Chung hương lượng quả nhiền sau vài ngày thuê được một tòa nhà vãn phòng, sau đó hắn vội vàng đến giao cho đám Trần Thiên Minh.
Đây ià một tòa nhà cao 6 tầng, diện tích khoảng hơn 100 mét vuông.
Nằm ờ một khu đất bình thường ờ thành phố M, cũng không quá náo nhiệt,
cũng không hoang vu quá, rất thích họp để mờ công ty bảo an. Sau khi
Trần Thiên Minh thương lượng với Chung Hướng Lượng, chuẩn bị để tầng một thành nơi tiếp khách, tầng hai sẽ là phòng làm việc, tầng ba, bốn và
năm để cho người ờ, còn tầng sáu thì để một số đồ vật trọng yếu ví dụ
như sung hay là trang bị theo dõi.
Tiều Hạ mang theo một đám người tới, sau đó dựa theo thiết kế của
Trần Thiên Minh, bắt đầu lắp đặt đồ đạc. Ba ngày sau, Trần Thiên Minh
quay lại để xem xét, nơi này đã biến thành tường đồng vách sắt, khiến
hắn có chút hoảng sợ.
Bời vì bên trong toàn bộ đều lắp đặt TV giám sát, ngoại trừ phòng ngủ cùng wc, phòng tắm nữa, còn lại thì đều bị giám sát, tất cả đều được
giám sát từ phòng bí mật ờ tầng hai. Hơn nữa từ trên lầu một trờ lên,
mỗi tầng đều phải có mật mã và chìa khóa mới vào được. Đặc biệt là phòng trang bị ờ tầng sáu, lại càng nghiêm mật, phải cần hai chìa khóa và mật mã mới có thể mờ được. Tất cả, đều thể hiện rằng ờ nơi đây vô cùng
nghiêm ngặt.
“Oa, lão đại, bây giờ mới gọi là chuyên nghiệp chứ!” Lâm Quốc nhìn
thấy như vậy, dáng vẻ cao hứng còn hơn cả nhìn thấy mẹ nữa. Hắn vốn là
dân trinh sát, vì thế nhìn thấy những thứ này thì vô cùng yêu thích.
“Thiên Minh, bắt đầu từ hôm nay, mọi người có thể nhận sinh ý. Chúng
ta nói trước, lúc chúng ta không có nhiệm vụ, mọi người có thể nhận mối
làm ãn, nhưng mà khi chúng ta có nhiệm vụ, mọi người phải đặt việc làm
nhiệm vụ lên hàng đầu.” Chung Hướng Lượng trịnh trọng nói với Trần Thiên Minh.
“Cái này yên tâm, sư huynh, em biết nặng biết nhẹ mà.” Trần Thiên
Minh nghiêm mặt nhìn Chung Hướng Lượng, thể hiện sự kiên định của mình.
“Thiên Minh, mặt khác anh nói cho em một tin, đó chính là 50Kg thuốc
phiện lần trước em phối họp với cảnh sát bắt được, hiện đã bị cưóp đi.”
Chung Hướng Lượng nghiêm trọng nói.
“Bị cưóp đi?” Trần Thiên Minh nhò giọng kêu. Cái này tuyệt đối không
phải đùa chứ? Thuốc phiện không phải bị quân đội canh giữ sao? Làm sao
lại bị cướp đi, những người đó ãn gan báo sao?
“Đúng vậy, những người này thủ đoạn rất tàn nhẫn, mười mấy người canh giữ ờ kho đều bị giết, sau đó thi thuốc phiện bị chờ đi.” Chung Hướng
Lượng oán hận nói.
Trần Thiên Minh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn đám xe cộ bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Xem ra, chuyện này chắc chắn do bọn Thái Đông Phong làm.”
“Đúng, tám chín phần chính là do chúng làm, nhưng mà chắc chắn là
không ngừng lại ờ đó, bời vì anh cũng đã xem qua hiện trường, xuống tay
tối thiều cũng là bảy tám người, hơn nữa trong đó có một người công lực
còn cao hơn so với Thái Đông Phong, cái loại một chiêu đoạt mệnh từ xa
này người có công lực như Thái Đông Phong tuyệt không làm được.” Chung
Hướng Lượng gật đầu, nói.
