Ngọc Tình đi theo bọn họ lên một chiếc xe 16 chỗ, dám đi
cùng với người lạ không phải do Ngọc Tình to gan hay võ công giỏi.
Chỉ là cô nhìn thấy giá trị của bản thân mình qua hai lần “mời
gặp mặt.”
Bằng không, kể cả là cô ở kiếp trước, cũng sẽ không dám táo
bạo đi cùng với kẻ địch thế này. Tuy bản lĩnh cô không phải là nhỏ nhưng cô
không tới mức kiêu ngạo tự đại cho rằng bản thân mình có thể tránh được những
vũ khí lợi hại nhất, huống hồ bây giờ cô mới có bảy tuổi, muốn giết cô thì thật
quá đơn giản.
Hôm nay kẻ địch không giết cô, ngược lại còn khách sáo muốn
gặp cô, vậy thì cô không thể không xem xem giá trị của bản thân. Cô vào giây
phút này cũng đúng lúc cần có một giá trị nào đó.
Chiếc xe cuối cùng đã dừng lại ở cửa một căn biệt thự, Ngọc
Tình từ từ mở mắt sau đó khẽ nhếch môi và bước xuống xe.
Nheo mắt lại nhìn căn biệt thự và môi trường xung quanh căn
biệt thự thăm dò, thức tỉnh một chút sức mạnh tinh thần từ từ cảm nhận. Tuy là
đoán biết rằng bản thân có thể có giá trị lợi dụng nhất định vì vậy đối phương
tạm thời sẽ không ra tay với cô, nhưng một người luôn không thích bị không chế
như Ngọc Tình vẫn không muốn trở thành miếng mồi đặt trên thớt cho bất kì ai
thích làm gì thì làm. Lập tức mở to tròn đôi mắt, Ngọc Tình đi theo người đàn
ông tiến vào phía trong căn biệt thự.
Sau khi vào tới căn biệt thự, người đàn ông dẫn đầu và người
đứng canh ở cửa căn biệt thự thì thầm với nhau vài câu, sau đó kẻ được truyền
tin liền liếc mắt nhìn Ngọc Tình từ đầu tới chân, quay ra gật đầu với người đàn
ông dẫn cô vào, quay người đi lên lầu.
Ngọc Tình đứng trong phòng khách rộng lớn chờ đợi và lượn một
vòng, không có một chút nào cảm thấy bản thân mình đang ở trong vòng nguy hiểm,
tự tại như thể một người khách thực sự được chủ nhân mời đến.
Tiếng bước chân vang lên một lát, Ngọc Tình nghe thấy tiếng
cười không được vui cho lắm. Trong một căn phòng yên ắng, với như quy luật nhất
định của âm thanh sẽ làm cho người khác thấy áp lực về tinh thần, người này
đang tự hành xác bản thân sao?
Ngọc Tình đến đầu cũng không thèm ngẩng lên, tiếp tục nghiên
cứu bông hoa trước mặt, loài hoa này trông khá đẹp, chủ yếu là chiếc nhẫn trên
tay cô lại có phản ứng rồi.
Tuy người từ trên tầng đi xuống không gây ra bất kì tiếng động
gì và hắn cũng không có ý định gây ra tiếng động để làm cô chú ý, hắn chỉ từ từ
đi lại.
“Cháu chính là người đánh bị thương tiểu Minh?” người đàn
ông đi tới chiếc ghế sô pha gần chỗ Ngọc Tình, từ từ ngồi xuống, ngón tay trỏ
khẽ gõ lên chiếc bàn trước mặt, lập tức liền có người mang tới cho ông ta một
ly rượu vang.
Ngọc Tình tuy không quay đầu lại, nhưng sức mạnh tinh thần
đã truyền tất cả các thông tin tới cho cô. Khẽ nhếch mép lên trên, Ngọc Tình
đưa tay ra phía trước chạm vào bông hoa, không trả lời mà hỏi lạnh với giọng lạnh
lùng: “Ông nói xem?”
Người đàn ông lắc lắc chiếc ly trên tay làm cho rượu bên
trong sóng sánh lên thành cốc, giọng nói thấp xuống lạnh lùng: “Quả nhiên cũng
có chút thú vị.”
Ngọc Tình nghe thấy vậy nhướn nhướn mày lên cao, từ từ quay
người lại, đôi mắt to tròn nhìn từ trên xuống dưới thăm dò người đàn ông trước
mắt. Đó là một người đàn ông tầm khoảng 40 tuổi, ông ta mặc trên người bộ vest
được cắt may thủ công hết sức tinh tế, nhìn có vẻ rất trẻ, ngồi ở đó không cần
nhiều lời nhưng toát lên vẻ bá đạo, kiêu căng của một kẻ đã ở vị trí hơn người
trong một khoảng thời gian dài. Người này, ở kiếp trước Ngọc Tình đã từng gặp,
đó chính là Lưu Lỗ Hàn – một trong hai con hổ khét tiếng của thế giới ngầm
phương Bắc.
