Phúc Tấn Bị Bệnh
Sau lần bị Đôn Hoa vô lại hôn trộm, ba hồn bảy vía của Lam Đề giống như đã
bay mất, từ sáng đến tối vẻ mặt luôn hốt hoảng, không yên lòng, đương
nhiên làm việc liên tiếp phạm sai lầm, không thoát khỏi bị mắng.
Đang bưng thức ăn đến cho Đôn Hoa, tốc độ của Lam Đề có thể so sánh với rùa
bò, nàng không muốn trong lúc mấu chốt này lại phải đưa thức ăn cho hắn, nhưng hắn lại lạm dụng quyền lực của mình, ra lệnh bắt nàng tự đưa qua, nàng mới bất chấp khó khăn lên sân.
Theo bản năng vuốt cổ, một
ngày ấn ký đỏ thẫm giấu dưới lớp y phục vẫn chưa mất, thì ngày đó lòng
nàng không có cách nào bình tĩnh nổi, vì sẽ khiến nàng nhớ tới ngày đó
hắn vuốt ve nàng, dây dưa hôn, hại lòng nàng vừa tỉnh táo lại bắt đầu
nhảy loạn, hoàn toàn không biết phải nên làm gì.
Nếu như không có bất cứ chuyện gì ngăn cản, rốt cuộc nàng và hắn sẽ tiến triển đến mức
nào? Nàng không dám nghĩ tới, chỉ sợ tim nàng sẽ không giữ được, hoàn
toàn đảo hướng về phía hắn, nhưng không thể không thừa nhận, cho dù bị
khinh bạc như vậy, nhưng nàng vẫn không ghét hắn, không ghét chút nào,
thậm chí còn mong đợi. . . . . .
“Lam Đề.”
“Cái gì?” Dừng
bước, lúc này mới phát hiện ra Kỷ Tuần không biết đã đứng ở trước mặt
nàng bao lâu rồi. “Bát a ca có chuyện gì sao?”
Kỷ Tuần như lo lắng nhìn nàng: “Ngươi gần đây làm sao thế, luôn không yên lòng, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có. . . . . . Không có chuyện gì.” Nàng chột dạ cười, muốn nhanh chóng
kết thúc cuộc đối thoại này: “Nếu Bát a ca không có chuyện gì khác, cho
nô tỳ đi trước một bước, nô tỳ còn phải đưa thức ăn cho Đôn Hoa bối lặc, thật xin lỗi, cáo từ.”
Vốn định vòng qua hắn tiếp tục đi, không ngờ hắn đưa tay cướp khay trong tay nàng không để nàng đi.
“Bát a ca?”
“Đôn Hoa Đôn Hoa, chẳng lẽ trong lòng của ngươi trừ Đôn Hoa ra, người khác
sẽ không chen vào được sao?” Kỷ Tuần cố ý oán trách: “Cái người đó âm
hiểm như vậy, đáng giá để được các ngươi xoay quanh hắn như thế ư, ngay
cả một mình cũng không có?”
“Ách? Chúng ta?” Còn có ai?
“Ngươi đừng bị hắn lừa, hắn chỉ đùa bỡn với ngươi thôi, không thật lòng với
ngươi đâu, ngươi không cần ngây ngốc trầm luân như thế, nếu không cuối
cùng người bị thương chắc chắn sẽ là ngươi.”
Lời nói này giống như một cái gai, đâm thật sâu vào tim Lam Đề, khiến nàng đau đớn không thôi.
Đương nhiên nàng rất hoang mang rốt cuộc thái độ của Đôn Hoa đối với nàng là
như thế nào, nhưng Kỷ Tuần lại trắng trợn nói ra kết quả tàn khốc như
vậy, buộc nàng đối mặt, cách làm như thế thật tàn nhẫn với nàng, độ ác
liệt không hề kém với Đôn Hoa!
Nàng buồn giận đoạt lại khay,
không khách khí đáp lễ: “Bát a ca tốt hơn ở đâu chứ, không phải cũng cố ý trêu nô tỳ sao, hai người các ngươi kẻ tám lạng nửa cân!”
“Lam Đề!”