“Chúng ta bây giờ nên làm gì?” Trần Thiên Minh hòi lại.
“Hiện giờ không phải là lúc mọi người động thủ, chúng ta cần tìm xem
lô thuốc phiện ờ nơi nào, rốt cuộc có phải là do đám Thái Đông Phong làm không? Dù sao chúng ta cũng chỉ hoài nghi, có thể là người khác, mọi
người có thể từ các hướng khác điều tra xem, dù sao người mà bọn em tiếp xúc cũng thuộc nhiều thành phấn xã hội, chỉ cần mọi người có thể điều
tra ra lô thuốc phiện hiện giờ ờ đâu, hơn nữa còn có thề có nhiều đầu
mối khác, chúng ta có thề điều tra từ đó.” Chung Hướng Lượng nói.
“Em hiểu.” Trần Thiên Minh nói.
“Các huynh đệ theo em đã tới chưa?” Chung Hướng Lượng hòi Trần Thiên Minh.
“Hai ngày này bọn họ sẽ tới, hiện tại bọn em đáng sắm sữa một chút đồ đạc hàng ngày nữa.” Trần Thiên Minh nói.
“Tốt, gọi bọn họ mau tới đây, bây giờ là lúc dùng người. Nếu để số
thuốc phiện kia chảy vào xã hội, vậy thì tương lai hại biết bao người
Chung Hướng Lượng đau lòng thờ dài, ánh mắt có chút ảm đạm.
“Sư huynh, em sẽ tận lực bảo đám Lâm Quốc đi điều tra.” Trần Thiên Minh an ủi Chung Hướng Lượng.
“Oi, lúc đây nêu em đem lửa đôt đi, vậy có phải tôt không. Hiện giờ
mây lãnh đão vì muốn lập chút công mà không hủy đi, hiện giờ mới xảy ra
chuyện này.” Chung Hướng Lượng vốn nhìn quá nhiều chuyện này rồi, vì thế hắn mới muốn Trần Thiên Minh xuất hiện như sử giả chính nghĩa xuất hiện từ trong bóng tối, trợ giúp hắn một số chuyện, mà hắn không thể làm
được.
Chung Hướng Lượng chuần bị rời đi, đột nhiên hắn quay đầu lại, nhò
giọng nói với Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, mọi người phải cẩn thận hắc
hoa bang, anh sợ bọn chúng sẽ đến gây phiền tóai, nhưng mọi người đừng
sợ, cứ cho chúng biết mặt, nhưng tuyệt đối đừng cứng đối cừng với chúng, hậu họa của bọn em hiện giờ còn chưa xử lý xong, mặc dù là anh cũng
muốn diệt trừ hắc hoa bang này, nhưng mà vì hắc bang này có một vị lãnh
đạo tinh làm ô dù, vì thế còn chưa động thủ. Nhưng mà chuyện này hiện đã có bọn em ra mặt, vậy là tốt rồi.” Nói xong, Chung Hướng Lượng cao hứng cười to.
“Sư huynh, em muốn cho các huynh đệ khác học hỗn nguyên công của đám
Lâm Quốc, không biết có được không?” Trần Thiên Minh hòi Chung Hướng
Lượng.
Bạn đang đọc truyện copy tại Truyện.YY
“Có thề, chỉ là bọn họ học bây giờ thì có điểm hơi muộn, nhưng mà học vẫn hơn không, ít nhất thì thẩn thủ cũng hơn người bình thường.” Chung
Hướng Lượng suy nghĩ một lát, rồi nói với Trần Thiên Minh.
“Em cũng nghĩ vậy, hơn nữa công lực của em cũng quá nhiều, khi nào có thời gian giúp họ đả thông kinh mạch một chút, như vậy thì công lực họ
sẽ thâm hậu hơn một chút.” Trần Thiên Minh nói.
