Lý phu nhân vốn muốn từ chối, nhưng mà Trữ Tư Mã lần này lại làm như lơ
đãng nhắc tới buổi yến hội lần này biểu tỷ còn mời cả Lưu đại nhân bên
Công bộ. Lý phu nhân không khỏi động lòng, bây giờ số tiền đền bù bên
công bộ kia quá lớn, nếu có thể cầu nhờ Lưu đại nhân nương tay một thời
gian thì nói không chừng cục diện của Lý gia có thể giải quyết được.
Nghĩ như thế, cũng bắt đầu hơi có ý định muốn đi dự tiệc. Nên bắt đầu
liếc mắt nhìn thêm vị Tư Mã đại nhân nào đó thêm một lúc. Ban đầu nhìn
hắn lạnh lùng tràn đầy sát khí, nhưng khi gặp mặt vài ba lần thì thấy
hắn mặc dù không nhiệt tình, nhưng được cái là nho nhã lễ độ. Mặc dù là ở địa vị cao quý, nhưng lại không có nửa điểm kiêu ngạo nên Lý phu nhân
cũng dần dần thả lỏng đề phòng.
Ngay khi Trữ Tư Mã nhắc tới người con gái lớn của bà, còn có con rể cũng đi đến Thư thành thì cũng đã mất đi chút do dự cuối cùng: Nếu nữ nhi
Nhược Tuệ cũng đi, Tư Mã đại nhân lại đích thân đến phủ đón tiếp thì làm gì có đạo lý nào mà cự tuyệt? Hơn nữa khoảng cách từ Thư thành đến Liêu thành thì không tính là quá xa, ngồi xe ngựa hai canh giờ là tới nơi.
Cho nên lập tức phân phó nha hoàn chuẩn bị đầy đủ quần áo và vật dụng
khi tắm rửa để xuất môn liền lên xe ngựa rời khỏi Liêu Thành.
Nhược Ngu trước khi ra đến cửa, khi thấy Trữ Kình Phong đứng ở một bên
xe ngựa, nhất thời không vui lại nghĩ tới lần trước hắn ta sai người bắt mình lên xe, thế nên nàng ra sức cúi thấp đầu, giống như chú chuột bị
con mèo nhìn chằm chằm, nàng nhanh như chớp kéo mẫu thân chui vào xe
ngựa, kéo một góc nhỏ ở màn che, nàng lộ ra ánh mắt tròn xoe nhìn hắn.
Mà khi hắn quay đầu nhìn sang thì chỗ màn vén lên làm bánh xe đang đi
trên đường hơi run lên, nàng liền che màn lại kín không chỗ hở.
Trữ Kình Phong ngồi ở trên lưng ngựa, khoé miệng hơi cong lên, lông mi dài, sống mũi cao thẳng tạo thành một hình vòng cung.
Đi được nửa đường, trời lại không đẹp, bỗng nhiên mưa như trút nước.
Trong lúc nhất thời đường xá lầy lội, bánh xe bị kẹt trong vũng bùn.
May mắn là khoảng cách với đường lớn không xa lắm, có một gian khách
điếm bằng tranh nho nhỏ có thể tạm dừng chân, Trữ Kình Phong nhìn vết
bẩn to bằng hạt đậu ở trên trần xe, phía xa mây đen mù mịt không thấy
chân trời, biết là trận mưa này không thể tan ngay được, nên mở miệng
mời Lý phu nhân tạm thời mang tiểu thư đi vào khách điếm trước.
Khi xe ngựa vất vả thoát ra khỏi vũng bùn thì Nhược Ngu là người đầu
tiên muốn xuống xe ngựa để đi vào khách điếm trước vì nàng đã ở trong xe hơn một canh giờ nên cảm thấy buồn bực vô cùng.
