“Mạng của mày!” tiếng nói lạnh lùng gằn xuống của Lưu Lỗ Hàn
vang lên trong căn phòng khách yên lặng, không khí dường như cũng giảm bớt nhiệt
độ xuống, Ngọc Tình không những không sợ mà còn khẽ mỉm cười trước câu nói của
Lưu Lỗ Hàn, ánh mắt cô dùng để nhìn ông ta như thể muốn nói với ông ta rằng ông
bị điên đấy à?
Ngọc Tình hoàn toàn không để ý tới bầu không khí ngột ngạt của
căn phòng, hơi cúi đầu uống hết chỗ rượu trong chiếc ly, sau đó đặt chiếc ly
lên mặt bàn, từ từ đứng lên, đôi mắt như đang cười nhìn Lưu Lỗ Hàn nhưng lại đầy
sát khí và sự lạnh lùng được toát ra: “Muốn có mạng tôi?! Chỉ sợ! Ông muốn cũng
muốn không nổi!”
“Vậy sao?” Lưu Lỗ Hàn phẫn nộ thể hiện sau nụ cười, đôi mắt
đầy âm mưu nhìn Ngọc Tình, giơ cánh tay phải lên.
“Sao nào?” Ngọc Tình lắc lắc đầu vẻ thất vọng, nụ cười ẩn
sâu trong ánh mắt càng như được ngưng đọng lại, đôi mắt sắc lạnh như dao nhìn
vào bàn tay phải đang giơ lên của Lưu Lỗ Hàn: “Ông muốn kẻ đang đứng lén lút ở
tầng hai kia bắn tỉa để giết tôi à? Hay là kẻ đang cầm súng ngắn đứng ở góc tầng
một đằng kia? Hoặc cũng có thể là ba tên đang đứng canh phía ngoài căn biệt thự?”
Cánh tay Lưu Lỗ Hàn đột nhiên lơ lửng trong không trung, tư
thế có phần cổ quái. Lần đầu tiên, ông ta ngạc nhiên tới mức như vậy, sao cô có
thể biết được những chỗ mà ông ta đã bố trí người?
Ông ta khẽ hất tay ra hiệu cho những người kia tạm thời dừng
hành động. Lưu Lỗ Hàn dùng đôi mắt ngạc nhiên cùng với sự nghi ngờ khó hiểu
nhìn chằm chằm Ngọc Tình, mới đầu ông ta chỉ cảm thấy con bé này có giá trị lợi
dụng, xem ra bây giờ, nếu con bé này có thể được dùng để phục vụ cho ông ta khi
được bồi dưỡng cẩn thận thì nhất định sẽ là một một con át chủ bài có giá.
Song điều ông ta không biết đó là, đời này Ngọc Tình sẽ
không sống vì bất kì ai nữa, cô chỉ sống vì bản thân mình mà thôi, chỉ vì bản
thân mình – duy nhất! Còn ông ta, nếu lúc nãy không có cảnh ông ta muốn lấy mạng
cô thì cũng có thể sau này cô sẽ xem xét về việc đối xử không tệ với ông ta.
Nhưng bây giờ, trong mắt cô, ông ta chỉ là một cái bàn đạp quan trọng – không
hơn không kém.
Trong phòng khách, hai người một lớn một bé, cả hai yên lặng
thăm dò đối phương, một lúc lâu sau, Lưu Lỗ Hàn mới mở miệng: “Hôm nay, ta cho
ngươi hai sự lựa chọn.”
Ngọc Tình đứng không chớp mắt, chỉ cười khểnh, vẫn lặng lẽ đứng
nhìn ông ta, thể hiện đồng ý cho ông ta nói tiếp.
“Thứ nhất, làm việc cho ta! Ta sẽ bồi dưỡng cô cẩn thận,
tương lai ngươi sẽ trở thành cánh tay trái hỗ trợ đắc lực cho ta!” Lưu Lỗ Hàn
thở hắt ra một hơi, nhìn sâu vào mắt Ngọc Tình, “thứ hai, chết! Ta có thể làm tới
ngày hôm nay, tuyệt đối không phải là người nhân từ thương người gì cả! Nếu
không chịu làm việc vì ta, ta nhất định phải loại bỏ tai họa về sau!”
Đôi lông mày của Ngọc Tình khẽ giật lên, “Từ cổ chí kim ông
cha ta đều nói kẻ biết thời thế sẽ trở thành anh hùng hào kiệt, nếu đã như vậy,
tôi cũng muốn nói rằng, tôi mới bảy tuổi, tôi chưa muốn chết.” Cô nói với ngữ
khí lúc nhẹ nhàng lúc lạnh lùng, tới cuối cùng lại có chút tự cười mình, đúng
thế, nếu bây giờ cô không phải còn nhỏ như thế này, nếu không phải cô không có
sức mạnh gì thì sao cô có thể để cho bản thân chịu thiệt thòi phải phụ thuộc
vào người khác, để cho người khác đưa ra sự quyết định thay cho bản thân! Cô
nói vậy dường như cũng là để kìm lại sự không vừa lòng của bản thân và cũng cho
bản thân mình thời gian để chờ đợi thời cơ.
Lưu Lỗ Hàn nghe lời nói của ngọc Tình, ông ta vẫn nhìn cô chằm
chằm, nhìn thấy những hành động vừa rồi của cô và cả những lời cô vừa nói, cuối
cùng ông ta cũng thấy yên tâm, nói gì thì nói, lợi hại thế nào đi chăng nữa thì
cũng chỉ là một đứa trẻ: “Nếu đã vậy thì bắt đầu kể từ ngày hôm nay người sẽ là
một thành viên của bang Chim ưng! Ta nghĩ chỉ vừa nhìn ngươi đã nhận ra ta thì
chắc những gì liên quan tới bang chắc ngươi cũng đã rõ rồi?”