Nàng đi thẳng về phía trước, không quay đầu lại, hoàn toàn không phát hiện
trên mặt hắn nâng lên nụ cười kỳ quái, nội tâm không hiểu nổi, không
hiểu tại sao bản thân nhất định phải khiến người ta khi dễ như vậy mới
được.
Một đường đi nhanh đến trước cửa phòng Đôn Hoa, Tam Hỉ cười mở cửa, ngay khi thấy mặt thối của nàng, nụ cười lập tức cứng đờ, lo
lắng hỏi: “Lam Đề cô nương, sao thế?”
“Chuyện không liên quan ngươi, tốt nhất ngươi nên ít hỏi đi!”
“Dạ dạ dạ!” Hắn nhanh chóng né ra, không dám trêu chọc nàng: “Mời vào.”
Vừa vào phòng, Lam Đề thở phì phò ném khay lên bàn, điều này khiến Đôn Hoa
kinh ngạc nhíu mày, hắn chưa thấy dáng vẻ tức giận của nàng như vậy bao
giờ: “Thế nào, ai chọc nàng tức giận?”
“Ngươi là một trong số đó!”
“Ta?” Hắn dừng một chút, đột nhiên nâng lên nụ cười mập mờ: “Vẫn tức giận
chuyện hôm đó sao? Ta nói trước, ta sẽ không nhận lỗi với nàng về chuyện đó.”
Lam Đề vốn không nói việc kia, bị hắn nhắc tới lần nữa,
nàng không nhịn được ngượng ngùng: “Ngươi. . . . . . Thật không mở bình
thì ai biết trong bình có gì!”
“Không phải chuyện kia? Vậy rốt cuộc là chuyện nào?”
“Quên đi, xem như cái gì ta cũng chưa nói.” Tiếp tục công việc dang dở, bày
món ăn xong, nàng lập tức lui sang một bên, hệt như trước: “Bối lặc gia, xin dùng bữa.”
Đôn Hoa nhìn thức ăn trên bàn, lập tức cười với nàng: “Nàng qua đây.”
“Làm gì?”
“Dù sao ta sẽ không ăn nàng đâu.”
Vậy cũng khó nói! Nhưng nàng vẫn nhận mệnh đến gần, Đôn Hoa đưa tay một
cái, đặt nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, cự ly của hai người gần quá mức
khiến nàng cảm giác sắp có nguy cơ: “Bối lặc gia, ngươi lại muốn làm
gì?”
“Đừng khẩn trương, tay ta vốn có chút không thoải mái thôi.” Hắn cố ý vẫy tay, cố ý lên án: “Mặc dù vết thương trên tay ta nhẹ,
nhưng bị người ác ý để qua một bên không để ý tới, ngay cả thuốc cũng
không bôi, cho nên hiện tại còn hơi đau, nàng nói nên làm gì mới phải?”
“Đây là trách ta?” Nàng vừa tức vừa thẹn phản bác: “Nếu không phải vì ngươi
như vậy với ta. . . . . . Cái đó, làm sao ta đã không để ý tới, lại nói
đây đều do bản thân ngươi tự tìm!”
“Nhưng thật sự nàng làm không tốt công việc Vạn Tuế Gia phân phó, không phải sao?”
Cư nhiên lấy Vạn Tuế Gia ra hù nàng, thật đáng ghét!” Rốt cuộc ngươi muốn thế nào cứ việc nói thẳng đi!”
Tiểu cô nương dễ thương ngoan ngoãn mắc câu, hắn vui sướng nhìn nàng tự chui đầu vào lưới: “Xem nàng biểu hiện thành ý ra sao.”
Tức giận nhìn hắn chằm chằm được một lúc, sau đó tức giận bưng cháo thập
cẩm lên. Hắn cố ý nói tay bị thương, thật ra chính là muốn nàng đút chứ
gì? Đút thì đút, dù gì cũng không sao!
Lam Đề dùng thìa múc cháo
thổi nhẹ một lúc, muốn cháo nguội một chút, không ngờ ngửi được mùi vị
kỳ quái không tự giác nhăn lại mày, cảm thấy nghi hoặc.
“Sao vậy?”
“Cháo này. . . . . . Hình như có thêm mùi vị kỳ quái.”