Nhưng mà khi chân còn chưa kịp chạm đất thì bị một bàn tay nắm thật
chặt, Nhược Ngu đưa mắt ngước nhìn, bỗng nam tử tóc trắng xoay người cầm lấy bàn chân ngay mắt cá chân của nàng. Mặc dù mưa làm cho thời tiết
lạnh lẽo, nhưng mà chỗ bị hắn cầm qua lại nóng lên. Khi hắn xoay đầu
ngẩng nhẹ lên thì khuôn mặt tuấn tú kia đã dính giọt mưa, điều đó làm
dung mạo hắn trở nên đẹp hơn…
Cô gái bướng bình mà Lý phu nhân cố dùng sức kéo lại cũng không được nay lại như chú rắn bị bắt trúng điểm yếu, bất lực đứng đờ ra trên sàn xe,
nhìn giọt nước trên mi nam tử kia đến ngây người.
Trong lúc đó, Lý phu nhân cũng ngẩng đầu đi ra ngoài từ góc màn ngay cửa xe. Trữ Kình Phong kịp lúc dang bàn tay to, đem áo khoác trên người kéo xuống rồi trải trước xe ngựa xong sau đó nói: “Mời nhị tiểu thư chầm
chậm xuống xe.”
Đã có nha hoàn sớm đứng cạnh xe ngựa mở ô để che trên đầu tiểu thư, còn
đôi chân mang giày thêu tinh xảo thì đang giẫm lên trên chiếc áo khoác
làm từ tấm vải quý nên đôi chân không dính lấy một chút nước bùn.
Lý phu nhân tuy rằng không nói gì nhưng cách nhìn của bà đối với Tư mã
đại nhân đã hơi có chút thay đổi: Thái độ tuy lạnh lùng ít nói nhưng lại là một người cực kì tỉ mỉ.
Trèo vào trong khách điếm, từ lâu đã có thị vệ đốt đèn bão, để xua đi
muỗi nên đã xông hương trong lò, mang thêm mấy chiếc giường xếp, một bàn trà và hoa quả, có tấm mền nhỏ dùng để đắp lên người cho chống lạnh,
ngoài hai người nha hoàn đang hầu hạ, các vị thị vệ nên đứng ở bên ngoài đụt mưa.
Lý phu nhân sợ Nhu Ngược cảm lạnh, liền cho nàng nằm trên giường, cởi
giầy, đem một tấm chăn khác bọc kín lại, sau đó sai nha hoàn mở thêm
chiếc giường xếp khác, ở trên xe ngựa lắc lư một lúc lâu, bà nàng tạm
thời buông lỏng sống lưng một chút. Trong lúc này, trong gian phòng bằng cỏ tranh nhỏ đó cực kì yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng mưa rơi lộp độp
bên ngoài, và tiếng xì xèo của chiếc bình nhỏ trên lò than.
Nhược Ngu bị mẫu thân quấn trong chiếc giường xếp tự chế bằng da thuộc
đó, mắt to chớp chớp, chốc chố lại đưa mắt nhìn màn mưa như trút nước
bên ngoài cửa sổ, chốc chốc lại liếc trộm Trữ Kình Phong cách đó không
xa. Hắn không giống như mẫu thân ngồi trên giường xếp nghỉ ngơi, mà chỉ
ngồi trên đó chăn đắp quanh đùi, tay nắm một chiếc cọc gỗ và chủy thủ
đẽo đẽo khắc khắc, đôi mắt to dần trở nên nặng nề, chỉ chốc lát liền
chìm vào đáy hồ sâu mềm mại không thấy đáy…
Trong màn đêm dày đặc đó, nàng mờ mịt đi tới, trực giác cảm thấy như sắp không thở nổi, ngay lúc nàng khó chịu hít thở không được thì dưới chân
vấp một cái, thân mình lảo đảo bước đi vài bước trước, mắt đồng thời mở
to. Dưới chân dập dềnh, rõ ràng là nàng đang đứng trên một chiếc thuyền
lớn.
Tiếng sóng vỗ, cùng gió sông thổi phất qua hai má, đúng là cảm giác hết sức quen thuộc, nàng cảm thấy nhiệt huyết đang sôi trào, nương theo gió biển đưa mắt nhìn về phương xa, không tự chủ nhìn về phía nước sông
cùng đường chân trời nối liền với nhau, dường như đã nhìn qua vô số lần
mặt trời mọc rồi lặn từ đó.....