“Đương nhiên!” Ngọc Tình cười gật đầu: “Đối với thế giới ngầm
phương Bắc mà nói, bang Chim ưng có khả năng phát triển rất lớn, còn tôi, tôi
luôn rất ngưỡng mộ ngài Lưu đây, những điều này đương nhiên trong lòng tôi rất
rõ.”
Lưu Lỗ Hàn nghe Ngọc Tình nói vậy đột nhiên thấy có hứng
thú, ông ta chỉ cần gõ nhẹ ngón tay xuống bàn đã có người lập tức rót hai ly rượu
đem ra cho Ngọc Tình và ông ra: “Thế giới ngầm phương Bắc? Bang Chim ưng có khả
năng phát triển rất lớn?”
Ngọc Tình gật đầu, cô biết đây chính là đề thi thử đầu tiên
khi cô gia nhập vào bang Chim ưng. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha, đưa tay
cầm ly rượu lên, khẽ lắc nó, “thế giới ngầm của nước Z ngày nay dường như giống
với thời kỳ chiến quốc vậy với các căn cứ của các bầy gấu, mọi người đều rất có
thực lực. Còn đối với phương Bắc mà nói, ngài Lưu đây có đối thủ lớn nhất đó
chính là Yến Vân! Yến Vân của Vân Bang là một thế lực lớn nhất bên cạnh bang
Chim ưng. Còn Kiều Bang, căn bản thì không đáng để được nhắc tới. Tôi nghĩ những
điều này ngài Lưu đều biết cả.”
Nói tới đây, Ngọc Tình dừng lại, Lưu Lỗ Hàn gật đầu tỏ ý cô
cứ tiếp tục nói.
“Nhưng, bang Chim ưng có một yếu điểm chí mạng!” Ngọc Tình
nhấp một ngụm rượu, đôi đông tử mắt đen nhìn chằm chằm vào Lưu Lỗ Hàn, giọng
nói rõ ràng dõng dạc.
Đôi mắt Lưu Lỗ Hàn nheo lại: “Nói xem nào?”
Ngọc Tình gật đầu, cười khểnh: “Lấy ví dụ tỉnh N để nói, thế
lực Hắc bang chỗ nào cũng có, địa bàn Hắc bang chiếm lĩnh lớn lớn nhỏ nhỏ có hết,
đương nhiên với tình hình hiện nay thì bang Chim ưng chính là đầu rồng lớn nhất
ở tỉnh N – điều này là chắc chắn.”
“Tôi nghĩ, Ngài Lưu với tư cách là người đứng đầu của bang
Chim ưng, nhất định sẽ không vui nếu phải đi tranh giành địa bàn với những bang
tép riu kia, hoặc nói, ngài Lưu căn bản không hề muốn những kẻ đầu đường xó chợ
kia trở thành thành viên của bang Chim ưng. Nhưng, một ngọn lửa nhỏ cũng có thể
làm cháy cả đồng cỏ, ai dám đảm bảo, những bang tép riu kia sẽ không bị lợi dụng
bởi những kẻ khác, con người thì luôn có dã tâm mà!”
“Vì vậy, theo ý kiến cá nhân của tôi, bang Chim ưng nhiệm vụ
cấp bách trước mắt đó là phải thu phục được nhưng tiểu bang kia, làm cho tỉnh N
thực sự trở thành lãnh địa của bang Chim ưng!” tiếng nói lạnh lùng, rõ ràng,
không vội vã hấp tấp cũng không quá từ tốn như đã sưởi ấm lại căn phòng khách,
Ngọc Tình nói hết những điều này thì ngậm bặt miệng lại, lặng lẽ đưa ly rượu
lên miệng nhấp một ngụm thưởng thức hương vị đặc biệt của loại rượu vang
Raphael năm 82.
“Nhưng nếu nhưng vậy, ta nghĩ sẽ thu hút sự bất mãn của một
số người.” Một lúc lâu sai, Lưu Lỗ Hàn mới mở miệng. Bây giờ ông ta tuyệt đối
không xem đứa bé trước mặt chỉ đơn giản chỉ là một con bé bảy tuổi, ông ta biết,
một đứa bé bình thường không thể nói ra những lời phân tích sắc sảo như vừa rồi.
“Vậy thì phải xem ngài Lưu thế nào thôi, cần phải biết mọi lợi
ích đều có mặt hại và ngược lại! Thống nhất thế giới ngầm của tỉnh N, có thể sẽ
làm cho một số người trong lòng bất an, nhưng trên thế giới này, trắng và đen
không phải là hoàn toàn đối lập, bọn họ cũng có thể tương thích được!” nói tới
đây, Ngọc Tình lại im lặng, có những lời không nhất thiết phải nói toẹt hết ra,
mọi người đều là người thông minh cả.
“Hừ!” Lưu Lỗ Hàn cười hắt ra một tiếng, nhìn Ngọc Tình với
ánh mắt có phần ngưỡng mộ và một sự phức tạp khó hiểu, ông ta nâng ly lên:
“Hoan nghênh gia nhập bang Chim ưng!”
Ngọc Tình nghe thấy vậy cũng nâng ly lên, khuôn mặt thanh tú
thể hiện rõ sự nhẹ nhàng dịu dàng, cô nhìn Lưu Lỗ Hàn cười nụ cười ngọt nhất từ
khi bước vào căn biệt thự: “Cảm ơn ngài Lưu, sau này ngài Lưu hãy chỉ bảo và lượng
thứ cho Ngọc Tình!”
Hai người chạm ly nhau, hai người một lớn một bé trong lòng
đều tự có những ý nghĩ và mưu mô cho riêng mình, họ đưa ly rượu lên cùng thưởng
thức!