“Thật hay giả?” Đôn Hoa không khỏi bật cười: “Như vậy mà nàng cũng ngửi được, ta bắt đầu hoài nghi có phải nàng đầu thai từ cẩu không.”
“Ngươi đừng không tin, ta nói thật!”
Đương nhiên vị giác và khứu giác của người nấu ăn đặc biệt bén nhạy hơn so
với người bình thường, nàng vô cùng tin tưởng chính mình.
Đôn Hoa cũng không quá mức để ý: “Vậy nàng trả lời xem, rốt cuộc cháo này có thêm mùi gì kỳ quái?”
“Đây là đang thử ta sao?”
“Dĩ nhiên.”
Không cho ngươi đắc ý! Nàng lập tức nhẹ nếm một hớp cháo, muốn từ trong đó
phân biệt rốt cuộc là thêm vị gì, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, rốt cuộc
vẫn không nói ra được mùi kỳ quái này là gì, nhưng vẻ mặt trở nên có
chút quái dị.
“Thế nào, nếm không ra được? Cái này do nàng nói mà.”
Lam Đề không đáp lại nhạo báng của hắn, sau một khắc đột nhiên, bất ngờ
không kịp đề phòng phun ra một ngụm máu tươi, cả người vô lực ngã ra
phía sau!
Đôn Hoa kinh ngạc trợn to đôi mắt, vội vàng đưa tay ôm lấy nàng, hai người cùng nhau té xuống đất. “Lam Đề?”
Nàng ngã vào lòng hắn, khổ sở tiếp tục hộc máu, Đôn Hoa lập tức trừng mắt về phía chén cháo trên bàn.
“Tam Hỉ!”
“Bối lặc gia?” Vừa nghe tiếng hô cấp bách của chủ tử, Tam Hỉ lập tức xuất hiện, sau đó sợ hết hồn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nhanh, nhanh đi gọi Đỗ thái y tới đây!”
“Dạ, nô tài lập tức đi ngay!”
Đôn Hoa ôm chặt lấy Lam Đề, không ngừng giúp nàng lau vết máu ở khóe miệng, lần đầu tiên có loại cảm giác bất lực hốt hoảng luống cuống, điều này
làm lòng hắn cực kỳ kinh đảm, ảo não, sớm biết thế vừa rồi đã không cố ý đùa nàng, hại nàng phô trương!
Phát hiện nữ nhân trong lòng từ
từ mất đi ý thức, hắn bất chấp tất cả uy hiếp bên tai nàng: “Đồng ý với
ta, nàng tuyệt đối không thể chạy mất, ta vẫn chưa có ý định bỏ qua cho
nàng, biết không!” Hắn không muốn nàng có bất kỳ chuyện gì, hắn muốn
nàng sống thật tốt, hắn tuyệt đối không cho phép nàng cứ rời đi như vậy!
Lam Đề dùng hết hơi sức cuối cùng trên người, yếu đuối mở mắt nhìn hắn,
hình như nàng thấy lo lắng, nóng nảy, sợ hãi trong mắt hắn, khiến nàng
bỗng nhiên cảm thấy có chút vui vẻ, khó chịu vì trúng độc tựa như không
còn rồi.
Nở nụ cười nhàn nhạt, nàng nhắm mắt lần nữa, như sắp ngủ một giấc dài không dậy nữa, điều này làm Đôn Hoa sợ hãi đến cùng cực,
ôm chặt lấy nàng đang từ từ mất đi phản ứng cơ thể, đau triệt nội tâm
rống to.
“Lam Đề? Mau mở mắt, Lam Đề ——”
************
“Kỳ quái, đây là nơi nào?”
Phóng mắt nhìn sang, bốn phía đen nhánh chỉ có phía trước xuất hiện một điểm
sáng vô cùng nhỏ, như đang dẫn nàng đi tới, nàng không biết mình nên đi
nơi nào, chỉ có thể lựa chọn phương hướng có ánh sáng đó từ từ đi tới,
hy vọng có thể tìm được đường ra.
“Lam Đề!”
Trong bóng
tối, đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau lưng,
nàng nghi hoặc xoay người, chẳng biết lúc nào một ánh sáng nhỏ đã xuất
hiện ở phía sau, hình như âm thanh kia truyền tới từ điểm sáng đó.