Nhưng mà đập vào mi mắt đó chính là một màu đỏ của máu tươi đỏ chói hơn
cả ánh mặt trời. Còn có một nam tử như rồng bay lượn trong vũng máu tươi đó, thân thể vừa nhanh vừa mạnh mẽ, trường kiếm vung lên, máu thịt rơi
rụng như lá mùa thu....
Nhược Ngu không thấy rõ bộ dạng của hắn, thân mình cứng đơ, ngơ ngác
nhìn nam nhân với đôi mắt đỏ như máu đang dần dần đi về hướng nàng. Nhìn hắn lạnh lùng đem kiếm đâm thẳng vào bụng nàng, trong chớp mắt, máu
thịt bị rách ra, đau đớn toàn thân. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được
sát ý lạnh lẽo âm độc không hề che giấu từ người nam nhân kia.
Nhược Ngu rốt cuộc không chịu được đau, nước mắt chảy ra lại không thể
phát ra được âm thanh nào. Ngay khi nàng bật người ngồi dậy khỏi giường
thì có đôi bàn tay vươn ra đón lấy nàng. Có tiếng đang nói: “Nhược Ngu,
tỉnh lại đi, làm sao vậy?” Nàng mạnh mẽ mở mắt ra, mới phát hiện mẫu
thân đang vỗ nhè nhẹ lên vai mình ân cần hỏi mà trên người lại đang quấn chăn thật chặt, hèn chi trong giấc mơ nàng cảm thấy không thể thở nổi.
Mắt Nhược Ngu mờ mịt, hồi lâu mới hồi phục tinh thần, đột nhiên hất tấm
chăn sang một bên, nàng muốn xem trên bụng mình có vết kiếm kia không.
Nhưng mà Lý phu nhân không hiểu được là tại sao Nhược Ngu lại hành động
như vậy, chỉ coi như nàng bị bệnh phát tác nên cuống quýt đè tay nàng
xuống: “Con ngoan, không phải là ở trong nhà, không thể cởi quần áo!”
Nhược Ngu mờ mịt nhìn bốn phía, lập tức nhìn thấy hắn đang đứng sau lưng mẫu thân. Thân thể nàng đột nhiên cứng đờ, lập tức nhớ tới tên ác ma
trong giấc mộng đó, ác ma có đôi mắt đỏ như máu.
Lúc này ngoài phòng mưa dần tạnh, nếu không khởi hành ngay, đến Thư thành sẽ vào buổi tối.
Lý phu nhân lại im lặng, lặng lẽ trấn an Nhược Ngu. Một hồi lâu, lúc này bà mới đứng dậy chuẩn bị tiếp tục đi.
Sắp lên ngựa mà Nhược Ngu đi ở phía sau Lý phu nhân, còn nam tử kia thì cách mình vị trí không xa.
Đột nhiên hắn đưa tay về hướng nàng, là một khúc gỗ, chẳng biết khi nào
biến thành chim ưng cỡ một bàn tay đang giương cánh bay lượn, mặc dù
không có nước sơn nhưng trông rất sống động.
Nhưng mà Nhược Ngu cũng không vui vẻ đưa tay ra nhận lấy giống như hắn
nghĩ, mà trên mặt bỗng dưng lộ ra vẻ chán ghét, dùng sức đẩy bàn tay to
ra, tượng gỗ chim ưng bị rơi xuống đất.
Sắc mặt của Trữ Kình Phong không chỉ tối sầm lại, biểu hiện của Nhược
Ngu lúc này giống y như lần đầu tiên nàng nhìn thấy mình tóc bạc mắt đỏ, nàng không thèm che giấu cái cảm giác chán ghét.
Lý phu nhân quay đầu lại nhìn thấy một màn như vậy, nhưng lại quay mặt
đi làm như không hề hay biết: Dáng vẻ hiện giờ của con gái bà chính là
si ngốc giống trẻ con như thế. Nếu Trữ Tư Mã tham luyến nhan sắc của
Nhược Ngu, gặp phải nhiều trắc trở như thế chắc chắn sẽ bỏ qua ý định
của hắn.