“Vậy thì tốt rồi, nhưng mà huynh đệ của em cũng có đến hơn hai chục
người, em có thề giúp được hết sao? Em phải chú ý, em mới là quan trọng
nhất công ty bảo an, ngàn vạn lần đừng làm tồn hại công lực của mình,
hãy giữ lại sau này mà đối phó bọn Thái Đông Phong.” Chung Hướng Lượng
nói. Hắn biết Trần Thiên Minh là hảo tâm với huynh đệ, nhưng nếu vì như
thế mà thân thể hắn không ổn, công lực tồn hao quá nhiều, như vậy có
chút không đáng.
Kỳ thật, Chung Hướng Lượng đâu có biết, sau khi Trần Thiên Minh luyện đến thiên địa họp nhất, nội lực trong người có dùng cũng không hết, nếu hắn mỗi ngày đả thông kinh mạch không quá nhiều người, thì cũng không
có tổn hại lắm cho thân thể hắn.
“Không sao đâu, sư huynh, em biết làm thế nào.” Trần Thiên Minh lắc đầu, cười nói.
“Đúng rồi, Thiên Minh, công ty bảo an này anh dùng tên giả giúp em
đãng ký. Sau này có chuyện gì xảy ra, mọi người cũng có thể chạy được.”
Chung Hướng Lượng cười âm hiểm nói với Trần Thiên Minh. Xem ra, gừng
càng già càng cay, đến cả cái này mà Chung Hướng Lượng cũng nghĩ ra.
“Ồ.”
“Dù sao mọi chuyện từ nay về sau đều là để a quốc ra mặt, anh dùng họ của a quốc là họ Lâm, lấy tên là Lâm Kiến Nghĩa, đại biểu họp pháp của
công ty bọn em chính là lâm kiến nghĩa. Anh sẽ cấp cho Lâm Quốc chứng
minh thư giả, đến lúc đó có chuyện xảy ra, cũng sẽ không liên quan đến
hắn.” Chung Hướng Lượng nói.
“Đúng là sư huynh nghĩ chu đáo.” Trần Thiên Minh gật đầu nói. Như vậy, sau này có gặp chuyện gì, bọn họ cũng có thề trốn đi.
“Ôi, anh cũng vậy. Không có cách nào mà, chỉ có thể kiếm một lối
thoát, bời vì công việc sau này của mọi người, phiền toái khẳng định là
có nhiều, có thể làm thì làm, không làm được thì trốn đi! Ha ha!” Chung
Hướng Lượng vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy.” Trần Thiên Minh phụ họa.
“Được, vậy anh đi trước, vì không muốn để người khác chú ý, anh sẽ
liên lạc với em bằng điện thoại, hoặc là để ngừơi khác đến tìm em.
Chuyện thuốc phiện, anh cũng sẽ phái người đến giúp em tra.” Chung hương lượng nói xong, chào đám Lâm Quốc một cái rồi cùng Tiều Hạ rời đi.
Cả đám Trần Thiên Minh lại vội vàng chuẩn bị, hắn cùng trương ngạn
thanh đi mua bàn và giương, sau đó gọi người chuyền đến đây, tiều tô và
Lâm Quốc thì thuê xe về huyện J, trước tiên gọi một đám huynh đệ đến hỗ
trợ. Nếu không, chỉ bốn người bọn họ thì không biết đến lúc nào mới
xong.
Đám Lâm Quốc về huyện J đem theo một đám huynh đệ lên thành phố, sau
đó cùng nhau giúp đỡ, làm việc rất náo nhiệt. Hơn nữa bảng hiệu cũng đã
được mang đến, Trần Thiên Minh lập tức kêu người treo lên, sau đó dùng
vải đò che lại. Vừa rồi bọn họ nhìn thấy, mới biết được tên công ty gọi
là gì, hóa ra là ‘công ty bảo an An An’, quả là dễ hiểu.
