y không dám tiến
lên, chỉ nắm chặt đòn gánh rồi lớn tiếng quát tháo để phô trương thanh
thế.
Tiểu nhị trẻ tuổi không tìm được vũ khí vừa tay, y tóm bừa
cây chổi cầm trong tay: “Ta nhận ra chúng nó, là mấy thằng ăn mày ở miếu Thổ Địa.”
“Người là do ta giết, huynh đệ của ta không liên quan, các ngươi cứ việc trói ta lại đem trình quan.” Trường Nhạc vừa nói vừa
định giãy thoát khỏi sự lôi kéo của Nam Phong.
Thấy tên tiểu nhị
vọt lên, Nam Phong vung tay đoạt cây sài đao trong tay Trường Nhạc đoạn
hô: “Chớ bước tới, kẻ nào cũng đừng có bước tới.”
Hai tiểu nhị
cao lớn hơn cả hai đứa nhiều nên đợi đến khi thấy rõ hai đứa chỉ là hai
tiểu tử mới lớn, những toan tính e dè biến mất, lập tức vừa hô hét giết
người vừa cố gắng tiến tới đánh người.
Sài đao mà Nam Phong dùng
cùng lắm chỉ dài hơn thước, đòn gánh tự nhiên dài hơn nhiều, Nam Phong
lại không muốn bỏ Trường Nhạc mà chạy nên khi bị A Phúc tấn công thì
tránh né cực kỳ khó khăn, liên tiếp ăn đòn.
Chính vào lúc Nam
Phong đang kêu khổ không hết thì Bàn Từ vọt từ ngoài cửa vào, tay nắm
một cây côn, giơ nó quá đầu rồi đập một phát từ đằng sau khiến A Phúc ăn trọn một đòn đánh lén đã ngã vật ra..
“Đần mặt ra đấy làm gì,
mau chạy đi.” Bàn Tử sau khi sau khi đánh lén thành công, tức thì vừa hô vừa lao tới đánh tên tiểu nhị trẻ tuổi kia.
Nam Phong nhân cơ hội này kéo Trường Nhạc chạy ra, vừa qua cửa liền thấy Lữ Bình Xuyên và Sở Hoài Nhu từ phía Tây Bắc chạy tới.
Chạy tới gần hơn, thấy được sài đao trong tay Nam Phong và vẻ mặt đờ đẫn của Trường Nhạc, cả hai cũng đã lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra.
“Nó giết đại phu?” Lữ Bình Xuyên nhìn Nam Phong, hỏi.
“Phải.” Hai người đến khiến Nam Phong trấn định lại nhiều: “Đại ca, bọn họ nhận ra chúng ta.”
Lữ Bình Xuyên nghe thế, lông mày nhíu lại nhưng y cũng không bối rối, sau một thoáng suy nghĩ liền cất tiếng: “Miếu đổ không thể ở nữa, Hoài Nhu, ngươi đưa Trường Nhạc đi. Ta về miếu dẫn Mạc Ly với Mắt To. Nam Phong,
ngươi với Bàn Tử một nhóm, chia nhau đi đi.”
“Vậy tụ hợp ở chỗ nào?” Sở Hoài Nhu nhanh chóng hỏi.
Lữ Bình Xuyên lắc đầu đáp: “Ở chung một chỗ thì lộ liễu quá, tách ra đi, đợi rời đi đã rồi tính sau.”
Sở Hoài Nhu quyết đoán gật đầu đoạn kéo Trường Nhạc chạy về phía Nam.
“Hoài Nhu, Trường Nhạc có giết nhầm người không?” Lữ Bình Xuyên hỏi.
Sở Hoài Nhu nghe thấy bèn quay đầu lại nhưng không trả lời, chỉ nhìn cả hai một cái rồi vội vã kéo Trường Nhạc rời đi…