Phúc Tấn Bị Bệnh
“Lam Đề, ngươi có biết hai người bên cạnh ngươi không?”
Lam Đề hoang mang nhìn hai nam nhân: “Là Bát a ca và Đôn Hoa bối lặc.”
“Biết là tốt rồi, bọn họ mới vừa đánh nhau trong Mộc Lan Vi Trường, ngươi có biết vì sao không?”
“Ách?” Hai người bọn họ đánh nhau liên quan gì tới nàng? “Nô tỳ đoán không ra.”
“Ngươi đoán không ra, nhưng trẫm đoán ra, có lẽ bọn họ đang tranh giành người yêu đó, ngươi nghĩ sao?”
Không thể nào. . . . . .
Hoàng đế âm thầm nhìn kỹ dung mạo của Lam Đề, cảm thấy mặc dù nàng đẹp, nhưng sắc mặt tái nhợt, có chứa khí tức của người bệnh, thôi kệ, mỗi người
mỗi sở thích, ngài cũng không tiện phê bình gì, ngược lại Đôn Hoa có
hứng thú với nàng, cũng khiến ngài hứng thú. “Lam Đề, bọn họ một người
là hoàng tử, một người là thần tử ta coi trọng, phạt ai cũng không được, nhưng bọn họ nổi lên tranh chấp, nguyên nhân đều vì ngươi, cho nên. . . . . . Chỉ có thể nhờ ngươi thôi.”
Lam Đề kinh ngạc sững sờ, cuống quít mở miệng: “Cái gì? Vạn Tuế Gia. . . . . .”
Không ngờ Hoàng đế lại muốn Lam Đề chịu phạt thay, Đôn Hoa cũng lập tức lên tiếng ngăn cản: “Vạn Tuế Gia, chuyện này. . . . . .”
“Các ngươi gấp cái gì, trẫm vẫn chưa nói hết.” Ngăn bọn hắn lại, ngược lại
Hoàng đế nói với Đỗ thái y: “Đỗ thái y, đưa hòm thuốc cho nàng.”
“Dạ, Vạn Tuế Gia.”
Việc này khiến Lam Đề càng thêm bối rối không hiểu ra sao, không hiểu rốt
cuộc Hoàng đế muốn trừng phạt nàng thế nào, chỉ nghe Hoàng đế tiếp tục
nói: “Lam Đề, trẫm muốn ngươi trừ công việc bên ngoài, còn phải phụ
trách chăm sóc thương thế của hai người bọn họ, cho đến khi thương thế
bọn họ tốt lên mới thôi, mặt khác, nếu trên người bọn họ lại xuất hiện
bất kỳ vết thương nào, trẫm liền hỏi tội ngươi, hiểu chưa?”
“Hả?” Trừng phạt nàng bằng cách giúp bọn hắn thoa thuốc?
Nói là trừng phạt, thật ra chủ yếu Hoàng đế muốn xem kịch hay, cố ý để nàng chăm sóc hai người, một mặt để bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ
nữa, nếu không Lam Đề sẽ gặp xui xẻo, một mặt cũng muốn xem giữa ba
người bọn họ sẽ có chuyện thú vị gì.” Đã hiểu rồi thì ngươi nên đi làm
chuyện ngươi phải làm đi.”
“Ách. . . . . . Dạ, nô tỳ đã hiểu, cảm tạ Vạn Tuế Gia xuống tay lưu tình!”
Vội vàng ôm hòm thuốc đứng lên, Lam Đề đi tới trước mặt hai người, sắc mặt
đẹp mắt, nàng cân nhắc một hồi, nói với Kỷ Tuần: “Bát a ca, xin về phòng bôi thuốc trước thôi.”
Kỷ Tuần cố ý liếc Đôn Hoa một cái, hoàn toàn lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Vậy chúng ta đi.”
Nhìn Lam Đề và Kỷ Tuần rời đi, sắc mặt Đôn Hoa của trở nên khó coi, nội tâm từ từ xuất hiện một nỗi sầu muộn.