Nhưng người được đồn đại là người giết người không chớp mắt đó lại có
tính nhẫn nại thật tốt. Bị nữ nhi nhà mình đối xử như vậy sắc mặt chỉ
hơi biến đổi một chút, sau đó liền nhanh chóng khôi phục lại thái độ
bình thường, hắn xoay người nhặt con chim gỗ kia nhét vào trong ngực.
Nhưng mà nhẫn nại hay tính tình tốt thì có lợi ích gì cơ chứ? Vị con rể
trước đây của bà chẳng phải cũng là người có dáng vẻ khiêm tốn, nho nhã. Dù là ai cũng sẽ nghĩ hắn đối với con gái mình yêu say đắm và thắm
thiết, một lòng không thay đổi, nhưng một bên khác lại âm thầm gian díu
với em vợ.
Lý phu nhân bị Thẩm Như Bách làm tổn thương nên khó tránh khỏi bà có
lòng nghi ngờ với nam nhân. Bà cảm thấy với bộ dạng của Nhược Ngu bây
giờ thì ở bên cạnh mình là tốt nhất.
Chờ lên xe ngựa xong, Lý phu nhân thấy thật mệt mỏi.
Mới vừa rồi bởi vì trú mưa, sau đó lại cùng Tư Mã đại nhân lạnh như băng kia chung một phòng nên cảm thấy ngay cả khi hít thở cũng không thoải
mái. Chỉ có nữ như vô lo vô nghĩ kia mới có thể ngủ say giấc. Bởi vậy
một chút sau Lý phu nhân nằm ngủ ngay trong buồng xe.
Nhược Ngu ngồi ngây ngốc, thấy mẫu thân đang ngủ, nhìn xuống y phục của
mình rồi vén cái yếm lên quan sát vòng bụng trắng như tuyết. Bụng bằng
phẳng trắng noãn, rốn tròn vo đáng yêu, ở kế bên rún, có một vết sẹo
không lớn. Vết sẹo tuy không lớn nhưng nhìn miệng vết sẹo cũng đủ biết
ban đầu vết thương sâu đến đâu.
Một khắc đó, Nhược Ngu cảm thấy yết hầu của mình như bị ai nắm lấy.
Hoảng sợ, bất lực, buồn bã lẫn ủy khuất lạ thường ào ào xông đến. Trong
lòng ngàn lời muốn nói nhưng không biết phải nói sao cho hết, nàng nhìn
mẫu thân đang ngủ say sưa bên cạnh, lại dưa mắt ra nhìn nam nhân có đôi
mắt màu đỏ đang cưỡi ngựa bên ngoài.
Lúc này cảnh trong mơ cùng sự thật lại lẫn lộn lần nữa, Nhược Ngu cảm
thấy người nam nhân bên ngoài buồng xe chính là đầu sỏ cầm kiếm đâm về
hướng mình trong giấc mơ. Vì thế cầm lấy cốc trà nhỏ trong bàn trà bên
cạnh, ném mạnh về hướng nam nhân trên lưng ngựa.
Thân hình nam nhân không nhúc nhích, đưa tay bắt gọn cốc trà, kinh ngạc
nhìn vẻ mặt tức giận của cô gái. Nhưng mà ngay sau đó, cái ấm trà lại
đánh úp tới.
Đợi cho hắn gom đủ một bộ trà thì trong xe cũng không còn cái gì có thể
ném được nữa. Nàng nhìn mọi nơi một phen, liếc mắt liền thấy mẫu thân
đang ôm cái gối bằng gốm sứ, nàng dùng sức lôi cái gối gốm sứ dùng sức
ném mạnh ra ngoài.
Lí phu nhân đang ngủ say sưa, đầu bị hất rơi cái bốp, sợ tới mức cả
người giật bắn lên, chờ đến khi bà kịp định thần thì thấy con gái bà đã
đem cái gối sứ ném ra bên ngoài buồng xe.