“Bối lặc gia, là ngươi sao?”
“Lam Đề, trở về đi!”
Hình như tiếng gọi vô cùng vội vàng, giống như sợ mất đi thứ gì quan trọng,
nàng chần chừ nhìn hai điểm sáng bên trái bên phải, rốt cuộc không biết
mình nên đi bên nào mới đúng.
“Lam Đề, nàng có nghe thấy không, ta không cho phép nàng đi, nhanh trở về đi!”
Giọng điệu thật bá đạo, nhưng nàng không tức giận chút nào, rất vui vẻ khi ở
nơi không có gì cả nhưng có thể nghe được âm thanh của hắn, điều này làm nàng có cảm giác an tâm, cả người không tự giác đi về phía có âm thanh
của hắn.
Càng đến gần điểm sáng, ánh sáng này càng mãnh liệt, rốt cuộc nàng không nhịn được nhắm hai mắt lại, cơ thể cũng trở nên nhẹ
nhàng, không biết bay đi đâu, tiếp đó một cỗ lực lượng kỳ quái kéo nàng
xuống dưới, tựa như đang nhét thứ gì vào bên trong, lúc này tứ chi bách
hải cũng nhức mỏi vô lực, ngay cả hô hấp cũng biến thành có chút khổ
cực.
Trong lúc mơ hồ đó, bên tai nàng truyền tới âm thanh hai
người nam nhân đang nhẹ giọng nói chuyện với nhau, như xa như gần, khiến nàng nghe không rõ lắm.
“Đôn Hoa, đối tượng của người nọ là ngươi, hôm đó tất cả quan viên đều ăn cháo như nhau, chỉ có chén của ngươi bị hạ độc.”
“Cho nên rất có thể là người của Ngự Thiện Phòng đang giở trò quỷ? Bọn họ
dám trắng trợn táy máy tay chân như vậy sao? Bản thân ta không nghĩ
thế.”
“Ta cũng nghĩ vậy, nói đi cũng phải nói lại, ngươi nhanh
chóng suy nghĩ một chút gần đây kết thù kết oán với người nào đi, có lẽ
từ danh sách những người không cam lòng có thể tra ra được gì đó, a. . . . . .”
“. . . . . . Ngươi cười hả hê như vây, đang vui sướng khi người gặp họa.”
Lam Đề thử một lúc lâu, thật vất vả rốt cuộc mở được hai mắt ra, chỉ thấy
bên giường có một bóng lưng bảo bọc nàng, tấm lưng kia rất quen thuộc,
quen thuộc đến nàng không thể nào nhận lầm.
“Bối. . . . . . Bối lặc gia. . . . . .”
Bóng lưng bên giường đầu tiên là kinh ngạc dừng một chút, tiếp đó lập tức
quay người lại, không dám tin nhìn nàng, đưa tay lau gương mặt tái nhợt
của nàng: “Lam Đề, nàng thật sự đã tỉnh rồi sao?”
“Rốt cuộc người đã tỉnh rồi hả?” Nghi Khâm ở sau lưng Đôn Hoa dò xét một cái, lập tức
phân phó Tam Hỉ đang đợi lệnh bên ngoài: “Tam Hỉ, đi tìm Đỗ thái y, nói
Lam Đề cô nương đã tỉnh.”
“Dạ!”
Ý thức của Lam Đề vẫn vô
cùng chưa rõ ràng, hai mắt lúc mở lúc nhắm, hô hấp vô cùng yếu ớt, khiến Đôn Hoa hoàn toàn không có cách nào yên tâm, chỉ sợ đây là hồi quang
phản chiếu, nàng vẫn sẽ bỏ hắn mà đi lần nữa.
Hắn thận trọng giúp nàng lau mồ hôi trên trán, một tay nắm chặt tay nàng, như muốn nàng gắt gao bắt lấy, không để nàng rời đi.
Lam Đề cảm thấy hắn đang sợ hãi, cố gắng nở nụ cười, yếu đuối hỏi: “Bối lặc gia. . . . . . Ta hôn mê bao lâu rồi?”
“Suốt ba ngày rồi.”