Khó thấy được vẻ mặt thối này của hắn, ngược lại Hoàng đế cười đến vui vẻ:
“Ha ha, Đôn Hoa, xem ra tiểu cô nương kia ảnh hưởng không nhỏ với ngươi, giờ phút này trẫm mở rộng tầm mắt rồi.”
“Vạn Tuế Gia, ngài cố ý đùa giỡn với vi thần?”
“Có phải đùa giỡn hay không, trong lòng ngươi rõ ràng, không phải sao?”
*** Phượng Minh hiên độc gia chế luyện ******
Chủ tử của y hờn dỗi? Hỏng bét hỏng bét —— y sẽ không tự nhiên gặp họa chứ?
Tam Hỉ âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, chỉ vì kể từ khi trở về phòng
gương mặt chủ tử liền lạnh lùng, khí thế đáng sợ dọa người, y đã nghe
nói đến chuyện vừa xảy ra ở Thiên Điện, cho nên đại khái cũng đoán ra
chủ tử của mình rốt cuộc đang buồn giận chuyện gì.
Cho nên cơ
thể y run rẩy, đủ loại chờ đợi, nóng lòng nghĩ sao Lam Đề còn chưa xuất
hiện, chẳng lẽ trực tiếp ở chỗ Bát a ca không đi luôn sao, mặc kệ chủ tử nhà mình ư?
Nếu thật sự như vậy, vậy thì hỏng bét, y còn muốn
sống sót thật tốt để trở về nhà, không muốn tự dưng bị giận chó đánh
mèo, rơi vào thảm cảnh chết nơi đất khách quê người đâu!
Y đang
nóng nảy hận không thể tự mình đến chỗ Bát a ca bắt người thì rốt cuộc
tiếng gõ cửa xuất hiện, vừa mở cửa phòng ra, lập tức thở nhẹ một hơi:
“Lam Đề cô nương, sao cô chậm chạp vậy, thiếu chút nữa khiến ta gấp chết rồi.”
“Ngươi gấp gáp gì chứ, sao ta dám không đến?” Lam Đề nghiêm mặt đi vào phòng: “Bối lặc gia đâu?”
“Gia ở phòng trong, ngươi trực tiếp vào tìm đi.”
Vừa vào phòng trong, Lam Đề lập tức nhìn thấy Đôn Hoa đang ngồi lật xem
sách trên giường bên cửa sổ, nàng đi vào mà hắn cũng không có phản ứng
gì, cố ý xem nàng như không khí.
Đi tới trước giường, nàng tức
giận mở lời: “Bối lặc gia, người cố ý không để nô tỳ giúp ngươi bôi
thuốc, hại nô tỳ lại bị Vạn Tuế Gia trách phạt lần nữa sao?”
“Dù sao cũng chỉ là vết thương nhỏ, ngươi nên trở về chuyên tâm chăm sóc Bát a ca quan trọng hơn.”
“Ngươi trách ta không để ý đến ngươi mà đi với hắn?” Nghe ra ý của hắn, nàng
chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: “Người ta là long tử, còn ngươi có phải không? Nếu ta chọn giúp ngươi trước, có lẽ đã sớm bị một câu
nói của Vạn Tuế Gia lôi ra ngoài chém, ta không có chán sống như vậy.”
Vừa rồi nàng giúp Kỷ Tuần bôi thuốc nhưng trong lòng chỉ muốn vội vàng xử
lý cho hắn ta nhanh một chút, để nàng có thể qua đây nhanh hơn, không
ngờ vừa đến liền thấy hắn bày sắc mặt này, làm như nàng đã gây ra chuyện gì có lỗi với hắn không bằng.
“Còn nữa, người… nên nổi giận là
ta, tại sao ngươi lại bày mặt thối với ta? Hai người các ngươi đánh
nhau, kết quả ta gặp họa, rốt cuộc ta trêu ai chọc ai chứ?”