Chỉ là lần này Trữ Kình Phong không tránh né, gối sứ kia đập tới, một tiếng răng rắc, máu trên đầu chảy xuống…
Lý phu nhân tuy rằng muốn cho Tư Mã đại nhân gặp trở ngại, nhưng lại
không bao giờ nghĩ tới là sẽ thấy cảnh máu chảy như thế này, bà liền bị
doạ cho tay chân mềm nhũn. Tập kích quan to triều đình là tội chết! Bọn
họ chỉ là thương nhân bình thường, sao có thể gây ra tai hoạ lớn như
vậy? Lý phu nhân ngay lập tức muốn đưa tay ra đánh nữ nhi của mình.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, quật cường của nàng, tay bà lại tuyệt đối không thể hạ xuống. Đây chính là Nhược Ngu, là đứa con gái mà từ
nhỏ đến lớn bà chưa từng chạm qua dù chỉ một ngón tay! ! Vì vậy cái tát
kia liền rơi vào mặt bà: “Tư Mã đại nhân, dân phụ không biết dạy nữ nhi, mong đại nhân tha tội!”
Trữ Kình Phong cũng không có lau đi vết máu trên trán, cho dù là nó đang chảy xuống cổ áo trắng như tuyết kia, hắn thản nhiên nói: “Nhược Ngu
mới vừa rồi buồn chán nên đang chơi đùa cùng vãn bối. Là vãn bối nhất
thời không né kịp, nếu đã là người một nhà thì làm sao trách tội nàng,
lão phu nhân chớ để ý lễ tiết quá mức như vậy…”
Nhìn máu đang chảy, nhưng dáng vẻ hắn lại trầm ổn bình tĩnh như thế,
cũng đủ để doạ chết người bên ngoài thì nói chi nữ nhân suốt ngày chỉ ở
trong phủ?
Lý phu nhân hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Trữ Kình Phong— Nếu là
người một nhà thì tất cả đều dễ ăn nói, nhưng nếu không phải…
Lý phu nhân đột nhiên hối hận lần đi này đến Thư thành, bà mơ hồ nghĩ
nếu đến Thư thành thì đó là địa bàn của Trữ Tư Mã, đứa con gái này của
bà, bà dường như muốn giữ cũng không được…
Khi đến Thư thành đã là buổi tối, Yến hội sẽ được tổ chức vào ngày hôm
sau, quản sự của trang viên sau khi sắp xếp cho khách vào phòng của
chính họ đều dặn dò là lát nữa nhớ đến đại sảnh tham gia tiệc tối của
Hoài Âm quận chúa.
Bởi vì thấy biểu hiện của Nhược Ngu trong chuyến đi lần này, Lý phu nhân không thể cho nàng mất mặt thêm nên liền đưa nàng ở trong phòng, dặn
dòLong Hương và một ma ma xem chừng tiểu thư, không được để cho nàng ra
khỏi cửa.
Khung cảnh trang viện cực kỳ xinh đẹp, các nàng ở bên ngoài phòng đó là
hoa viên nhỏ. Hoài Âm quận chúa hiếu khách, cho dù là nha hoàn ma ma do
khách mang đến nàng cũng mang cho hoa quả thịt nguội xa xỉ để dùng.
Vì vậy sau khi sắp xếp bữa tối cho tiểu thư xong, thấy nàng nằm yên ổn
trên giường, Long Hương liền ra khỏi phòng, cùng ma ma giữ cửa vừa ăn
vừa tán gẫu kiến trúc bên trong hậu viện này.
Cho nên bọn họ không phát hiện phía sau nhà có bóng đen chợt loé lên, nhanh chóng lẻn vào bằng đường cửa sổ.
Nhược Ngu chơi đùa món đồ chơi trong tay đến mệt mỏi, ngẩng cổ lên đúng
thời điểm nhìn Trữ Kình Phong đang ngồi bên cạnh mình, máu trên thái
dương đã ngừng chảy, chỉ là tới gần mép tóc có một vết sẹo dữ tợn.
Hắn vươn tay đem nàng ôm vào trong lòng, dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi của nàng, hỏi thật khẽ: "Sao hôm nay lại lấy đồ ném ta?"
Kỳ thật khi hắn chảy máu, nàng liền hối hận, nhất là bây giờ khi đang
ngồi trong lòng hắn, ngửi mùi hương thảo dược trên người hắn, nàng bỗng
cảm thấy, hắn không có đáng sợ giống như trong mộng.