Lưu Manh Lão Sư

Chương 263: Dục Ngôn Vô Thanh


trướctiếp

Sau khi công ty bảo an khai trương, dưới sự cố gắng của đám Lâm Quốc và Trương Lệ Linh, cũng đã chậm rãi đi vào quỹ đạo. Kỳ thật, cũng không có chuyện gì lớn, đám Lâm Quốc lúc trước cũng đã làm bảo tiêu, hơn nữa, chỉ vài huynh đệ đi là có thể giải quyết xong chuyện.

Mà đám huynh đệ này cũng đã bắt đầu được Lâm Quốc dạy cho hỗn nguyên công, Trần Thiên Minh lần lượt giúp bọn họ đả thông kinh mạch, hơn nữa Trần Thiên Minh còn cho bọn họ chân khí tương đương với luyện một năm, mặc dù là không nhiều lắm, nhưng đối với người bình thường thì đã xem như là không tồi rồi, chỉ cần bọn họ luyện thêm một tháng, thì người bình thường căn bản không phải đối thủ của họ.

Trần Thiên Minh cũng bắt đầu cho các huynh đệ đi thăm dò động thái xung quanh về vụ thuốc phiện của Thái Đông Phong. Sau đó, hắn gọi người đến thay hắn làm chường quỹ, bời vì hôm nay hắn phải tham gia gội nghị giáo viên.

Loại hội nghĩ này mỗi khi vào học kỳ mới đều mờ, trường học thông báo học từ mấy hôm trước, an bài công việc và tiền lương của một số giáo viẽn,c òn công bố danh sách của một số giáo viên mới gia nhập, tận bực tiếp đòn cũng như phổ biến cho những người này về tình huống giảng dạy.

Cho nên, Trần Thiên Minh hôm nay đã sớm từ phòng trọ của mình đi làm, hắn sau khi giao mọi chuyện cho đám huynh đệ, thì liền đi luôn. BỜi vì chung hướng lượng đã nói qua với Trần Thiên Minh, khiến hắn không cần cứ phải ờ trong công ty, cứ làm chuyện của mình, đến lúc nào hắn muốn thì xuất hiện cũng được. Bời vậy, mặc dù công ty bảo an có phòng ờ cho hắn, nhưng mà hắn vẫn quay về phòng thuê của mình.

“Ôi, con đợi bao lâu đây, làm sao mà hiện giờ còn không có xe chứ?” Trần Thiên Minh đứng đợi ờ trạm chờ xe bus mãi, còn may là buổi họp bắt đầu lúc 9 giờ, còn hơn nữa tiếng nữa. Hắn nhìn quanh xem có xe sắp tới không, thì lại thấy có một cô gái cũng đang chờ xe cùng hắn, nhìn kỹ lại thì hóa ra chính là cô hàng xóm Tiều Băng

Lúc này, Tiều Băng cũng nhìn qua, nàng cũng đã thấy Trần Thiên Minh.

“Nhìn cái gì thế, chưa nhìn thấy người đẹp trai sao? Ta khẳng định là mình đẹp trai hơn tên A Hoa kia!” Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Tiều Băng, có chút bực tức nói.

Mà Tiều Băng cũng phát hiện ra Trần Thiên Minh, lại thấy vẻ mắt hắn nhìn nàng như vậy, liền cũng ‘có qua có lại9 trừng mắt, rồi ‘hừ’ một tiếng, cái miệng nhò nhắn bĩu lên.

Rút cục, xe bus cũng đế. Trần Thiên Minh vội vàng chạy lên xe bus, mà Tiều Băng thấy Trần Thiên Minh chạy, nàng cũng chạy theo, những bời vì nàng mặc váy màu lam, lại đi giầy cao gót, làm sao có thể theo kịp Trần Thiên Minh, vì thế, đành để Trần Thiên Minh chạy trước.

Cừa xe vừa mờ, Trần Thiên Minh nhảy tót lên xe, sau đó hắn xem xét tình huống chỗ ngồi bốn phía, ha ha, còn mau, bên trong xe vẫn còn một chỗ trống, là vị trí giữa ờ hàng cuối. Trần Thiên Minh vội vàng đi tới chỗ kia. Khi hắn vừa ngồi vào chỗ đó, thì nhìn thấy Tiều Băng đang thờ hổn hển, trừng mắt nhìn hắn, Trần Thiên Minh cảm thấy rất khoái. Không cần đoán, nàng khẳng định là đang mắng hắn đoạt chỗ ngồi trên xe của nàng.

Nếu như không phải là nàng đắc tội với hắn, sau đó còn dùng gót giầy giẫm vào chân hắn không xin lỗi, vậy thì hắn cũng có thể nhường chỗ này cho nàng. Nhưng mà nàng là người như vậy, không đáng cho hắn nhường. Trần Thiên Minh nhìn xuống chân Tiều Băng, đúng, chính là đôi giầy lần trước đã giẫm hắn, làm hắn ‘thống khổ’, Trần Thiên Minh lúc này đã hoàn toàn nhận ra đôi giay cao gót ghê tòm kia của Tiều Băng.