Nàng
cũng không muốn làm hồng nhan họa thủy, cũng hoàn toàn không muốn khiến
Hoàng đế chú ý, nhưng bọn hắn thật sự luôn giúp nàng tìm phiền toái,
nàng chỉ có thể nhận mệnh, thật không công bằng!
Thấy dáng vẻ Lam Đề bất bình thở phì phò, tâm tình Đôn Hoa vốn phiền muộn rốt cuộc có
thể bình phục một chút, nhưng vẫn không nhịn được xác nhận lại: “Thật sự ngươi không có bất kỳ ý tứ gì với hắn?”
“Nếu có, ta lập tức bị thiên lôi đánh xuống!”
‘Loảng xoảng —— ’
“A ——” Đột nhiên phòng ngoài xuất hiện âm thanh vật nặng rơi xuống khiến
Lam Đề bị dọa sợ lập tức nhào vào lòng Đôn Hoa, hoàn toàn không dám
ngẩng đầu lên. Nhưng nàng thật sự không nói láo mà, tại sao ngay cả trời cao cũng muốn khi dễ nàng?
“Hỏng bét. . . . . . Hỏng bét. . . . . .”
Tam Hỉ một mực nghe lén ở phòng ngoài không cẩn thận làm đổ đồ, y vội vàng
để nó trở lại nguyên trạng, chột dạ lập tức thối lui khỏi phòng, chỉ sợ
bị chủ tử kêu lại.
“Ta không nói láo, ta thật sự không có nói láo mà!”
Nghe Lam Đề ở trong lòng hắn liều chết nhấn mạnh, Đôn Hoa không nhịn được
cười ra tiếng, cảm thấy cử chỉ của nàng vô cùng thú vị.
Vừa nghe âm thanh giễu cợt của hắn, Lam Đề lập tức ngẩng đầu lên, bất bình hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Cười ngươi nếu lá gan nhỏ như vậy, về sau đừng thề thốt như thế, tránh cho tự mình hù dọa mình.”
“Ngươi. . . . . . A!”
Giờ phút này nàng mới phát hiện ra bản thân cư nhiên vùi trong lòng Đôn
Hoa, lập tức sợ hãi muốn lui ra, không ngờ hắn giữ chặt eo của nàng
không để nàng đi, còn đặt nàng ngồi trên chân hắn.
“Bối lặc gia, rốt cuộc ngươi. . . . . .”
Đầu ngón tay thon dài có lực khẽ xoa môi mềm đỏ tươi của nàng, động tác này khiến Lam Đề bị sợ không dám nói bất kỳ một lời nào nữa, chỉ thấy hắn
vốn đang đùa giỡn bỗng nhiên ánh mắt trở nên mê luyến hơn, thanh âm cũng trầm thấp khàn khàn: “Nàng có thể mạnh mẽ đẩy ta ra, tại sao không
làm?”
Chỉ cần vừa nghĩ đến nàng đã ở cùng một phòng với Kỷ Tuần,
hắn liền không thoải mái, cho dù Kỷ Tuần chưa làm gì nàng, nhưng hắn vẫn vô cùng bất mãn, bất mãn vật sở hữu của mình bị người khác mơ ước.
Sau khi mơn trớn môi của nàng, đầu ngón tay của hắn từ vành tai nàng trượt
xuống bên gáy, khiến nàng nhạy cảm khẽ run, vẻ mặt mê ly không hiểu,
nâng lên ham muốn của hắn, không muốn buông nàng ra.
“Trả lời ta, nàng có để Kỷ Tuần chạm vào nàng giống như ta bây giờ không?”
Lam Đề theo trực giác lắc đầu, điều này khiến Đôn Hoa vui sướng, trong mắt
xuất hiện nụ cười: “Đồng ý với ta, chỉ có ta mới có thể chạm vào nàng
như vậy, nam nhân khác đều không được.”
“Ngươi dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc ta là người đầu tiên bắt được nàng.”