Ba ngày này, hầu như hắn không ngủ không nghỉ canh giữ ở cạnh giường nhỏ,
biểu tình nặng nề khiến mọi người hoàn toàn không dám nói nhiều, chỉ sợ
không cẩn thận nói sai một câu khiến hắn phát điên, hại mình chết không
có chỗ chôn, ngay cả Đỗ thái y cũng thận trọng cân nhắc dùng từ, tận lực tìm cách nói rõ bệnh trạng của Lam Đề không để hắn phát hỏa.
“Ba ngày? Sao ta không cảm thấy gì. . . . . . Thì ra ta ngủ lâu như vậy. . . . . .”
“Nàng vừa mới tỉnh, nghỉ ngơi thật tốt, đừng nói quá nhiều.” Mới nói vài câu
thôi, hắn lập tức phát hiện rõ ràng nàng không thở nổi, điều này khiến
hắn vội vàng ngăn lại: “Có gì chờ nàng nghỉ ngơi đủ rồi lại nói, được
không?”
Đỗ thái y vội vàng chạy tới, Đôn Hoa lập tức nhường vị
trí bên giường ra để ông xem bệnh, kiểm tra Lam Đề xong, rốt cuộc ông
thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói với Đôn Hoa: “Bối lặc gia, xem như Lam Đề cô nương đã thoát khỏi hiểm cảnh rồi, kế tiếp chỉ cần để nàng điều
dưỡng thật tốt, không bao lâu, nàng có thể khôi phục khỏe mạnh.”
Thật may lượng độc Lam Đề ăn vào không nhiều lắm, mới có biện pháp miễn
cưỡng nhặt về một cái mạng, nếu nàng ăn nhiều hơn một hớp cháo, dù tiên
trên trời hạ phàm cũng không cứu được nàng.
Vừa nghe Đỗ thái y
bảo đảm, nội tâm Đôn Hoa treo cao đã lâu cuối cùng có thể tạm thời để
xuống, mỗi ngày mỗi đêm không cần phải run sợ trong lòng nữa: “Đỗ thái
y, điều dưỡng thân thể nàng vẫn phải làm phiền ngươi.”
“Nên làm, cần phải vậy.”
Đỗ thái y tránh ra một bên, Đôn Hoa lại ngồi cạnh giường nhỏ, vuốt gương
mặt hơi gầy gò của tiểu nhân nhi trên giường, trước đây nàng giả vờ
bệnh, nhưng bây giờ bị bệnh thật, điều này khiến hắn không thể không tội nghiệp, hơn nữa rất. . . . . . Đau lòng.
Vốn đang nhắm mắt nghỉ
ngơi giờ phút này Lam Đề mở mắt ra, nhìn thấy tuy hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng dáng vẻ hoàn toàn không cách nào yên tâm được, cười nhạt nói: “Ta hù dọa ngươi, phải không?”
“Nghĩ hay quá nhỉ, ta chỉ không hi
vọng có người chết vì ta mà không rõ nguyên do, ta còn lâu mới muốn có
gánh nặng này.” Hắn vẫn mạnh miệng.
“Thì ra ngươi cũng sẽ sợ áy
náy?” Nàng cười nhắm mắt lại lần nữa, từ từ chìm vào mộng đẹp: “Không
làm ngươi áy náy. . . . . . Hình như hơi đáng tiếc. . . . . .”
Đáng tiếc ở đâu? Rốt cuộc đầu nàng đang suy nghĩ gì, thật sự hi vọng mình thay người khác chết vô ích, oan uổng như vậy sao?
Nhìn hô hấp của nàng dần dần nhẹ đi, yên tĩnh nghỉ ngơi, Đôn Hoa vui mừng nở nụ cười, tạm thời quyết định không so đo lời nói lung tung vừa rồi của
nàng.
“Cũng vì là nàng nên mới áy náy, nếu là người khác, ta không biết hai chữ này viết như thế nào đâu.”
Rốt cuộc nàng có hiểu lòng hắn hay không? Cho dù không hiểu cũng không gấp, hắn sẽ để nàng từ từ hiểu, đợi sau khi cơ thể nàng từ từ phục hồi. . . . . .