Nghĩ lại cảm giác đặc biệt đau đớn do đôi giầy đó mang laị, Trần Thiên Minh vẫn còn có điểm sợ hãi. Nhưng mà hiện tại hắn không còn sợ nữa, bời vì hắn cách xa Tiều Băng đến vài thước, hơn nữa hắn đang ngồi, Tiều Băng thì đứng, nàng làm sao có cơ hội giẫm chân hắn chứ. Trong lòng Trần Thiên Minh càng nghĩ càng đắc ý.

“Két” một tiếng lớn vang lên, không biết vì lý do gì, mà xe bus đột nhiên phanh gấp, sau đó lại đi tiếp. Mọi người ngồi trên xe đều ngừa ra đằng sau, vì thế tất cả đều absm thật chặt, tránh mình bị ngã sấp. Mà vị trí của Trần Thiên Minh bời vì ờ giữa xe, cho nên hắn không có chỗ bám, nhưng chuyện này làm sao làm khó được hắn, chỉ thấy hắn vận khí xuống đan điền, ngồi vững trẽn xe, không ngiêng ngửa chút nào.

Nhưng mà những người ờ sau thì khổ rồi, bọn họ bí kéo qua kéo lại, hai tay bám chặt vào cừa, chỉ có một người không bám được. Mà người đó, chính là Tiều Băng.

Bời vì trên tay Tiêu Băng câm một cái túi nữ, mà nàng sức lực yêu mặc dù có thê bám được vào cừa môt chút, nhưng mà xe bus vừa dừng đã lại đi tiếp, vì thế chân nàng không trụ vững, theo quán tính vọt tới, bàn tay nhò nhắn không bám được vào cừa nữa, mà ngã về phía sau xe, với tốc độ cực nhanh như vậy, khó có thể tường tương đươc chuyên gì sắp xảy

Trần Thiên Minh vì có nội lực cao, có thể không cần bám cũng ồn định được thân mình. Nhưng đột nhiên, hắn lại thấy một vật thể màu lam vọt tới chỗ hắn, hắn chăm chú tập trung nhìn, hóa ra vật thể màu lam này là một người, hơn nữa còn là cô hàng xóm “đáng yêu” Tiểu Băng của hắn.

“A!?” Trần Thiên Minh hét lên một tiếng. Bời vì gót giày của Tiều Băng, lại giẫm lên chân hắn. Lúc này, không biết là vì quán tính lớn, hay là vì Tiều Băng cố ý, vì thế Trần Thiên Minh cảm thấy nỗi đau lần này hơn lần trước không biết bao nhiêu lần.

Nhưng mặc dù Tiều Băng giẫm lên chân Trần Thiên Minh, nhưng không biếtvì nguyên nhân gì, giầy của nàng cũng không dời khòi chân hắn, hơn nữa nàng còn vó vẻ như đang lắc qua lắc lại nữa. Cơn đầu lần này khiến Trần Thiên Minh toát hết mồ hôi lạnh, trong lòng nghiêm trọng khiển trách Tiều Băng.

Nhưng mà Trần Thiên Minh vừa mới định mờ miệng ra nói, thì miệng của hắn đã bị vật gì đó chặn lại, làm hắn vốn muốn nói cũng không nói được.

Lúc này, một cỗ hương thơm cơ thể nữ nhân sâu kín truyền vào mũi hắn, hắn vội vàng lấy tay đẩy về phía trước, muốn đẩy cái vật đang lấp miệng mình ra. Ô, hình như là rất mềm, giống như là ngực của nữ nhân vật. Vật nọ rút cục bị hắn đẩy ra, Trần Thiên Minh đầy nghi hoặc nhìn kỹ xem nó là gì.

Lúc này, hắn không biết nó là cái gì, nhưng chỉ một lát sau hắn đã phát hiện ra chân tướng của nó. Thứ vừa rồi che miệng hắn chính là ngực trái của Tiểu Băng, mà thứ khi hắn sốt ruột đẩy ra chính là ngực bên phải của nàng.

Thấy trên ngực trái của Tiều Băng vẫn còn dấu ấn của mình, Trần Thiên Minh biết, khẳng định đó là nước miếng của hắn. Trời ạ, tôi nên làm gì bây giờ? Trong lòng Trần Thiên Minh kêu ầm lên. o

Hiện giờ, vẻ mặt của Tiều Băng đang rất phong phú, nàng lúc thì trắng, lúc lại hồng. Bời vì xe chạy quá vội, nàng không trụ vững chân, vì thế vọt đến hướng của Trần Thiên Minh, cũng giẫm lên chân hắn. Lại bời vì lực quán tính, bên cạnh không có chỗ vịn, vì thế thân thể nàng lại không đứng vững, khi Trần Thiên Minh hét lên, thân thể nàng vì không vững mà nhào thẳng vào Trần Thiên Minh.