Trong lúc mà Ngọc Tình đang quan sát thăm dò ông ta thì ông
ta cũng đang làm điều tương tự với cô. Hôm nay Ngọc Tình mặc bộ đồ thể dục thoải
mái, bộ đồ đó cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô làm cho cô nhìn có vẻ sạch sẽ
và dịu dàng . Cô đứng lặng yên ở đó, với một khí chất cao quý, Lưu Lỗ Hàn nhìn
mà trong lòng cảm thấy có chút nghi ngờ, một cô bé như thế này thực sự xuất
thân từ một gia đình công nhân phổ thông?
Hai người im lặng cùng nhìn đối phương, cuối cùng Ngọc Tình
là người từ từ nở nụ cười trước. Cô tiến chậm rãi lên phía trước, ngồi xuống đối
diện với Lưu Lỗ Hàn, nhìn ông ta như một cô bé hàng xóm vậy: “Không biết chú
Lưu tìm cháu có việc gì?”
Lưu Lỗ Hàn hơi nheo mắt lại quan sát Ngọc Tình ngồi phía đối
diện, ông ta lại lắc nhẹ ly rượu trên tay, sau đó đưa chiếc ly lên gần mũi để
thưởng thức hương vị rượu bay lên, sau cùng mới nhấp môi một ngụm. Những động
tác ông ta làm đều rất đẹp và quyến rũ, sự cao quý của rượu vang cũng được thể
hiện ra bởi một phần người uống nó.
Ngọc Tình ngồi im nhìn Lưu Lỗ Hàn, không nói lời nào, dường
như đó là điều tất nhiên nên làm.
Lưu Lỗ Hàn thưởng thức hết ngụm rượu đó rồi từ từ ngẩng đầu
lên nhìn Ngọc Tình, cũng không hỏi sao cô lại biết ông ta, chỉ lại nhẹ nhàng lắc
lắc ly rượu, giọng nói thấp xuống: “Có muốn uống một ly không?”
“Có gì là không được?” cô bé với giọng nói lạnh lùng đặc
trưng vang lên.
Vừa dứt lời, Lưu Lỗ Hàn liền gật gật đầu, lập tức có người
mang rượu tới cho Ngọc Tình.
Ngọc Tình khẽ nhếch mép, đưa tay cầm lấy ly rượu, cũng giống
như Lưu Lỗ Hàn, cô lắc lắc ly rượu, cúi đầu xuống ngửi, sau cùng mới từ từ đưa
lên miệng.
Sau khi ngụm rượu được đưa xuống miệng, Ngọc Tình ngẩng đầu
nhìn Lưu Lỗ Hàn, khẽ cười: “Rượu này ngửi thì có mùi hương hoa, vị đá quặng, nhấp
vào miệng rồi vị rất nồng nhưng cũng rất dịu khi đã nuốt, cảm nhận từ khi nhấp
môi tới khi uống là các loại mùi vị với độ nặng nhẹ khác nhau, độ ngọt và độ
chua cũng vô cùng cân bằng, thích hợp. Đây, chắc là rượu Raphael năm 82.”
Tới lúc này thì Lưu Lỗ Hàn mới thực sự nhìn Ngọc Tình bằng
ánh mắt khác, ông ta cũng từ từ đặt ly rượu xuống, đôi mắt nheo lại nhìn Ngọc
Tình, giọng nói khàn khàn: “Mới có tí tuổi đầu mà đã có võ công như thế, tính
tình thì dứt khoát, hơn nữa chỉ một ngụm rượu mà có thể biết được đó là rượu gì
từ năm bao nhiêu. Rốt cuộc mày là ai?”
“Cháu?” Ngọc Tình nghe thấy vậy đột nhiên không nhịn được cười,
ánh mắt của Lưu Lỗ Hàn đầy sát khí, Ngọc Tình khẽ lau miệng: “Chẳng phải chú đã
điều tra ra hết rồi à?”
“Tiểu Minh là cháu trai của tao, tuy bình thường không học
gì võ thuật nhưng cũng không thể dễ dàng bị mày đánh tàn một bên chân như thế,
nói xem, có phải mày cũng nên phải trả giá?” vào tới căn biệt thự này một lúc
lâu như thế rồi, cuối cùng thì Lưu Lỗ Hàn cũng đã đi vào việc chính, hơn nữa vừa
mở miệng đã hỏi về việc Ngọc Tình nên trả giá thế nào.
“Trả giá?” Ngọc Tình nghe thấy khẽ cười thành tiếng, đôi
lông mày nhướn lên , nhìn Lưu Lỗ Hàn, tiếng nói dần dần lạnh lùng: “Ông muốn
tôi phải trả giá như thế nào?”