Bọn họ chuẩn bị cho buổi khai trương ngày mai, sáng sớm mai Trương Lệ Linh sẽ lên đây. Lâm Quốc nói là Trương Lệ Linh nói muốn lên đây hỗ
trợ. Dù sao bọn họ cũng không tin cái gì mà giờ lành tháng tốt, chỉ cần
bọn họ cao hứng, thì lúc đó chính là giờ lành tháng tốt.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Quốc đi đón Trương Lệ Linh. Sau đó Trần Thiên
Minh hô trương ngạn thanh đốt pháo, rồi cắt băng khai trương, bảng ghi 6 chữ to, lấp lánh là ‘công ty bảo an An An\ lập tức hiện ra trước mặt
mọi người. Cùng tiếng pháo vang dội, khiến không ít người đi đường bu
lại xem náo nhiệt.
Lâm Quốc mang theo một đám huynh đệ đi phát truyền đơn, đó là do ngày hôm qua bọn họ đã suy nghĩ kỹ càng, dù sao bọn họ cũng không vi phạm
pháp luật, dù sao cũng có thề đi bảo vệ an toàn bình thường. Hơn nữa,
Chung Hướng Lượng đã đãng ký kinh doanh cho bọn họ, như vậy công ty bảo
an, mới có thể càng thêm thuyết phục người ta!
Dù sao, bọn họ cũng đã từng làm rồi, có người tìm, hay không có ai
tìm, cũng như nhau thôi, bọn họ chủ yếu là giúp Chung Hướng Lượng làm
việc. Làm như bây giờ, chi là che mắt đậy tai người khác mà thôi, tránh
để người ta sinh nghi.
Công ty khai trương xong, Trần Thiên Minh bắt đầu phân công làm việc, Lâm Quốc là giám đốc thường vụ, phụ trách chuyện quan trọng của công
ty, mà võ công của trương ngạn thanh và tiều tô cùng không tồi,vì thế
chia làm hai ban, trông coi bảo an công ty. Những huynh đệ khác thì chia vào ban thứ ba, có trách nhiệm phụ trách tầng một. Mà Trần Thiên Minh
còn gọi người vào phòng giám sát, theo dõi 24/24, dù sao tầng sáu cũng
cất sung đạn, không thể để có việc gì ngoài ý muốn. Trừ khí có việc bên
ngoài, con đâu mọi người đều phải nộp súng cuối ngày. Mà Trương Lệ Linh
nhàn nhất, nàng chủ yếu là phụ trách ba bữa ãn hàng ngày của mọi
người(mua cơm bên ngoài), cùng với đến tháng phát lương là được. Mà Trần Thiên Minh cũng muốn như vậy, xem như là báo đáp việc trước kia Trương
Lệ Linh bận rộn như vậy!
“Lệ Linh, khổ cực cho em rồi.” Trần Thiên Minh sau khi để mấy anh em
đi giải trí, hắn len lén kéo Trương Lệ Linh đến bên cạnh, nhò giọng nói.
“Anh cũng không cho em làm việc, sợ em khổ sao?” Trương Lệ Linh trừng mắt lườm Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh không để ý đến sự khinh thường của Trương Lệ Linh,
hắn tiếp tục nói: “Tính chất công việc của công ty bảo an chúng ta rất
nguy hiềm, em không có việc gì đừng làm việc, đến ngày phát lương, anh
sẽ gừi chi phiếu cho em là được. Mà em ờ mua cơm bên ngoài, cố định ờ
một quán ãn là đựơc.
“Anh bảo em đến, lại không cho em làm việc, vậy anh dứt khoát nuôi em là được rồi.” Trương Lệ Linh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói.
“Tốt quá, tốt quá.” Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực cao vút của trương lệ lunh, dâm đãng nói.
“Được cái đầu anh ấy.” Trương Lệ Linh nói xong, nàng đá cho Trần Thiên Minh một cái, sau đó vội chạy ra ngoài cũng đám Lâm Quốc.
“Trời ạ, tính cách vẫn giống như là trước kia, thật sự là giang sơn
dễ đồi, bản tính khó rời mà!” Trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm nói.