Càng muốn chết chính là nàng nhào tới thế nào, mà lên hẳn người Trần Thiên Minh, mà địa phương xấu hồ của nàng lại hoàn toàn chặn miệng của Trần Thiên Minh. Điều này làm nàng vừa xấu hồ vừa gấp. Sau đó, khi Trần Thiên Minh đẩy ra, nàng liền đứng dậy, bám vào ghế của hắn.

Nhưng mà, khi Tiều Băng nhìn lại kiệt tác mê người trước ngực nàng, lại còn động tác xấu hồ của nàng vừa rồi, tất cả đều trên ngực nàng, khiến nàng rất xấu hồ, mặt đò bừng như quả hồng chín, vốn nàng mắng Trần Thiên Minh là sắc lang, nhưng mà lần này lại không thể hòan toàn trách hắn, là tự nàng xông đến, hơn nữa cũng là nàng chặn miệng hắn. Nhưng tình cảnh như thế này rồi, nàng làm sao dám gặp người chứ?

“Xin lỗi!” Trần Thiên Minh một bên thì ôm bàn chân đang đau muốn chết của mình, một bên xấu hồ xin lỗi Tiều Băng.

Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY Tiều Băng mặt đò bừng, nàng vội vàng xoay người, làm như không nghe rõ lời của Trần Thiên Minh, giống như vừa rồi căn bản không có gì xảy ra vậy.

Trần Thiên Minh thấy Tiều Băng không để ý đến hắn, không thể làm gì khác hơn là ngại ngùng ngắm cảnh bên ngoài, không dám nói lọan nữa.

Lúc này, xe đã ngừng tại trạm đợi trường 9, Trần Thiên Minh nghĩ đến chuyện vừa rồi, hắn không chú ý đến. Đến lúc xe đóng cừa lại, hắn mới phát hiện ra. “Tài xế, mờ cừa, tôi muốn xuống xe.”

“Ngươi bị bệnh à, vừa rồi mờ thì không xuống, hiện giờ đóng cừa thì lại muốn xuống.” tài xế mắng.

Trần Thiên Minh nghe thấy tài xế mắng như vậy, hắn cũng hung hãng nói: “M ngươi, có mờ hay không? Không thì ta nhảy xuống đấy.” Hắn đem toàn bộ xui xẻo vừa rồi đổ lên đầu tài xế.

Tài xế vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói thế, hắn cũng hơi sợ, vội vàng mờ cừa, để Trần Thiên Minh xuống.

Cứ như vậy, Trần Thiên Minh cứ cà nhắc đi về phía trường 9. Vào trong trường, hắn liền hướng đến phòng đoàn ủy mà hắn làm việc, bời vì muốn lấy giấy và bút, ghi lại những gì trọng yếu mà hiệu trường muốn thông báo.

“Thiên Minh, chân của anh làm sao vậy?” Trần Thiên Minh vừa vào phòng đoàn ủy, Lý Hân Di lại nhìn thấy hắn đi cà nhắc, vì thế nàng quan tâm hòi Trần Thiên

Minh.

“Không có chuyền gì đâu, chỉ là vừa rồi đặt chân không cẩn thận.” Trần Thiên Minh nghĩ đến chuyện vừa rồi, mặt hơi đò, ngại ngùng nói.

“Anh còn nói là không có chuyện gì? Anh nhìn mình đi, đau đến mức đò cả mặt rồi kìa.” Lý Hân Di vừa nói vừa vội vàng mờ ngăn kéo, lấy ra một lọ cao xoa bóp, cao hứng nói: “May là lần trước quên cầm về nhà.” Nói xong, nàng liền đi đến bên người Trần Thiên Minh.

“Đừng dùng, Hân Di, tôi chỉ bị chút vết thường nhò thôi mà.” Trần Thiên Minh lắc đầu nói. Chỗ đau này là bị Tiều Băng giẫm làm bị thương, hắn chỉ cần dùng Hương Ba Công, trị liệu một chút là xong. Chi là vừa rồi bận muốn vào họp, hắn không có thời gian chuẩn bị.

“Nghe lời nào, nhanh cời giầy của anh ra, tôi giúp anh xoa.” Lý Hân Di tức giận không khòi nói, nàng đẩy Trần Thiên Minh ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nói.

“Cô, cô giúp tôi?” Trần Thiên Minh vừa nghe thấy, trong lòng vô cùng vui vẻ. Có mỹ nữ giúp hắn xoa chân, sư tình sảng khóai như vậy, tất nhiên là hơn nhiều so với tự hắn dùng Hương Ba Công rồi.

“Uh,” Mắt Lý Hân Di dường như hơi đò.

Trần Thiên Minh vội vàng cời giầy ra, sau đó vui vẻ hường thụ.

“Trần...” Đột nhiên, Hà Đào kích động chạy vào phòng đoàn ủy, nàng phát hiện màn trước mắt khiến nàng ngây người...


trướctiếp