Như muốn tuyên thệ chủ quyền của bản thân, Đôn Hoa không hề báo trước hôn
nàng, khiến Lam Đề giật mình, sau đó lập tức bị đẩy ngã ở trên giường,
chịu đựng sức nặng của hắn, bị hắn bá đạo cuồng dã ép hôn đến thở không
nổi.
Vì sao đột nhiên sự tình lại biến thành như vậy? Nàng không
hiểu, chỉ biết đầu nàng càng ngày càng hỗn độn, toàn thân hư mềm vô lực, tựa như sắp bất tỉnh.
Lúc nàng dường như sắp không thể thở được
rốt cuộc Đôn Hoa mới buông nàng ra, nàng không nhịn được liều mạng thở
dốc, thế nhưng hắn vẫn không có ý bỏ qua cho nàng, kéo cổ áo nàng ra,
hắn cắn một cái lên xương quai xanh bóng loáng của nàng.
“Đau, rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy hả?" Nàng bị đau khẽ kêu lên.
“Lưu lại ấn ký chỉ thuộc về ta trên người nàng.”
Nhìn làn da trắng nõn của nàng có một điểm đỏ thẫm phập phồng theo hô hấp
của nàng, như dẫn dụ hắn tạo thêm một ấn ký nữa trên người nàng, ánh
mắt Đôn Hoa buồn bã, lại muốn cúi người xuống âu yếm nàng, không ngờ
lúc này Tam Hỉ không muốn chết tử tế lên tiếng quấy rầy.
“Khụ, bối lặc gia.”
Hắn ảo não dừng lại, giọng điệu vô cùng bất mãn: “Tam Hỉ, nếu không có chuyện quan trọng, ngươi chuẩn bị lãnh án tử đi.”
Tam Hỉ vẫn luôn đứng ở phòng ngoài, hoàn toàn cũng không dám đi vào nội
thất, chỉ sợ thấy cái không nên thấy: “Bối lặc gia, nô tài cũng không
muốn đâu, nhưng Vạn Tuế Gia phái người truyền lời, nói nếu bối lặc gia
đã xử lý tốt vết thương rồi thì lập tức đến Thiên Điện, Vạn Tuế Gia có
chuyện thương lượng.”
Lam Đề lấy lại tinh thần gương mặt xấu hổ
đỏ bừng, vội vàng đẩy người nam nhân phía trước ra nhảy xuống giường,
kéo cổ áo của bản thân lại, nâng hòm thuốc lên, thẹn thùng mắng chửi:
“Vô lại, đau chết ngươi!”
Nếu nàng nói hắn vô lại, vậy hắn sẽ vô
lại cho nàng thấy. “Nàng chấp nhận?” Nâng lên nụ cười mập mờ lại thiếu
ăn đòn, Đôn Hoa tựa như con mèo ăn vụng.
“Ngươi. . . . . .”
Nói không lại hắn, Lam Đề không thể làm gì khác hơn là mang theo hoảng loạn trong lòng nhanh chóng trốn ra khỏi phòng của hắn.
Trên giường lưu lại dư hương của nàng, khiến Đôn Hoa lưu luyến, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn.
Hắn đã không còn thuần túy trêu chọc, đùa bỡn Lam Đề nữa, hồn nhiên của
nàng đã sớm in sâu trong tim của hắn, khiến hắn sẽ vì nàng mà ghen
tuông, ghen tỵ, thậm chí không để ý hình tượng đánh nhau với người khác, chỉ để có thể có được nàng, không cho người khác có cơ hội cướp đi!
Hắn có thể đoán được sau khi Nghi Khâm biết chuyện này thì sẽ giễu cợt hắn
như thế nào, nhưng hắn không quan tâm, chỉ cần có thể lấy được tâm của
nàng, người của nàng, tất cả của nàng, muốn hắn thừa nhận bản thân xong
đời trước một bước, thì có làm sao?
“Có tiến bộ, hôn trộm được một cái, nhưng lần sau. . . . . . đừng mong ta sẽ dễ dàng buông tay như vậy.”